Giọng nói trong trẻo vang lên, mọi người liền nhìn sang, đợi sau khi nhìn rõ, cả hai bên đều ngẩn ra.   

Giang Khương vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Mẫn vẻ mặt ngạc nhiên, chân bó bột được nẹp lại ngồi trên xe lăng đang hả miệng nhìn mình, sau đó mới chú ý đến mấy người bên cạnh. Hắn phát hiện mình không quen những người khác, kẻ duy nhất hắn quen là tên ngồi trên xe lăn.   

- Giang... Giang Khương...   

Mẫn đại thiếu ngồi xe lăn há hốc nhìn Giang Khương một lúc mới xác định chính là thằng nhãi đeo kính gọng đen này không sai mới kinh ngạc nói:   

- Giang Khương!   

Anh trai xe lăn gặp kẻ thù mắt đỏ lên, nhưng mắt đỏ thì đỏ cũng không dám có bất kỳ hành động gì, vì gã không thể nào ngờ được, người phụ trách gì đó mà cha mình muốn tìm lại là Giang Khương này. Hai ngày trước cha mình vì Giang Khương này cho nên mới không thể lấy lại thể diện cho mình. Nhưng sao lần này lại có chuyện gì liên quan đến Giang Khương?   

Thị trưởng Lâm dẫn theo thư ký đứng bên nhìn thấy Giang Khương, lại nghe thấy con mình gọi tên đối phương, trong nháy mắt trở nên tức giận cũng vừa nghi hoặc lẫn ngạc nhiên. Nhưng Thị trưởng Lâm không hổ là Thị trưởng Lâm, mặc dù kinh ngạc nhưng cũng lập tức hồi phục lại tinh thần, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển ngàn vạn lần. Vốn trong lòng ông còn có chút nghi hoặc nhưng cũng lập tức tìm ra lời giải đáp.   

- Mọi người ai tìm tôi vậy?   

Giang Khương bình tĩnh đảo mắt nhìn mọi người, thấy những người này bị ánh mắt hắn đảo qua trong lòng đều hơi căng thẳng, Giang Khương đã cố ý ngưng thần phát ra uy hiếp tinh thần. Tuy hắn không sử dụng kỹ năng “Mê hoặc” nhưng cũng đủ để gây áp lực cho những người này rồi.   

Khi ánh mắt của Giang Khương dừng trên người Thị trưởng Lâm rõ ràng là lãnh đạo ở đây thì mọi người liền cảm nhận được áp lực khiến người ta không thể hít thở hơi tiêu tan. Lúc này họ mới cảm thấy trong lòng thở phào nhẹ nhỏm.   

Nhưng Thị trưởng Lâm thì lại cảm thấy áp lực trong lòng tăng lên nhiều. Ông cảm thấy tuy đối phương còn rất trẻ, nhưng hơi thở uy nghiêm trên người có thể khiến mình giống như gặp vị đứng sau lưng mình kia, khiến cho người ta không thể nào nhìn thẳng và đối kháng.   

- Hừ...   

Cuối cùng Thị trưởng Lâm cũng không giống đám người dưới, sau khi miễn cưỡng trấn định một chút, cảm thấy mình đã thua về khí thế liền mạnh mẽ hừ mạnh một tiếng mới có thể duy trì được cảm giác lãnh đạo của mình.   

- Anh là người phụ trách nơi này?   

Thị trưởng Lâm hít sâu một hơi, ưỡn bụng về phía trước, chắp hai tay phía sau, trầm giọng uy nghiêm hỏi Giang Khương.   

- Đúng...   

Giang Khương đáp rõ ràng đơn giản, bình tĩnh nhìn Thị trưởng Lâm nói:   

- Xin hỏi có vấn đề gì không?   

Thị trưởng Lâm bị Giang Khương hỏi như vậy thì trong lòng hơi tức giận. Mình là quan phụ mẫu của thành phố Vân Giang hàng thật giá thật, hơn nữa còn là quan lớn cấp tỉnh thật sự. Tên này giả vờ không nhận ra mình là quan phụ mẫu thì thôi đi, còn nói chuyện với mình không chút tôn kính nữa.   

Thằng nhãi này thật sự quá kiêu ngạo.  

Chẳng lẽ có bối cảnh thì ghê gớm lắm sao? Mày hai mươi mấy tuổi sao có thể so với người có cấp bậc cao như tao mà cũng dám có thái độ như vậy.   

Mặc dù trong lòng Thị trưởng Lâm tức giận, nhưng thị trưởng chính là thị trưởng, phong độ vẫn phải có. Đồng chí Thị trưởng Lâm lại hít sâu một hơi, mạnh mẽ nén tức giận trong lòng xuống, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Thư ký Hoàng bên cạnh.   

Thư ký Hoàng này ban nãy đã bị sự uy nghiêm của Giang Khương ép cho hoảng sợ. Sự nhanh nhạy cơ trí vốn có không hề phát huy được chút tác dụng nào ở đây. Sau khi y bị Thị trưởng Lâm liếc một cái mới hồi phục tinh thần. Y vội vàng tiến lên trước một bước, khụ một tiếng. Y không dám bất kính với Giang Khương, chỉ cẩn thận giới thiệu:   

- Chào ngài, đó... vị này là Thị trưởng Lâm của thành phố Vân Giang chúng tôi, thấy tòa nhà khoa nhi này bị phong tỏa cho nên mới đến hỏi thăm tình hình!   

