- Cái…cái gì?
Nghe Giang Khương nói, hai người liền sửng sốt, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần. Bác sĩ Đào không dám lên tiếng, chỉ ngạc nhiên nhìn Chủ nhiệm Ngưu. Thấy Chủ nhiệm Ngưu cũng ngạc nhiên giống mình, liền chuyển tầm mắt sang Giang Khương, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn hai người đang kinh ngạc nhìn hắn, Giang Khương bình tĩnh chỉ tay lên bàn nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, khoa Nhi sẽ tiến hành kế hoạch phòng dịch cấp 1. Vì thế, mời hai vị giao điện thoại di động ra đây.
- Kế hoạch phòng dịch cấp 1?
Chủ nhiệm Ngưu và bác sĩ Đào đều nhất tề kinh hãi. Hai người nhìn nhau, phát hiện ánh mắt đối phương cũng giống mình, đều là sự kinh ngạc.
- Chủ nhiệm Giang, chuyện gì xảy ra vậy? Cậu đang nói đùa sao?
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Khương, Chủ nhiệm Ngưu không khỏi hoài nghi Giang Khương đang nói đùa. Hắn chỉ mới xem qua mấy bệnh án, dường như không thể đưa ra phán định như vậy? Hơn nữa, một khi khởi động kế hoạch phòng dịch cấp 1, cái này sẽ đại diện cho điều gì?
Đại diện cho cả bệnh viện đều sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Đồng thời, nếu đây là thật, vừa rồi hai người vừa mới tiếp xúc với người bệnh, đều có nguy cơ bị lây nhiễm rất cao, đồng thời nguy hiểm đến tính mạng. Điều này có đáng để đùa không? Tiểu tử này không phải bị điên rồi chứ? Chẳng lẽ hắn không biết hắn đại diện cho Cục Y tế đến sao? Ngay cả điều này mà cũng dám đem ra đùa?
Bác sĩ Đào bên cạnh cũng khẩn trương nhìn Giang Khương. Y không biết Chủ nhiệm Giang này thông qua cái gì để có thể phán định, nhưng với kinh nghiệm của y, y tin rằng không có khả năng này. Y hiểu rất rõ tình trạng của bệnh nhân, không ai có thể đưa ra bất cứ phán đoán như vậy. Hơn nữa còn làm ra quyết định.
Mà cho dù là có chuyện như thế đi, với tuổi của hắn, có quyền ra lệnh như vậy không? Cấp trên sẽ tin vào phán đoán của hắn? Điều này sao có thể?
Nhưng, bởi vì thân phận đối phương, hơn nữa còn có Chủ nhiệm Ngưu, cho nên y mới không lên tiếng.
- Không sai, kế hoạch phòng dịch cấp 1. Xin hai vị giao điện thoại ra đây, tạm thời cũng không được rời khỏi phòng làm việc.
Giang Khương gật đầu xác nhận.
- Không thể nào.
Nhìn vẻ mặt của Giang Khương, Chủ nhiệm Ngưu lắc đầu, nói:
- Chủ nhiệm Giang, đừng nói đùa chứ. Việc này chẳng có gì vui hết.
- Tôi không có nói đùa, tôi nói nghiêm túc.
Giang Khương một chút cũng không có ý đùa giỡn, sắc mặt trầm xuống, nhìn Chủ nhiệm Ngưu, nói.
Nhìn sắc mặt của Giang Khương, gương mặt Chủ nhiệm Ngưu cứng đờ.
Yên lặng nhìn Giang Khương một lúc, liền nói:
- Chủ nhiệm Giang, chuyện này không thể đùa giỡn. Cho dù có chuyện, cũng phải cục Y tế phái xuống tiểu tổ điều tra chính thức, khi đó mới có thể chấp hành.
- Tôi không có nói đùa.
Giang Khương lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Mọi người hẳn đã rõ quy định, cho nên, mời lấy điện thoại di động ra.
Thấy Giang Khương vẫn kiên trì như cũ, Chủ nhiệm Ngưu đã có chút tin tưởng, nhưng vẫn không nhịn được mà tức giận lẫn hoảng sợ, muốn cầm mấy quyển bệnh án mà ném đi. Cho dù có triển khai kế hoạch phòng dịch cấp 1, nhưng nào có ai lỗ mãng như hắn chứ? Chỉ bằng vào phán đoán của một người mà đã dễ dàng đưa ra kết luận như vậy.
Chẳng lẽ không biết một khi kế hoạch được triển khai, nếu như sai lầm, sẽ tạo thành tổn thất bao nhiêu cho bệnh viện số 1 không? Đến lúc đó, Chủ nhiệm khoa Y vụ
như y có còn ngồi yên tại vị trí này hay không cũng còn khó nói.
- Chủ nhiệm Giang, tôi muốn xin xác nhận của Tỉnh trưởng Bạch.
Chủ nhiệm Ngưu cố nén suy nghĩ muốn cầm bệnh án đập bể đầu Giang Khương, nhưng giọng điệu nói với hắn đã bắt đầu lạnh dần. Rốt cuộc là tên tiểu tử này muốn làm gì? Hắn không có đầu óc sao? Tại sao lại võ đoán như thế? Dù sao cũng phải báo cáo lại với Tỉnh trưởng Bạch mới được, không thể cầm lông gà mà chạy trước lệnh tiễn.
Trong lúc y đang định móc điện thoại di động ra, bác sĩ Đào bên cạnh đột nhiên yên lặng nhìn Giang Khương, run giọng nói:
- Cậu là Giang…Giang Khương…Tổ trưởng Giang.
Nhìn sắc mặt của bác sĩ Đào đang hoảng sợ nhìn mình, Giang Khương bất đắc dĩ gỡ kính xuống, gật đầu nói:
- Đúng vậy, vì thế, Chủ nhiệm Ngưu, xin hãy đưa điện thoại di động ra. Anh cũng biết hậu quả rồi đấy.
- Cậu…
Nghe được cái tên Giang Khương, vốn vẻ mặt đang tức giận, tay Chủ nhiệm Ngưu run lên, điện thoại rớt xuống bàn làm việc, hoảng sợ nhìn Giang Khương đã tháo mắt kính xuống, mặt xám như tro tàn.
Lúc này hai người đã biết rõ tại sao chàng thanh niên trước mắt trông rất bình thường này lại dám đưa ra kết luận võ đoán như vậy. Cách đây không lâu, trong đợt phòng chống dịch bệnh ở Bắc Kinh, hắn đã là Phó tổ trưởng thường trực tiểu tổ lãnh đạo, còn nằm trên cả Phó thủ tướng Tề. Hai người biết rất rõ điều hắn nói là đại diện cho điều gì.
Hai người im lặng. Một lúc lâu sau, Chủ nhiệm Ngưu mới mấp máy môi, run rẩy chỉ vào điện thoại di động trên bàn, miễn cưỡng cười nói:
- Chủ…Tổ trưởng…Giang, để tôi gọi điện thoại cho Viện trưởng, thông báo cho bọn họ biết một chút.
- Không cần, có lẽ bây giờ bọn họ đã nhận được thông báo rồi.
Giang Khương mỉm cười, cầm lấy điện thoại di động trên bàn và của bác sĩ Đào đưa qua, nhẹ nhàng thở dài.
Nhìn Giang Khương, bác sĩ Đào và Chủ nhiệm Ngưu cũng thở dài. Tâm hai người đang chìm xuống. Sau sự kiện dịch bệnh ở Bắc Kinh, mặc dù đại đa số người không thừa nhận, nhưng vị Tổ trưởng Giang này mơ hồ có quyền uy trong lĩnh vực dịch bệnh.
Cho dù quyền uy không mang tính chất học thuật chính thức, nhưng cũng làm cho con người ta không còn biện pháp nghi ngờ.
Nếu Tổ trưởng Giang đã đưa ra quyết định, hai người cũng chỉ âm thầm cầu nguyện vận khí tốt một chút. Tuy trốn ở đây cách ly quan sát, nhưng hy vọng đừng ở lâu quá. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Khương, một chút tin tưởng liền không còn.
Không ai biết bệnh viện số 1 đang xảy ra chuyện gì. Khoa Nhi yên lặng bị phong tỏa. Mọi người cũng bắt đầu bị hạn chế ra vào.
Tôn Diệu Nguyệt bị Giang Khương gọi là ma đầu đang duỗi tay lật xem phần tài liệu vừa mới nhận được.
- Chậc chậc, không tệ, tiểu tử này phản ứng khá nhanh. Khó trách Miêu Thiên Nhất lại bị bại trong tay hắn. Nhưng lần này sẽ không đơn giản như vậy. Tiểu tử kia cũng đừng làm tôi thất vọng.
Tiện tay đọc hết phần tư liệu, Tôn Diệu Nguyệt khẽ cười, sau đó quay sang nói với người bên cạnh:
- Mộc Hương, cẩn thận giám sát tình huống. Có gì lạ thường, lập tức báo cáo lại cho tôi.
- Vâng, Sơn Trường Đại Nhân.
Người thanh niên tuấn mỹ khom người cung kính xác nhận, sau đó lui ra ngoài.
Tôn Diệu Nguyệt nhẹ nhàng nâng chung trà nhấp một ngụm, cảm giác mùi thơm của trà vẫn còn vương vấn nơi đầu lưỡi, sau đó thẳng lên não, khiến cho đầu óc không khỏi thanh tĩnh lại, liền nở nụ cười thỏa mãn:
- Trà của Thiên Y Viện quả nhiên là thứ tốt. Nhất định phải nghĩ biện pháp lấy một chút nữa mới được.
Trong lúc Tôn Diệu Nguyệt đang thưởng trà, đồng chí Giang Khương lại khổ cực chỉ huy các chuyên gia tiến hành thiết lập phòng cách ly và phòng nghiên cứu.
Tuy nói những thứ này không cần hắn phải đích thân ra mặt, trung tâm phòng chống dịch bệnh sẽ có phương án vận chuyển đầy đủ. Nhưng Giang Khương vẫn phải phụ trách rất nhiều việc. Bây giờ còn chưa đến ba ngày, hắn cần phải đối phó hết thảy, lại còn không để cho Chủ nhiệm Trương chú ý đến bên này. Đúng là không dễ dàng gì, cần phải giành giật từng giây.
Nghe Giang Khương nói, hai người liền sửng sốt, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần. Bác sĩ Đào không dám lên tiếng, chỉ ngạc nhiên nhìn Chủ nhiệm Ngưu. Thấy Chủ nhiệm Ngưu cũng ngạc nhiên giống mình, liền chuyển tầm mắt sang Giang Khương, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn hai người đang kinh ngạc nhìn hắn, Giang Khương bình tĩnh chỉ tay lên bàn nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, khoa Nhi sẽ tiến hành kế hoạch phòng dịch cấp 1. Vì thế, mời hai vị giao điện thoại di động ra đây.
- Kế hoạch phòng dịch cấp 1?
Chủ nhiệm Ngưu và bác sĩ Đào đều nhất tề kinh hãi. Hai người nhìn nhau, phát hiện ánh mắt đối phương cũng giống mình, đều là sự kinh ngạc.
- Chủ nhiệm Giang, chuyện gì xảy ra vậy? Cậu đang nói đùa sao?
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Khương, Chủ nhiệm Ngưu không khỏi hoài nghi Giang Khương đang nói đùa. Hắn chỉ mới xem qua mấy bệnh án, dường như không thể đưa ra phán định như vậy? Hơn nữa, một khi khởi động kế hoạch phòng dịch cấp 1, cái này sẽ đại diện cho điều gì?
Đại diện cho cả bệnh viện đều sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Đồng thời, nếu đây là thật, vừa rồi hai người vừa mới tiếp xúc với người bệnh, đều có nguy cơ bị lây nhiễm rất cao, đồng thời nguy hiểm đến tính mạng. Điều này có đáng để đùa không? Tiểu tử này không phải bị điên rồi chứ? Chẳng lẽ hắn không biết hắn đại diện cho Cục Y tế đến sao? Ngay cả điều này mà cũng dám đem ra đùa?
Bác sĩ Đào bên cạnh cũng khẩn trương nhìn Giang Khương. Y không biết Chủ nhiệm Giang này thông qua cái gì để có thể phán định, nhưng với kinh nghiệm của y, y tin rằng không có khả năng này. Y hiểu rất rõ tình trạng của bệnh nhân, không ai có thể đưa ra bất cứ phán đoán như vậy. Hơn nữa còn làm ra quyết định.
Mà cho dù là có chuyện như thế đi, với tuổi của hắn, có quyền ra lệnh như vậy không? Cấp trên sẽ tin vào phán đoán của hắn? Điều này sao có thể?
Nhưng, bởi vì thân phận đối phương, hơn nữa còn có Chủ nhiệm Ngưu, cho nên y mới không lên tiếng.
- Không sai, kế hoạch phòng dịch cấp 1. Xin hai vị giao điện thoại ra đây, tạm thời cũng không được rời khỏi phòng làm việc.
Giang Khương gật đầu xác nhận.
- Không thể nào.
Nhìn vẻ mặt của Giang Khương, Chủ nhiệm Ngưu lắc đầu, nói:
- Chủ nhiệm Giang, đừng nói đùa chứ. Việc này chẳng có gì vui hết.
- Tôi không có nói đùa, tôi nói nghiêm túc.
Giang Khương một chút cũng không có ý đùa giỡn, sắc mặt trầm xuống, nhìn Chủ nhiệm Ngưu, nói.
Nhìn sắc mặt của Giang Khương, gương mặt Chủ nhiệm Ngưu cứng đờ.
Yên lặng nhìn Giang Khương một lúc, liền nói:
- Chủ nhiệm Giang, chuyện này không thể đùa giỡn. Cho dù có chuyện, cũng phải cục Y tế phái xuống tiểu tổ điều tra chính thức, khi đó mới có thể chấp hành.
- Tôi không có nói đùa.
Giang Khương lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Mọi người hẳn đã rõ quy định, cho nên, mời lấy điện thoại di động ra.
Thấy Giang Khương vẫn kiên trì như cũ, Chủ nhiệm Ngưu đã có chút tin tưởng, nhưng vẫn không nhịn được mà tức giận lẫn hoảng sợ, muốn cầm mấy quyển bệnh án mà ném đi. Cho dù có triển khai kế hoạch phòng dịch cấp 1, nhưng nào có ai lỗ mãng như hắn chứ? Chỉ bằng vào phán đoán của một người mà đã dễ dàng đưa ra kết luận như vậy.
Chẳng lẽ không biết một khi kế hoạch được triển khai, nếu như sai lầm, sẽ tạo thành tổn thất bao nhiêu cho bệnh viện số 1 không? Đến lúc đó, Chủ nhiệm khoa Y vụ
như y có còn ngồi yên tại vị trí này hay không cũng còn khó nói.
- Chủ nhiệm Giang, tôi muốn xin xác nhận của Tỉnh trưởng Bạch.
Chủ nhiệm Ngưu cố nén suy nghĩ muốn cầm bệnh án đập bể đầu Giang Khương, nhưng giọng điệu nói với hắn đã bắt đầu lạnh dần. Rốt cuộc là tên tiểu tử này muốn làm gì? Hắn không có đầu óc sao? Tại sao lại võ đoán như thế? Dù sao cũng phải báo cáo lại với Tỉnh trưởng Bạch mới được, không thể cầm lông gà mà chạy trước lệnh tiễn.
Trong lúc y đang định móc điện thoại di động ra, bác sĩ Đào bên cạnh đột nhiên yên lặng nhìn Giang Khương, run giọng nói:
- Cậu là Giang…Giang Khương…Tổ trưởng Giang.
Nhìn sắc mặt của bác sĩ Đào đang hoảng sợ nhìn mình, Giang Khương bất đắc dĩ gỡ kính xuống, gật đầu nói:
- Đúng vậy, vì thế, Chủ nhiệm Ngưu, xin hãy đưa điện thoại di động ra. Anh cũng biết hậu quả rồi đấy.
- Cậu…
Nghe được cái tên Giang Khương, vốn vẻ mặt đang tức giận, tay Chủ nhiệm Ngưu run lên, điện thoại rớt xuống bàn làm việc, hoảng sợ nhìn Giang Khương đã tháo mắt kính xuống, mặt xám như tro tàn.
Lúc này hai người đã biết rõ tại sao chàng thanh niên trước mắt trông rất bình thường này lại dám đưa ra kết luận võ đoán như vậy. Cách đây không lâu, trong đợt phòng chống dịch bệnh ở Bắc Kinh, hắn đã là Phó tổ trưởng thường trực tiểu tổ lãnh đạo, còn nằm trên cả Phó thủ tướng Tề. Hai người biết rất rõ điều hắn nói là đại diện cho điều gì.
Hai người im lặng. Một lúc lâu sau, Chủ nhiệm Ngưu mới mấp máy môi, run rẩy chỉ vào điện thoại di động trên bàn, miễn cưỡng cười nói:
- Chủ…Tổ trưởng…Giang, để tôi gọi điện thoại cho Viện trưởng, thông báo cho bọn họ biết một chút.
- Không cần, có lẽ bây giờ bọn họ đã nhận được thông báo rồi.
Giang Khương mỉm cười, cầm lấy điện thoại di động trên bàn và của bác sĩ Đào đưa qua, nhẹ nhàng thở dài.
Nhìn Giang Khương, bác sĩ Đào và Chủ nhiệm Ngưu cũng thở dài. Tâm hai người đang chìm xuống. Sau sự kiện dịch bệnh ở Bắc Kinh, mặc dù đại đa số người không thừa nhận, nhưng vị Tổ trưởng Giang này mơ hồ có quyền uy trong lĩnh vực dịch bệnh.
Cho dù quyền uy không mang tính chất học thuật chính thức, nhưng cũng làm cho con người ta không còn biện pháp nghi ngờ.
Nếu Tổ trưởng Giang đã đưa ra quyết định, hai người cũng chỉ âm thầm cầu nguyện vận khí tốt một chút. Tuy trốn ở đây cách ly quan sát, nhưng hy vọng đừng ở lâu quá. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Khương, một chút tin tưởng liền không còn.
Không ai biết bệnh viện số 1 đang xảy ra chuyện gì. Khoa Nhi yên lặng bị phong tỏa. Mọi người cũng bắt đầu bị hạn chế ra vào.
Tôn Diệu Nguyệt bị Giang Khương gọi là ma đầu đang duỗi tay lật xem phần tài liệu vừa mới nhận được.
- Chậc chậc, không tệ, tiểu tử này phản ứng khá nhanh. Khó trách Miêu Thiên Nhất lại bị bại trong tay hắn. Nhưng lần này sẽ không đơn giản như vậy. Tiểu tử kia cũng đừng làm tôi thất vọng.
Tiện tay đọc hết phần tư liệu, Tôn Diệu Nguyệt khẽ cười, sau đó quay sang nói với người bên cạnh:
- Mộc Hương, cẩn thận giám sát tình huống. Có gì lạ thường, lập tức báo cáo lại cho tôi.
- Vâng, Sơn Trường Đại Nhân.
Người thanh niên tuấn mỹ khom người cung kính xác nhận, sau đó lui ra ngoài.
Tôn Diệu Nguyệt nhẹ nhàng nâng chung trà nhấp một ngụm, cảm giác mùi thơm của trà vẫn còn vương vấn nơi đầu lưỡi, sau đó thẳng lên não, khiến cho đầu óc không khỏi thanh tĩnh lại, liền nở nụ cười thỏa mãn:
- Trà của Thiên Y Viện quả nhiên là thứ tốt. Nhất định phải nghĩ biện pháp lấy một chút nữa mới được.
Trong lúc Tôn Diệu Nguyệt đang thưởng trà, đồng chí Giang Khương lại khổ cực chỉ huy các chuyên gia tiến hành thiết lập phòng cách ly và phòng nghiên cứu.
Tuy nói những thứ này không cần hắn phải đích thân ra mặt, trung tâm phòng chống dịch bệnh sẽ có phương án vận chuyển đầy đủ. Nhưng Giang Khương vẫn phải phụ trách rất nhiều việc. Bây giờ còn chưa đến ba ngày, hắn cần phải đối phó hết thảy, lại còn không để cho Chủ nhiệm Trương chú ý đến bên này. Đúng là không dễ dàng gì, cần phải giành giật từng giây.
Danh sách chương