Những người ở tỉnh Nam không ai biết, có một số chuyện Giang Khương nhúng tay vào đã lặng yên thay đổi.   

Đồng chí Bạch Nghi Tân không biết, Lâm Hướng Tiền cũng không biết, ngay cả Giang Khương đang ở Kim Lăng Các cũng không biết chuyện nhanh như vậy đã được xác định. Hắn còn tưởng rằng ít nhất phải một hai ngày nữa mới có kết quả, thật không ngờ dưới sự thôi động của hai người Dương lão, đã thuận lợi vượt qua nhanh như thế.   

Lúc này, Giang Khương đang ngồi trong Kim Lăng Các uống rượu. Kim Lăng Các đúng như lời Phan Nghị nói, so với hội sở Kim Hoa trước kia quả nhiên mạnh hơn rất nhiều. Tuy phong cách cũng không khác biệt quá nhiều so với Kim Hoa, nhưng ít ra, cảm giác và cách phục vụ cũng hoàn mỹ hơn trước đây.   

Giang Khương nhấp một ngụm rượu, cảm giác nồng độ cồn của rượu từ đầu lưỡi lan khắp cả khoang miệng, liền mỉm cười gật đầu, buông ly rượu xuống, nhìn Phan Nghị, cười nói:   

- Không tệ. Kim Lăng Các so với hội sở Kim Hoa mạnh hơn rất nhiều. Ít nhất rượu rất ngon.   

Giang Khương vừa nói xong, Phan Nghị đang định lên tiếng, bên cạnh liền có người cao giọng cười lớn:   

- Được, được, hôm nay cuối cùng cũng gặp được người biết thưởng thức.   

Nghe được lời này, Giang Khương nhìn thoáng qua bên cạnh, cũng không lên tiếng. Người có thể nói ra những lời như vậy ở đây cũng chỉ có một người.   

- Nguyên thiếu…   

Phan Nghị nhìn thấy người thanh niên bước đến, sắc mặt khẽ động, bất giác liền đứng dậy, gật đầu chào:   

- Nghĩ không ra hôm nay Nguyên thiếu lại có ở đây.   

- Haha, tôi không phải là người nhàn rỗi sao? Phan Nghị anh cũng không phải không biết, đại đa số thời gian của tôi đều ở đây mà.   

Trương Nguyên vừa cười vừa bước đến, vẫy tay với bồi bàn bên cạnh.   

Bồi bàn gật đầu, đợi Trương Nguyên bước đến bàn Giang Khương, liền mang một ly rượu đến.   

Trương Nguyên không chút khách sáo cầm chai rượu trên bàn Giang Khương, tự rót cho mình một ly, sau đó nhìn Phan Nghị, nói:   

- Phan Nghị, anh không định giới thiệu vị này cho tôi sao?   

- À, đây chính là anh rể của tôi, Giang Khương.   

Phan Nghị vội vàng cười nói:   

- Giang Khương, anh hẳn là đã nghe nói qua về Nguyên thiếu?   

- Giang Khương?   

Hai mắt Trương Nguyên nheo lại, nhìn người nào đó đang lạnh nhạt nhìn lên trên sân khấu, một cô ca sĩ hạng hai đang hát một bài hát thịnh hành nhất của cô thời gian gần đây.  

Nếu là fan nhìn thấy, chắc chắn sẽ thét lên chói tai rồi bổ nhào qua. Nhưng cô ca sĩ hạng hai này bất quá chỉ cũng hát phòng trà, hội sở mà thôi. Nếu không phải gần đây bài hát của cô hát khá nổi tiếng, còn không thì không có tư cách đến nơi này.   

- Giang thiếu, dường như anh rất có hứng thú với cô ca sĩ đó?   

Thấy Giang Khương vẫn bình tĩnh khi đối mặt với mình, Trương Nguyên có chút cau mày, đột nhiên mỉm cười hỏi.   

Nghe Trương Nguyên nói, Giang Khương liền khôi phục lại tinh thần, cười nói:   

- Nguyên thiếu?   

- Vâng, Giang thiếu, lần đầu tiên gặp mặt, ngưỡng mộ đã lâu.   

Trên gương mặt Trương Nguyên hiện lên thần sắc khác.   

Sau đó vươn tay về phía Giang Khương.   

- Nguyên thiếu, ngưỡng mộ đã lâu.   

Giang Khương nhẹ vươn tay, sau đó mỉm cười nói:   

- Nơi này quả thật không tệ, còn mạnh hơn so với trước kia rất nhiều.   

Nghe Giang Khương nói, ánh mắt Trương Nguyên chợt lóe lên, ngửa đầu cười lớn:   

- Giang thiếu quá khen rồi. Nhưng có được lời này của anh, Trương Nguyên cảm thấy rất vinh hạnh.   

Tiếng cười của Trương Nguyên rất lớn, khiến cho cô ca sĩ đang hát trên đài cũng phải ngừng lại, tất cả mọi người cùng hướng về bàn Giang Khương.   

Đương nhiên, cũng không riêng gì mọi người dưới đài, ngay cả cô ca sĩ trên đài thấy có người cắt ngang tiếng hát của mình, gương mặt cũng không có bất cứ vẻ gì hờn giận, chỉ là sắc mặt có chút khác biệt nhìn về phía Giang Khương.   

Nhưng cô nhìn vài lần cũng chỉ thấy bàn này có hai nam một nữ mà thôi. Và cô cũng chẳng quen biết với ba người này. Đương nhiên, có thể xuất hiện ở đây cũng không phải nhân vật đơn giản gì.   

Cô đã sớm biết bối cảnh của chủ sở hữu Kim Lăng Các. Có thể khiến cho Nguyên thiếu đích thân đến bàn, lại càng là nhân vật không đơn giản. Nhưng cô không rõ lắm những người trước mặt có lai lịch gì. Tuy nhiên, nói như thế nào thì bối cảnh cũng sẽ không yếu hơn Nguyên thiếu quá nhiều. Nếu không, một người mắt cao hơn đầu như Nguyên thiếu lại cư xử như vậy? Điều này càng khiến cho cô cảm thấy tò mò.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện