Về tình huống của Giang Khương, Phan gia tự nhận là họ biết rõ ràng. Dù sao ban đầu khi Dương Vân Dương đích thân làm ông tơ, Phan gia đã chính thức công nhận sự tồn tại của hắn.   

Nhưng cũng không cảm giác có cái gì đặc biệt, chỉ là cho rằng Giang Khương rất được Dương gia coi trọng mà thôi. Mặc dù không biết có tầng quan hệ gì, nhưng nể mặt Dương gia, Phan gia mới không phản đối Giang Khương xuất hiện bên cạnh Phan Hiểu Hiểu nữa.   

Về sau, khi Giang Khương làm ra một số việc, đã khiến cho Phan gia ý thức được Giang Khương dường như không đơn giản như họ đã tưởng tượng. Lúc này mới thật sự nâng tầm Giang Khương lên hai phần. Đến bây giờ nghe Giang Khương nói, lại càng choáng váng hơn.   

- Giang Khương, không phải anh đang nói đùa chứ?   

Phan Hiểu Hiểu vẫn luôn tin tưởng Giang Khương, cho nên cô là người đầu tiên hồi phục tinh thần.   

- Đương nhiên, em cảm thấy anh sẽ nói đùa ở việc này được sao?   

Giang Khương mỉm cười nói.   

- Ừm, dường như không phải là nói đùa.   

Phan Thiên Mục gật đầu, thở dài.   

Nhìn Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu và Phan Nghị bước ra cửa, Phan Thiên Mục và Phan bá mẫu nhìn nhau.   

- Thiên Mục, cái này...   

Phan bá mẫu đưa tay xoa trán, đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng.   

- Đúng thật là...   

Phan Thiên Mục dường như cũng có chút đau đầu, khẽ thở dài:   

- Chuyện này thật sự rất nghiêm trọng.   

- Đúng vậy, rất nghiêm trọng.   

Phan bá mẫu cũng thở dài. Hai người một chút hoài nghi cũng không có, bởi vì Giang Khương không cần thiết phải khoe khoang trong chuyện này. Hắn làm hết thảy đã hoàn toàn phá vỡ tất cả mọi quan niệm. Nếu khoe khoang, đúng là không cần thiết.   

So với cha mẹ của mình, Phan Hiểu Hiểu và Phan Nghị lại thoải mái hơn nhiều.   

- Nguyên ca, sau này nếu em nhìn ai không vừa mắt thì có thể đánh người đó không?   

Phan Nghị vừa lái xe, ánh mắt hưng phấn, vừa hỏi Giang Khương:   

- Đúng không, đúng không? Ít ra em so với ai đó phải hoành tráng hơn mới được.   

- Đánh thì đánh. Nhưng sẽ gặp phiền phức hơn một chút.   

Giang Khương nói.   

- Phiền phức? Tại sao?   

Phan Nghị nghi hoặc hỏi.   

- Bởi vì cậu đánh người, người khác chỉ biết cậu là con trai của Phan tướng quân. Nói không chừng còn vây vào mà tấn công cậu.   

Giang Khương bình tĩnh nhìn Phan Nghị, cười nói:   

- Đương nhiên, nếu cậu đánh thắng, việc này sẽ không sao. Nhưng nếu đánh thua, chung quy cũng không thể bắt tôi đi tìm lại mặt mũi cho cậu.   

- Ặc!   

Nghe Giang Khương nói, Phan Nghị không khỏi ngượng ngùng, thở dài:   

- Được rồi, chung quy thì em cũng không thể đánh người nhà của bảy cự đầu được. Bọn họ biết anh, sẽ nể mặt anh. Người khác cũng không nói gì được.   

Nhìn biểu hiện buồn bực của Phan Nghị, Phan Hiểu Hiểu không nhịn được phải bật cười, nhìn Giang Khương, nói:   

- Giang Khương, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?   

- Không có chuyện gì đâu. Chỉ là thân phận của anh có chút đặc biệt, cộng thêm mấy vị đó cũng nể mặt anh chút thôi.   

Giang Khương đáp, sau đó nhìn Phan Hiểu Hiểu, nói:   

- Dù sao, em cũng đừng quan tâm chuyện này nữa. Thân phận của anh không thể đưa ra ngoài ánh sáng được.   

- Vâng.   

Phan Hiểu Hiểu cái hiểu cái không gật đầu.   

Phan Nghị tiếp tục lái xe, sau đó dừng lại một nơi quen thuộc.   

Nhìn hoàn cảnh chung quanh, Giang Khương cau mày, sau đó hỏi:   

- Nơi này không phải hội sở Kim Hoa sao?   

- Đúng rồi. Trước kia là hội sở Kim Hoa, nhưng gần đây đã được Trương Nguyên tiếp nhận lại, khai trương lần nữa. Chỉ là đổi lại tên mà thôi.   

Phan Nghị cười nói:   

- Nguyên ca, đã lâu rồi anh không ở đây, tất nhiên là không biết.   

- Trương Nguyên?   

Giang Khương ngạc nhiên hỏi:   

- Trương Nguyên là ai?   

- Cháu của Phó thủ tướng Trương, tuổi không lớn, nhưng lại là người rất biết chơi.   

Phan Nghị nói:   

- Hội sở Kim Hoa lọt vào tay anh ta, lại còn mạnh hơn trước kia mấy phần.  

- Cháu Phó thủ Trương.   

Giang Khương gật đầu.   

- Cũng khó trách, lúc trước hội sở Kim Hoa bị đóng cửa, cũng chỉ có cấp bậc Thái tử mới có thể một lần nữa đẩy nó lên.   

- Kim Lăng Các?   

Nhìn bảng hiệu cùng với cánh cửa có chút cổ xưa, Giang Khương mỉm cười nói:   

- Xem ra Trương Nguyên này không tệ, sửa chữa một chút, phong cách liền đặc biệt ngay.   

Phan Nghị cười nói:   

- Trương Nguyên cái khác thì không biết, nhưng tiền thì không thiếu. Nghe nói còn mời kiến trúc sư số một số hai trong nước đến sửa chữa, tốn cả mấy ngàn vạn. Phong cách chắc chắn phải khác trước rồi.   

Nghe Phan Nghị nói, Giang Khương ngược lại cảm thấy có chút hứng thú:   

- Được rồi, chúng ta vào xem đi.   

Khi ba người Giang Khương chuẩn bị bước vào cuộc vui, bên phía Dương lão cũng đang diễn ra cuộc họp căng thẳng.   

- Lão Dương, điều này sợ không ổn.   

Phó thủ tướng Trương theo thói quen đẩy cặp mắt kính, sau đó nhìn Dương lão nói:   

- Tuổi của anh ta cũng đã đến lúc về hưu rồi, hơn nữa cũng không có kinh nghiệm đặc biệt về phương diện này. Nếu để anh ta thượng vị, dường như có chút không thích hợp.   

- Đúng, tôi cũng thấy không thích hợp.   

Một lão nhân vẻ mặt cổ quái nhìn Dương lão:   

- Lão Dương, việc này dường như cũng đã được định từ trước rồi, tại sao lại nhảy ra chuyện mà ông đề nghị thế? Người đáng lý cần phải lui về, tự dưng đẩy ra làm gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện