- Chỉ là phòng vệ?
Nhìn vẻ mặt vô tội của Giang Khương, mọi người không nhịn được mà liếc mắt nhìn cảnh tượng máu tanh trước mặt, đột nhiên có cảm giác hoang đường, thầm nghĩ:
- Tào lao! Ở đây chết nhiều người như vậy, máu đầy đất, cái này cũng được xem là phòng vệ chính đáng?
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Giang Khương cười khổ:
- Được rồi, cùng lắm thì cho là dự định phòng vệ.
- Giang Khương, giơ tay lên.
Hà Quyên bị lời nói của Giang Khương thu hút lực chú ý, rốt cuộc không còn cảm thấy mùi máu tươi tanh nồng như lúc ban đầu, lúc này liền buông tay đang bịt mũi và miệng, móc ra một khẩu súng nhắm ngay Giang Khương, lớn tiếng quát, chỉ là bàn tay cầm súng khẽ run lên.
Giang Khương nghiêng đầu, có chút ý tứ nhìn Hà Quyên đang cầm súng, không nhịn được mà bật cười. Cô gái trước mắt này quả thật có chút thú vị.
- Không cho phép, mau giơ tay lên.
Thấy Giang Khương nhìn tay của mình, gương mặt vốn đang tái nhợt của Giang Khương liền đỏ bừng, tức giận quát.
Thấy đối phương nổi giận, Giang Khương cũng hiểu được mình có chút quá phận. Người ta dù sao cũng là một lãnh đạo. Hắn cười như vậy, chẳng khác nào coi thường người ta, đành bất đắc dĩ mà buông tay, sau đó giơ tay lên, nhìn Hà Quyên cười khổ:
- Được rồi, được rồi. Nhưng xin hỏi cô là người của cục An ninh quốc gia hay là cục 3? Ít nhất cũng phải cho tôi xem giấy chứng nhận một chút chứ.
- Đừng nói nhiều.
Đồng chí Tổ trưởng Hà đang nổi giận, tất nhiên là không nể mặt Giang Khương. Lúc này là lúc nào chứ? Đại gia bắt người còn phải có giấy chứng nhận? Anh cho rằng anh là Giang Khương, phía sau có người chống đỡ thì chúng tôi sẽ nể mặt anh?
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người thanh niên trước mặt, Hà Quyên chần chừ một chút, sau đó cắn răng, nhìn cấp dưới bên cạnh, lạnh giọng nói:
- Bắt hắn lại cho tôi.
- Vâng.
Nghe Tổ trưởng nói, một người bên cạnh vội vàng lấy còng tay bên hông ra, tiến lên phía trước.
- Xoay qua chỗ khác.
Người cầm còng số 8 đứng cách Giang Khương hai thước, tức giận quát lớn.
- Không được, muốn trói thì cứ trói, nhưng trói đằng trước đừng trói đằng sau. Không thoải mái.
Đối với nguyên tắc này, Giang Khương lắc đầu kháng nghị.
Đối với hắn, đó là nguyên tắc của hắn, nhưng lọt vào tai người khác thì không dễ như vậy.
Nghe Giang Khương nói xong, vẻ mặt vị đồng chí đang cầm còng tay đột nhiên mất hết uy nghiêm, chỉ còn lại sự ngạc nhiên. Lần đầu tiên anh ta gặp phải một người kiêu ngạo đến như vậy.
Một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, vị đồng chí trầm giọng quát:
- Mau thành thật một chút, quay người lại. Nếu không đừng trách tôi không khách sáo.
- Thế anh muốn như thế nào đối với tôi thì mới được xem là không khách sáo?
Giang Khương nhún vai, kiên trì nguyên tắc của mình. Nhìn vẻ mặt căm tức của đối phương, Giang Khương cũng có chút tức giận. Hắn đã nguyện ý phối hợp, chính là nể mặt anh ta rồi.
- Đừng có quá phận chứ?
- Cậu...
Nhìn vẻ mặt lạnh lại của Giang Khương, giọng nói âm trầm, trong lòng vị đồng chí kia cũng có chút bất đắc dĩ. Tuy nói nhiều người chỉa súng vào đối phương như vậy, đối phương tất nhiên là không dám làm gì.
Nhưng cứ giằng co như thế, anh ta lại thật sự không dám tiến lên.
Lập tức tay rút súng, lớn tiếng quát:
- Mau thành thật cho lão tử, nếu không, tôi không khách sáo đâu.
Nhìn họng súng đen ngòm, ánh mắt Giang Khương lạnh lại:
- Sự nhẫn nại của tôi là có giới hạn. Nếu anh dám nổ súng, vậy thì anh cứ nổ súng đi. Còn không thì tôi không có thời gian chơi đùa với các người đâu.
Dứt lời, Giang Khương quay đầu nhìn Hà Quyên phía sau, có chút cau mày. Hắn biết rất rõ, người làm chủ trước mắt chỉ sợ chỉ có cô gái này.
Nhìn thấy ánh mắt của Giang Khương, trong lòng Hà Quyên phát lạnh, giống như đang bị một con mãnh thú hung tàn đến cực điểm nhìn chằm chằm. Một cảm giác sớn da gà nổi lên. Cô thậm chí phát giác cô không dám nhìn thẳng vào đối phương, ngay cả tay cầm súng cũng run rất lợi hại.
Cảm nhận được hàn ý trong lòng, mặc dù không muốn tiếp nhận sự sợ hãi, nhưng nhớ đến sau lưng Giang Khương có bối cảnh mạnh mẽ, Hà Quyên hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ áp chế trái tim đang nhảy thình thịch của mình, sau đó nói:
- Được rồi, Trương Bảo, cứ còng anh ta lại đi.
Nghe Hà Quyên nói, Trương Bảo cầm còng tay thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cất súng đi. Người trước mắt thật đáng sợ. Vừa rồi còn bày ra bộ dạng không làm hại ai, nhưng trong nháy mắt lại khiến người ta cảm thấy hung tàn như sói điên. Nhưng mặc kệ, cứ bắt hắn trước đã. Chỉ cần bắt được hắn, chung quy vẫn làm cho người ta cảm thấy yên tâm hơn.
- Được, giơ tay ra đằng trước, không được nhúc nhích.
Vừa nói vừa cẩn thận cầm còng tay bước qua, chỉ là trong lòng Trương Bảo có chút run lên. Sớm biết như vậy thì đã đáp ứng cho rồi.
Nhớ đến mấy chỗ thi thể đầy máu và mùi máu tươi nồng nặc, Trương Bảo cảm thấy hối hận trong lòng. Cứ trực tiếp trói đằng trước cho rồi, cứ hết lần này đến lần khác trêu chọc tên sát tinh kia. Nếu chọc hắn phát điên lên, anh ta chính là một con dê nhỏ dâng lên miệng sói.
Nếu tên tiểu gia hỏa này dụng tâm bất lương, chỉ bằng một người mà giết chết nhiều người như vậy, chỉ sợ muốn bắt anh ta làm con tin là chuyện đơn giản đến cực điểm.
Nhưng cũng may, mặc dù tim đập rất nhanh, nhưng sau khi khóa tay đối phương lại, đối phương vẫn không có động tĩnh, lúc này Trương Bảo mới thở phào nhẹ nhõm, gương mặt cứng nhắc cũng thoáng trở nên thoải mái lại.
Nghe tiếng lồng ngực của đối phương đập nhanh như ngựa chạy cho đến khi tay hắn bị còng lại mới ổn định được một chút, Giang Khương lắc đầu cười khổ, không biết dùng từ nào để hình dung tâm trạng của mình.
Nhìn Giang Khương bị còng tay, những người còn lại cũng thở phào nhẹ nhõm, Hà Quyên thở hắt ra, cất súng vào túi, sắc mặt cũng tốt hơn vài phần. Cô quay đầu nhìn thoáng qua Yukiko, khẽ hừ một tiếng, ra hiệu với cấp dưới bên cạnh:
- Bắt cô ta lại luôn.
- Tôi phản đối. Tôi là công dân đảo quốc. Hơn nữa vừa rồi tôi là người bị hại, cũng chẳng vi phạm pháp luật của nước các người. Mặc kệ các người là cơ quan chấp pháp nào, cũng không có quyền tiến hành bắt giữ hay có bất kỳ hành vi nào đối với tôi.
Yukiko bình tĩnh nhìn Hà Quyên, nói:
- Có thể phối hợp điều tra với các người là đã đủ tôn trọng các người lắm rồi.
- Cô...
Nhìn Yukiko bình tĩnh không thua gì Giang Khương, Hà Quyên chỉ thiếu điều không phun ra một ngụm máu, nhưng không thể không thừa nhận cô gái trước mắt chính là nhân viên tình báo đảo quốc. Dưới tình huống chưa đủ chứng cứ, ngoại trừ yêu cầu cô phối hợp điều tra thì căn bản không còn biện pháp khác.
Giang Khương đứng nhìn, gương mặt hiện lên nụ cười. Yukiko trước mắt quả thật rất giống với chị của mình, là một người rất sắc bén.
Thấy chung quanh mình, ngoại trừ một hai người đang nhìn chằm chằm hắn, những người còn lại đều nhìn Yukiko, Giang Khương cúi đầu nhìn còng tay của mình, không khỏi thở dài. Ý thức cảnh giới của những người này quá kém. Đối mặt với hắn, lại chỉ còng tay của hắn.
Mà còng tay của hắn thì cũng chỉ tùy tiện còng lại rồi thôi. Hơn nữa còn cắt cử có hai người giám sát mình. Một cước của hắn cũng đủ đánh ngã đối phương. Chờ khi bọn họ phản ứng trở lại thì hắn đã chạy xa rồi.
Những người này hẳn là của cục An ninh quốc gia, thật sự là thiếu chuyên nghiệp mà.
Nhìn vẻ mặt vô tội của Giang Khương, mọi người không nhịn được mà liếc mắt nhìn cảnh tượng máu tanh trước mặt, đột nhiên có cảm giác hoang đường, thầm nghĩ:
- Tào lao! Ở đây chết nhiều người như vậy, máu đầy đất, cái này cũng được xem là phòng vệ chính đáng?
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Giang Khương cười khổ:
- Được rồi, cùng lắm thì cho là dự định phòng vệ.
- Giang Khương, giơ tay lên.
Hà Quyên bị lời nói của Giang Khương thu hút lực chú ý, rốt cuộc không còn cảm thấy mùi máu tươi tanh nồng như lúc ban đầu, lúc này liền buông tay đang bịt mũi và miệng, móc ra một khẩu súng nhắm ngay Giang Khương, lớn tiếng quát, chỉ là bàn tay cầm súng khẽ run lên.
Giang Khương nghiêng đầu, có chút ý tứ nhìn Hà Quyên đang cầm súng, không nhịn được mà bật cười. Cô gái trước mắt này quả thật có chút thú vị.
- Không cho phép, mau giơ tay lên.
Thấy Giang Khương nhìn tay của mình, gương mặt vốn đang tái nhợt của Giang Khương liền đỏ bừng, tức giận quát.
Thấy đối phương nổi giận, Giang Khương cũng hiểu được mình có chút quá phận. Người ta dù sao cũng là một lãnh đạo. Hắn cười như vậy, chẳng khác nào coi thường người ta, đành bất đắc dĩ mà buông tay, sau đó giơ tay lên, nhìn Hà Quyên cười khổ:
- Được rồi, được rồi. Nhưng xin hỏi cô là người của cục An ninh quốc gia hay là cục 3? Ít nhất cũng phải cho tôi xem giấy chứng nhận một chút chứ.
- Đừng nói nhiều.
Đồng chí Tổ trưởng Hà đang nổi giận, tất nhiên là không nể mặt Giang Khương. Lúc này là lúc nào chứ? Đại gia bắt người còn phải có giấy chứng nhận? Anh cho rằng anh là Giang Khương, phía sau có người chống đỡ thì chúng tôi sẽ nể mặt anh?
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người thanh niên trước mặt, Hà Quyên chần chừ một chút, sau đó cắn răng, nhìn cấp dưới bên cạnh, lạnh giọng nói:
- Bắt hắn lại cho tôi.
- Vâng.
Nghe Tổ trưởng nói, một người bên cạnh vội vàng lấy còng tay bên hông ra, tiến lên phía trước.
- Xoay qua chỗ khác.
Người cầm còng số 8 đứng cách Giang Khương hai thước, tức giận quát lớn.
- Không được, muốn trói thì cứ trói, nhưng trói đằng trước đừng trói đằng sau. Không thoải mái.
Đối với nguyên tắc này, Giang Khương lắc đầu kháng nghị.
Đối với hắn, đó là nguyên tắc của hắn, nhưng lọt vào tai người khác thì không dễ như vậy.
Nghe Giang Khương nói xong, vẻ mặt vị đồng chí đang cầm còng tay đột nhiên mất hết uy nghiêm, chỉ còn lại sự ngạc nhiên. Lần đầu tiên anh ta gặp phải một người kiêu ngạo đến như vậy.
Một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, vị đồng chí trầm giọng quát:
- Mau thành thật một chút, quay người lại. Nếu không đừng trách tôi không khách sáo.
- Thế anh muốn như thế nào đối với tôi thì mới được xem là không khách sáo?
Giang Khương nhún vai, kiên trì nguyên tắc của mình. Nhìn vẻ mặt căm tức của đối phương, Giang Khương cũng có chút tức giận. Hắn đã nguyện ý phối hợp, chính là nể mặt anh ta rồi.
- Đừng có quá phận chứ?
- Cậu...
Nhìn vẻ mặt lạnh lại của Giang Khương, giọng nói âm trầm, trong lòng vị đồng chí kia cũng có chút bất đắc dĩ. Tuy nói nhiều người chỉa súng vào đối phương như vậy, đối phương tất nhiên là không dám làm gì.
Nhưng cứ giằng co như thế, anh ta lại thật sự không dám tiến lên.
Lập tức tay rút súng, lớn tiếng quát:
- Mau thành thật cho lão tử, nếu không, tôi không khách sáo đâu.
Nhìn họng súng đen ngòm, ánh mắt Giang Khương lạnh lại:
- Sự nhẫn nại của tôi là có giới hạn. Nếu anh dám nổ súng, vậy thì anh cứ nổ súng đi. Còn không thì tôi không có thời gian chơi đùa với các người đâu.
Dứt lời, Giang Khương quay đầu nhìn Hà Quyên phía sau, có chút cau mày. Hắn biết rất rõ, người làm chủ trước mắt chỉ sợ chỉ có cô gái này.
Nhìn thấy ánh mắt của Giang Khương, trong lòng Hà Quyên phát lạnh, giống như đang bị một con mãnh thú hung tàn đến cực điểm nhìn chằm chằm. Một cảm giác sớn da gà nổi lên. Cô thậm chí phát giác cô không dám nhìn thẳng vào đối phương, ngay cả tay cầm súng cũng run rất lợi hại.
Cảm nhận được hàn ý trong lòng, mặc dù không muốn tiếp nhận sự sợ hãi, nhưng nhớ đến sau lưng Giang Khương có bối cảnh mạnh mẽ, Hà Quyên hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ áp chế trái tim đang nhảy thình thịch của mình, sau đó nói:
- Được rồi, Trương Bảo, cứ còng anh ta lại đi.
Nghe Hà Quyên nói, Trương Bảo cầm còng tay thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cất súng đi. Người trước mắt thật đáng sợ. Vừa rồi còn bày ra bộ dạng không làm hại ai, nhưng trong nháy mắt lại khiến người ta cảm thấy hung tàn như sói điên. Nhưng mặc kệ, cứ bắt hắn trước đã. Chỉ cần bắt được hắn, chung quy vẫn làm cho người ta cảm thấy yên tâm hơn.