- Thị trưởng Lâm?   

Giang Khương lại liếc mắt nhìn đồng chí lãnh đạo vẻ mặt khó coi trước mặt, sau đó lại nhìn Lâm Mẫn Mẫn đại thiếu sắc mặt xanh xám bên cạnh... đột nhiên lên tiếng nói:   

- Ông là phụ huynh của cậu ta?   

- Á!!!   

Trừ hai cảnh sát và bảo vệ kia, Hoàng Giang cùng với những người khác sắc mặt lần lượt cứng đờ.   

- Khụ...   

Thị trưởng Lâm nhớ đến Lâm Mẫn nhà mình bị thằng nhãi trước mặt đánh gãy chân thì sắc mặt lại càng khó coi. Ông ho khan một tiếng định quay lại chủ đề chính thì đã thấy Giang Khương vẻ mặt vốn không cảm xúc đột nhiên nghiêm túc lại, trầm giọng nói:   

- Nếu ông là phụ huynh của cậu ta, vậy tôi nói với ông, sau này đừng để cậu ta quấn lấy bạn gái tôi nữa. Còn nữa, không có chuyện gì thì đừng hạ độc thủ sau lưng người ta, nếu không tôi đánh gãy cả ba chân của cậu ta đấy!   

Giang Khương yên lặng nhìn gương mặt đã kinh ngạc đến thất sắc của Thị trưởng Lâm, rồi phun ra tiếp ba chữ:   

- Nghe thấy không?   

- Ầm ầm ầm...   

Giang Khương vừa nói xong mọi người liền cảm thấy đỉnh đầu lập tức vang lên tiếng sấm, cả đám lần lượt sửng sờ nhìn Giang Khương. Họ thật sự không ngờ, đường là một thị trưởng tìm lãnh đạo đối phương tìm hiểu và thảo luận dân sinh mà lại bị đối phương nói đến chuyện nhà, còn bị uy hiếp.   

Hoàng Giang lúc này đã không còn giả vờ mình là người nhà bệnh nhân nữa mà trực tiếp cầm bút ghi âm và máy ảnh ra đang chuẩn bị phỏng vấn thị trưởng chuyện này cũng sửng ra. Gã vội vàng luống cuống chân tay thu bút ghi âm trong tay mình lại, sợ Thị trưởng Lâm tưởng lầm mình đang ghi âm những chuyện này.   

Không nói đến Thị trưởng Lâm đã xanh mặt mà ngay cả Lâm Mẫn Mẫn đại thiếu lúc này cũng đen mặt trợn mắt nhìn Giang Khương, cả người run rẩy.   

Lúc này Thị trưởng Lâm cũng run rẩy chỉ vào Giang Khương, trừng mắt nhìn Giang Khương không nói nên lời. Nếu không phải ông cố kỵ giờ xung quanh có quá nhiều người, hơn nữa cũng không phải là lúc nói những chuyện này với đối phương thì ông đã sớm kéo cổ áo đối phương cùng hắn đánh nhau một trận rồi.   

Ông đường đường là một thị trưởng đang thảo luận chuyện công với người ta, vậy mà bị người ta xé rách mặt nạ nói đến chuyện này, không những khiến con mình phải chịu thiệt mà giờ mình còn bị đối phương uy hiếp.   

- Hừ...   

Thị trưởng Lâm hít sâu một hơi, thu ngón tay mình lại để tránh mình kìm không được gọi cả thư ký lẫn nhân viên đằng sau cùng ẩu đả với đối phương. Lúc này ông lập tức sáng suốt kéo câu chuyện trở về lại chủ đề chính, nghiêm túc nói:   

- Đồng chí Giang Khương... Giờ tôi đang dùng thân phận thị trưởng của Vân Giang, hỏi cậu về vấn đề tòa lầu khoa nhi của Bệnh viện số 1 bị phong tỏa!   

Giang Khương sớm đã có sự chuẩn bị liền nhướng mày, trầm giọng nói:   

- Bệnh viện số 1 Đại học Đông Nguyên này trực thuộc sự quản lý của Bộ y tế, thị trưởng Vân Giang không có quyền nhúng tay vào việc của Bệnh viện số 1!   

Đồng chí Thị trưởng Lâm nghe thấy lời này thì suýt chút nữa đã phun máu.   

- Tôi là lãnh đạo tỉnh... Bệnh viện số 1 cũng tiếp nhận sự lãnh đạo và giám sát của tỉnh Nam... sao tôi không thể quản được?   

Đồng chí Thị trưởng Lâm tức giận nói.   

Giang Khương đối mặt với đồng chí Thị trưởng Lâm đang nổi giận thấy có vẻ ông ta không nói lung tung. Hắn không kìm được mơ hồ quay đầu lại nhìn cảnh sát bên cạnh, hỏi:   

- Là thế à? Ông ta có quyền quản sao?   

- Cái đó... vâng... Bệnh viện số 1 thực sự tiếp nhận hai tầng lãnh đạo và giám sát của Bộ y té và Ủy ban tỉnh!   

Cảnh sát bên cạnh nhìn bộ dạng nghi hoặc của Giang Khương thì cảm thấy không biết nên khóc hay cười. Lão đại này đúng là mơ hồ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tức giận đến đen mặt của Thị trưởng Lâm liền vội vàng gật đầu nói. Anh ta không dám chọc giận vị Thị trưởng Lâm này, giờ mà còn không gật đầu, chắc là vị Thị trưởng Lâm này sẽ muốn bóp cổ mình cũng nên.   

- Thật sao?   

Giang Khương thật sự không hiểu lắm mấy cơ cấu chính trị như thế nào, thấy cảnh sát gật đầu thì chắc cũng không phải đang lừa mình. Hắn đành bất đắc dĩ nhìn đồng chí Thị trưởng Lâm, nói:   

- Được... ông có quyền thì cứ hỏi đi!   

Thị trưởng Lâm thấy Giang Khương thừa nhận mình có quyền thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm. Trong chốn quan trường này, vị trí cao hơn một cấp đã đủ đè chết người. Đồng chí Thị trưởng Lâm bình thường dựa vào thân phận thị trưởng Vân Giang của mình cùng với thân phận lãnh đạo tỉnh trên cơ bản có thể coi là một nhân vật tung hoành ở Vân Giang và tỉnh Nam, ít có người dám nghi ngờ quyền uy của ông. Cho nên trước nay Thị trưởng Lâm chưa từng đụng phải tình huống như hiện tại.   

Nhưng Giang Khương trước mặt này nếu như thật sự không thèm để ý đến ông, vậy chắc chắn ông sẽ chịu thiệt rồi. Tuy quay về chắc chắn ông có thể điều tra được những thứ mình muốn biết, hơn nữa còn có thể gây chút phiền phức cho Giang Khương này, nhưng nếu bây giờ mà chịu thiệt rồi thì mặt mũi của một thị trưởng như ông biết để đâu?   

- Vậy giờ tôi có thể hỏi các anh tòa nhà khoa nhi này vì sao lại bị phong tỏa chứ?   

Thị trưởng Lâm nhớ lại bên cạnh còn có phóng viên liền một lần nữa hít một hơi thật sâu, bình ổn lại cảm giác rất bực bội trong lòng, trầm giọng hỏi.   

- Ô... Xin lỗi, đây là cơ mật... Không thể trả lời!   

Giang Khương nhún vai, vẻ mặt vô tội nhìn Thị trưởng Lâm, rất nghiêm túc trả lời.   

- Phụt...   

Bảo vệ bên cạnh đứng xem náo nhiệt lâu như vậy, giờ có người chống đỡ tình hình thì trong lòng đã thoải mái hơn. Anh ta thấy Giang Khương khiến Thị trưởng Lâm hành ra như vậy thì trong lòng rất muốn cười, có điều luôn cố nhịn. Giờ nghe Giang Khương nói vậy cuối cùng không kìm được nữa, thất thanh cười.   

Có điều, anh ta cũng chỉ cười một tiếng rồi thôi, sau khi cười xong, anh ta nhìn khuôn mặt vặn vẹo của những người xung quanh, rõ ràng đang cố gắng nén thứ gì đó  

đang nhìn mình kỳ quặc. Còn Thư ký Hoàng bên cạnh thì có vẻ mặt như muốn giết người thì anh bảo vệ này lập tức hồi thần, mặt biến sắc, vội vàng che miệng, rụt cổ lại, trốn sau lưng Giang Khương, sợ các lãnh đạo nhớ bộ dạng anh ta, sau này sẽ đến tìm anh gây rắc rối.   

Lúc này Thị trưởng Lâm dĩ nhiên không thèm để ý đến nhân vật nhỏ như anh ta. Ông đang ôm ngực, cảm thấy trong ngực mình có một cơn nóng đang cuộn trào, nếu không điều chỉnh lại hơi thở chỉ e đã phun ra một ngụm máu từ lâu rồi.   

Sau khi ông thở hổn hển hai hơi, cảm thấy ngụm máu kia không phun ra nữa thì mới run rẩy chỉ ngón tay về phía Giang Khương, giọng run rẩy tức giận nói:   

- Anh đang nói đùa với tôi đấy à?   

- Không... tôi đang rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của ông!   

Vẻ mặt Giang Khương nghiêm túc nhìn về phía Thị trưởng Lâm, nói:   

- Đồng chí lãnh đạo tỉnh, ông không có quyền hạn này, nếu ông muốn biết tình hình cụ thể, vậy ông có thể... ừm... xin phép Phó thủ tướng Trương của Quốc vụ viện...   

- Anh...   

Thị trưởng Lâm nhìn thấy vẻ nghiêm túc, đứng đắn của Giang Khương thì cảm thấy một cổ máu nóng xông thẳng lên đầu mình, trước mắt tối sầm đi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện