Lúc này Giang Khương đột nhiên cảm thấy thiên phú Tàng Phong có chút quá mức rồi, cũng không phải chuyện tốt.
Nếu là trước kia, hắn chỉ tùy tiện trừng mắt nhìn hai tên gia hỏa này, bọn họ tuyệt đối không dám có bất cứ ồn ào gì trước mặt hắn.
Nhưng từ khi có thiên phú Tàng Phong, người bình thường sẽ không chú ý đến hắn. Hơn nữa, cho dù có chú ý đến, bọn họ sẽ xem hắn như một người bình thường đến không thể bình thường hơn, hoàn toàn không có bất kỳ lực uy hiếp nào.
Hắn nhướng mày, định dạy cho hai tên tiểu tử kia một bài học, vị bồi bàn vội vàng lên tiếng. Anh ta biết sự việc không ổn, quấy rầy những vị khách khác, lập tức xin lỗi hai người:
- Xin lỗi hai vị tiên sinh. Nếu Giang tiên sinh đã không nhận ra hai người, xin hai người đừng quấy rầy khách chúng tôi dùng cơm.
- Này, phục vụ kiểu gì vậy? Mau mang cho tôi một cái ghế, anh có nghe hay không?
Nghe bồi bàn nói xong, Trương Lượng nhướng mày, ánh mắt hiện lên chút tàn khốc, dùng tay đẩy mạnh người bồi bàn.
- Anh...
Không kịp đề phòng, người bồi bàn bị Trương Lượng đẩy một cái, suýt chút nữa ngã chổng vó, không khỏi có chút căm tức. Khách đến Angela dùng cơm đều là người cực kỳ chú ý thân phận. Một số khách hàng bị ảnh hưởng, liền cau mày nói:
- Xin lỗi tiên sinh, xin cậu đừng quấy rầy chúng tôi dùng cơm.
- Này, tôi đã bảo anh mang đến đây cái ghế, có nghe hay không?
Nhìn bồi bàn dám cau mày với mình, sắc mặt Trương Lượng trong nháy mắt trầm xuống. Cha của cậu ta và cha Lâm Mẫn đều được điều đến Vân Giang vào năm ngoái. Cha của cậu ta làm Cục trưởng cục Thuế, còn cha của Lâm Mẫn thì tiếp nhận chức Thị trưởng Vân Giang. Cho nên hai người bọn họ cũng theo đến Vân Giang để đi học.
Từ lúc hai người đến đây cho tới nay, đều là nhân vật đi ngang, ai cũng phải nể mặt vài phần. Nhưng khi gặp Giang Khương, bị hắn khi dễ, bây giờ gặp phải gã bồi bàn không để cậu ta vào mắt, sắc mặt Trương Lượng và Lâm Mẫn vô cùng khó coi.
Vị bồi bàn cũng rất kiên trì. Hai người này đã quấy rầy đến những vị khách khác, hơn nữa cũng không phải là bạn của Giang tiên sinh, tất nhiên là phải mời hai người ra ngoài.
- Xin lỗi, Giang tiên sinh không chào đón hai vị. Cho nên xin mời hai vị đừng quấy rầy bọn họ dùng cơm.
Người bồi bàn nhẫn nại giải thích. Angela luôn là nơi thể nghiệm mỹ thực ngon nhất cũng là nơi có hoàn cảnh dùng cơm tốt nhất.
- Anh nói cái gì? Bổn công tử đến đây là đã nể mặt các người rồi.
Bị bồi bàn kiên quyết đuổi ra, Trương Lượng cảm giác mặt mũi mất hết, không khỏi lớn tiếng quát:
- Nhà hàng các người có còn muốn mở cửa nữa hay không? Dám đuổi chúng tôi ra ngoài?
Tiếng quát mắng của Trương Lượng khiến không ít các vị khách cau mày nhìn lại. Sắc mặt Giang Khương cũng trầm xuống, đang định đứng dậy, nhưng còn chưa nhúc nhích, đột nhiên trong lòng xông ra một điềm báo.
Điềm báo này rất quen thuộc khiến cho hắn giật mình. Thân hình vừa mới nhỏm dậy liền bất động, vẻ mặt giống như không có gì xảy ra, nhưng ở sâu trong nội tâm lại căng lên như dây đàn.
Đồng thời, trong đầu hắn hiện lên một tin tức:
- Thiên phú Tàng Phong khởi động.
- Đi ra ngoài đi.
Một giọng nói vang lên đằng sau hai người.
- Người nào...
Trương Lượng quay đầu lại, không thấy rõ là ai, liền tức giận quát. Nhưng mới vừa nói được nửa câu, thân hình đã cứng lại.
Giống như bị chú thuật, mở to mắt nhìn cô gái xinh đẹp đến cực điểm, giống như bị dung nhan xinh đẹp của đối phương chấn nhiếp.
Nhưng rõ ràng không phải là như thế. Bởi vì trong ánh mắt của Trương Lượng tràn đầy sự hoảng sợ, dường như đã gặp phải một nhân vật cực kỳ đáng sợ.
- Hai người các người, mau biến ra ngoài hết đi.
Giọng nói đó vang lên lần nữa. Không chỉ Trương Lượng hoảng sợ khi thấy cô gái mà ngay cả Lâm Mẫn cũng như vậy.
Thân hình hai người đều cứng đờ, nói cũng không kịp nói, xoay người loạng choạng chạy ra ngoài, chẳng khác nào có con cọp đuổi theo đằng sau.
Ngoại trừ hai người này, còn có người bồi bàn, Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ cũng liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp kia một cái, nhưng không có bất kỳ sự kinh hãi, chỉ là cảm thấy không ngạc, không biết tại sao cô gái này chỉ tùy ý nói một câu đã dọa hai tên kia sợ muốn đái ra quần mà chạy đi.
Chỉ có Giang Khương là vẫn duy trì sự bình tĩnh.
Nhưng hắn cũng không bình tĩnh được bao lâu. Bởi vì cô gái xinh đẹp kia đã nhìn lướt qua Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ, sau đó tập trung vào hắn.
Nếu là trước kia, hắn chỉ tùy tiện trừng mắt nhìn hai tên gia hỏa này, bọn họ tuyệt đối không dám có bất cứ ồn ào gì trước mặt hắn.
Nhưng từ khi có thiên phú Tàng Phong, người bình thường sẽ không chú ý đến hắn. Hơn nữa, cho dù có chú ý đến, bọn họ sẽ xem hắn như một người bình thường đến không thể bình thường hơn, hoàn toàn không có bất kỳ lực uy hiếp nào.
Hắn nhướng mày, định dạy cho hai tên tiểu tử kia một bài học, vị bồi bàn vội vàng lên tiếng. Anh ta biết sự việc không ổn, quấy rầy những vị khách khác, lập tức xin lỗi hai người:
- Xin lỗi hai vị tiên sinh. Nếu Giang tiên sinh đã không nhận ra hai người, xin hai người đừng quấy rầy khách chúng tôi dùng cơm.
- Này, phục vụ kiểu gì vậy? Mau mang cho tôi một cái ghế, anh có nghe hay không?
Nghe bồi bàn nói xong, Trương Lượng nhướng mày, ánh mắt hiện lên chút tàn khốc, dùng tay đẩy mạnh người bồi bàn.
- Anh...
Không kịp đề phòng, người bồi bàn bị Trương Lượng đẩy một cái, suýt chút nữa ngã chổng vó, không khỏi có chút căm tức. Khách đến Angela dùng cơm đều là người cực kỳ chú ý thân phận. Một số khách hàng bị ảnh hưởng, liền cau mày nói:
- Xin lỗi tiên sinh, xin cậu đừng quấy rầy chúng tôi dùng cơm.
- Này, tôi đã bảo anh mang đến đây cái ghế, có nghe hay không?
Nhìn bồi bàn dám cau mày với mình, sắc mặt Trương Lượng trong nháy mắt trầm xuống. Cha của cậu ta và cha Lâm Mẫn đều được điều đến Vân Giang vào năm ngoái. Cha của cậu ta làm Cục trưởng cục Thuế, còn cha của Lâm Mẫn thì tiếp nhận chức Thị trưởng Vân Giang. Cho nên hai người bọn họ cũng theo đến Vân Giang để đi học.
Từ lúc hai người đến đây cho tới nay, đều là nhân vật đi ngang, ai cũng phải nể mặt vài phần. Nhưng khi gặp Giang Khương, bị hắn khi dễ, bây giờ gặp phải gã bồi bàn không để cậu ta vào mắt, sắc mặt Trương Lượng và Lâm Mẫn vô cùng khó coi.
Vị bồi bàn cũng rất kiên trì. Hai người này đã quấy rầy đến những vị khách khác, hơn nữa cũng không phải là bạn của Giang tiên sinh, tất nhiên là phải mời hai người ra ngoài.
- Xin lỗi, Giang tiên sinh không chào đón hai vị. Cho nên xin mời hai vị đừng quấy rầy bọn họ dùng cơm.
Người bồi bàn nhẫn nại giải thích. Angela luôn là nơi thể nghiệm mỹ thực ngon nhất cũng là nơi có hoàn cảnh dùng cơm tốt nhất.
- Anh nói cái gì? Bổn công tử đến đây là đã nể mặt các người rồi.
Bị bồi bàn kiên quyết đuổi ra, Trương Lượng cảm giác mặt mũi mất hết, không khỏi lớn tiếng quát:
- Nhà hàng các người có còn muốn mở cửa nữa hay không? Dám đuổi chúng tôi ra ngoài?
Tiếng quát mắng của Trương Lượng khiến không ít các vị khách cau mày nhìn lại. Sắc mặt Giang Khương cũng trầm xuống, đang định đứng dậy, nhưng còn chưa nhúc nhích, đột nhiên trong lòng xông ra một điềm báo.
Điềm báo này rất quen thuộc khiến cho hắn giật mình. Thân hình vừa mới nhỏm dậy liền bất động, vẻ mặt giống như không có gì xảy ra, nhưng ở sâu trong nội tâm lại căng lên như dây đàn.
Đồng thời, trong đầu hắn hiện lên một tin tức:
- Thiên phú Tàng Phong khởi động.
- Đi ra ngoài đi.
Một giọng nói vang lên đằng sau hai người.
- Người nào...
Trương Lượng quay đầu lại, không thấy rõ là ai, liền tức giận quát. Nhưng mới vừa nói được nửa câu, thân hình đã cứng lại.
Giống như bị chú thuật, mở to mắt nhìn cô gái xinh đẹp đến cực điểm, giống như bị dung nhan xinh đẹp của đối phương chấn nhiếp.
Nhưng rõ ràng không phải là như thế. Bởi vì trong ánh mắt của Trương Lượng tràn đầy sự hoảng sợ, dường như đã gặp phải một nhân vật cực kỳ đáng sợ.
- Hai người các người, mau biến ra ngoài hết đi.
Giọng nói đó vang lên lần nữa. Không chỉ Trương Lượng hoảng sợ khi thấy cô gái mà ngay cả Lâm Mẫn cũng như vậy.
Thân hình hai người đều cứng đờ, nói cũng không kịp nói, xoay người loạng choạng chạy ra ngoài, chẳng khác nào có con cọp đuổi theo đằng sau.
Ngoại trừ hai người này, còn có người bồi bàn, Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ cũng liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp kia một cái, nhưng không có bất kỳ sự kinh hãi, chỉ là cảm thấy không ngạc, không biết tại sao cô gái này chỉ tùy ý nói một câu đã dọa hai tên kia sợ muốn đái ra quần mà chạy đi.
Chỉ có Giang Khương là vẫn duy trì sự bình tĩnh.
Nhưng hắn cũng không bình tĩnh được bao lâu. Bởi vì cô gái xinh đẹp kia đã nhìn lướt qua Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ, sau đó tập trung vào hắn.
Danh sách chương