Đối mặt với tình huống này, sắc mặt của Hà Quyên có chút ngưng trọng. Cô muốn biết rõ ràng tình huống trong đó, nhưng cô cũng biết, nếu muốn tra rõ tình huống thì cực kỳ phiền phức. Đặc biệt cô không phải là người trong quân đội, mà là thuộc hệ thống an ninh. Muốn nhúng tay vào tuyệt đối không có khả năng.   

Cho dù là cao tầng của lực lượng an ninh, cũng không ai dám nhúng tay vào chuyện của quân đội.   

Nhưng bảo cô buông tha cho, cô quả thật không cam lòng. Suy nghĩ một chút, Hà Quyên nói:   

- Nếu nhiệm vụ này đã chấm dứt, hơn nữa người tham gia nhiệm vụ đã chết, nhưng lại không có báo cáo lên, vậy có thể hướng quân khu điều tra lại việc này không?   

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người bạn thanh mai trúc mã, Trương Dân Vệ đặt tách trà trong tay xuống, ngồi thẳng thân hình, trầm giọng nói:   

- Hà Quyên, chuyện này tốt nhất nên ngừng lại đi.   

- Tại sao?   

Hà Quyên cau mày hỏi.   

- Quân khu Tây Bắc luôn là khu vực quan trọng. Chuyện như vậy có thể bình thường, cũng có thể bất thường. Ngay chính bản thân anh cũng chưa chắc biết được, em là người của bên An ninh, chạm cũng không nên chạm vào. Nếu không, xảy ra chuyện thật, cả hai chúng ta sẽ gặp phiền phức rất lớn.   

Trương Dân Vệ nói.   

Nhìn người bạn đột nhiên nghiêm túc nói, sắc mặt Hà Quyên dần dần tối xuống. Mặc dù cô đối với chuyện này có chút tò mò, nhưng cũng không phải là người không phân biệt được nặng nhẹ. Nếu không cũng đã không ngồi lên được vị trí Tổ trưởng tổ Tình báo của cục An ninh quốc gia.   

Nhẹ nhàng thở hắt ra, Hà Quyên cau mày nói:   

- Theo lý, việc này vốn nằm trong phạm vi giám sát của các anh mà.   

- Không sai, nhưng có một vài chuyện bên anh có thể xen vào, nhưng có vài chuyện thì không.   

Biết Hà Quyên không dễ gì hết hy vọng, Trương Dân Vệ cười khổ:   

- Giống như chuyện nhỏ như thế này, có thể bên Tây Bắc bỏ sót cũng là chuyện bình thường.   

- Vậy bên chỗ của anh có thể gửi văn kiện thẩm tra cho bên Tây Bắc được không?   

Hà Quyên vẫn chưa từ bỏ ý định. Hiện tại đầu mối chỉ có ở chỗ đó. Nếu đầu mối bị cắt đứt, hết thảy sẽ uổng phí.   

Nghe xong, Trương Dân Vệ ngẩng đầu nhìn Hà Quyên, nói:   

- Hà Quyên, đây là chuyện của bên Tây Bắc. Làm nhiệm vụ gì, làm như thế nào, có hoàn thành hay không cũng là chuyện của bọn họ. Cục 3 tụi anh không có quyền nhúng tay vào điều tra. Đây là vi phạm quy định. Về phần chuyện của em, mặc kệ có xảy ra vấn đề gì hay không, em cũng không nên điều tra nữa. Nếu không, Tây Bắc chưa xảy ra vấn đề mà em là người xảy ra trước đấy.   

- Hơn nữa, cho dù cục An ninh quốc gia bên em thông qua con đường chính thức, yêu cầu thẩm tra, cũng không tra ra được chuyện bên quân đội đâu. Đặc biệt là chuyện của quân khu một phương, ai cũng khó mà nói được.   

Thấy Trương Dân Vệ khó có lúc nghiêm túc với mình, Hà Quyên nhún vai, vẻ mặt chán nán nói:   

- Được rồi, được rồi, không tra nữa, được chưa? Vất vả lắm mới tìm được thứ để chơi, vậy mà giờ phải gạt nước mắt bỏ sang một bên.   

- Bà cô của tôi ơi, đồ chơi của bà cô rất nhiều, bà cô cũng đừng rối rắm mãi một chuyện như vậy.   

Nhìn biểu hiện của Hà Quyên, Trương Dân Vệ không khỏi bật cười.   

- Em sẽ không điều tra chuyện bên đó nữa, nhưng em nhất định sẽ theo dõi Giang Khương. Tên tiểu tử đó chắc chắn là có chuyện.   

Hà Quyên nhắc đến Giang Khương liền tức giận, sau đó đứng dậy bước ra ngoài.   

Trương Dân Vệ không nói gì, thấy cửa phòng làm việc đóng cái rầm, liền cười khổ.   

Mọi người đều tiếp tục giám sát Giang Khương, bao gồm cả chiếc xe bên trong bãi đậu xe và chàng thanh niên ngồi chồm hổm xem báo.   

Đối với bọn họ mà nói, thời gian có chút khó khăn, đặc biệt là cái người ngồi xem báo gần khoa Nhi. Mặc dù ngày nào cũng thay phiên nhau, nhưng tiết trời của Bắc Kinh quả thật rất lạnh.   

Hai ba ngày rất nhanh trôi qua. Đối với Giang Khương mà nói, hai ba ngày này rất bình thường. Những người bị cảm nhiễm trên cơ bản đã dần dần bình phục, cũng không xuất hiện ca bệnh mới. Điều này làm cho tâm trạng của các thành viên trong tiểu tổ lãnh đạo thoải mái hơn nhiều.   

- Xem ra chúng ta rất nhanh có thể nghỉ ngơi rồi.   

Giang Khương ngồi trên ghế, nhìn các thành viên tiểu tử xung quanh, mỉm cười nói.   

- Đúng vậy, rất nhanh có thể nghỉ ngơi.   

Phó thủ tướng Tề đối với bộ dạng uể oải của Giang Khương tập mãi thành quen. Cho nên thấy bộ dạng miễn cưỡng đó cũng có chút đáng yêu, ngược lại còn học Giang Khương dựa lưng vào ghế, chậm rãi thở hắt ra.   

- Lần này là nhờ có Tổ trưởng Giang lãnh đạo rất tốt.   

Tiền Ngọc Minh cảm thán nhìn Giang Khương, vuốt mông ngựa một cái.   

Đương nhiên, đây cũng không phải là vuốt mông ngựa. Nếu không có Giang Khương, chỉ sợ lúc này mọi người còn đang bận rộn, thậm chí có thể vì chuyện bệnh dịch bị tiết lộ ra ngoài mà sứt đầu mẻ trán.   

Nghe Tiền Ngọc Minh nói, ánh mắt Phó thủ tướng Tề cũng hiện lên một tia cảm thán. Tuy nói trong lòng có chút không phục, nhưng ông cũng biết rõ, Tiền Ngọc Minh nói không sai. Ban đầu bởi vì Nghiêm Quốc Hùng gây ra chuyện, mọi người không ai được yên bình. Thậm chí còn có thể gánh trên lưng cái tiếng thất bại.   

Giang Khương mỉm cười, đang định lên tiếng, đột nhiên điện thoại reo lên.   

Là một dãy số xa lạ.   

Nhấn nút nghe, bên trong truyền đến giọng nói của Hải Bác.   

Giang Khương liền vui lên, sau đó gật đầu với mọi người một cái rồi bước ra ngoài.  

- Thế nào, Hải Bác?   

Giang Khương trầm giọng hỏi, trong lòng thoáng có chút khẩn trương.   

- Tôi đã điều tra qua, sau khi Hải Viên biến mất, đã từng có người nhìn thấy bọn họ ở gần khu vực núi Kilimanjaro cách thời điểm đó nửa tháng, nhưng chỉ thấy đội ngũ đó tiến vào trong núi rồi biến mất. Sau này cũng không còn ai nhìn thấy nữa.   

Hải Bác chậm rãi nói:   

- Tôi đã hỏi qua rất nhiều người, cũng cùng một tin tức, không có gì khác.   

- Núi Kilimanjaro?   

Giang Khương cau mày, trong lòng cảm thấy nghi hoặc. Hải Viên chạy đến núi Kilimanjaro để làm gì? Chẳng lẽ ở đó có chuyện thu hút bọn họ? Michiko có phải mất tích cùng một lúc với bọn họ không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện