- Trường mầm non Tây Sơn... Ca đầu tiên phát hiện ở Trường mầm non Tây Sơn...
Giang Khương bình tĩnh nhìn Isomura, khóe miệng hơi nhếch lên, nói:
- Từ ca đầu tiên cho đến ca thứ mười ba, hiện tại đều ở trường mầm non Tây Sơn...
- Cho nên, tôi tương đối khâm phục tinh thần kính nghiệp của Isomura tiểu thư... Có điều, về phương diện này không cần cô phải lo lắng... Từ khi phát hiện ra ca đầu tiên, chúng tôi đã cách ly phong tỏa cả trường mầm non Tây Sơn... Không có bất kỳ người tiếp xúc khả nghi nào rời đi... Cho nên chúng tôi có thể cam đoan, tất cả những nhân viên có thể tiếp xúc đều đã được cách ly hoàn toàn... sẽ không có khả năng phát tán bệnh độc trên diện tích lớn...
Nghe thấy Giang Khương nói năng bình tĩnh như vậy, không những các phóng viên ở buổi họp báo thở phào nhẹ nhỏm mà tất cả các thị dân Bắc Kinh đang ngồi trước tivi chăm chú theo dõi truyền hình trực tiếp buổi họp báo này cũng đặt được trái tim đang nghẹn trên cổ họng xuống. Chỉ cần mọi thứ được khống chế thì mọi người không cần phải lo lắng nữa.
Còn về trường mầm non Tây Sơn, mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm đồng thời trong mắt cũng lóe lên nụ cười thoải mái. Chỉ cần là người có chút kiến thức đều biết trường mầm non Tây Sơn là nơi nào. Những đứa trẻ có thể vào học ở đây trên cơ bản đều là con cháu nhà quan chức, mấy đứa trẻ này mà còn cần phải lo sao.
Hai mắt Isomura Hatoyama khẽ lóe lên, cô đại khái cũng khá hiểu tình hình này. Chuyện trường mầm non Tây Sơn bị phong tỏa cô cũng biết lờ mờ, nhưng lại không biết chuyện trường mầm non Tây Sơn bị phong tỏa là vì bệnh dịch này. Cô vốn cho rằng khả năng phát tán bệnh độc này tương đối cao, cho nên mới túm lấy Giang
Nguyên chất vấn.
Nhưng cô không ngờ Giang Khương có thể bình tĩnh xác nhận nơi đó là trường mầm non Tây Sơn.
Isomura nghĩ tới hai vấn đề mình túm được đều bị Giang Khương phủ định mất, hoàn toàn không đạt được kết quả như mong muốn thì khẽ cau mày. Cô không dễ dàng gì mới lọt được vào đây, không thể nào không có kết quả gì như vậy.
Isomura nhìn tên nhanh niên với ánh mắt ôn hòa mang theo nụ cười nhạt đang nhìn mình thì trong lòng hơi giận dữ. Cô là tinh anh trong Bộ tình báo, không dễ dàng gì mới vào được đây nhưng lại không hoàn thành được nhiệm vụ, đó đúng là một sự sỉ nhục.
Lập tức trong đầu cô nhanh chóng xoay chuyển, cô muốn tìm cách đột phá cục diện bế tắc trước mặt... Với cơ hội khó khăn lắm mới có được này, nếu như cô còn không hoàn thành được mục đích, vậy thì không những sẽ khiến Bộ trưởng Bộ tình báo thất vọng về mình, mà mình cũng tuyệt đối không thể chấp nhận được sự thất bại của mình.
Giang Khương thấy khuôn mặt quen quen của Isomura đang nhíu mày thì trong mắt dần càng dày đặc ý cười. Em gái của Michiko quả nhiên cũng không đơn giản. Hai chị em này ngay cả nhíu mày cũng giống nhau, xem ra Isomura cũng chưa dễ dàng từ bỏ như vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt Giang Khương.
Họ thấy trên gương mặt tuấn dật trẻ tuổi kia lộ ra nụ cười hiếu kỳ, giống như đang chờ đợi gì đó thì không ít người cảm thấy sốt ruột.
- Tổ trưởng Giang này không trúng mỹ nhân kế của đối phương đấy chứ? Lúc này mà còn cho đối phương cơ hội, lẽ nào còn định để đối phương hỏi tiếp xao?
Người phụ trách hiện trường đứng cách đó không xa vẫn đang căng thẳng, nhìn chằm chằm Giang Khương, lúc này trên khuôn mặt đen thui đã sắp ứa cả nước. Ban nãy anh ta đã nhận được báo cáo của cấp dưới. Mặc dù họ vẫn chưa thể xác định thân phận của người phụ nữ này, nhưng căn cứ theo phân tích thủ đoạn lẻn vào của cô nàng này, có lẽ là người của Cục tình báo Nhật Bản hoặc quốc gia nào đó.
Mà trong trường hợp thế này đối phương lại chính diện làm khó, rõ ràng là đã chuẩn bị trước mới tới. Hơn nữa cô ta cũng tương đối có mục đích. Rõ ràng cô nàng trước mặt có ý định khác. Nhưng Tổ trưởng Giang này sao còn không lập tức dừng lại, kết thúc cơ hội của người phụ nữ này?
Người phụ trách hiện trường sốt ruột nhưng giờ lại không cách nào tiến lên trước nhắc nhở Giang Khương, chỉ còn cách đứng đó giẫm chân, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Tiền Ngọc Minh và giáo sư Bạch Quý ngồi cạnh. Anh ta hy vọng hai người có thể nhắc nhở Giang Khương.
Tiền Ngọc Minh và giáo sư Bạch Quý ngồi bên lúc này cũng giống như người phụ trách hiện trường, rất sốt ruột, không hiểu sao Tổ trưởng Giang lại rộng lượng với nữ ký giả rõ ràng là đến gây chuyện này.
Có điều, hai người cũng không dám chủ động nhắc nhở Giang Khương, dù sao Giang Khương hiện tại khá có uy trong lòng họ. Ngay cả Phó thủ tướng Tề còn phải đối xử khách khí với hắn, hai người bọn họ sao dám yêu cầu Giang Khương thế này thế nọ. Có điều hai người đều hiểu rõ không thể cứ tiếp tục như thế này. Tiền Ngọc Minh ở bên do dự một hai giây, cuối cùng không kịp được đưa tay che miệng, cúi đầu ho khan hai tiếng.
Giang Khương nghe thấy tiếng ho khan này liền quay đầu thoáng nhìn Tiền Ngọc Minh. Giang Khương thấy sự lo lắng và vẻ muốn nói lại thôi trong ánh mắt Tiền Ngọc Minh thì không nhịn được cười cười, gật đầu, ý bảo mình hiểu. Lúc này hắn mới nhìn về phía Isomura Hatoyama trước mặt, cười nói:
- Được rồi, Isomura tiểu thư. Nếu cô không còn câu hỏi nào khác, vậy tôi xin mời phóng viên tiếp theo...
Isomura Hatoyama cau mày ngẩng đầu nhìn Giang Khương, thấy ý cười nhạt ở góc mày Giang Khương thì cắn răng, sau đó trầm giọng nói:
- Tôi còn một câu hỏi cuối cùng!
- Ồ? Còn câu hỏi?
Ý cười trên khóe môi Giang Khương càng đậm, sau đó gật đầu nói:
- Đã vậy, Isomura tiểu thư là phóng viên nước ngoài duy nhất, tôi có thể cho cô cơ hội hỏi thêm một lần nữa. Hãy hỏi đi. Tôi sẽ thành thật trả lời... Nhưng sau khi trả lời xong câu hỏi này, các bạn phóng viên khác vẫn đang còn chờ...
- Được...
Isomura gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ dứt khoát, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Khương, nói:
- Thực ra, tôi rất không tin tưởng vào một vài tình hình Tổ trưởng Giang đã nói...
- Xin hỏi anh làm sao có thể chứng minh tất cả những ca bệnh đều đến từ Trường mầm non Tây Sơn? Và anh làm sao đảm bảo, phương pháp cách lý Trường mầm non Tây Sơn của các anh có hiệu quả, không hề có chút sai sót?
- Hơn nữa tôi nghe nói Trường mầm non Tây Sơn là nơi gửi người thân của rất nhiều các vị quan chức cấp cao của chính phủ các anh. Lẽ nào anh cũng có thể đảm bảo trăm phần trăm là người nhà của các vị quan chức cấp cao của chính phủ này đều sẽ không có xuất hiện bất kỳ trường hợp đặc biệt nào? Tôi tin rằng các anh cũng không thể nào đảm bảo những điều này...
Isomura lạnh lùng nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:
- Cho nên, tôi rất nghi ngờ anh về điểm này...
Isomura vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Giang Khương, xem Giang Khương trả lời như thế nào!
Giang Khương bình tĩnh nhìn Isomura, khóe miệng hơi nhếch lên, nói:
- Từ ca đầu tiên cho đến ca thứ mười ba, hiện tại đều ở trường mầm non Tây Sơn...
- Cho nên, tôi tương đối khâm phục tinh thần kính nghiệp của Isomura tiểu thư... Có điều, về phương diện này không cần cô phải lo lắng... Từ khi phát hiện ra ca đầu tiên, chúng tôi đã cách ly phong tỏa cả trường mầm non Tây Sơn... Không có bất kỳ người tiếp xúc khả nghi nào rời đi... Cho nên chúng tôi có thể cam đoan, tất cả những nhân viên có thể tiếp xúc đều đã được cách ly hoàn toàn... sẽ không có khả năng phát tán bệnh độc trên diện tích lớn...
Nghe thấy Giang Khương nói năng bình tĩnh như vậy, không những các phóng viên ở buổi họp báo thở phào nhẹ nhỏm mà tất cả các thị dân Bắc Kinh đang ngồi trước tivi chăm chú theo dõi truyền hình trực tiếp buổi họp báo này cũng đặt được trái tim đang nghẹn trên cổ họng xuống. Chỉ cần mọi thứ được khống chế thì mọi người không cần phải lo lắng nữa.
Còn về trường mầm non Tây Sơn, mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm đồng thời trong mắt cũng lóe lên nụ cười thoải mái. Chỉ cần là người có chút kiến thức đều biết trường mầm non Tây Sơn là nơi nào. Những đứa trẻ có thể vào học ở đây trên cơ bản đều là con cháu nhà quan chức, mấy đứa trẻ này mà còn cần phải lo sao.
Hai mắt Isomura Hatoyama khẽ lóe lên, cô đại khái cũng khá hiểu tình hình này. Chuyện trường mầm non Tây Sơn bị phong tỏa cô cũng biết lờ mờ, nhưng lại không biết chuyện trường mầm non Tây Sơn bị phong tỏa là vì bệnh dịch này. Cô vốn cho rằng khả năng phát tán bệnh độc này tương đối cao, cho nên mới túm lấy Giang
Nguyên chất vấn.
Nhưng cô không ngờ Giang Khương có thể bình tĩnh xác nhận nơi đó là trường mầm non Tây Sơn.
Isomura nghĩ tới hai vấn đề mình túm được đều bị Giang Khương phủ định mất, hoàn toàn không đạt được kết quả như mong muốn thì khẽ cau mày. Cô không dễ dàng gì mới lọt được vào đây, không thể nào không có kết quả gì như vậy.
Isomura nhìn tên nhanh niên với ánh mắt ôn hòa mang theo nụ cười nhạt đang nhìn mình thì trong lòng hơi giận dữ. Cô là tinh anh trong Bộ tình báo, không dễ dàng gì mới vào được đây nhưng lại không hoàn thành được nhiệm vụ, đó đúng là một sự sỉ nhục.
Lập tức trong đầu cô nhanh chóng xoay chuyển, cô muốn tìm cách đột phá cục diện bế tắc trước mặt... Với cơ hội khó khăn lắm mới có được này, nếu như cô còn không hoàn thành được mục đích, vậy thì không những sẽ khiến Bộ trưởng Bộ tình báo thất vọng về mình, mà mình cũng tuyệt đối không thể chấp nhận được sự thất bại của mình.
Giang Khương thấy khuôn mặt quen quen của Isomura đang nhíu mày thì trong mắt dần càng dày đặc ý cười. Em gái của Michiko quả nhiên cũng không đơn giản. Hai chị em này ngay cả nhíu mày cũng giống nhau, xem ra Isomura cũng chưa dễ dàng từ bỏ như vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt Giang Khương.
Họ thấy trên gương mặt tuấn dật trẻ tuổi kia lộ ra nụ cười hiếu kỳ, giống như đang chờ đợi gì đó thì không ít người cảm thấy sốt ruột.
- Tổ trưởng Giang này không trúng mỹ nhân kế của đối phương đấy chứ? Lúc này mà còn cho đối phương cơ hội, lẽ nào còn định để đối phương hỏi tiếp xao?
Người phụ trách hiện trường đứng cách đó không xa vẫn đang căng thẳng, nhìn chằm chằm Giang Khương, lúc này trên khuôn mặt đen thui đã sắp ứa cả nước. Ban nãy anh ta đã nhận được báo cáo của cấp dưới. Mặc dù họ vẫn chưa thể xác định thân phận của người phụ nữ này, nhưng căn cứ theo phân tích thủ đoạn lẻn vào của cô nàng này, có lẽ là người của Cục tình báo Nhật Bản hoặc quốc gia nào đó.
Mà trong trường hợp thế này đối phương lại chính diện làm khó, rõ ràng là đã chuẩn bị trước mới tới. Hơn nữa cô ta cũng tương đối có mục đích. Rõ ràng cô nàng trước mặt có ý định khác. Nhưng Tổ trưởng Giang này sao còn không lập tức dừng lại, kết thúc cơ hội của người phụ nữ này?
Người phụ trách hiện trường sốt ruột nhưng giờ lại không cách nào tiến lên trước nhắc nhở Giang Khương, chỉ còn cách đứng đó giẫm chân, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Tiền Ngọc Minh và giáo sư Bạch Quý ngồi cạnh. Anh ta hy vọng hai người có thể nhắc nhở Giang Khương.
Tiền Ngọc Minh và giáo sư Bạch Quý ngồi bên lúc này cũng giống như người phụ trách hiện trường, rất sốt ruột, không hiểu sao Tổ trưởng Giang lại rộng lượng với nữ ký giả rõ ràng là đến gây chuyện này.
Có điều, hai người cũng không dám chủ động nhắc nhở Giang Khương, dù sao Giang Khương hiện tại khá có uy trong lòng họ. Ngay cả Phó thủ tướng Tề còn phải đối xử khách khí với hắn, hai người bọn họ sao dám yêu cầu Giang Khương thế này thế nọ. Có điều hai người đều hiểu rõ không thể cứ tiếp tục như thế này. Tiền Ngọc Minh ở bên do dự một hai giây, cuối cùng không kịp được đưa tay che miệng, cúi đầu ho khan hai tiếng.
Giang Khương nghe thấy tiếng ho khan này liền quay đầu thoáng nhìn Tiền Ngọc Minh. Giang Khương thấy sự lo lắng và vẻ muốn nói lại thôi trong ánh mắt Tiền Ngọc Minh thì không nhịn được cười cười, gật đầu, ý bảo mình hiểu. Lúc này hắn mới nhìn về phía Isomura Hatoyama trước mặt, cười nói:
- Được rồi, Isomura tiểu thư. Nếu cô không còn câu hỏi nào khác, vậy tôi xin mời phóng viên tiếp theo...
Isomura Hatoyama cau mày ngẩng đầu nhìn Giang Khương, thấy ý cười nhạt ở góc mày Giang Khương thì cắn răng, sau đó trầm giọng nói:
- Tôi còn một câu hỏi cuối cùng!
- Ồ? Còn câu hỏi?
Ý cười trên khóe môi Giang Khương càng đậm, sau đó gật đầu nói:
- Đã vậy, Isomura tiểu thư là phóng viên nước ngoài duy nhất, tôi có thể cho cô cơ hội hỏi thêm một lần nữa. Hãy hỏi đi. Tôi sẽ thành thật trả lời... Nhưng sau khi trả lời xong câu hỏi này, các bạn phóng viên khác vẫn đang còn chờ...
- Được...
Isomura gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ dứt khoát, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Khương, nói:
- Thực ra, tôi rất không tin tưởng vào một vài tình hình Tổ trưởng Giang đã nói...
- Xin hỏi anh làm sao có thể chứng minh tất cả những ca bệnh đều đến từ Trường mầm non Tây Sơn? Và anh làm sao đảm bảo, phương pháp cách lý Trường mầm non Tây Sơn của các anh có hiệu quả, không hề có chút sai sót?
- Hơn nữa tôi nghe nói Trường mầm non Tây Sơn là nơi gửi người thân của rất nhiều các vị quan chức cấp cao của chính phủ các anh. Lẽ nào anh cũng có thể đảm bảo trăm phần trăm là người nhà của các vị quan chức cấp cao của chính phủ này đều sẽ không có xuất hiện bất kỳ trường hợp đặc biệt nào? Tôi tin rằng các anh cũng không thể nào đảm bảo những điều này...
Isomura lạnh lùng nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:
- Cho nên, tôi rất nghi ngờ anh về điểm này...
Isomura vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Giang Khương, xem Giang Khương trả lời như thế nào!
Danh sách chương