- Được, giơ tay ra đằng trước, không được nhúc nhích.
Vừa nói vừa cẩn thận cầm còng tay bước qua, chỉ là trong lòng Trương Bảo có chút run lên. Sớm biết như vậy thì đã đáp ứng cho rồi.
Nhớ đến mấy chỗ thi thể đầy máu và mùi máu tươi nồng nặc, Trương Bảo cảm thấy hối hận trong lòng. Cứ trực tiếp trói đằng trước cho rồi, cứ hết lần này đến lần khác trêu chọc tên sát tinh kia. Nếu chọc hắn phát điên lên, anh ta chính là một con dê nhỏ dâng lên miệng sói.
Nếu tên tiểu gia hỏa này dụng tâm bất lương, chỉ bằng một người mà giết chết nhiều người như vậy, chỉ sợ muốn bắt anh ta làm con tin là chuyện đơn giản đến cực điểm.
Nhưng cũng may, mặc dù tim đập rất nhanh, nhưng sau khi khóa tay đối phương lại, đối phương vẫn không có động tĩnh, lúc này Trương Bảo mới thở phào nhẹ nhõm, gương mặt cứng nhắc cũng thoáng trở nên thoải mái lại.
Nghe tiếng lồng ngực của đối phương đập nhanh như ngựa chạy cho đến khi tay hắn bị còng lại mới ổn định được một chút, Giang Khương lắc đầu cười khổ, không biết dùng từ nào để hình dung tâm trạng của mình.
Nhìn Giang Khương bị còng tay, những người còn lại cũng thở phào nhẹ nhõm, Hà Quyên thở hắt ra, cất súng vào túi, sắc mặt cũng tốt hơn vài phần. Cô quay đầu nhìn thoáng qua Yukiko, khẽ hừ một tiếng, ra hiệu với cấp dưới bên cạnh:
- Bắt cô ta lại luôn.
- Tôi phản đối. Tôi là công dân đảo quốc. Hơn nữa vừa rồi tôi là người bị hại, cũng chẳng vi phạm pháp luật của nước các người. Mặc kệ các người là cơ quan chấp pháp nào, cũng không có quyền tiến hành bắt giữ hay có bất kỳ hành vi nào đối với tôi.
Yukiko bình tĩnh nhìn Hà Quyên, nói:
- Có thể phối hợp điều tra với các người là đã đủ tôn trọng các người lắm rồi.
- Cô...
Nhìn Yukiko bình tĩnh không thua gì Giang Khương, Hà Quyên chỉ thiếu điều không phun ra một ngụm máu, nhưng không thể không thừa nhận cô gái trước mắt chính là nhân viên tình báo đảo quốc. Dưới tình huống chưa đủ chứng cứ, ngoại trừ yêu cầu cô phối hợp điều tra thì căn bản không còn biện pháp khác.
Giang Khương đứng nhìn, gương mặt hiện lên nụ cười. Yukiko trước mắt quả thật rất giống với chị của mình, là một người rất sắc bén.
Thấy chung quanh mình, ngoại trừ một hai người đang nhìn chằm chằm hắn, những người còn lại đều nhìn Yukiko, Giang Khương cúi đầu nhìn còng tay của mình, không khỏi thở dài. Ý thức cảnh giới của những người này quá kém. Đối mặt với hắn, lại chỉ còng tay của hắn.
Mà còng tay của hắn thì cũng chỉ tùy tiện còng lại rồi thôi. Hơn nữa còn cắt cử có hai người giám sát mình. Một cước của hắn cũng đủ đánh ngã đối phương. Chờ khi bọn họ phản ứng trở lại thì hắn đã chạy xa rồi.
Những người này hẳn là của cục An ninh quốc gia, thật sự là thiếu chuyên nghiệp mà.
Danh sách chương