- Chậc chậc, Mộc Hương, rốt cuộc tiểu tử này có quan hệ với người nào của tỉnh Nam? Tại sao lại làm được đến bước như vậy?
Tôn Diệu Nguyệt đặt tư liệu mới nhất trong tay xuống, dùng bút gõ xuống bàn vài cái, mày cau lại, kinh ngạc cảm thán.
- Căn cứ theo điều tra của chúng tôi, Tỉnh trưởng tỉnh Nam đã trao quyền cho cậu ta. Hơn nữa còn ra lệnh cho ngành y tế và tuyên truyền phải toàn lực phối hợp.
Mộc Hương cung kính hồi báo.
- Ồ?
Ánh mắt câu hồn đoạt phách của Tôn Diệu Nguyệt lóe lên. Thấy vậy, Mộc Hương bên cạnh vội vàng cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy tim của mình đập lên thình thịch.
Dường như cảm nhận được sự thay đổi của Mộc Hương, ánh mắt Tôn Diệu Nguyệt hiện lên chút tự đắc, cười nói:
- Tôi vốn tưởng rằng tiểu tử đó không có Thiên Y Viện hỗ trợ, cho dù có thể đối phó nhưng cũng không thể lo lắng hết mọi thứ. Thật không ngờ, Tỉnh trưởng tỉnh Nam lại có thể vì cậu ta mà làm đến bước này. Đúng thật là hiếm thấy.
- Sơn Trường Đại Nhân, người không biết, mặc dù Giang Khương chỉ là y sĩ thực tập, nhưng căn cứ vào điều tra của chúng ta, trước khi cậu ta vào Thiên Y Viện, quan hệ giữa cậu ta và Tỉnh trưởng Bạch và một vị Phó tỉnh trưởng đã rất tốt. Cho nên cũng không tính là kỳ quái.
Mộc Hương vội vàng trả lời.
Tôn Diệu Nguyệt nghĩ đến một người nào đó, lại cười tự đắc:
- Nhưng, cho dù quan hệ có tốt đi chăng nữa, xác định cũng không được bao lâu đâu. Nhìn tình huống này, nhiều nhất cũng chỉ kiên trì đến sáng mốt.
Nói đến đây, ánh mắt của Tôn Diệu Nguyệt lại hiện lên sự hưng phấn:
- Đã sắp xếp máy bay cho tôi chưa? Sáng mốt tôi sẽ xuất phát.
- Sơn Trường Đại Nhân, đã sắp xếp xong hết. Ngày mốt, người có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Mộc Hương cung kính nói.
Giang Khương tất nhiên không biết, Tôn Diệu Nguyệt đã chuẩn bị ngày mốt sẽ bay đi Paris. Hắn suốt đêm không ngủ, trong đầu tìm kiếm những tư liệu có liên quan đến Tử Ngọ Độc Ôn.
Tuy nói là đã tìm ra được một số phương thuốc Trung y có thể chữa trị loại độc này, nhưng độc mà nữ ma đầu xuất ra, có giống với Tử Ngọc Độc Ôn của tổ sư gia gặp được hơn một ngàn năm trước không? Hơn nữa, cho dù là cùng một loại độc, nhưng nhiều năm trôi qua, ai mà biết được nó có biến dị hay không?
Hơn nữa, nó được phát ra từ trong tay của một nữ ma đầu Cổ môn, cho dù không thay đổi, nhưng với thủ đoạn của Cổ môn, muốn nó biến dị một chút cũng không phải chuyện khó.
- Thanh phong tán hoàng cầm, ngân hoa, ngư tinh thảo phá độc tiêu ôn.
Giang Khương cau mày lặp lại hai câu, sau đó lại lắc đầu.
- Kinh tô thang kinh giới, tử tô, phòng phong khư phong tán độc.
Nhắc thêm hai câu nữa, Giang Khương lại lắc đầu.
Trong lúc buồn bực, máy tính trên bàn đột nhiên truyền đến một tiếng đinh.
Nghe được thanh âm này, tinh thần Giang Khương không khỏi rung lên. Trong hộp thư xuất hiện một mail mới.
- Báo cáo xét nghiệm máu thứ 3.
Nhìn thấy nội dung này, gương mặt Giang Khương giãn ra. Đây đã là báo cáo thứ ba. Đã ba giờ trôi qua, nếu thuốc có công dụng, hẳn là sẽ có kết quả trong bản báo cáo xét nghiệm này.
- Nhất định phải có, nhất định phải có.
Mở mail, Giang Khương lẩm bẩm.
Sau khi mở mail, Giang Khương mở to mắt, ánh mắt quét qua nhiều lần, liền có chút buồn bã, dĩ nhiên là trong bản báo cáo không có gì thay đổi.
- Chẳng lẽ không được?
Giang Khương vuốt vuốt mi tâm, thấp giọng nói:
- Kiểm tra các triệu chứng đều giống nhau, biện chứng cũng không xảy ra vấn đề, tại sao lại không được?
Im lặng một lát, khóe miệng Giang Khương vểnh lên, sau đó lắc đầu thở dài:
- Không đâu, vận khí của mình không thể xui xẻo đến mức này. Bản báo cáo 4h chắc chắn là có tác dụng.
Khôi phục lại tâm trạng, Giang Khương bắt đầu phân tích và nghiên cứu đơn thuốc. Tuy tin rằng vận khí sẽ không kém đến mức như thế, nhưng chuẩn bị thêm một
chút vẫn tốt hơn.
Chỉ có hai phương thuốc trước là có thể giải được loại độc này, nhưng Giang Khương lại cảm giác không đáng tin cậy, còn cần phải phân tích nhiều hơn.
Đang choáng váng phân tích, máy tính lại vang lên lần nữa.
Giang Khương nhảy dựng lên, nhanh chóng mở mail.
- Lần này nhất định phải có.
Hai mắt Giang Khương bốc lên, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Quét lên quét xuống, sắc mặt Giang Khương dần tối lại, mãi cho đến khi xem xong số liệu cuối cùng, liền chậm rãi thở hắt ra, dựa lưng vào ghế.
- Không có.
- Tại sao lại như vậy?
Giang Khương vuốt gương mặt, làm cho tinh thần của mình thoáng tỉnh táo lại.
- Haha, chẳng lẽ vận khí lần này xui xẻo như vậy sao?
Giang Khương nở nụ cười tự giễu. Mấy năm xông pha núi đao biển lửa, ngay cả tự bạo cũng không giết chết hắn. Chẳng lẽ lần này lại thua sao?
- Không, mình sẽ không bỏ cuộc.
Giang Khương mở mắt, yên lặng nhìn trần nhà, bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ.
- Nếu như ngày mai không thể điều chế ra phương thuốc, nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì được đến sáng mốt. Đó cũng là kỳ hạn cuối cùng. Tỉnh trưởng Bạch sẽ báo cáo khẩn cấp lên cấp trên sau giờ họp giao ban buổi sáng.
- Nhất định phải an bài hết thảy trước sáng mốt mới được.
Giang Khương tính toán trong lòng. Chỉ là sau khi tính toán xong, đột nhiên nở nụ cười khổ. Với thủ đoạn của Cổ môn, cho dù hắn đối kháng với nữ ma đầu kia, hắn thật ra có thể chạy thoát, nhưng còn Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ. Nếu muốn mang hai người đó rời đi, chỉ sợ sẽ không đơn giản.
Với thân phận của nữ ma đầu trong Cổ môn, muốn bắt Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ cũng chẳng phải vấn đề to tát. Khi đó, hắn muốn mang hai cô đi sẽ tương đương khó khăn. Nhưng chỉ sợ sẽ không phải là hai chữ “tương đương” có thể hình dung, mà là hai chữ “hết sức”.
Lén dẫn đi không được, Giang Khương đành phải chuẩn bị chủ ý khác.
- Trước tiên là lén trốn đi, không được thì dùng vũ lực?
Giang Khương cau mày suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu. Phòng làm việc của tỉnh Nam có mấy cao thủ, hắn muốn nhờ những cao thủ ngoại viện này mang Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đi, chỉ sợ Chủ nhiệm Trương sẽ không đồng ý. Hơn nữa, cao thủ có thực lực cao nhất cũng không hơn gì hắn. Khi hắn đối mặt với nữ ma đầu cũng không có lực đối kháng, huống chi là những cao thủ này.
Hơn nữa, với tính tình của Chủ nhiệm Trương, sau khi biết là Sơn Trường Đại Nhân của Cổ môn, động chắc cũng không dám động, trừ phi là có cao thủ nội viện phái đến.
Nghĩ đến nghĩ lui, Giang Khương không khỏi ôm đầu rên rỉ.
- Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải ngỏm ở đây sao trời?
Giang Khương rên rỉ một hồi, đột nhiên ngồi thẳng dậy, nói:
- Không được, mình không thể buông tha. Nhiều năm sinh tử như vậy còn vượt qua được, mình không tin lần này không thể vượt qua.
- Kinh Tô Thang?
- Không, Thanh Phong Tán lấy hoàng cầm, ngân hoa là chủ dược, còn có ngư tinh thảo. Mặc dù có chút khác biệt, nhưng điều chỉnh lại hai loại dược vật này, hẳn là sẽ có công hiệu.
- Vạn nhất không được thì dùng cái này. Bây giờ mới 2h sáng, vẫn còn mang đến kịp.
Giang Khương luống cuống lấy đơn thuốc trên bàn, sau đó viết nhanh vài vị thuốc xuống, nhưng sau đó liền dừng lại.
- Bây giờ phải thêm thuốc gì? Rốt cuộc là phải dùng thuốc nào mới tốt? Bạch hoa xà thiệt thảo?
- Không được, dược tính rất mạnh.
- Liên kiều?
- Không được, chỉ sợ hiệu quả không cao.
Tôn Diệu Nguyệt đặt tư liệu mới nhất trong tay xuống, dùng bút gõ xuống bàn vài cái, mày cau lại, kinh ngạc cảm thán.
- Căn cứ theo điều tra của chúng tôi, Tỉnh trưởng tỉnh Nam đã trao quyền cho cậu ta. Hơn nữa còn ra lệnh cho ngành y tế và tuyên truyền phải toàn lực phối hợp.
Mộc Hương cung kính hồi báo.
- Ồ?
Ánh mắt câu hồn đoạt phách của Tôn Diệu Nguyệt lóe lên. Thấy vậy, Mộc Hương bên cạnh vội vàng cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy tim của mình đập lên thình thịch.
Dường như cảm nhận được sự thay đổi của Mộc Hương, ánh mắt Tôn Diệu Nguyệt hiện lên chút tự đắc, cười nói:
- Tôi vốn tưởng rằng tiểu tử đó không có Thiên Y Viện hỗ trợ, cho dù có thể đối phó nhưng cũng không thể lo lắng hết mọi thứ. Thật không ngờ, Tỉnh trưởng tỉnh Nam lại có thể vì cậu ta mà làm đến bước này. Đúng thật là hiếm thấy.
- Sơn Trường Đại Nhân, người không biết, mặc dù Giang Khương chỉ là y sĩ thực tập, nhưng căn cứ vào điều tra của chúng ta, trước khi cậu ta vào Thiên Y Viện, quan hệ giữa cậu ta và Tỉnh trưởng Bạch và một vị Phó tỉnh trưởng đã rất tốt. Cho nên cũng không tính là kỳ quái.
Mộc Hương vội vàng trả lời.
Tôn Diệu Nguyệt nghĩ đến một người nào đó, lại cười tự đắc:
- Nhưng, cho dù quan hệ có tốt đi chăng nữa, xác định cũng không được bao lâu đâu. Nhìn tình huống này, nhiều nhất cũng chỉ kiên trì đến sáng mốt.
Nói đến đây, ánh mắt của Tôn Diệu Nguyệt lại hiện lên sự hưng phấn:
- Đã sắp xếp máy bay cho tôi chưa? Sáng mốt tôi sẽ xuất phát.
- Sơn Trường Đại Nhân, đã sắp xếp xong hết. Ngày mốt, người có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Mộc Hương cung kính nói.
Giang Khương tất nhiên không biết, Tôn Diệu Nguyệt đã chuẩn bị ngày mốt sẽ bay đi Paris. Hắn suốt đêm không ngủ, trong đầu tìm kiếm những tư liệu có liên quan đến Tử Ngọ Độc Ôn.
Tuy nói là đã tìm ra được một số phương thuốc Trung y có thể chữa trị loại độc này, nhưng độc mà nữ ma đầu xuất ra, có giống với Tử Ngọc Độc Ôn của tổ sư gia gặp được hơn một ngàn năm trước không? Hơn nữa, cho dù là cùng một loại độc, nhưng nhiều năm trôi qua, ai mà biết được nó có biến dị hay không?
Hơn nữa, nó được phát ra từ trong tay của một nữ ma đầu Cổ môn, cho dù không thay đổi, nhưng với thủ đoạn của Cổ môn, muốn nó biến dị một chút cũng không phải chuyện khó.
- Thanh phong tán hoàng cầm, ngân hoa, ngư tinh thảo phá độc tiêu ôn.
Giang Khương cau mày lặp lại hai câu, sau đó lại lắc đầu.
- Kinh tô thang kinh giới, tử tô, phòng phong khư phong tán độc.
Nhắc thêm hai câu nữa, Giang Khương lại lắc đầu.
Trong lúc buồn bực, máy tính trên bàn đột nhiên truyền đến một tiếng đinh.
Nghe được thanh âm này, tinh thần Giang Khương không khỏi rung lên. Trong hộp thư xuất hiện một mail mới.
- Báo cáo xét nghiệm máu thứ 3.
Nhìn thấy nội dung này, gương mặt Giang Khương giãn ra. Đây đã là báo cáo thứ ba. Đã ba giờ trôi qua, nếu thuốc có công dụng, hẳn là sẽ có kết quả trong bản báo cáo xét nghiệm này.
- Nhất định phải có, nhất định phải có.
Mở mail, Giang Khương lẩm bẩm.
Sau khi mở mail, Giang Khương mở to mắt, ánh mắt quét qua nhiều lần, liền có chút buồn bã, dĩ nhiên là trong bản báo cáo không có gì thay đổi.
- Chẳng lẽ không được?
Giang Khương vuốt vuốt mi tâm, thấp giọng nói:
- Kiểm tra các triệu chứng đều giống nhau, biện chứng cũng không xảy ra vấn đề, tại sao lại không được?
Im lặng một lát, khóe miệng Giang Khương vểnh lên, sau đó lắc đầu thở dài:
- Không đâu, vận khí của mình không thể xui xẻo đến mức này. Bản báo cáo 4h chắc chắn là có tác dụng.
Khôi phục lại tâm trạng, Giang Khương bắt đầu phân tích và nghiên cứu đơn thuốc. Tuy tin rằng vận khí sẽ không kém đến mức như thế, nhưng chuẩn bị thêm một
chút vẫn tốt hơn.
Chỉ có hai phương thuốc trước là có thể giải được loại độc này, nhưng Giang Khương lại cảm giác không đáng tin cậy, còn cần phải phân tích nhiều hơn.
Đang choáng váng phân tích, máy tính lại vang lên lần nữa.
Giang Khương nhảy dựng lên, nhanh chóng mở mail.
- Lần này nhất định phải có.
Hai mắt Giang Khương bốc lên, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Quét lên quét xuống, sắc mặt Giang Khương dần tối lại, mãi cho đến khi xem xong số liệu cuối cùng, liền chậm rãi thở hắt ra, dựa lưng vào ghế.
- Không có.
- Tại sao lại như vậy?
Giang Khương vuốt gương mặt, làm cho tinh thần của mình thoáng tỉnh táo lại.
- Haha, chẳng lẽ vận khí lần này xui xẻo như vậy sao?
Giang Khương nở nụ cười tự giễu. Mấy năm xông pha núi đao biển lửa, ngay cả tự bạo cũng không giết chết hắn. Chẳng lẽ lần này lại thua sao?
- Không, mình sẽ không bỏ cuộc.
Giang Khương mở mắt, yên lặng nhìn trần nhà, bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ.
- Nếu như ngày mai không thể điều chế ra phương thuốc, nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì được đến sáng mốt. Đó cũng là kỳ hạn cuối cùng. Tỉnh trưởng Bạch sẽ báo cáo khẩn cấp lên cấp trên sau giờ họp giao ban buổi sáng.
- Nhất định phải an bài hết thảy trước sáng mốt mới được.
Giang Khương tính toán trong lòng. Chỉ là sau khi tính toán xong, đột nhiên nở nụ cười khổ. Với thủ đoạn của Cổ môn, cho dù hắn đối kháng với nữ ma đầu kia, hắn thật ra có thể chạy thoát, nhưng còn Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ. Nếu muốn mang hai người đó rời đi, chỉ sợ sẽ không đơn giản.
Với thân phận của nữ ma đầu trong Cổ môn, muốn bắt Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ cũng chẳng phải vấn đề to tát. Khi đó, hắn muốn mang hai cô đi sẽ tương đương khó khăn. Nhưng chỉ sợ sẽ không phải là hai chữ “tương đương” có thể hình dung, mà là hai chữ “hết sức”.
Lén dẫn đi không được, Giang Khương đành phải chuẩn bị chủ ý khác.
- Trước tiên là lén trốn đi, không được thì dùng vũ lực?
Giang Khương cau mày suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu. Phòng làm việc của tỉnh Nam có mấy cao thủ, hắn muốn nhờ những cao thủ ngoại viện này mang Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đi, chỉ sợ Chủ nhiệm Trương sẽ không đồng ý. Hơn nữa, cao thủ có thực lực cao nhất cũng không hơn gì hắn. Khi hắn đối mặt với nữ ma đầu cũng không có lực đối kháng, huống chi là những cao thủ này.
Hơn nữa, với tính tình của Chủ nhiệm Trương, sau khi biết là Sơn Trường Đại Nhân của Cổ môn, động chắc cũng không dám động, trừ phi là có cao thủ nội viện phái đến.
Nghĩ đến nghĩ lui, Giang Khương không khỏi ôm đầu rên rỉ.
- Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải ngỏm ở đây sao trời?
Giang Khương rên rỉ một hồi, đột nhiên ngồi thẳng dậy, nói:
- Không được, mình không thể buông tha. Nhiều năm sinh tử như vậy còn vượt qua được, mình không tin lần này không thể vượt qua.
- Kinh Tô Thang?
- Không, Thanh Phong Tán lấy hoàng cầm, ngân hoa là chủ dược, còn có ngư tinh thảo. Mặc dù có chút khác biệt, nhưng điều chỉnh lại hai loại dược vật này, hẳn là sẽ có công hiệu.
- Vạn nhất không được thì dùng cái này. Bây giờ mới 2h sáng, vẫn còn mang đến kịp.
Giang Khương luống cuống lấy đơn thuốc trên bàn, sau đó viết nhanh vài vị thuốc xuống, nhưng sau đó liền dừng lại.
- Bây giờ phải thêm thuốc gì? Rốt cuộc là phải dùng thuốc nào mới tốt? Bạch hoa xà thiệt thảo?
- Không được, dược tính rất mạnh.
- Liên kiều?
- Không được, chỉ sợ hiệu quả không cao.
Danh sách chương