Giang Khương đứng trong bụi cỏ, đưa mắt nhìn Ngô tiên sinh, còn có hai người trẻ tuổi đứng cách đó không xa, không hề phản ứng với cái nhìn trào phúng của họ, chỉ lặng lẳng đứng nhìn, khiến cho Ngô tiên sinh cảm thấy buồn bực lẫn khó chịu.
Hôm nay, không chỉ Trương tướng quân bị tên tiểu tử này giết chết, mà đại đệ tử ông coi trọng nhất cũng đã chết luôn.
Vốn đại đệ tử của ông sẽ không chết, nhưng lại chết dưới sự liều lĩnh và căm tức của mình. Ngô tiên sinh biết rõ, đối phương cũng chỉ chế trụ đệ tử của ông, cũng không chính thức hạ sát thủ. Ngay cả đại đệ tử, đối phương cũng chỉ xuyên qua cánh cửa đâm vào huyệt vị, khiến cho y đứng im mà thôi.
Nhưng cũng bởi vì ông tùy tiện đẩy cửa ra, khiến cho ngân châm đâm thẳng vào trong, giết chết đại đệ tử.
Ngô tiên sinh vô cùng tức giận, đã đem hết mọi tội lỗi đổ lên người Giang Khương. Nếu không phải tại thằng nhãi này, đệ tử của ông làm sao mà chết được. Trương tướng quân làm sao mà chết được?
Bố cục nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới bồi dưỡng được một người, nhưng lại chết trong tay tiểu tử đó. Tâm huyết nhiều năm bị hủy, khi quay về cũng khó mà thoát tội. Nếu không giết hắn, làm sao mà xả được cơn giận trong lòng? Không, trước khi giết chết thì phải bắt sống hắn, tra tấn hắn, để cho hắn cảm nhận được cảm giác đau khổ là như thế nào.
Nhưng tên tiểu tử này lại giống như tử sĩ, không hề phản ứng, giống như không nhìn thấy tình huống trước mắt.
- Muốn chạy trốn?
Gương mặt gầy gò của Trương tiên sinh trở nên vặn vẹo, ánh mắt tràn đầy căm tức lẫn hối hận.
Cảm nhận được vết thương dần dần khôi phục, khóe miệng Giang Khương vểnh lên, lãnh đạm nói:
- Chạy trốn? Chạy trốn như thế nào?
- Chẳng lẽ còn muốn ta dạy cho cậu cách chạy trốn?
Nghe Giang Khương nói chuyện, mặc dù vẫn là biểu hiện lạnh nhạt, nhưng ít ra sự bất đắc dĩ trong lời nói của đối phương khiến cho lửa giận trong lòng Ngô tiên sinh được phát tiết vài phần.
- Chạy trốn như thế nào? Ông đã tính đến chuyện tôi bị thương hành động không tiện rồi mà. Nếu có thể chạy trốn tôi đã sớm chạy rồi, còn chờ các người đến bắt tôi sao?
Giang Khương ước gì kéo dài thời gian thêm một chút, ít nhất vết thương của hắn sẽ lành thêm một chút.
Nói đến đây, Giang Khương nhìn ra phía sau lưng Ngô tiên sinh, nói:
- Xem ra không chỉ có ba người, hẳn sẽ còn có nhiều người đến đây. Tôi có muốn chạy cũng chạy không thoát, phải không?
Nghe Giang Khương nói, Ngô tiên sinh cũng quay đầu lại nhìn một cái. Ông không lo lắng Giang Khương có thể đánh lén mình. Khi ông nhìn lại phía sau, quả thật đang có binh lính chạy đến.
Thấy người của mình chạy đến, trong lòng Ngô tiên sinh lại càng bình tĩnh hơn, nhưng cũng cảm thấy có chút quái lạ. Tên tiểu tử này không phải là loại người thúc thủ chịu trói, tại sao lại bình tĩnh như vậy? Theo lý, cho dù hắn chạy không thoát, nhưng cũng sẽ liều chết phản kháng một chút. Tình huống bây giờ đúng là có chút kỳ lạ.
Nhưng Ngô tiên sinh cũng không suy nghĩ nhiều. Vốn có ba thầy trò ông ở đây, hắn có muốn chạy cũng chạy không được. Bây giờ còn có thêm một đội binh lính tinh nhuệ, hắn lại càng không có cơ hội chạy trốn.
- Hừ, tên tiểu tử kia, mau thúc thủ chịu trói đi, đỡ phải đau đớn.
Nhìn thấy đại thế đã định, Giang Khương cũng đã hiểu được tình huống muốn chạy cũng không được, oán khí trong lòng Ngô tiên sinh cũng tiêu tan hai phần.
Cảm giác ở vết thương càng lúc càng nhiều, trong lòng Giang Khương cũng bình tĩnh hơn. Xem ra tốc độ khôi phục cơ thể của hắn vẫn không khiến người ta thất vọng. Không còn bao lâu nữa, hắn sẽ không cần cố kỵ, toàn lực ứng phó tình huống trước mắt.
Lập tức hỏi ngược lại:
- Ông cảm thấy tôi sẽ thúc thủ chịu trói sao? Tôi đâu có ngu như vậy? Hay là ông cảm thấy tôi rất ngu?
Thấy đối phương cười giễu cợt, mặt Ngô tiên sinh đỏ lên, nhưng thật ra ông cũng không kiên nhẫn dây dưa với Giang Khương, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bước đến. Nếu đối phương đã mạnh miệng như vậy, bây giờ thu thập đối phương mới là quan trọng nhất.
Bây giờ Ngô tiên sinh vô cùng tự tin. Từ vết thương trên đùi đối phương cộng với mùi máu tanh nồng nặc, có thể xác định đối phương bị thương không nhẹ. Nếu ông ta còn không bắt được, quả thật sống uổng phí quá.
Thấy sư phụ đã tiến lên, hai gã đệ tử rất nhanh phân thành hai bên thủ vệ, cũng không tiến lên hỗ trợ.
Đối phương đã bị thương, còn có sư phụ của mình ra tay, cũng đủ thu thập đối phương rồi. Hai người chỉ cần ở một bên cam đoan không có bất ngờ gì xảy ra là được.
Đám binh lính cũng đang đuổi đến gần, một gã đệ tử giơ tay, ra hiệu binh lính không cần tiến lên.
Đám binh lính cũng đã nhìn thấy rõ tình huống trước mắt, thấy Ngô tiên sinh đang động thủ với đối phương, cũng chỉ đứng xa mà nhìn. Nếu Ngô tiên sinh đã ra tay, đối phương nhất định trốn không thoát.
Dần dần, đám binh lính nhìn cảnh tượng trước mắt, miệng không nhịn được há to ra. Vốn bọn họ cho rằng Ngô tiên sinh cực kỳ lợi hại, người kia đấu với Ngô tiên sinh, không bao lâu sau sẽ dễ dàng bị đánh ngã.
Nhưng bây giờ nhìn hai người giao thủ đằng trước, kình phong như gió tản ra bốn phía, mọi người mới biết được, Ngô tiên sinh đã đạt đến trình độ lợi hại như thế nào rồi. Nếu Ngô tiên sinh toàn lực ra tay, chỉ sợ không một người nào có thể sống sót.
Giang Khương đứng im tại chỗ, thấy chiêu hủy chiêu. Chỉ khi nào Ngô tiên sinh ra chiêu quá lợi hại thì mới né tránh một chút. Giao thủ một hồi liền rơi vào thế hạ phong.
Động tác của hắn càng làm cho Ngô tiên sinh và hai gã đệ tử thêm trấn định. Tiểu tử này quả nhiên bị thương không nhẹ, muốn chạy cũng chạy không được.
Bịch bịch. Sau hai lần đỡ chiêu, rốt cuộc Giang Khương hừ lên một tiếng, bước chân lui về sau vài bước. Sắc mặt của Ngô tiên sinh liền lộ ra vẻ vui mừng. Xem ra tên tiểu tử này không chống đỡ được nữa rồi, nào chịu buông tay, quát lớn một tiếng, đánh ra một kích toàn lực về phía Giang Khương.
Giang Khương dường như không tiếp chiêu, hai tay giơ lên ngăn cản, một lần nữa hừ một tiếng, bị Ngô tiên sinh đánh bay ra ngoài.
Trong lúc Ngô tiên sinh đang đắc ý, đột nhiên mày cau lại. Bởi vì hướng Giang Khương bay ra là trúng một người đệ tử.
Hôm nay, không chỉ Trương tướng quân bị tên tiểu tử này giết chết, mà đại đệ tử ông coi trọng nhất cũng đã chết luôn.
Vốn đại đệ tử của ông sẽ không chết, nhưng lại chết dưới sự liều lĩnh và căm tức của mình. Ngô tiên sinh biết rõ, đối phương cũng chỉ chế trụ đệ tử của ông, cũng không chính thức hạ sát thủ. Ngay cả đại đệ tử, đối phương cũng chỉ xuyên qua cánh cửa đâm vào huyệt vị, khiến cho y đứng im mà thôi.
Nhưng cũng bởi vì ông tùy tiện đẩy cửa ra, khiến cho ngân châm đâm thẳng vào trong, giết chết đại đệ tử.
Ngô tiên sinh vô cùng tức giận, đã đem hết mọi tội lỗi đổ lên người Giang Khương. Nếu không phải tại thằng nhãi này, đệ tử của ông làm sao mà chết được. Trương tướng quân làm sao mà chết được?
Bố cục nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới bồi dưỡng được một người, nhưng lại chết trong tay tiểu tử đó. Tâm huyết nhiều năm bị hủy, khi quay về cũng khó mà thoát tội. Nếu không giết hắn, làm sao mà xả được cơn giận trong lòng? Không, trước khi giết chết thì phải bắt sống hắn, tra tấn hắn, để cho hắn cảm nhận được cảm giác đau khổ là như thế nào.
Nhưng tên tiểu tử này lại giống như tử sĩ, không hề phản ứng, giống như không nhìn thấy tình huống trước mắt.
- Muốn chạy trốn?
Gương mặt gầy gò của Trương tiên sinh trở nên vặn vẹo, ánh mắt tràn đầy căm tức lẫn hối hận.
Cảm nhận được vết thương dần dần khôi phục, khóe miệng Giang Khương vểnh lên, lãnh đạm nói:
- Chạy trốn? Chạy trốn như thế nào?
- Chẳng lẽ còn muốn ta dạy cho cậu cách chạy trốn?
Nghe Giang Khương nói chuyện, mặc dù vẫn là biểu hiện lạnh nhạt, nhưng ít ra sự bất đắc dĩ trong lời nói của đối phương khiến cho lửa giận trong lòng Ngô tiên sinh được phát tiết vài phần.
- Chạy trốn như thế nào? Ông đã tính đến chuyện tôi bị thương hành động không tiện rồi mà. Nếu có thể chạy trốn tôi đã sớm chạy rồi, còn chờ các người đến bắt tôi sao?
Giang Khương ước gì kéo dài thời gian thêm một chút, ít nhất vết thương của hắn sẽ lành thêm một chút.
Nói đến đây, Giang Khương nhìn ra phía sau lưng Ngô tiên sinh, nói:
- Xem ra không chỉ có ba người, hẳn sẽ còn có nhiều người đến đây. Tôi có muốn chạy cũng chạy không thoát, phải không?
Nghe Giang Khương nói, Ngô tiên sinh cũng quay đầu lại nhìn một cái. Ông không lo lắng Giang Khương có thể đánh lén mình. Khi ông nhìn lại phía sau, quả thật đang có binh lính chạy đến.
Thấy người của mình chạy đến, trong lòng Ngô tiên sinh lại càng bình tĩnh hơn, nhưng cũng cảm thấy có chút quái lạ. Tên tiểu tử này không phải là loại người thúc thủ chịu trói, tại sao lại bình tĩnh như vậy? Theo lý, cho dù hắn chạy không thoát, nhưng cũng sẽ liều chết phản kháng một chút. Tình huống bây giờ đúng là có chút kỳ lạ.
Nhưng Ngô tiên sinh cũng không suy nghĩ nhiều. Vốn có ba thầy trò ông ở đây, hắn có muốn chạy cũng chạy không được. Bây giờ còn có thêm một đội binh lính tinh nhuệ, hắn lại càng không có cơ hội chạy trốn.
- Hừ, tên tiểu tử kia, mau thúc thủ chịu trói đi, đỡ phải đau đớn.
Nhìn thấy đại thế đã định, Giang Khương cũng đã hiểu được tình huống muốn chạy cũng không được, oán khí trong lòng Ngô tiên sinh cũng tiêu tan hai phần.
Cảm giác ở vết thương càng lúc càng nhiều, trong lòng Giang Khương cũng bình tĩnh hơn. Xem ra tốc độ khôi phục cơ thể của hắn vẫn không khiến người ta thất vọng. Không còn bao lâu nữa, hắn sẽ không cần cố kỵ, toàn lực ứng phó tình huống trước mắt.
Lập tức hỏi ngược lại:
- Ông cảm thấy tôi sẽ thúc thủ chịu trói sao? Tôi đâu có ngu như vậy? Hay là ông cảm thấy tôi rất ngu?
Thấy đối phương cười giễu cợt, mặt Ngô tiên sinh đỏ lên, nhưng thật ra ông cũng không kiên nhẫn dây dưa với Giang Khương, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bước đến. Nếu đối phương đã mạnh miệng như vậy, bây giờ thu thập đối phương mới là quan trọng nhất.
Bây giờ Ngô tiên sinh vô cùng tự tin. Từ vết thương trên đùi đối phương cộng với mùi máu tanh nồng nặc, có thể xác định đối phương bị thương không nhẹ. Nếu ông ta còn không bắt được, quả thật sống uổng phí quá.
Thấy sư phụ đã tiến lên, hai gã đệ tử rất nhanh phân thành hai bên thủ vệ, cũng không tiến lên hỗ trợ.
Đối phương đã bị thương, còn có sư phụ của mình ra tay, cũng đủ thu thập đối phương rồi. Hai người chỉ cần ở một bên cam đoan không có bất ngờ gì xảy ra là được.
Đám binh lính cũng đang đuổi đến gần, một gã đệ tử giơ tay, ra hiệu binh lính không cần tiến lên.
Đám binh lính cũng đã nhìn thấy rõ tình huống trước mắt, thấy Ngô tiên sinh đang động thủ với đối phương, cũng chỉ đứng xa mà nhìn. Nếu Ngô tiên sinh đã ra tay, đối phương nhất định trốn không thoát.
Dần dần, đám binh lính nhìn cảnh tượng trước mắt, miệng không nhịn được há to ra. Vốn bọn họ cho rằng Ngô tiên sinh cực kỳ lợi hại, người kia đấu với Ngô tiên sinh, không bao lâu sau sẽ dễ dàng bị đánh ngã.
Nhưng bây giờ nhìn hai người giao thủ đằng trước, kình phong như gió tản ra bốn phía, mọi người mới biết được, Ngô tiên sinh đã đạt đến trình độ lợi hại như thế nào rồi. Nếu Ngô tiên sinh toàn lực ra tay, chỉ sợ không một người nào có thể sống sót.
Giang Khương đứng im tại chỗ, thấy chiêu hủy chiêu. Chỉ khi nào Ngô tiên sinh ra chiêu quá lợi hại thì mới né tránh một chút. Giao thủ một hồi liền rơi vào thế hạ phong.
Động tác của hắn càng làm cho Ngô tiên sinh và hai gã đệ tử thêm trấn định. Tiểu tử này quả nhiên bị thương không nhẹ, muốn chạy cũng chạy không được.
Bịch bịch. Sau hai lần đỡ chiêu, rốt cuộc Giang Khương hừ lên một tiếng, bước chân lui về sau vài bước. Sắc mặt của Ngô tiên sinh liền lộ ra vẻ vui mừng. Xem ra tên tiểu tử này không chống đỡ được nữa rồi, nào chịu buông tay, quát lớn một tiếng, đánh ra một kích toàn lực về phía Giang Khương.
Giang Khương dường như không tiếp chiêu, hai tay giơ lên ngăn cản, một lần nữa hừ một tiếng, bị Ngô tiên sinh đánh bay ra ngoài.
Trong lúc Ngô tiên sinh đang đắc ý, đột nhiên mày cau lại. Bởi vì hướng Giang Khương bay ra là trúng một người đệ tử.
Danh sách chương