Đưa tay nhận lấy bản tư liệu mà Mộc Hương đưa sang, Tôn Diệu Nguyệt khẽ cau mày.   

- Cái gì?   

Sau khi xem qua bản tư liệu mấy lần, gương mặt vốn đang thoải mái liền hiện lên sự kinh nghi. Ánh mắt miễn cưỡng cũng trở nên sắc bén.   

Xem xong bản báo cáo, sắc mặt của Tôn Diệu Nguyệt dần trở nên nghiêm túc, thậm chí trong mắt còn hiện lên hai ngọn lửa tức giận, quay sang nhìn Mộc Hương, nói:   

- Tin tức không có vấn đề gì chứ?   

- Không có vấn đề. Thành viên nội ứng của chúng ta làm việc trong tổ nghiên cứu dịch bệnh. Anh ta xác nhận kết quả xét nghiệm và tình huống đều chính xác.   

Mộc Hương gật đầu nói.   

Nghe Mộc Hương trả lời, hai mắt Tôn Diệu Nguyệt nheo lại, hàn quang trong mắt càng thêm nồng đậm vài phần:   

- Chất độc số 103 này tôi vừa mới phát hiện hồi một năm trước. Hơn nữa còn mất hơn ba tháng mới nghiên cứu ra một loại độc mới. Cậu nói tiểu tử này chỉ dùng một số loại thuốc trung y, cộng thêm một ngày, không, chỉ là một buổi tối mà đã giải được loại độc tôi tốn thời gian rất lâu mới nghiên cứu ra được?   

Gương mặt Mộc Hương đổ đầy mồ hôi. Đối mặt với ánh mắt kinh khủng của Sơn Trường Đại Nhân, y cảm thấy áp lực vô cùng:   

- Sơn Trường Đại Nhân, tôi cũng biết là không có khả năng. Nhưng tôi đã hỏi đi hỏi lại nội ứng của chúng ta, hơn nữa còn thông qua nội ứng khác để xác nhận. Bọn họ cũng nghe được cùng một tin tức. Với lại, tin tức này là do Tổ trưởng của tổ nghiên cứu thông báo ra.   

Nói đến đây, Mộc Hương cẩn thận ngẩng đầu nhìn vào mắt Tôn Diệu Nguyệt, run giọng nói:   

- Sơn Trường Đại Nhân, tôi cảm thấy không biết có người nào ở Thiên Y Viện hỗ trợ cậu ta hay không, nhưng người của chúng ta lại không phát hiện được. Bây giờ tôi đã phái bọn họ đi điều tra lại việc này. Xin Sơn Trường Đại Nhân trách phạt.   

- Không thể nào đâu. Đây là loại độc mới nhất mà tôi mới nghiên cứu ra. Cho dù mấy lão gia hỏa của Thiên Y Viện ở đây, chưa chắc gì trong vòng một ngày ngắn ngủi đã có thể nghiên cứu ra thuốc giải.   

Thấy Mộc Hương lên tiếng nhận trách phạt, Tôn Diệu Nguyệt hừ lạnh:   

- Trong đó nhất định là có vấn đề. Cho dù là tôi, có trong tay tiêu bản của độc dược, nhưng muốn điều chế thuốc ức chế thì cũng phải mất một tuần. Cậu cảm thấy bọn họ có thể sao?   

- Vâng.   

Mộc Hương lau mồ hôi trên trán, liếc mắt nhìn Sơn Trường Đại Nhân, sau đó thăm dò:   

- Vậy, người có cảm thấy bên cạnh người có ai...   

- Không có khả năng. Người bên cạnh tôi đều là người đã đi theo tôi nhiều năm. Bọn họ tuyệt đối, cũng không dám tiết lộ mấy chuyện này ra ngoài đâu.   

Nghe Mộc Hương hỏi, Tôn Diệu Nguyệt lạnh lùng cắt ngang.   

- Bảo người của cậu lo mà giám sát chặt chẽ cho tôi. Đặc biệt là tên Giang Khương, một chút dấu vết cũng không được bỏ qua. Đồng thời giám sát cẩn thận phòng thí nghiệm kia luôn.   

- Lần đánh cược này, tôi nhất định sẽ không thua. Cho dù có tìm được thuốc giải, chỉ cần xác nhận không phải là thuốc ức chế, nhất định sẽ không kiên trì được đến sáng mai đâu. Một khi tin tức bị tiết lộ, Thiên Y Viện tất nhiên sẽ nhúng tay vào việc này. Đến lúc đó cậu ta thua chắc rồi.   

Tôn Diệu Nguyệt hừ lạnh:   

- Nếu cậu ta có dũng khí triển khai kế hoạch phòng dịch cấp 1, cậu ta cũng biết độc của tôi tuyệt đối không thể dễ dàng bị phá giải.   

- Vậy, Sơn Trường Đại Nhân, tôi có cần thổi thêm lửa hay không?   

Hai mắt Mộc Hương lóe lên, hít một hơi thật sâu, cẩn thận hỏi.   

Gương mặt Sơn Trường Đại Nhân cứng đờ, sau đó quay sang nhìn Mộc Hương, nói:   

- Cậu cho rằng tôi đánh cuộc với một tiểu bối còn cần dùng thủ đoạn sao?   

- Không cần, đương nhiên là không cần. Thuộc hạ đáng chết, đáng chết.   

Nghe giọng nói lãnh đạm của Sơn Trường Đại Nhân, Mộc Hương liền căng thẳng, vội vàng nói. Y biết rất rõ tính tình của Sơn Trường Đại Nhân. Nếu cô đã lớn tiếng răn dạy, vậy là vận khí đã không tệ rồi. Nhưng nếu vẻ mặt bình thản mà nói với anh, nói rõ trong lòng Sơn Trường Đại Nhân đã cực kỳ tức giận, nhất định phải cẩn thận.   

- Được rồi, đi đi. Tôi thật ra muốn nhìn xem tiểu tử này còn có thủ đoạn gì.   

Có tin tức tốt, Giang Khương lập tức gọi điện thoại cho Tỉnh trưởng Bạch, trấn an tinh thần của ông.   

- Ồ, thật sao? Đã tìm được loại thuốc hữu hiệu?   

Nghe được tin tức này, Tỉnh trưởng Bạch cũng khó mà ức chế được sự hưng phấn.   

- Vâng, đã tìm được loại thuốc hữu hiệu. Hẳn trong vòng một tuần nữa, chúng ta có thể hoàn toàn loại trừ được căn bệnh.   

Giang Khương mỉm cười nói.   

- Một tuần?   

Tỉnh trưởng Bạch chần chừ một chút rồi nói:   

- Giang Khương, trước mắt cơ quan tuyên truyền đang dùng hết toàn lực, truyền thông trong tỉnh khống chế vô cùng tốt. Nhưng trên mạng đã bắt đầu có mấy lời đồn đãi. Tình huống bây giờ, nhiều nhất chúng ta cũng chỉ có thể kiên trì đến sáng mai.   

- Tôi biết, chỉ còn lại một ngày mà thôi. Nhưng xin ngài hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ cố hết sức.   

Nghe được lời này, Giang Khương hít một hơi thật sâu, trầm giọng đáp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện