- Tổ trưởng Giang, Tổ trưởng Trương đã phê chuẩn tổ chức họp báo. Tivi, đài phát thanh và trang các báo mạng cũng đã bố trí xong. Buổi họp báo sẽ được cử hành vào lúc 5h, ghi hình trực tiếp.   

Sau khi thông qua Phó thủ tướng Trương, Phó thủ tướng Tề ngoan hơn rất nhiều, không còn dùng tư tưởng quan vị để đối đãi với Giang Khương. Cho nên, ngay cả phần giới thiệu của Phó thủ tướng Trương cũng làm thay luôn.   

- 5h.   

Giang Khương ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Bây giờ là 4h, còn gần một tiếng nữa, xem ra hiệu suất làm việc của tiểu tổ rất cao. Chỉ trong một tiếng đã hoàn thành tất cả công việc chuẩn bị.   

Đương nhiên, Giang Khương cũng biết rõ, ngoại trừ quân đội, tiểu tổ lãnh đạo có thể điều động các bộ phận khác. Muốn cử hành một buổi họp báo cũng là chuyện đơn giản. Phát ra mấy mệnh lệnh, bất luận là trung ương hay địa phương, các cơ quan truyền thông đều phải nhanh chóng chạy đến.   

Hơn nữa, ngoại trừ truyền hình trực tiếp trên tivi, những đơn vị truyền thông còn lại sẽ tiến hành gửi bài về tòa soạn. Trước khi in ấn sẽ trải qua một lần biên tập của cơ quan đơn vị có liên quan. Một chút vấn đề sẽ không thể xảy ra. Không nói đến bên mình đưa ra thông tin là thật hay giả, nhưng khi đưa lên báo, chính là hoàn mỹ đến cực điểm, một chút tỳ vết cũng không có.   

- Liên quan đến bản thảo thông báo, tổ văn thư sẽ chuẩn bị cho cậu. Buổi họp báo sẽ được tiến hành trong phòng hội nghị bệnh viện đa khoa Ba quân chủng. Đến lúc đó xin mời tổ trưởng Giang đến trước nửa tiếng để chuẩn bị sẵn sàng.   

Nói đến đây, Phó thủ tướng Tề chần chừ một chút, sau đó thấp giọng nói:   

- Tổ trưởng Giang, cậu cũng đừng mặc đồ phòng hộ nữa.   

- Hả, à vâng.   

Nghe Phó thủ tướng Tề nói xong, Giang Khương có chút sững sốt rồi mỉm cười. Thiếu chút nữa hắn quên mất hắn đang bị cách ly. Dựa theo tình huống, tuyệt đối không có khả năng tiến hành chủ trì họp báo. Nếu hắn mặc nguyên một bộ đồ phòng hộ xuất hiện trong buổi họp báo, đừng nói là đọc bản thảo, cứ trực tiếp phát thông báo giới nghiêm toàn thành phố. Nếu không, chắc chắn người trong toàn bộ thành phố sẽ tháo chạy mất.   

Phó thủ tướng Tề xem ra cũng là người thành thật, đã đẩy hắn ra, ngay cả nguyên tắc cũng không cần, bây giờ còn yêu cầu hắn đừng mặc áo phòng hộ nữa.   

Nhưng chuyện này cũng tốt. Mọi người cũng biết đồ phòng hộ trên cơ bản chính là làm dáng, tại không có ai có dũng khí vạch trần mà thôi. Phó thủ tướng Tề nói như vậy, hắn ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm. Cứ mỗi lần ra ngoài là phải mặc vào, đúng là phiền phức chết đi được.   

Thấy Giang Khương cũng không có ý phản đối, Phó thủ tướng Tề lau mồ hôi. Vốn đẩy Giang Khương ra tổ chức họp báo đã là có chút miễn cưỡng rồi. Ban đầu, ông cũng không dự định để Giang Khương mặc đồ phòng hộ gặp mọi người. Bây giờ đến thời điểm mấu chốt, ông cũng đành cắn răng mà nói ra thôi.   

Thấy Giang Khương cũng không phản đối, liền thở phào nhẹ nhõm:   

- Được rồi, Tổ trưởng Giang mau chuẩn bị sẵn sàng đi. Buổi họp báo sắp bắt đầu rồi.   

- Vâng.   

Sau khi dứt lời, Giang Khương liền cúp điện thoại, sau đó quay sang nói với Đường y sư:   

- Đường y sư, bây giờ tôi phải tham gia một buổi họp báo, trấn an lòng dân. Nơi này nhờ hết vào ngài. Nếu như có thể, mau gửi công thức điều chế thuốc sang cho  

bên sản xuất để nhanh chóng sản xuất ra, đồng thời bên này cũng tận lực giúp chúng tôi điều chế thêm vài đơn vị.   

- Được, nguyên liệu vẫn còn, đại khái có thể điều chế ra thêm.   

Đối với điều này, Đường y sư tất nhiên là không cự tuyệt.   

Lúc này, tại hội trường bệnh viện đa khoa Ba quân chủng, nhân viên công tác đã rất nhanh bố trí hiện trường. Nhân viên của đài truyền hình Bắc Kinh cũng đã có mặt, hiệp trợ nhân viên bệnh viện, tiến hành bố trí cameras và hệ thống dây điện.   

Khi Giang Khương xuất hiện tại hội trường, một nhân viên công tác chạy đến, kéo hắn ngồi xuống trước bàn trang điểm. Một nhân viên trang điểm xuất hiện trước mặt Giang Khương.   

- Không cần đâu.   

Sau khi từ Lỗ Sơn trở về, hắn đã trải qua mấy lần như vầy. Nhìn hộp phấn trong tay nhân viên trang điểm, Giang Khương không khỏi cười khổ lắc đầu.   

- Không được, Tổ trưởng Giang, mặc dù khí sắc của anh không tệ, nhưng lên tivi thì phải trang điểm mới được, nhìn mới có tinh thần.   

Nhân viên trang điểm cười nói, sau đó đưa bông phấn dặm lên mặt Giang Khương.   

Cảm giác mùi thơm xộc vào mũi, Giang Khương đành phải nín thở, mặc cho nhân viên trang điểm muốn làm gì thì làm. Hắn biết rất rõ, khi lên tivi thì phải được trang điểm lại. Nếu không, hiệu quả sẽ yếu đi rất nhiều.   

Mặc dù không quen, nhưng Giang Khương đành phải nhẫn nại. Dù sao đây là họp báo công bố dịch bệnh trên cả nước, có thể làm tốt được phần nào thì hay phần đó.   

Lúc này, một nhân viên cầm một xấp bản thảo đến trước mặt Giang Khương, vừa chỉ vào vừa giải thích:   

- Tổ trưởng Giang, đây là bản thảo nội dung mà anh cần phải nói. Đến lúc đó, anh cứ dựa theo nội dung này đọc lên là được. Bây giờ anh hãy tranh thủ làm quen đi.   

- Đây là hai trang trả lời, anh cũng hãy xem qua. Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ dựa theo câu hỏi này mà hỏi, cũng không có câu hỏi nào khác.   

Nghe người đó nói, Giang Khương lại cười khổ. Trước mặt một chính phủ cường đại, muốn an bài hết thảy mọi việc, quả thật đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Đồng thời không có bất cứ truyền thông nào có thể đột phá được phòng tuyến, có dũng khí viết loạn được.   

Đặc biệt trong tình huống như lúc này, ổn định là điều kiện tiên quyết, tuyệt không để bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.   

Đối với tình huống như vậy, Giang Khương vẫn rất quen thuộc. Với lực trí nhớ khủng khiếp của hắn, muốn ứng phó bản thảo này cũng không thành vấn đề, lập tức cầm bản thảo lên đọc. Chỉ cần đọc qua hai lần, khi lên trên đài, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì xảy ra.   

Chờ nhân viên trang điểm làm xong, Giang Khương cũng đã học xong bản thảo. Nhìn thời gian, vẫn còn mười phút nữa, hắn liền cầm bản thảo đi theo sau lưng nhân viên văn thư bước ra bên ngoài. Chuẩn bị bên ngoài cũng đã hoàn tất, mọi chuyện chắc chắn sẽ diễn ra suôn sẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện