- Chủ nhiệm Giang, ba ca bệnh nhi viêm phổi đến từ phòng bệnh số 2 của khoa Hô hấp.   

Chủ nhiệm Dương vừa đi vừa giới thiệu tình huống cho Giang Khương biết.   

Giang Khương gật đầu, tùy ý hỏi một số vấn đề hắn quan tâm.   

Nghe Giang Khương hỏi, Chủ nhiệm Dương lại càng thêm cung kính vài phần. Mặc dù nhìn Giang Khương còn trẻ, nhưng mỗi câu hỏi đều đặt đúng điểm mấu chốt. Xem ra đúng là chuyên gia về phương diện này.   

Hai người một hỏi một đáp, rất nhanh đã đến phòng bệnh số 2 của khoa Hô hấp. Chủ nhiệm Dương bước đến chỗ cô y tá đằng trước, thấy cô đang vùi đầu vào ghi chép bệnh án, liền hắng giọng, hỏi:   

- Khụ, hôm nay ai trực?   

- Chủ nhiệm Dương, tại sao còn chưa tan làm? Hôm nay bác sĩ Lý trực.   

Cô y tá ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chủ nhiệm Lý, tùy ý đáp.   

- Ồ, vậy cô đi mời bác sĩ Lý lại đây. Chúng tôi muốn kiểm tra tại chỗ một số ca bệnh.   

Chủ nhiệm Dương nghiêm mặt nói.  

Nhìn thấy vẻ đứng đắn khó có được của Chủ nhiệm Dương, không còn ngôn từ đùa giỡn như lúc trước, cô y tá mới chú ý đến Giang Khương bên cạnh, ý thức được điều gì đó, vội vàng đứng dậy:   

- Vâng, vâng, bây giờ tôi đi mời bác sĩ Lý đến đây.   

Rất nhanh, vị bác sĩ Lý chạy đến, cùng với Giang Khương và Chủ nhiệm Dương đi xem ba người bệnh.   

Kiểm tra gần một tiếng cụ thể các chi tiết, khi rời khỏi khoa Nhi, sắc mặt Giang Khương tối sầm.   

Nhìn vẻ mặt của Giang Khương, Chủ nhiệm Dương đi đằng sau cảm thấy căng thẳng, thầm nghĩ:   

- Chẳng lẽ ba ca này bị bệnh khác thường?   

Trong lúc Chủ nhiệm Dương tinh thần bất ổn, Giang Khương gật đầu lên tiếng:   

- Được rồi, Chủ nhiệm Dương, cảm ơn anh đã phối hợp.   

- Hả?   

Nghe Giang Khương nói, Chủ nhiệm Dương lại càng sửng sốt, thầm nghĩ:   

- Chẳng lẽ không có vấn đề?   

Chủ nhiệm Dương căng thẳng nhìn Giang Khương cũng không quay đầu lại mà rời khỏi bệnh viện, lúc này trong lòng mới thả lỏng, xem ra là không có vấn đề.   

Trong lúc Chủ nhiệm Dương yên tâm thì Giang Khương lại khó chịu. Sau khi xác nhận, ba ca bệnh không có gì quá đặc biệt. Bác sĩ Lý cũng đã tiếp nhận mấy ca tương tự trong hai ba tuần gần đây. Hơn nữa, bệnh việm phổi gặp trong mùa này cũng không ít.   

Nếu như tính toán, tỷ lệ yêu nữ Tôn Diệu Nguyệt ra tay là rất nhỏ.   

Điều này làm cho Giang Khương không khỏi buồn bực.   

Vốn tưởng rằng có thể tìm được chỗ yêu nữ xuống tay, nhưng không phải. Đương nhiên đã lãng phí của hắn một chút thời gian. Nhưng thật ra cũng không có gì. Lần này không phải, muốn tiếp tục xác nhận thủ pháp của Tôn Diệu Nguyệt lại càng thêm khó khăn. Về phần đắc tội với Chủ nhiệm Trương, Giang Khương thật ra không để trong lòng.   

Đứng trước cổng bệnh viện Nhi đồng tỉnh, Giang Khương ủ rũ đón xe. Kết quả, chờ hơn mười phút đồng hồ cũng không có chiếc xe nào. Điều này càng khiến cho tâm trạng của hắn càng thêm buồn bực vài phần.   

Chỉ là trong thời gian hắn đứng đón xe, hắn không chú ý đến cách đó không xa, có hai chiếc xe cảnh sát đang theo dõi hắn.   

- Là anh ta sao?   

Một người ngồi ở vị trí lái phụ, quay đầu nhìn người phía sau, trầm giọng hỏi.   

Ngồi phía sau là một chàng thanh niên khoảng chừng hai mươi, nhìn chằm chằm Giang Khương đứng cách đó không xa, cuống quýt gật đầu:   

- Không sai, chính anh ta đã đánh Mẫn ca và Lượng ca. Tôi ở bên cạnh nên nhìn thấy hết. Chính anh ta, không sai.   

- Được.   

Nghe chàng thanh niên nói, người cảnh sát gật đầu, sau đó nói với xe cạnh sát bên cạnh.   

- Xem ra, phải gọi người đến đón mới được.   

Giang Khương đứng mãi, mắt thấy có một chiếc xe chạy đến nhưng đã bị người ta đoạt trước, không khỏi bất đắc dĩ.   

Nhưng hắn còn chưa kịp bất đắc dĩ xong, một chiếc xe cảnh sát đã dừng lại trước mặt hắn, hai người cảnh sát nhảy xuống, tay nắm lấy cánh tay Giang Khương, muốn xoay ngược người hắn lại.   

Nhìn động tác của hai gã cảnh sát, Giang Khương thầm nghĩ hôm nay bị làm sao vậy? Trong lúc tâm trạng không tốt lại có người đến gây chuyện với hắn.   

Hai cảnh sát một tay nắm chặt bả vai Giang Khương, một tay nắm chặt cổ tay của hắn, muốn đảo ngược cánh tay, nhưng chiêu cầm nã thủ này một chút tác dụng cũng không có. Cánh tay của tiểu tử này giống như sắt, đừng nói là muốn quay ngược hắn xuống mặt đất, muốn động cũng động không được.   

Trong lúc hai người đang tràn đầy kinh ngạc, Giang Khương cau mày, hai vai run lên. Trong lúc hai cảnh sát còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh kéo đến, liền bị Giang Khương tiện tay đẩy ngã.   

Cạch cạch. Một gã cảnh sát bị đẩy ngã, luống cuống rút súng từ bên hông ra. Còn người kia thì nghiêng người, hai chân khóa trụ chân Giang Khương, mạnh mẽ xoay tròn, muốn quật Giang Khương xuống đất, nhưng không chỉ tay của Giang Khương giống như sắt, mà ngay cả chân cũng giống như bị đinh đóng chặt trên mặt đất, hoàn toàn không có bất kỳ động tĩnh nào.   

Giang Khương lạnh lùng nhìn gã cảnh sát đang muốn khóa trụ hai chân của hắn, rồi lại ngẩng đầu nhìn gã cảnh sát đang giơ súng vào người hắn, hai chân vốn không thể nhúc nhích liền bước một bước, khiến hai chân gã cảnh sát đang khóa chân hắn kia không tự chủ được mà buông chân ra.   

- Đứng lại, giơ tay lên. Nếu không, tôi sẽ nổ súng.   

Thấy Giang Khương dễ dàng hóa giải được chiêu thức của đồng nghiệp, gã cảnh sát cầm súng một lần nữa cảnh cáo Giang Khương.   

Nhìn gã cảnh sát cứ như hung thần ác sát cảnh cáo mình, Giang Khương nhìn khẩu súng, không khỏi hừ một tiếng, bước lên. Người nọ chỉ cảm thấy mắt hoa lên, trong tay buông lỏng, sau đó liền nhìn thấy khẩu súng của mình nằm trong tay đối phương.   

- Cậu…cậu không được xằng bậy.   

Nhìn khẩu súng của mình bị đối phương dễ dàng đoạt được, sắc mặt của gã cảnh sát tái xanh, hoảng sợ nói với Giang Khương.   

Giang Khương nhìn khẩu súng trong tay, khẽ cười một chút, thuần thục kéo cò, sau đó ném về phía gã cảnh sát, giễu cợt nói:   

- Khóa an toàn còn chưa mở, lại dám móc ra uy hiếp người khác.   

Gã cảnh sát luống cuống tay chân tiếp nhận lại khẩu súng của mình, mặt đỏ bừng nhìn Giang Khương, không biết nên cảnh cáo lần nữa hay là làm gì.   

Gã cảnh sát còn lại lồm cồm bò dậy, lưu loát móc khẩu súng bên hông, mở khóa an toàn, chỉ vào Giang Khương, trầm giọng nói:   

- Chúng tôi là cảnh sát của cục Vân Giang. Mặc kệ anh đang làm gì, bây giờ mời anh phối hợp điều tra với chúng tôi.   

- Phối hợp điều tra với các người?   

Giang Khương nhún vai:   

- Tôi còn tưởng là cưỡng ép bắt bớ chứ?   

Người thứ hai rõ ràng hợp với làm cảnh sát hơn, trấn định hơn người thứ nhất nhiều, nhìn Giang Khương, nói:   

- Chúng tôi hoài nghi anh liên quan đến vụ án cố ý đả thương người khác. Cho nên mời anh phối hợp với chúng tôi.   

- Mời tôi phối hợp? Tôi không có thời gian.   

Giang Khương không kiên nhẫn phất tay:   

- Nếu các người nhất định muốn gây phiền phức, tôi nghĩ các người nên báo cáo lại với Tỉnh trưởng Bạch. Bây giờ tôi thật sự không có thời gian dây dưa với các người.   

Dứt lời, Giang Khương xoay người bỏ đi. Tâm trạng của hắn không tốt, thật sự là không muốn nói tiếp.  

Thấy Giang Khương bỏ lại hai câu rồi xoay người bỏ đi, hai gã cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, nhất tề giơ súng lên, quát lớn:   

- Đứng lại.   

Nghe được lời này, Giang Khương cau mày hơn nữa, ánh mắt không còn kiên nhẫn. Nếu bình thường, hắn còn có tâm trạng nói chuyện với đối phương, nhưng bây giờ hắn thật sự không kiên nhẫn.   

Xoay người lại, nhìn hai khẩu súng đen ngòm, lãnh đạm nói:   

- Người nào chỉa súng vào tôi, bây giờ không có mấy ai còn sống. Các người tốt nhất không nên dùng cái này để uy hiếp tôi.   

- Anh…   

Hai gã cảnh sát lại nhìn nhau. Mặc dù cảm thấy công phu của đối phương rất cao, hơn nữa còn có chút lai lịch, nhưng tuổi của hắn thật sự còn rất trẻ, hai người căn bản không tin đối phương có bối cảnh quá lớn. Nếu đối phương có người có thân phận đằng sau che chở, chỉ sợ đã đem bằng chứng ra rồi.   

Hơn nữa, hai người bọn họ chỉ là vâng lệnh làm việc. Chỉ cần đối phương không chứng minh được thân phận, hai người không cần phải sợ. Nên biết rằng, Thị trưởng Lâm đã hạ lệnh, cho dù có Cục trưởng ở đây, cũng sẽ bắt đối phương trở về. Nếu hai người không bắt được đối phương, đến lúc đó phiền phức chính là mình.   

- Giơ tay lên, theo chúng tôi về cục. Nếu không, đừng trách chúng tôi không khách sáo.   

Gã cảnh sát đầu lĩnh trấn định nói. Bọn họ chỉ phụ trách dẫn người về cục, còn chuyện sau đó, tất sẽ có cấp trên xử lý.   

Bây giờ hắn cũng không lo lắng đối phương có thể uy hiếp hắn. Hắn không tin, cách xa hai thước như thế này, đối phương còn có thể làm gì hắn.   

Thấy hai gã cảnh sát này bị cảnh cáo mấy lần cũng không chịu buông tay, Giang Khương mỉm cười, lãnh đạm nói:   

- Được, tôi cũng muốn nhìn xem hai người còn có bản lãnh gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện