Giang Khương ngồi trong phòng khám bệnh, hết nhìn đông rồi đến nhìn tây, nhìn phòng bệnh trống không mà nhức cả trứng. Đương nhiên, hắn cũng rõ ràng tình huống của trạm y tế. Một ngày mà có mấy người bệnh đến khám đã là không tệ rồi.   

Những người đến đây khám bệnh, trên cơ bản chỉ là cảm mạo bình thường, uống vài ba viên thuốc kháng sinh là ổn. Còn bệnh nghiêm trọng hơn thì chạy đến phòng  

khám Khánh Nguyên. Đương nhiên, còn có một số trường hợp khác bệnh không nặng không nhẹ, nhưng muốn được bảo hiểm y tế chi trả, cũng sẽ đến chỗ này.   

Đương nhiên, con số này không nhiều. Giang Khương cầm bút máy xoay xoay trong tay, nhìn phòng khám bệnh rỗng tuếch, rồi lắng tai nghe không khí yên tĩnh của hai phòng khám bên cạnh, khẽ thở dài, suy nghĩ có chút bay đi xa.   

Đại yêu nữ Tôn Diệu Nguyệt, nếu cô ta đã nói sẽ hạ độc, tất nhiên là sẽ động thủ, nhưng quan trọng là động thủ ở chỗ nào. Lúc này, Giang Khương đang vắt hết não để suy nghĩ.   

Dựa theo phương thức của Tôn Diệu Nguyệt, quy mô lần này sẽ không nhỏ hơn so với lần trước. Có nhỏ cũng không nhỏ hơn nhiều. Bây giờ hắn lại không có cách nào để phòng ngự.   

Nghĩ đến đây, Giang Khương có chút đau đầu. Theo lý, bây giờ hẳn Tôn Diệu Nguyệt đã bắt đầu ra tay. Điều mình có thể làm là giám sát tình hình dịch bệnh xuất hiện bất thường ở các nơi. Cũng may mà hắn đã tiến hành kiểm tra lại toàn bộ bệnh án. Chỉ cần hắn cẩn thận một chút, có lẽ khi Tôn Diệu Nguyệt ra tay, hắn cũng tận lực khiến cho virus lan tràn.   

- Đau đầu quá đi!   

Nghĩ đến người mà hắn phải đối mặt, Giang Khương hận không thể quất vào thi thể Miêu Thiên Nhất một roi nữa. Không có việc gì thì đi chọc vào con hắn. Mẹ kiếp, mẹ kiếp!   

- Có nên thông báo cho nội viện, phái người đến tiến hành phản kích toàn diện, giết chết yêu nữ đó hay không?   

Tay Giang Khương sờ cằm, đột nhiên hung quang phát ra trong mắt. Nhưng cũng chỉ lóe lên hai giây rồi biến mất, thở dài, cảm thấy việc này có chút không có khả năng. Hắn chạy trốn hay không còn chưa tính, nhưng bây giờ còn dính đến Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ. Nếu bị yêu nữ kia bắt lại, hiểm lại càng thêm hiểm.   

Thoáng suy nghĩ một chút, Giang Khương lựa chọn buông tha cho suy nghĩ giết người diệt khẩu.   

Trong lúc Giang Khương đang suy nghĩ miên man, ngoài cửa chạy vào một người. Vừa thấy Giang Khương ngồi sau bàn chẩn bệnh, vẻ vui mừng trên gương mặt lại càng nhiều hơn, vội vàng đặt mông xuống cái ghế bên cạnh, hưng phấn nói:   

- Bác sĩ Giang, phiền cậu khám bệnh cho tôi một chút.   

- À, được, được.   

Rốt cuộc cũng nhìn thấy có người bệnh, Giang Khương vội vàng dẹp suy nghĩ qua một bên, tập trung khám bệnh. Nếu cứ suy nghĩ lung tung, chỉ sợ việc cầm dao giết đến trà lâu Vân Thanh cũng sẽ có.   

Vừa bắt mạch vừa nhìn sắc mặt của bệnh nhân, Giang Khương mỉm cười hỏi:   

- Xin hỏi có chỗ nào không được thoải mái?   

- Chính là đau đầu, bị nhiều năm rồi.   

Người bệnh lên tiếng. Lúc này, Giang Khương nhìn ra cửa, thấy người vào càng nhiều hơn, hơn nữa còn có không ít gương mặt người quen cũ.   

Có chút nghi hoặc, Giang Khương nhìn thấy bệnh nhân bước vào đầy phòng khám bệnh, cũng chỉ có thể cố gắng cưỡng ép sự nghi hoặc trong lòng, quay sang hỏi tiếp:   

- Đau ở vị trí nào? Có thể chỉ cho tôi xem được không?   

Vừa kiểm tra cho người bệnh, Giang Khương vừa căng tai lên nghe những người bệnh khác nói chuyện với nhau.   

- Đúng vậy, vốn tôi định đến phòng khám Khánh Nguyên thử thời vận, xem có bác sĩ Giang có ở đó hay không? Ai ngờ đi được nửa đường đã thấy băng rôn giới thiệu bác sĩ Giang đang khám bệnh ở đây. Cho nên mới chạy đến xem.   

- Haha, tôi cũng không khác gì. Vừa nãy tiểu tử nhà tôi đi ngang qua chỗ này, cầm được một tờ giấy quảng cáo. Đọc xong liền gọi điện thoại cho tôi đến đây.   

Hai lão nhân ngồi hàng ghế đầu, vẻ mặt hưng phấn và đắc ý nói chuyện với nhau. Nội dung của những người bên cạnh cũng không khác gì. Nghe xong, Giang Khương cảm thấy rất ngạc nhiên, không nghĩ đến Viện trưởng Lưu lại làm ra hành động như vậy. Hắn nghĩ đến Chủ nhiệm Trương yêu cầu hắn ở lại khám bệnh, chỉ sợ Viện trưởng Lưu đã phí không ít công phu trước mặt Chủ nhiệm Trương. Nếu không, cũng không giống trống khua chiêng làm ra chuyện này.   

Giang Khương nhìn hai người bệnh, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy Viện trưởng Lưu đeo kính đen đứng ngoài cửa phòng, nhìn người bệnh chật ních bên trong, nở nụ cười giống như con chồn trộm được một con gà mái.   

Phù. Nhìn vẻ mặt của Viện trưởng Lưu, Giang Khương bất đắc dĩ thở dài.   

Cứ như vậy, cho đến 4h chiều, Giang Khương mới khám xong cho tất cả người bệnh.   

Thấy người bệnh cũng đã được khám xong, Giang Khương vội vàng bước đến phòng làm việc của Chủ nhiệm Trương. Mỗi ngày, những ca bệnh đặc biệt sẽ được gửi đến qua mạng. Tuy nói khả năng xuất hiện tình huống dị thường ngày hôm nay sẽ không lớn, nhưng Giang Khương vẫn cảm thấy lo lắng, vẫn phải tự mình đi xem một chút.   

Yêu nữ Tôn Diệu Nguyệt là Sơn Trường của Cổ môn, nếu đã làm chuyện gì, tuyệt đối không phải là việc nhỏ. Nếu cô ta đã ra tay, tất nhiên là không thể khinh thường.   

- Chuyện gì vậy?   

Thấy Giang Khương bước vào, Chủ nhiệm Trương có chút nghi hoặc. Cho đến khi nghe được Giang Khương nói muốn xem báo cáo bệnh án của ngày hôm nay, trong lòng Chủ nhiệm Trương càng thêm cổ quái, nhìn Giang Khương, nói:   

- Bây giờ cậu đã ngồi khám bệnh bên ngoài rồi, không cần phải xem báo cáo bệnh án nữa.   

Giang Khương cười nói:   

- Không sao, kiểm tra bệnh án cũng là chuyện mà tôi nên làm. Tranh thủ chút thời gian là được, cũng tiện theo Chủ nhiệm Trương học tập ít kinh nghiệm.   

- Đừng có mà nịnh bợ. Nếu cậu đã yêu cầu, vậy cậu cứ tiếp tục kiểm tra bệnh án, nhưng vẫn phải bệnh bên ngoài. Hai phương diện này không thể để xảy ra vấn đề, hiểu chưa?   

Đối với việc Giang Khương chủ động yêu cầu như vậy, Chủ nhiệm Trương nheo mắt nhìn Giang Khương, sau đó gật đầu. Y xem ra, Giang Khương không có việc gì tự tìm việc, việc này cũng chẳng quan hệ đến y. Dù sao, nếu Giang Khương để xảy ra sơ sót, đó là lỗi của hắn.   

Thấy Chủ nhiệm Trương không từ chối yêu cầu của mình, Giang Khương lập tức mở máy tính, cẩn thận kiểm tra qua tất cả các bệnh án đã được gửi đến. Sau khi xác nhận không có gì bất thường, lúc này mới ghi vào bên trên: Đã thẩm tra.   

Thấy Giang Khương rời đi, Chủ nhiệm Trương nheo mắt, từ máy tính của mình xem qua các báo cáo bệnh án mà Giang Khương đã kiểm tra qua một lần nữa.   

Nhưng y xem từ đầu đến cuối, cũng không phát hiện được chuyện gì bất thường, không khỏi hừ lạnh một tiếng:   

- Tiểu tử, mày nên cẩn thận cho tao. Đừng để tao bắt được sơ sót gì của mày đấy.   

- Hiểu Hiểu, nếu em và Tiểu Bảo muốn đến thì đến muộn một chút. Ở đây hiện tại không được an toàn, có thể gặp vấn đề bất cứ lúc nào. À, chuyện này cũng khó nói lắm, cứ chờ, anh sẽ gọi điện thoại cho em sau.   

Đối với Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương cũng không che giấu chuyện gì. Nói hai câu, liền gạt bỏ suy nghĩ bất mãn trong đầu Phan Hiểu Hiểu đi.   

Sau khi cúp điện thoại, Giang Khương thở dài, thấp giọng nói:   

- Yêu nữ, có làm gì thì làm nhanh đi. Sống cuộc sống cẩn thận vầy hoài cũng chẳng tốt gì.  

Hôm nay đã là ngày thứ ba Giang Khương ngồi khám bệnh. Người bệnh đến mỗi lúc một đông. Sau khi Giang Khương khám xong người bệnh cuối cùng, nhìn đồng hồ, thấy đã gần 6h chiều, nhớ đến hôm nay còn chưa kiểm tra báo cáo, bất chấp việc đã đói bụng, hắn vội vàng bước đến phòng làm việc của Chủ nhiệm Trương.   

Thấy Giang Khương bước vào, Chủ nhiệm Trương nhìn đồng hồ, nói:   

- Giang Khương, hôm nay tôi đã xem qua các báo cáo rồi. Cậu kết thúc công việc được rồi.   

- Không sao. Mặc dù Chủ nhiệm Trương đã thẩm tra qua, nhưng tôi vẫn nên xem lại, học tập kinh nghiệm của Chủ nhiệm Trương anh.   

Giang Khương mỉm cười, rồi mở máy tính như cũ.   

- Hừ.   

Thấy Giang Khương làm như vậy, Chủ nhiệm Trương mở to hai mắt. Tiểu tử này có ý gì vậy? Chẳng lẽ còn nghi ngờ y để xảy ra vấn đề sao? Nhưng y cũng không cách nào cự tuyệt, đành phải trừng mắt nhìn Giang Khương, không thèm nói câu nào, nhưng trong lòng cười lạnh không thôi. Y đã dụng tâm xem qua các báo cáo bệnh án, nếu tiểu tử này muốn đánh chủ ý khác, vậy thì uổng phí khí lực rồi.   

Giang Khương cũng không để ý vẻ mặt của Chủ nhiệm Trương, cẩn thận kiểm tra qua các bệnh án một lần, dường như cũng không có vấn đề gì xảy ra. Nhưng Giang Khương đặc biệt chú ý đến ba tình huống viêm phổi đặc biệt của bệnh viện Nhi đồng tỉnh.   

Viêm phổi cũng không phải là căn bệnh hiếm thấy, lúc nào cũng có thể xuất hiện. Bệnh viện Nhi đồng bất quá theo lệ báo cáo lại mà thôi, cũng không phải tình huống đặc biệt. Nhưng Giang Khương lại cau mày, đột nhiên cảm thấy có vấn đề trong đó.   

- Bệnh viện Nhi đồng tỉnh?   

Giang Khương lẩm bẩm hai câu, đột nhiên sắc mặt trầm xuống. Ban đầu là khoa Nhi bệnh viện Ba quân chủng. Bây giờ là bệnh viện Nhi đồng. Chẳng lẽ yêu nữ kia muốn bắt đầu từ đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện