- Yên lặng đi.
Giang Khương bỏ lại một câu, làm như không thấy hai tay và vẻ mặt nhiệt tình của Bộ trưởng Hồ đang bước đến, trực tiếp xoay người bỏ về chỗ ngồi của mình.
Thấy Giang Khương xem như mình như không khí, gương mặt đang nhiệt tình của Bộ trưởng Hồ trở nên cứng đờ.
Không khí hoàn toàn yên tĩnh. Nhìn cảnh tượng trước mặt, các nhân viên phục vụ đang mở to hai mắt vội cụp xuống, giống như ai cũng không chứng kiến được cảnh tượng vừa rồi.
Tất cả đều cảm thấy khẩn trương. Bộ trưởng Hồ là lãnh đạo cấp bộ, trong tay nắm thực quyền, bác sĩ Giang dám làm nhục ông như vậy, Bộ trưởng Hồ chỉ sợ sẽ trở mặt.
Đám người thư ký La và Trưởng phòng Hồ đều kinh ngạc và căng thẳng trong lòng, không biết Bộ trưởng Hồ sẽ làm như thế nào.
Bọn họ theo Bộ trưởng Hồ nhiều năm, ít năm nhất cũng là hai ba năm như thư ký La, tất cả đều rõ tính cách độc đoán của Bộ trưởng Hồ. Vì thế không ai dám nghịch lại ý của ông.
Bây giờ, Bộ trưởng Hồ lại chịu nhục như vậy, chỉ sợ sẽ trở mặt ngay thôi.
Nhìn theo bóng lưng của Giang Khương, tay Bộ trưởng Hồ run rẩy, ánh mắt hiện lên sự tức giận, sắc mặt tái xanh, nhưng không nổi bão như mọi người đã suy nghĩ.
Yên tĩnh hai ba giây, mọi người liền nghe được tiếng Bộ trưởng Hồ cười khan hai tiếng, nhưng ai cũng không có dũng khí nhìn Bộ trưởng Hồ.
Bộ trưởng Hồ nhìn mọi người chung quanh, thấy các nhân viên phục vụ đều cúi đầu, không nhìn thấy đang có vẻ mặt gì, liền cười khan hai tiếng, sau đó bước về chỗ ngồi của mình.
Đám người thư ký La vội vàng cụp mắt xuống, sợ làm cho Bộ trưởng Hồ đang tức giận ghim bọn họ trong lòng.
- Nơi này là khu nghỉ ngơi công cộng, mọi người hạ thấp giọng xuống, đừng quấy nhiễu Tổ trưởng Giang nghỉ ngơi.
Bộ trưởng Hồ mỉm cười nói, giống như vừa rồi chẳng có chuyện gì phát sinh.
Đám người thư ký vội vàng gật đầu, thấp giọng tự trách:
- Phải, phải, chúng ta thật sự vô ý tứ quá, không chú ý gì cả.
- Ừm.
Thấy mọi người thức thời như vậy, Bộ trưởng Hồ mới hài lòng gật đầu, giống như người vừa rồi nói lớn không phải là ông.
Không ai dám nhìn chằm chằm vào mặt Bộ trưởng Hồ, ngay cả thư ký La cũng lãng tránh nhìn vào mặt ông.
Bởi vì y xác nhận, mặc dù Bộ trưởng Hồ đang mỉm cười nhưng gương mặt lại tái xanh.
Khi Bộ trưởng Hồ ngồi lại ghế, người thì uống trà, người thì ngủ gà ngủ gật, trong phòng chờ yên tĩnh vô cùng, ngay cả tiếng thở cũng không nghe thấy, hoàn toàn cách biệt một trời một vực với cảnh tượng náo nhiệt vừa nãy.
Mấy nhân viên phục vụ cũng không nhịn được mà nhìn trộm Giang Khương đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn gương mặt tuấn dật sau tấm kính đen, tất cả đều cảm thấy một cảm giác cực kỳ cổ quái.
Vị bác sĩ Giang này bất quá cũng chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi, nhưng lại dám cư xử như vậy với Bộ trưởng Hồ, hơn nữa trước khi biết thân phận của Giang Khương thì không thèm để ý.
Nhưng sau khi biết rõ thân phận của hắn thì nhanh chóng chuyển từ không thèm để ý thành nịnh bợ.
Ai ngờ vị bác sĩ Giang này căn bản không thèm để Bộ trưởng Hồ vào mắt. Mà sau khi chịu nhục, Bộ trưởng Hồ cũng không dám nổi bão. Điều này khiến cho các nhân viên phục vụ phải căng thẳng trong lòng.
Vị bác sĩ Giang này chỉ sợ có bối cảnh còn cường đại hơn mọi người đã nghĩ. Nếu không, tại sao ngay cả Bộ trưởng Hồ cũng cư xử với hắn như vậy?
Cả phòng chờ hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng thở thô nặng của Bộ trưởng Hồ, khiến cho tâm mọi người cũng nâng lên hạ xuống. Lúc này, đám người thư ký La cảm thấy thời gian sao mà trôi chậm quá.
Ai cũng không dám bắt chuyện với Bộ trưởng Hồ, sợ làm cho Bộ trưởng Hồ thêm khó chịu, ngay cả người thân cận nhất là thư ký La cũng không dám.
Lúc này mọi người lơ đãng nhìn về phía người nào đó, thấy hắn đang lẳng lặng nhắm mắt, không một tiếng động.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Trong không khí nặng nề, người quản lý phòng chờ nhìn thời gian, sau đó nghe được trong tai nghe truyền đến thanh âm, tinh thần đang
căng thẳng được thả lỏng, vội vàng bước đến chỗ Bộ trưởng Hồ, nói:
- Bộ trưởng Hồ, bây giờ ngài có thể đi đăng ký rồi.
- Ừm.
Bộ trưởng Hồ nhìn người phụ trách phòng chờ một cái.
Cô nhân viên phụ trách bị Bộ trưởng Hồ nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng liền căng lên. Cô hiểu rất rõ ý tứ của Bộ trưởng Hồ, vội vàng cụp mắt xuống, tỏ vẻ cung thuận.
Bộ trưởng Hồ chậm rãi gật đầu, cũng không thèm nhìn Giang Khương, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Mà đám người thư ký La cũng vội theo sát đằng sau Bộ trưởng Hồ. Ai cũng không dám nhìn Giang Khương, giống như Giang Khương là một tên ôn thần, ai cũng không dám kinh động.
Nhìn đám người Bộ trưởng Hồ bước ra khỏi phòng chờ, các nhân viên phục vụ mới thở phào nhẹ nhõm, chuyển ánh mắt ái mộ lẫn kính ngưỡng sang chàng thanh niên lớn mật kia.
Các cô không biết có thể xin được số điện thoại của bác sĩ Giang hay không.
Bác sĩ Giang này quả thật cường hãn như lời đồn đại, ngay cả Bộ trưởng Hồ cũng phải kiêng dè, đủ để nói rõ hết thảy. Nếu có thể được hắn để mắt, vậy thì may mắn quá rồi.
Tuổi trẻ đẹp trai lại có tiền, có thực lực, quan trọng nhất chưa lập gia đình, phải nói là chàng trai siêu cấp kim cương trong lòng các cô.
Giang Khương bỏ lại một câu, làm như không thấy hai tay và vẻ mặt nhiệt tình của Bộ trưởng Hồ đang bước đến, trực tiếp xoay người bỏ về chỗ ngồi của mình.
Thấy Giang Khương xem như mình như không khí, gương mặt đang nhiệt tình của Bộ trưởng Hồ trở nên cứng đờ.
Không khí hoàn toàn yên tĩnh. Nhìn cảnh tượng trước mặt, các nhân viên phục vụ đang mở to hai mắt vội cụp xuống, giống như ai cũng không chứng kiến được cảnh tượng vừa rồi.
Tất cả đều cảm thấy khẩn trương. Bộ trưởng Hồ là lãnh đạo cấp bộ, trong tay nắm thực quyền, bác sĩ Giang dám làm nhục ông như vậy, Bộ trưởng Hồ chỉ sợ sẽ trở mặt.
Đám người thư ký La và Trưởng phòng Hồ đều kinh ngạc và căng thẳng trong lòng, không biết Bộ trưởng Hồ sẽ làm như thế nào.
Bọn họ theo Bộ trưởng Hồ nhiều năm, ít năm nhất cũng là hai ba năm như thư ký La, tất cả đều rõ tính cách độc đoán của Bộ trưởng Hồ. Vì thế không ai dám nghịch lại ý của ông.
Bây giờ, Bộ trưởng Hồ lại chịu nhục như vậy, chỉ sợ sẽ trở mặt ngay thôi.
Nhìn theo bóng lưng của Giang Khương, tay Bộ trưởng Hồ run rẩy, ánh mắt hiện lên sự tức giận, sắc mặt tái xanh, nhưng không nổi bão như mọi người đã suy nghĩ.
Yên tĩnh hai ba giây, mọi người liền nghe được tiếng Bộ trưởng Hồ cười khan hai tiếng, nhưng ai cũng không có dũng khí nhìn Bộ trưởng Hồ.
Bộ trưởng Hồ nhìn mọi người chung quanh, thấy các nhân viên phục vụ đều cúi đầu, không nhìn thấy đang có vẻ mặt gì, liền cười khan hai tiếng, sau đó bước về chỗ ngồi của mình.
Đám người thư ký La vội vàng cụp mắt xuống, sợ làm cho Bộ trưởng Hồ đang tức giận ghim bọn họ trong lòng.
- Nơi này là khu nghỉ ngơi công cộng, mọi người hạ thấp giọng xuống, đừng quấy nhiễu Tổ trưởng Giang nghỉ ngơi.
Bộ trưởng Hồ mỉm cười nói, giống như vừa rồi chẳng có chuyện gì phát sinh.
Đám người thư ký vội vàng gật đầu, thấp giọng tự trách:
- Phải, phải, chúng ta thật sự vô ý tứ quá, không chú ý gì cả.
- Ừm.
Thấy mọi người thức thời như vậy, Bộ trưởng Hồ mới hài lòng gật đầu, giống như người vừa rồi nói lớn không phải là ông.
Không ai dám nhìn chằm chằm vào mặt Bộ trưởng Hồ, ngay cả thư ký La cũng lãng tránh nhìn vào mặt ông.
Bởi vì y xác nhận, mặc dù Bộ trưởng Hồ đang mỉm cười nhưng gương mặt lại tái xanh.
Khi Bộ trưởng Hồ ngồi lại ghế, người thì uống trà, người thì ngủ gà ngủ gật, trong phòng chờ yên tĩnh vô cùng, ngay cả tiếng thở cũng không nghe thấy, hoàn toàn cách biệt một trời một vực với cảnh tượng náo nhiệt vừa nãy.
Mấy nhân viên phục vụ cũng không nhịn được mà nhìn trộm Giang Khương đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn gương mặt tuấn dật sau tấm kính đen, tất cả đều cảm thấy một cảm giác cực kỳ cổ quái.
Vị bác sĩ Giang này bất quá cũng chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi, nhưng lại dám cư xử như vậy với Bộ trưởng Hồ, hơn nữa trước khi biết thân phận của Giang Khương thì không thèm để ý.
Nhưng sau khi biết rõ thân phận của hắn thì nhanh chóng chuyển từ không thèm để ý thành nịnh bợ.
Ai ngờ vị bác sĩ Giang này căn bản không thèm để Bộ trưởng Hồ vào mắt. Mà sau khi chịu nhục, Bộ trưởng Hồ cũng không dám nổi bão. Điều này khiến cho các nhân viên phục vụ phải căng thẳng trong lòng.
Vị bác sĩ Giang này chỉ sợ có bối cảnh còn cường đại hơn mọi người đã nghĩ. Nếu không, tại sao ngay cả Bộ trưởng Hồ cũng cư xử với hắn như vậy?
Cả phòng chờ hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng thở thô nặng của Bộ trưởng Hồ, khiến cho tâm mọi người cũng nâng lên hạ xuống. Lúc này, đám người thư ký La cảm thấy thời gian sao mà trôi chậm quá.
Ai cũng không dám bắt chuyện với Bộ trưởng Hồ, sợ làm cho Bộ trưởng Hồ thêm khó chịu, ngay cả người thân cận nhất là thư ký La cũng không dám.
Lúc này mọi người lơ đãng nhìn về phía người nào đó, thấy hắn đang lẳng lặng nhắm mắt, không một tiếng động.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Trong không khí nặng nề, người quản lý phòng chờ nhìn thời gian, sau đó nghe được trong tai nghe truyền đến thanh âm, tinh thần đang
căng thẳng được thả lỏng, vội vàng bước đến chỗ Bộ trưởng Hồ, nói:
- Bộ trưởng Hồ, bây giờ ngài có thể đi đăng ký rồi.
- Ừm.
Bộ trưởng Hồ nhìn người phụ trách phòng chờ một cái.
Cô nhân viên phụ trách bị Bộ trưởng Hồ nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng liền căng lên. Cô hiểu rất rõ ý tứ của Bộ trưởng Hồ, vội vàng cụp mắt xuống, tỏ vẻ cung thuận.
Bộ trưởng Hồ chậm rãi gật đầu, cũng không thèm nhìn Giang Khương, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Mà đám người thư ký La cũng vội theo sát đằng sau Bộ trưởng Hồ. Ai cũng không dám nhìn Giang Khương, giống như Giang Khương là một tên ôn thần, ai cũng không dám kinh động.
Nhìn đám người Bộ trưởng Hồ bước ra khỏi phòng chờ, các nhân viên phục vụ mới thở phào nhẹ nhõm, chuyển ánh mắt ái mộ lẫn kính ngưỡng sang chàng thanh niên lớn mật kia.
Các cô không biết có thể xin được số điện thoại của bác sĩ Giang hay không.
Bác sĩ Giang này quả thật cường hãn như lời đồn đại, ngay cả Bộ trưởng Hồ cũng phải kiêng dè, đủ để nói rõ hết thảy. Nếu có thể được hắn để mắt, vậy thì may mắn quá rồi.
Tuổi trẻ đẹp trai lại có tiền, có thực lực, quan trọng nhất chưa lập gia đình, phải nói là chàng trai siêu cấp kim cương trong lòng các cô.
Danh sách chương