- Không được qua đây. Người nào bước qua, tôi cũng không có biện pháp cam đoan an toàn cho anh ta
Lúc này, Giang Khương càng lúc càng cảm thấy mình có tiềm chất của một thổ phỉ. Trước kia, tại sao hắn lại không phát hiện mình có tiềm chất này trong núi đao biển lửa chứ?
Giang Khương vừa lạnh nhạt nhìn mọi người, vừa chậm rãi lui về phía sau, nhưng trong lòng ảo nảo. Năm đó hắn rất đơn thuần, chỉ biết dùng đao dùng súng để chiến đấu. Nếu hắn giống được như bây giờ, cũng không bị khi dễ nhiều như vậy.
- Cậu đi không được đâu?
Ngô tiên sinh lạnh lùng uy hiếp Giang Khương. Trong lòng ông ta đang rất tức giận. Thằng nhãi này nắm thời gian cực chuẩn. Bây giờ binh lính phía sau đến rất nhiều, rất nhanh sẽ hình thành một vòng vây. Hơn nữa, ông ta tin rằng hai tay súng bắn tỉa sẽ rất nhanh bố trí vị trí. Nhưng đối phương lại lựa chọn lui bước. Lúc này Ngô tiên sinh chỉ có thể bội phục trình độ nắm chắc thời cơ của đối phương.
Nhưng ông ta nói cũng là thật. Đã đến tình trạng này, muốn chạy trốn cũng không trốn được xa.
Giang Khương thấy bắp đùi của mình đã không còn đau đớn khi cử động, trong lòng cũng bình tĩnh hơn. Xem ra hắn trì hoãn vài phút cũng đã có tác dụng.
Đối mặt với uy hiếp của Ngô tiên sinh, hắn cũng chẳng thèm để ý, chỉ cười nói:
- Mặc kệ tôi có đi được hay không, cũng phải nhìn xem ông có giữ được tôi hay không.
- Hơn nữa, ông không lo lắng cho an nguy của đệ tử mình hay sao?
Vừa lui về phía sau, Giang Khương vừa nói.
- Hừ, cậu giết chết Trương tướng quân, cậu cho rằng cậu bắt được đồ đệ của tôi, tôi sẽ để cho cậu đi sao?
Ngô tiên sinh lạnh giọng nói.
- Cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi.
- Ồ, xem ra ông không quá quan tâm đến tính mạng của đệ tử mình.
Giang Khương cười nói.
Gã đệ tử đang bị Giang Khương chế trụ nhìn gương mặt của sư phụ, trong lòng biết rất rõ. Mặc dù y là đệ tử của ông, nhưng theo tình huống trước mắt, chỉ sợ sư phụ tuyệt đối không vì y mà buông tha cho đối phương.
Y biết rõ tầm quan trọng của Trương tướng quân. Trương tướng quân bị người ta ám sát, y và sư phụ làm nhiệm vụ cận vệ, tất nhiên sẽ phải gánh vác trách nhiệm thật lớn, sẽ bị nghiêm khắc trừng phạt. Nếu bắt được tên giết người, mọi chuyện còn dễ nói. Nhưng nếu để cho hắn chạy thoát, kết quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
So sánh với nhau, y tuyệt đối không bằng người trước mắt này.
Lúc này, y bị Giang Khương lắc lắc tay, gương mặt thống khổ chợt vặn vẹo.
Nhưng Giang Khương ở đằng sau thì dường như không nhìn thấy, vẫn nhanh chóng khống chế y lui về phía sau.
Ngô tiên sinh không nhanh không chậm đi cách mười thước đã nhìn thấy gương mặt đồ đệ nhà mình lộ ra vẻ hung ác, trong lòng âm thầm thở dài, sau đó giống như bị Giang Khương uy hiếp, liền ngừng bước.
Thấy Ngô tiên sinh không đi theo nữa, gương mặt Giang Khương hiện lên vẻ đắc ý, càng thêm lui nhanh về phía sau.
Mắt thấy khoảng cách càng lúc càng xa, vẻ hung ác trên gương mặt gã đệ tử càng nhiều hơn, tay trái vẫn buông thõng khẽ động, một cây ngân châm không một tiếng động xuất hiện giữa lòng bàn tay của gã.
Trong lúc gã cắn răng định đâm vào bụng bên trái của Giang Khương, đột nhiên cảm thấy yết hầu căng ra, sau đó một tiếng rắc rất nhỏ, cả người mất đi ý thức.
Giang Khương thở dài, ôm lấy thi thể của gã đệ tử, bước nhanh về phía sau.
- Theo tính cách của tôi, tôi không tùy tiện giết con tin. Nhưng thật đáng tiếc, chẳng những hại mình mất mạng, lại còn phá hỏng nguyên tắc của tôi.
Nghĩ đến đây, Giang Khương thở dài nói:
- Nếu là như vậy, thật xin lỗi, tôi cũng muốn lợi dụng phế vật một chút.
Sau khi cách xa mười thước, thấy Ngô tiên sinh đã phát hiện tình huống không ổn, Giang Khương cười lạnh, cũng không dừng lại, vác thi thể của gã đệ tử đằng sau lưng, sau đó xoay người bỏ chạy.
- Mau bắn cho tôi.
Ngô tiên sinh đã nhìn ra được đệ tử của ông ta đã thất bại. Hơn nữa còn bị đối phương giết chết, liền nhanh chân đuổi theo, đồng thời gào to.
Đùng đùng đùng. Trong nháy mắt đã có hơn mười thân ảnh nhanh như tia chớp bắn theo thân ảnh Giang Khương.
Tiếng súng đằng sau dường như không chút ảnh hưởng đến Giang Khương. Hắn một khắc cũng không dừng lại, chỉ cảm thấy trên lưng truyền đến từng đợt chấn động rất nhỏ.
Ngô tiên sinh truy đuổi đằng sau, nhìn thấy thân ảnh đã mơ hồ đằng trước cộng với thi thể bất động của gã đệ tử, oán khí trong lòng bốc lên như ngọn núi lửa. Ông như thế nào cũng không nghĩ ra, rõ ràng đối phương đã bị thương, tại sao lại chạy thoát như người không có gì vậy?
- Ngừng bắn, đuổi theo cho tôi.
Nhìn viên đạn bắn trúng thân hình đệ tử, nhưng không hề tổn thương một cọng lông của đối phương, Ngô tiên sinh nghẹn khuất đằng sau đành phải tức giận quát. Ông ta sợ đám binh lính phía sau không cẩn thận bắn lầm ông ta, lúc đó xem như oan không thấu rồi.
Nghe tiếng ra lệnh của Ngô tiên sinh đằng sau, Giang Khương cũng không chút do dự, vội vàng quăng tấm chắn thi thể sau lưng, nhanh chân bỏ chạy.
Mang theo một người nặng gần bảy chục ký trên lưng, muốn chạy trốn cũng không dễ dàng. Hơn nữa, Giang Khương cũng cảm thấy bắp đùi của mình bắt đầu đau nhức, lập tức nắm lấy cơ hội không bị bắn nữa, vội vàng chạy trốn.
Nhìn theo bóng lưng gia tốc của Giang Khương, sắc mặt Ngô tiên sinh trở nên khó coi. Tên này là yêu quái sao? Vừa rồi hắn mang thi thể đệ tử của ông trên lưng, hơn nữa bắp đùi còn bị thương, miễn cưỡng ông có thể duy trì được tốc độ với hắn. Bây giờ trên người không còn gánh nặng, nhìn động tác chạy trốn linh hoạt của hắn, nào giống người bị thương chứ?
Lúc này, Ngô tiên sinh cũng không nhịn được mà hoài nghi, tên tiểu tử này bị thương thật hay là gạt ông ta vậy? Nếu không, tại sao lại chạy trốn nhanh như thế?
Ngô tiên sinh vừa đuổi theo vừa suy nghĩ. Nếu tên tiểu tử này không bị thương, hoàn toàn không cần phải lừa gạt ông, đã sớm chạy thoát rồi, tuyệt đối sẽ không dùng đồ đệ của ông làm con tin.
Ngô tiên sinh càng lúc càng hồ đồ, chỉ có thể nghiến răng theo sát đằng sau Giang Khương. Ông không tin, cho dù cơ thể của tên tiểu tử này làm bằng sắt, bị bắn thủng bắp đùi, hắn có thể chống đỡ được bao lâu?
Hồng hộc! Ngô tiên sinh thở hổn hển, nhìn thân hình bắt đầu lảo đảo ở đằng trước, rồi quay đầu lại nhưng không còn nhìn thấy đệ tử và đội ngũ binh lính, đành phải cắn răng chạy tiếp.
Lúc này Giang Khương cũng thở hổn hển. Vết thương của hắn lại nứt ra. Nếu không nhờ có hai cây ngân châm cố định, sớm đã chảy máu mà ngã xuống rồi. Bây giờ chảy máu không tính là nhiều, nhưng cứ mãi như vậy thì cộng lại cũng không ít.
Tuy nói năng lượng trong cơ thể vẫn duy trì bổ sung cho lượng máu đã tiêu hao, nhưng dường như đã có chút không chống đỡ nổi,
Tay sờ vào túi, nhưng phát hiện hắn không còn Sơn Tham hay vật nào có thể bổ khí, đành phải tiếp tục chạy về phía trước, không dám dừng lại. Lão gia hỏa phía sau hắn cũng không phải ngồi không. Nếu bị đuổi kịp, những gì hắn làm lúc trước xem như uổng phí.
Cứ như thế, hai người một trước một sau đuổi theo nhau.
Chạy được một đoạn, Giang Khương rốt cuộc cảm thấy không chống đỡ nổi, hai mắt hoa lên, mơ hồ nghe được tiếng bước chân đuổi theo của Ngô tiên sinh, đành bất đắc dĩ đứng lại, hai tay chống đùi mà thở.
Thở hổn hển hai hơi, hắn miễn cưỡng xoay người sang chỗ khác, thấy cách hai ba chục thước, Ngô tiên sinh cũng dừng lại, hai tay chống đầu gối thở phù phù, chẳng khác nào ống bễ, liền bất đắc dĩ cười khổ:
- Ông cứ đuổi theo tôi làm gì vậy?
- Ông lớn như vậy rồi mà chạy cả mấy chục mét, coi chừng đứt hơi tiêu đời đấy.
- Cậu mới xong đời đấy. Từ nhỏ sức khỏe của tôi đã rất tốt. Cậu có ngon thì chạy thoát khỏi tay tôi thử? Hôm nay tôi sẽ bắt được cậu.
Ngô tiên sinh trừng mắt nhìn Giang Khương, vẻ mặt không phục nhưng nói không ra hơi.
- Được thôi, ông cứ tiếp tục đuổi theo tôi đi. Chỉ cần ông có thể đuổi theo tôi, tôi sẽ không chạy nữa, ngoan ngoãn theo ông trở về.
Nghỉ ngơi được một lát, khí lực đã lấy lại được đôi chút, Giang Khương nhìn bắp đùi của mình, thấy máu cũng đã ngừng chảy, liền cười khan hai tiếng rồi xoay người chạy trốn.
Nhìn Giang Khương lại giống như con thỏ lủi đi, Ngô tiên sinh cắn răng đứng dậy chạy theo.
Nhưng khi ông vừa mới chạy được hai chục thước liền phát hiện, đầu của mình bắt đầu choáng váng và hụt hơi.
Năm sáu năm qua, ông chưa từng gặp tình huống này. Sau khi dùng tốc độ cao chạy bốn năm km, dường như đã bắt đầu phản tác dụng.
Lúc này, Giang Khương càng lúc càng cảm thấy mình có tiềm chất của một thổ phỉ. Trước kia, tại sao hắn lại không phát hiện mình có tiềm chất này trong núi đao biển lửa chứ?
Giang Khương vừa lạnh nhạt nhìn mọi người, vừa chậm rãi lui về phía sau, nhưng trong lòng ảo nảo. Năm đó hắn rất đơn thuần, chỉ biết dùng đao dùng súng để chiến đấu. Nếu hắn giống được như bây giờ, cũng không bị khi dễ nhiều như vậy.
- Cậu đi không được đâu?
Ngô tiên sinh lạnh lùng uy hiếp Giang Khương. Trong lòng ông ta đang rất tức giận. Thằng nhãi này nắm thời gian cực chuẩn. Bây giờ binh lính phía sau đến rất nhiều, rất nhanh sẽ hình thành một vòng vây. Hơn nữa, ông ta tin rằng hai tay súng bắn tỉa sẽ rất nhanh bố trí vị trí. Nhưng đối phương lại lựa chọn lui bước. Lúc này Ngô tiên sinh chỉ có thể bội phục trình độ nắm chắc thời cơ của đối phương.
Nhưng ông ta nói cũng là thật. Đã đến tình trạng này, muốn chạy trốn cũng không trốn được xa.
Giang Khương thấy bắp đùi của mình đã không còn đau đớn khi cử động, trong lòng cũng bình tĩnh hơn. Xem ra hắn trì hoãn vài phút cũng đã có tác dụng.
Đối mặt với uy hiếp của Ngô tiên sinh, hắn cũng chẳng thèm để ý, chỉ cười nói:
- Mặc kệ tôi có đi được hay không, cũng phải nhìn xem ông có giữ được tôi hay không.
- Hơn nữa, ông không lo lắng cho an nguy của đệ tử mình hay sao?
Vừa lui về phía sau, Giang Khương vừa nói.
- Hừ, cậu giết chết Trương tướng quân, cậu cho rằng cậu bắt được đồ đệ của tôi, tôi sẽ để cho cậu đi sao?
Ngô tiên sinh lạnh giọng nói.
- Cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi.
- Ồ, xem ra ông không quá quan tâm đến tính mạng của đệ tử mình.
Giang Khương cười nói.
Gã đệ tử đang bị Giang Khương chế trụ nhìn gương mặt của sư phụ, trong lòng biết rất rõ. Mặc dù y là đệ tử của ông, nhưng theo tình huống trước mắt, chỉ sợ sư phụ tuyệt đối không vì y mà buông tha cho đối phương.
Y biết rõ tầm quan trọng của Trương tướng quân. Trương tướng quân bị người ta ám sát, y và sư phụ làm nhiệm vụ cận vệ, tất nhiên sẽ phải gánh vác trách nhiệm thật lớn, sẽ bị nghiêm khắc trừng phạt. Nếu bắt được tên giết người, mọi chuyện còn dễ nói. Nhưng nếu để cho hắn chạy thoát, kết quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
So sánh với nhau, y tuyệt đối không bằng người trước mắt này.
Lúc này, y bị Giang Khương lắc lắc tay, gương mặt thống khổ chợt vặn vẹo.
Nhưng Giang Khương ở đằng sau thì dường như không nhìn thấy, vẫn nhanh chóng khống chế y lui về phía sau.
Ngô tiên sinh không nhanh không chậm đi cách mười thước đã nhìn thấy gương mặt đồ đệ nhà mình lộ ra vẻ hung ác, trong lòng âm thầm thở dài, sau đó giống như bị Giang Khương uy hiếp, liền ngừng bước.
Thấy Ngô tiên sinh không đi theo nữa, gương mặt Giang Khương hiện lên vẻ đắc ý, càng thêm lui nhanh về phía sau.
Mắt thấy khoảng cách càng lúc càng xa, vẻ hung ác trên gương mặt gã đệ tử càng nhiều hơn, tay trái vẫn buông thõng khẽ động, một cây ngân châm không một tiếng động xuất hiện giữa lòng bàn tay của gã.
Trong lúc gã cắn răng định đâm vào bụng bên trái của Giang Khương, đột nhiên cảm thấy yết hầu căng ra, sau đó một tiếng rắc rất nhỏ, cả người mất đi ý thức.
Giang Khương thở dài, ôm lấy thi thể của gã đệ tử, bước nhanh về phía sau.
- Theo tính cách của tôi, tôi không tùy tiện giết con tin. Nhưng thật đáng tiếc, chẳng những hại mình mất mạng, lại còn phá hỏng nguyên tắc của tôi.
Nghĩ đến đây, Giang Khương thở dài nói:
- Nếu là như vậy, thật xin lỗi, tôi cũng muốn lợi dụng phế vật một chút.
Sau khi cách xa mười thước, thấy Ngô tiên sinh đã phát hiện tình huống không ổn, Giang Khương cười lạnh, cũng không dừng lại, vác thi thể của gã đệ tử đằng sau lưng, sau đó xoay người bỏ chạy.
- Mau bắn cho tôi.
Ngô tiên sinh đã nhìn ra được đệ tử của ông ta đã thất bại. Hơn nữa còn bị đối phương giết chết, liền nhanh chân đuổi theo, đồng thời gào to.
Đùng đùng đùng. Trong nháy mắt đã có hơn mười thân ảnh nhanh như tia chớp bắn theo thân ảnh Giang Khương.
Tiếng súng đằng sau dường như không chút ảnh hưởng đến Giang Khương. Hắn một khắc cũng không dừng lại, chỉ cảm thấy trên lưng truyền đến từng đợt chấn động rất nhỏ.
Ngô tiên sinh truy đuổi đằng sau, nhìn thấy thân ảnh đã mơ hồ đằng trước cộng với thi thể bất động của gã đệ tử, oán khí trong lòng bốc lên như ngọn núi lửa. Ông như thế nào cũng không nghĩ ra, rõ ràng đối phương đã bị thương, tại sao lại chạy thoát như người không có gì vậy?
- Ngừng bắn, đuổi theo cho tôi.
Nhìn viên đạn bắn trúng thân hình đệ tử, nhưng không hề tổn thương một cọng lông của đối phương, Ngô tiên sinh nghẹn khuất đằng sau đành phải tức giận quát. Ông ta sợ đám binh lính phía sau không cẩn thận bắn lầm ông ta, lúc đó xem như oan không thấu rồi.
Nghe tiếng ra lệnh của Ngô tiên sinh đằng sau, Giang Khương cũng không chút do dự, vội vàng quăng tấm chắn thi thể sau lưng, nhanh chân bỏ chạy.
Mang theo một người nặng gần bảy chục ký trên lưng, muốn chạy trốn cũng không dễ dàng. Hơn nữa, Giang Khương cũng cảm thấy bắp đùi của mình bắt đầu đau nhức, lập tức nắm lấy cơ hội không bị bắn nữa, vội vàng chạy trốn.
Nhìn theo bóng lưng gia tốc của Giang Khương, sắc mặt Ngô tiên sinh trở nên khó coi. Tên này là yêu quái sao? Vừa rồi hắn mang thi thể đệ tử của ông trên lưng, hơn nữa bắp đùi còn bị thương, miễn cưỡng ông có thể duy trì được tốc độ với hắn. Bây giờ trên người không còn gánh nặng, nhìn động tác chạy trốn linh hoạt của hắn, nào giống người bị thương chứ?
Lúc này, Ngô tiên sinh cũng không nhịn được mà hoài nghi, tên tiểu tử này bị thương thật hay là gạt ông ta vậy? Nếu không, tại sao lại chạy trốn nhanh như thế?
Ngô tiên sinh vừa đuổi theo vừa suy nghĩ. Nếu tên tiểu tử này không bị thương, hoàn toàn không cần phải lừa gạt ông, đã sớm chạy thoát rồi, tuyệt đối sẽ không dùng đồ đệ của ông làm con tin.
Ngô tiên sinh càng lúc càng hồ đồ, chỉ có thể nghiến răng theo sát đằng sau Giang Khương. Ông không tin, cho dù cơ thể của tên tiểu tử này làm bằng sắt, bị bắn thủng bắp đùi, hắn có thể chống đỡ được bao lâu?
Hồng hộc! Ngô tiên sinh thở hổn hển, nhìn thân hình bắt đầu lảo đảo ở đằng trước, rồi quay đầu lại nhưng không còn nhìn thấy đệ tử và đội ngũ binh lính, đành phải cắn răng chạy tiếp.
Lúc này Giang Khương cũng thở hổn hển. Vết thương của hắn lại nứt ra. Nếu không nhờ có hai cây ngân châm cố định, sớm đã chảy máu mà ngã xuống rồi. Bây giờ chảy máu không tính là nhiều, nhưng cứ mãi như vậy thì cộng lại cũng không ít.
Tuy nói năng lượng trong cơ thể vẫn duy trì bổ sung cho lượng máu đã tiêu hao, nhưng dường như đã có chút không chống đỡ nổi,
Tay sờ vào túi, nhưng phát hiện hắn không còn Sơn Tham hay vật nào có thể bổ khí, đành phải tiếp tục chạy về phía trước, không dám dừng lại. Lão gia hỏa phía sau hắn cũng không phải ngồi không. Nếu bị đuổi kịp, những gì hắn làm lúc trước xem như uổng phí.
Cứ như thế, hai người một trước một sau đuổi theo nhau.
Chạy được một đoạn, Giang Khương rốt cuộc cảm thấy không chống đỡ nổi, hai mắt hoa lên, mơ hồ nghe được tiếng bước chân đuổi theo của Ngô tiên sinh, đành bất đắc dĩ đứng lại, hai tay chống đùi mà thở.
Thở hổn hển hai hơi, hắn miễn cưỡng xoay người sang chỗ khác, thấy cách hai ba chục thước, Ngô tiên sinh cũng dừng lại, hai tay chống đầu gối thở phù phù, chẳng khác nào ống bễ, liền bất đắc dĩ cười khổ:
- Ông cứ đuổi theo tôi làm gì vậy?
- Ông lớn như vậy rồi mà chạy cả mấy chục mét, coi chừng đứt hơi tiêu đời đấy.
- Cậu mới xong đời đấy. Từ nhỏ sức khỏe của tôi đã rất tốt. Cậu có ngon thì chạy thoát khỏi tay tôi thử? Hôm nay tôi sẽ bắt được cậu.
Ngô tiên sinh trừng mắt nhìn Giang Khương, vẻ mặt không phục nhưng nói không ra hơi.
- Được thôi, ông cứ tiếp tục đuổi theo tôi đi. Chỉ cần ông có thể đuổi theo tôi, tôi sẽ không chạy nữa, ngoan ngoãn theo ông trở về.
Nghỉ ngơi được một lát, khí lực đã lấy lại được đôi chút, Giang Khương nhìn bắp đùi của mình, thấy máu cũng đã ngừng chảy, liền cười khan hai tiếng rồi xoay người chạy trốn.
Nhìn Giang Khương lại giống như con thỏ lủi đi, Ngô tiên sinh cắn răng đứng dậy chạy theo.
Nhưng khi ông vừa mới chạy được hai chục thước liền phát hiện, đầu của mình bắt đầu choáng váng và hụt hơi.
Năm sáu năm qua, ông chưa từng gặp tình huống này. Sau khi dùng tốc độ cao chạy bốn năm km, dường như đã bắt đầu phản tác dụng.
Danh sách chương