Nghe được giọng nữ này, Giang Khương có chút cau mày. Vừa mới nghe, hắn đã có thể biết được người gọi là ai. Mặc dù không biết tại sao đối phương lại biết số của hắn, nhưng hắn vẫn mỉm cười, nói:
- Thì ra là Yukiko tiểu thư, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?
- Tổ trưởng Giang, muốn tìm anh đúng là không dễ dàng.
Giọng nói của Yukiko thoáng nhu hòa vài phần, không còn lạnh lẽo như hôm diễn ra cuộc họp báo.
- Haha, xin lỗi, gần đây bận rộn quá.
Giang Khương không lạnh không nhạt nói. Hắn đối với mấy gián điệp tình báo cũng không hảo cảm cho lắm. Nếu không phải Yukiko là em của Michiko, hắn đúng là không thèm để ý đến đối phương.
Nghe giọng nói lãnh đạm của Giang Khương, Yukiko ở bên kia chu miệng. Ngoại trừ nhân viên trong tổng bộ, cho đến bây giờ cô chưa từng khách sáo với ai như vậy. Nhưng vì chị, lúc này chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hít sâu hai hơi, cô mới chậm rãi lên tiếng:
- Xem ra là đã mạo muội rồi.
Nghe giọng nói của đối phương đột nhiên thay đổi, trở nên mềm mại, Giang Khương cũng có chút sửng sốt, sau đó cười nói:
- Yukiko tiểu thư khách sáo quá rồi. Không biết cô tìm tôi có chuyện gì không?
- Tổ trưởng Giang, xin hỏi anh có thời gian dùng bữa cơm với tôi hay không?
Yukiko nói.
- Ăn cơm?
Giang Khương sửng sốt, có chút không rõ tại sao cô gái này lại mời hắn ăn cơm. Rõ ràng cô ta đến đây là không có ý tốt. Bây giờ, hắn cũng chẳng có tâm trạng để ý đến cô, lập tức nói:
- Xin lỗi, Yukiko tiểu thư, tôi có nhiều việc cần làm lắm.
Nghe Giang Khương trả lời, ánh mắt Yukiko hiện lên sự khác thường. Vốn cô tưởng rằng ngày đó Giang Khương dám biểu hiện như vậy với cô trong buổi họp báo là có ý với cô, bây giờ cô mời hắn ăn cơm, hẳn hắn sẽ không từ chối mới đúng, tại sao lại như thế này?
Nhưng Yukiko thoáng suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu rõ vài phần. Bây giờ Trung Quốc đại khái đã điều tra xong thân phận của cô, nhưng vì không có chứng cứ nên không bắt được cô.
Hai ngày qua cũng có người theo dõi cô. Giang Khương chỉ sợ sau khi biết được thân phận của cô nên mới cư xử với cô như vậy. Nghĩ đến đây, Yukiko không nhịn được âm thầm mắng một câu:
- Có sắc tâm mà lại không có gan.
Yukiko vốn định quyến rũ đối phương, nhưng bây giờ chỉ sợ không có kết quả.
Nhớ đến chị, Yukiko không bỏ cuộc, nũng nịu nói:
- Quả thật Yukiko đã mạo muội. Tổ trưởng Giang, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.
- Vấn đề gì?
Thấy đối phương cũng không nhắc lại chuyện ăn cơm, Giang Khương lên tiếng hỏi.
Nghe Giang Khương không từ chối, Yukiko mừng thầm trong lòng:
- Tổ trưởng Giang, hình như anh quen với chị của tôi?
- Quen, có chuyện gì không?
Đột nhiên nghe Yukiko hỏi một câu như vậy, Giang Khương sửng sốt một chút rồi trả lời.
- Xin hỏi anh quen chị tôi vào lúc nào? Lần cuối anh gặp chị ấy là cách đây bao lâu?
Yukiko vội vàng hỏi.
Cảm nhận được giọng nói khẩn trương của Yukiko, Giang Khương hơi cảm thấy nghi hoặc, sau đó suy nghĩ một chút liền trả lời:
- Tôi quen cô ấy hai năm rồi, lần cuối cùng nhìn thấy là một năm trước.
- Một năm trước?
Nghe Giang Khương đáp, Yukiko liền hưng phấn, vội vàng hỏi tiếp:
- Một năm trước anh gặp chị tôi ở đâu?
Nghe Yukiko hỏi, Giang Khương cũng không định giấu diếm, trầm ngâm một chút liền đáp:
- Hẳn là ở Gambia.
- Gambia?
Nghe tên địa danh, Yukiko có chút sửng sốt:
- Tổ trưởng Giang, khi đó chị của tôi vẫn khỏe chứ?
- Cũng không tệ lắm.
Cảm nhận được sự khẩn trương trong lời nói của Yukiko, Giang Khương cũng không che giấu. Lúc đó Michiko khỏe vô cùng, còn đánh ngã hắn mấy lần. Hiện giờ ngẫm lại vẫn còn làm người ta ngứa răng.
- Cũng không tệ lắm? Vậy tại sao chị ấy...
Yukiko lẩm bẩm.
Giang Khương mơ hồ nghe được lời nói của Yukiko, trong lòng liền cả kinh:
- Michiko làm sao vậy?
Thấy Giang Khương quan tâm, Yukiko liền đáp:
- Chị của tôi đã mất tin tức từ một năm trước rồi.
- Hơn một năm trước?
Giang Khương kêu lên. Hơn một năm trước, hắn đúng là đã gặp Michiko, nhưng đến bây giờ vẫn không nghe được tin tức của cô. Chẳng lẽ cô còn ở Châu Phi?
- Tổ trưởng Giang, anh nói anh có gặp qua chị của tôi lần cuối cùng, vậy anh có thể nói cho tôi biết khi đó chị ấy làm gì không? Bây giờ tôi làm sao cũng không tra ra được chuyện của chị ấy.
Yukiko nôn nóng hỏi Giang Khương.
Chỉ là vừa nói ra miệng, Yukiko liền cảm thấy mình đúng là thất thố. Tại sao chuyện gì cũng nói với đối phương? Theo lý, nếu cô muốn hỏi, ít ra cũng phải nói bóng nói gió, chứ không phải trực tiếp đem toàn bộ suy nghĩ của mình nói ra như vậy.
Giang Khương thật ra cũng không suy nghĩ nhiều như thế. Hắn cau mày bởi vì lời nói của Yukiko.
Michiko năm đó cũng đi theo một đội ngũ. Là người Châu Á với nhau, đội ngũ của cô cũng có tiếp xúc với Cô Lang, mà dường như địa vị của Michiko trong đội ngũ đó cũng không thấp, hơn nữa thực lực lại rất mạnh. Chẳng lẽ khi Cô Lang xảy ra chuyện, đội ngũ của Michiko cũng xuất hiện vấn đề?
Trong lòng Yukiko đang vội, nhưng vẫn chú ý đến sự lạ thường của Giang Khương. Với sự mẫn cảm của mình, cô lập tức cảm giác được Giang Khương đang lo lắng chuyện gì, liền nói:
- Tổ trưởng Giang, nếu như anh biết tin tức của chị tôi, xin anh hãy nói cho tôi biết. Yukiko tôi biết ơn anh rất nhiều.
- Không, tôi không biết rõ tình huống của cô ấy. Khi gặp cô ấy cách đây hơn một năm, cô ấy rất tốt. Nhưng sau lần đó, tôi cũng rời khỏi Châu Phi, không còn gặp lại cô ấy nữa, cũng không nghe được tin tức gì.
Giang Khương thành thật trả lời. Hắn hiểu tâm trạng của Yukiko, cũng giống như năm đó hắn biết được tin tức của gia gia, liền muốn trở về nhà.
Nghe Giang Khương trả lời, trực giác phụ nữ nói cho Yukiko biết, Giang Khương không có nói dối. Mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn cảm kích:
- Tổ trưởng Giang, thật sự cảm ơn anh rất nhiều.
- Đừng khách sáo.
Giang Khương mỉm cười, không nhịn được hỏi thăm một câu:
- Michiko không liên lạc với cô sao?
- Không. Hơn một năm rồi không có tin tức gì cả.
Yukiko trả lời.
Nghe Yukiko nói, Giang Khương âm thầm thở dài. Đội ngũ xuất hiện ở Châu Phi, trên cơ bản đều là tay dính máu người. Xuất hiện chuyện ngoài ý muốn cũng không phải hiếm thấy. Người nhiều như vậy, khi chấp hành nhiệm vụ đều dốc hết sức mình. Không ai có thể cam đoan bình yên trở về.
Chỉ là nhớ đến gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng của Michiko, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Giang Khương đúng là cảm thấy đau lòng. Mặc dù cô ấy và hắn không cùng một đội ngũ, hắn cũng không phải là người mạnh mẽ, cũng có thể nói là người yếu nhất trong đội, bị không ít người ngoài đội khiêu khích.
Nhưng khi hắn có chuyện, Michiko sẽ đứng về phía hắn, cho dù đôi lúc cô hay ngẫu nhiêu đùa giỡn hoặc khi dễ hắn.
Nghĩ đến đây, Giang Khương thở dài, sau đó nói:
- Được rồi, nếu tôi có thời gian, sẽ phái người hỏi thăm tin tức của chị cô.
- Thì ra là Yukiko tiểu thư, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?
- Tổ trưởng Giang, muốn tìm anh đúng là không dễ dàng.
Giọng nói của Yukiko thoáng nhu hòa vài phần, không còn lạnh lẽo như hôm diễn ra cuộc họp báo.
- Haha, xin lỗi, gần đây bận rộn quá.
Giang Khương không lạnh không nhạt nói. Hắn đối với mấy gián điệp tình báo cũng không hảo cảm cho lắm. Nếu không phải Yukiko là em của Michiko, hắn đúng là không thèm để ý đến đối phương.
Nghe giọng nói lãnh đạm của Giang Khương, Yukiko ở bên kia chu miệng. Ngoại trừ nhân viên trong tổng bộ, cho đến bây giờ cô chưa từng khách sáo với ai như vậy. Nhưng vì chị, lúc này chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hít sâu hai hơi, cô mới chậm rãi lên tiếng:
- Xem ra là đã mạo muội rồi.
Nghe giọng nói của đối phương đột nhiên thay đổi, trở nên mềm mại, Giang Khương cũng có chút sửng sốt, sau đó cười nói:
- Yukiko tiểu thư khách sáo quá rồi. Không biết cô tìm tôi có chuyện gì không?
- Tổ trưởng Giang, xin hỏi anh có thời gian dùng bữa cơm với tôi hay không?
Yukiko nói.
- Ăn cơm?
Giang Khương sửng sốt, có chút không rõ tại sao cô gái này lại mời hắn ăn cơm. Rõ ràng cô ta đến đây là không có ý tốt. Bây giờ, hắn cũng chẳng có tâm trạng để ý đến cô, lập tức nói:
- Xin lỗi, Yukiko tiểu thư, tôi có nhiều việc cần làm lắm.
Nghe Giang Khương trả lời, ánh mắt Yukiko hiện lên sự khác thường. Vốn cô tưởng rằng ngày đó Giang Khương dám biểu hiện như vậy với cô trong buổi họp báo là có ý với cô, bây giờ cô mời hắn ăn cơm, hẳn hắn sẽ không từ chối mới đúng, tại sao lại như thế này?
Nhưng Yukiko thoáng suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu rõ vài phần. Bây giờ Trung Quốc đại khái đã điều tra xong thân phận của cô, nhưng vì không có chứng cứ nên không bắt được cô.
Hai ngày qua cũng có người theo dõi cô. Giang Khương chỉ sợ sau khi biết được thân phận của cô nên mới cư xử với cô như vậy. Nghĩ đến đây, Yukiko không nhịn được âm thầm mắng một câu:
- Có sắc tâm mà lại không có gan.
Yukiko vốn định quyến rũ đối phương, nhưng bây giờ chỉ sợ không có kết quả.
Nhớ đến chị, Yukiko không bỏ cuộc, nũng nịu nói:
- Quả thật Yukiko đã mạo muội. Tổ trưởng Giang, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.
- Vấn đề gì?
Thấy đối phương cũng không nhắc lại chuyện ăn cơm, Giang Khương lên tiếng hỏi.
Nghe Giang Khương không từ chối, Yukiko mừng thầm trong lòng:
- Tổ trưởng Giang, hình như anh quen với chị của tôi?
- Quen, có chuyện gì không?
Đột nhiên nghe Yukiko hỏi một câu như vậy, Giang Khương sửng sốt một chút rồi trả lời.
- Xin hỏi anh quen chị tôi vào lúc nào? Lần cuối anh gặp chị ấy là cách đây bao lâu?
Yukiko vội vàng hỏi.
Cảm nhận được giọng nói khẩn trương của Yukiko, Giang Khương hơi cảm thấy nghi hoặc, sau đó suy nghĩ một chút liền trả lời:
- Tôi quen cô ấy hai năm rồi, lần cuối cùng nhìn thấy là một năm trước.
- Một năm trước?
Nghe Giang Khương đáp, Yukiko liền hưng phấn, vội vàng hỏi tiếp:
- Một năm trước anh gặp chị tôi ở đâu?
Nghe Yukiko hỏi, Giang Khương cũng không định giấu diếm, trầm ngâm một chút liền đáp:
- Hẳn là ở Gambia.
- Gambia?
Nghe tên địa danh, Yukiko có chút sửng sốt:
- Tổ trưởng Giang, khi đó chị của tôi vẫn khỏe chứ?
- Cũng không tệ lắm.
Cảm nhận được sự khẩn trương trong lời nói của Yukiko, Giang Khương cũng không che giấu. Lúc đó Michiko khỏe vô cùng, còn đánh ngã hắn mấy lần. Hiện giờ ngẫm lại vẫn còn làm người ta ngứa răng.
- Cũng không tệ lắm? Vậy tại sao chị ấy...
Yukiko lẩm bẩm.
Giang Khương mơ hồ nghe được lời nói của Yukiko, trong lòng liền cả kinh:
- Michiko làm sao vậy?
Thấy Giang Khương quan tâm, Yukiko liền đáp:
- Chị của tôi đã mất tin tức từ một năm trước rồi.
- Hơn một năm trước?
Giang Khương kêu lên. Hơn một năm trước, hắn đúng là đã gặp Michiko, nhưng đến bây giờ vẫn không nghe được tin tức của cô. Chẳng lẽ cô còn ở Châu Phi?
- Tổ trưởng Giang, anh nói anh có gặp qua chị của tôi lần cuối cùng, vậy anh có thể nói cho tôi biết khi đó chị ấy làm gì không? Bây giờ tôi làm sao cũng không tra ra được chuyện của chị ấy.
Yukiko nôn nóng hỏi Giang Khương.
Chỉ là vừa nói ra miệng, Yukiko liền cảm thấy mình đúng là thất thố. Tại sao chuyện gì cũng nói với đối phương? Theo lý, nếu cô muốn hỏi, ít ra cũng phải nói bóng nói gió, chứ không phải trực tiếp đem toàn bộ suy nghĩ của mình nói ra như vậy.
Giang Khương thật ra cũng không suy nghĩ nhiều như thế. Hắn cau mày bởi vì lời nói của Yukiko.
Michiko năm đó cũng đi theo một đội ngũ. Là người Châu Á với nhau, đội ngũ của cô cũng có tiếp xúc với Cô Lang, mà dường như địa vị của Michiko trong đội ngũ đó cũng không thấp, hơn nữa thực lực lại rất mạnh. Chẳng lẽ khi Cô Lang xảy ra chuyện, đội ngũ của Michiko cũng xuất hiện vấn đề?
Trong lòng Yukiko đang vội, nhưng vẫn chú ý đến sự lạ thường của Giang Khương. Với sự mẫn cảm của mình, cô lập tức cảm giác được Giang Khương đang lo lắng chuyện gì, liền nói:
- Tổ trưởng Giang, nếu như anh biết tin tức của chị tôi, xin anh hãy nói cho tôi biết. Yukiko tôi biết ơn anh rất nhiều.
- Không, tôi không biết rõ tình huống của cô ấy. Khi gặp cô ấy cách đây hơn một năm, cô ấy rất tốt. Nhưng sau lần đó, tôi cũng rời khỏi Châu Phi, không còn gặp lại cô ấy nữa, cũng không nghe được tin tức gì.
Giang Khương thành thật trả lời. Hắn hiểu tâm trạng của Yukiko, cũng giống như năm đó hắn biết được tin tức của gia gia, liền muốn trở về nhà.
Nghe Giang Khương trả lời, trực giác phụ nữ nói cho Yukiko biết, Giang Khương không có nói dối. Mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn cảm kích:
- Tổ trưởng Giang, thật sự cảm ơn anh rất nhiều.
- Đừng khách sáo.
Giang Khương mỉm cười, không nhịn được hỏi thăm một câu:
- Michiko không liên lạc với cô sao?
- Không. Hơn một năm rồi không có tin tức gì cả.
Yukiko trả lời.
Nghe Yukiko nói, Giang Khương âm thầm thở dài. Đội ngũ xuất hiện ở Châu Phi, trên cơ bản đều là tay dính máu người. Xuất hiện chuyện ngoài ý muốn cũng không phải hiếm thấy. Người nhiều như vậy, khi chấp hành nhiệm vụ đều dốc hết sức mình. Không ai có thể cam đoan bình yên trở về.
Chỉ là nhớ đến gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng của Michiko, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Giang Khương đúng là cảm thấy đau lòng. Mặc dù cô ấy và hắn không cùng một đội ngũ, hắn cũng không phải là người mạnh mẽ, cũng có thể nói là người yếu nhất trong đội, bị không ít người ngoài đội khiêu khích.
Nhưng khi hắn có chuyện, Michiko sẽ đứng về phía hắn, cho dù đôi lúc cô hay ngẫu nhiêu đùa giỡn hoặc khi dễ hắn.
Nghĩ đến đây, Giang Khương thở dài, sau đó nói:
- Được rồi, nếu tôi có thời gian, sẽ phái người hỏi thăm tin tức của chị cô.
Danh sách chương