Muốn nói người thích hợp nhất ra mặt bác bỏ tin đồn, không ai khác chính là Phó thủ tướng Tề. Ông thân là Phó thủ tướng Quốc Vụ Viện, đại diện cho chính phủ tuyên bố chuyện này là thỏa đáng nhất.   

Nhưng Phó thủ tướng Tề chung quy sẽ không nguyện ý mạo hiểm như vậy. Ông bây giờ đang ngồi trên ghế rất tốt. Đối mặt với một chuyện mà không có cách nào khống chế được, người nào cũng không muốn bị người ta giẫm cho một cái.   

Nhưng nếu ông mạo hiểm, một khi xảy ra vấn đề, khả năng xuống đài sẽ rất là cao. Nguy hiểm như vậy, tất nhiên là ông không muốn gánh rồi.   

Phó thủ tướng Tề đưa ra vấn đề này cũng là có lý do. Dù sao, trên đầu ông vẫn còn một Phó tổ trưởng thường vụ. Vì thế, Giang Khương có tư cách thực hiện chuyện này.   

Nếu Giang Khương đã nói ra, để hắn thực hiện là tốt nhất. Nếu xảy ra vấn đề, một mình hắn sẽ chịu trách nhiệm. Ông thân là phó tổ trưởng, trách nhiệm phải chịu cũng sẽ nhẹ hơn.   

Cho nên, mọi người nhìn Phó thủ tướng Tề, rồi lại nhìn Giang Khương, thần sắc trong mắt khác nhau. Tất cả đều hy vọng sẽ có người đứng ra, nhưng vị Tổ trưởng Giang này sẽ làm sao?   

Mặc dù hắn còn trẻ, có nhiệt huyết, nhưng đây rõ ràng là một chuyện rất nguy hiểm, lại chẳng có chỗ tốt, chỉ sợ hắn cũng chẳng muốn làm.   

Phỏng chừng hắn nói ra như vậy là muốn Phó thủ tướng Tề thực hiện.   

Dưới ánh mắt hoài nghi của Phó thủ tướng Tề và ánh mắt mong muốn lẫn phức tạp của mọi người, Giang Khương nhìn lướt qua, sau đó mỉm cười.   

Nhìn Giang Khương cười, tất cả đều cảm thấy nghi hoặc, liếc mắt nhìn nhau, có chút không rõ cho lắm, không biết Tổ trưởng Giang muốn làm ra chuyện gì đây?   

Rốt cuộc là hắn có hiểu tình huống hay không?   

Trong lòng Phó thủ tướng Tề lại càng cảm thấy cổ quái, thậm chí còn có chút hồi hộp. Với bối cảnh đằng sau Giang Khương, nếu hắn muốn đâm thọt đằng sau, để các cự đầu đưa ra quyết định yêu cầu Phó thủ tướng Tề phải ra mặt, ông ta cũng không tránh được.   

Cho nên, trong lòng Phó thủ tướng Tề cảm thấy không yên.   

Tim đập, thình thịch.   

Tim đập, thình thịch thình thịch.   

Tim đập, thình thịch thình thịch thình thịch.   

Tim đang đập liên hồi.   

Nhìn thấy thần sắc cổ quái của mọi người, Giang Khương quay sang nhìn Phó thủ tướng Tề, thấy gương mặt Phó thủ tướng Tề đang giật giật, hai mắt hiện lên sự khẩn trương, biểu hiện không yên, nụ cười trên mặt Giang Khương lại càng đậm vài phần.   

Thấy Giang Khương nhìn mình mỉm cười, Phó thủ tướng Tề cảm thấy trống ngực đập càng lúc càng nhanh, trong lòng thầm hận, hận không thể cho mình hai bạt tai. Rảnh quá thì ngủ khỏe, tự dưng lại nói ai sẽ ra mặt thực hiện chuyện này?   

Nhìn ánh mắt âm hiểm của tên tiểu tử trước mặt, chắc chắn sẽ bắt ông đi làm chuyện này.   

Tại sao ông lại không cẩn thận như vậy chứ? Tại sao lại nhìn tên tiểu hồ ly kia thành thanh niên nhiệt huyết chứ?   

Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!   

Phó thủ tướng Tề chỉ cảm thấy trong lòng đang có hàng ngàn hàng vạn chữ mẹ kiếp hiện ra.   

Khi Giang Khương hé miệng, tim Phó thủ tướng Tề giật thót một cái.   

- Tổ trưởng Tề, tôi cảm thấy kỳ thật ngài là người thích hợp làm chuyện này nhất.   

Nghe xong, Phó thủ tướng Tề chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, hai lỗ tai ong ong lên.   

- Quả nhiên tên tiểu tử này là một tên hồ ly. Mình phải nên sớm biết hắn không phải là một nhân vật dễ đối phó chứ.   

Phó thủ tướng Tề nguyền rủa trong lòng.   

Ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung về phía Phó thủ tướng Tề, chỉ thấy sắc mặt của ông lúc trắng lúc xanh. Ai cũng biết lúc này Phó thủ tướng Tề hẳn là có suy nghĩ muốn giết người.   

Mọi người lại vội vàng cúi đầu. Mặc dù lửa không cháy đến người bọn họ, nhưng mọi người vẫn nên cúi thấp đầu một chút, tránh bị vạ lây.   

Phó thủ tướng Tề hít sâu hai hơi, cố gắng áp chế ngàn vạn câu chửi trong lòng mình, miễn cưỡng mỉm cười nhìn Giang Khương:   

- Tổ trưởng Giang, tôi nghĩ chuyện này tôi ra mặt không quá thích hợp.   

- Ồ? Không thích hợp? Tại sao?   

Ánh mắt Giang Khương tràn ngập nụ cười khó hiểu, bình tĩnh nhìn Phó thủ tướng Tề.   

- Kỳ thật tôi lại cảm thấy Phó thủ tướng Tề là người thích hợp nhất. Tư lịch đủ, hơn nữa còn là Phó thủ tướng Quốc Vụ Viện, chủ quản Y tế. Đường đường một Phó thủ tướng ra mặt nói chuyện, ắt sẽ trấn được cục diện. Mọi người tuyệt đối sẽ tin ngài.   

Dứt lời, Giang Khương mỉm cười nhìn mọi người bên cạnh, nói:   

- Mọi người có cảm thấy như vậy không? Phó thủ tướng Tề ra mặt là tốt nhất.   

Nghe xong, cảm thấy ánh mắt của Tổ trưởng Giang đang nhìn mình, ai nấy đều dựng thẳng thắt lưng.   

Đây là lúc mấu chốt, ai mà dám trả lời. Nếu lên tiếng, chắc chắn sẽ đắc tội với một bên.   

Nếu gật đầu, chẳng khác nào hãm hại Phó thủ tướng Tề.   

Mặc kệ Phó thủ tướng Tề có qua được cửa này hay không, về sau sẽ nhớ kỹ anh.   

Mọi người đều là con tôm nhỏ. Một khi bị Phó thủ tướng Tề ghi hận, cho dù Phó thủ tướng Tề có đi xuống, nhưng lực lượng đằng sau ông ta cũng đủ cho mọi người ăn thiệt.   

Cho nên, không ai dám gật đầu.   

Nhưng Tổ trưởng Giang nhìn chằm chằm, nếu mọi người lắc đầu phản đối, đắc tội với một người có lai lịch thần bí như Giang Khương, hậu quả như thế nào, ai cũng không dám nói.   

Tổ trưởng Giang còn ra mặt chống đối Phó thủ tướng Tề, thậm chí còn dám đưa ra đề nghị như vậy, Phó thủ tướng Tề lại không dám bác bỏ, dùng ngữ khí thương lượng mà nói, mọi người làm sao mà không biết bối cảnh đằng sau Tổ trưởng Giang chỉ sợ lớn đến dọa người.   

Cho nên, mọi người nhìn nhau, cả đám gồng mình chịu đựng ánh mắt của hai vị Tổ trưởng. Ai nấy đều giữ cho đầu của mình được thẳng, chỉ sợ không cẩn thận làm ra động tác không thích hợp, vậy thì phiền phức lớn rồi.   

Phó thủ tướng Tề nhìn chằm chằm mọi người vài lần, thấy không ai gật đầu, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng ông đã định, nếu ai dám gật đầu đẩy ông xuống nước, quay đầu lại ông sẽ giết chết người đó.  

Bây giờ tất cả đều thức thời, nói rõ bọn họ rất là có giác ngộ.   

Thấy không khí tĩnh mịch, mọi người lại cứng ngắc, Giang Khương đột nhiên mỉm cười.   

Vừa cười vừa lắc đầu, khiến tất cả đều cảm thấy nghi hoặc.   

Giang Khương hiểu rất rõ tình huống bây giờ. Làm quan đúng là không dễ dàng. Trong tình huống này, bị bức đến mức như vậy, quả thật không đơn giản.   

Sau khi cười xong, Giang Khương quay sang nhìn Phó thủ tướng Tề đang đổ đầy mồ hôi, sau đó thở dài.   

Nghe tiếng thở dài của Giang Khương, Phó thủ tướng Tề giật thót người.   

Vội vàng ho khan một tiếng, nói:   

- Lại nói tiếp, tôi ra mặt quả thật không thích hợp. Dù sao tôi cũng chỉ là một Phó tổ trưởng, còn cậu lại là Phó tổ trưởng thường vụ, là nhân sĩ và anh hùng quốc dân cả nước đều biết. Cậu đứng ra là thích hợp nhất.   

- So với một cán bộ chính phủ như tôi đứng ra nói chuyện thì sẽ khiến dân chúng tin phục hơn nhiều.   

Dứt lời, Phó thủ tướng Tề quay sang nhìn mọi người:   

- Mọi người nói có đúng không?   

Thấy Phó thủ tướng Tề nhìn mình, mọi người vội vàng mỉm cười, không lắc cũng chẳng gật.   

Thấy mọi người giống như da trâu, giả bộ ngu, Phó thủ tướng Tề hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không còn biện pháp, đành phải nhìn Giang Khương, xem hắn có mắc lừa lần nữa không.   

Chỉ là khi ông liếc mắt nhìn sang, liền nhìn thấy Giang Khương vẫn còn mỉm cười, giống như việc này chẳng có quan hệ gì với hắn, không khỏi khiến cho tâm trạng ông chùng xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện