- Lại ngủ rồi.
Nhìn Giang Khương ngủ tiếp, Trương Ngọc Phượng và Lâm Ngọc Tường đều khẩn trương, sợ Giang Khương trở lại trạng thái dọa người như vừa rồi.
Đường y sư tiến lên bắt mạch cho Giang Khương, sau đó gật đầu với hai người:
- Kinh mạch của Giang Khương chỉ hơi hao tổn một chút. Cứ để cậu ấy nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
Nghe không còn vấn đề gì khác, hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ lo lắng năng lượng dũng mãnh kia tiến vào trong cơ thể Giang Khương, khiến cho cơ thể Giang Khương không thể chịu nổi thì phiền toái rồi.
- Đường y sư, Giang Khương hẳn sẽ không có vấn đề gì chứ?
Phan Hiểu Hiểu vẫn lo lắng như cũ.
- Yên tâm đi, đã cho cậu ấy dùng thuốc, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Nhìn Phan Hiểu Hiểu lo lắng như vậy, Đường y sư gật đầu nói.
Lúc này, Viên Dũng liền ôm Giang Khương đặt lên trên chiếc giường nhỏ bên cạnh.
Phan Hiểu Hiểu cẩn thận giúp Giang Khương cởi chiếc áo dính máu ra. Nhìn Giang Khương đã ngủ say, cô mới thoáng yên tâm một chút mà bước đến chỗ Tiểu Bảo.
Đường y sư và đám người Lâm Ngọc Tường cũng vây quanh giường bệnh Tiểu Bảo, cẩn thận kiểm tra tình huống cho cậu bé.
- Không có mạch đập, hơi thở cũng cực kỳ yếu ớt.
Trương Ngọc Phượng kinh hô lên. Nếu không phải nhìn thấy trên màn hình còn có sóng điện tim xuất hiện, chỉ sợ Trương Ngọc Phượng sẽ cho rằng Tiểu Bảo đã chết.
Vẻ mặt Đường y sư ngưng trọng, đưa tay bắt mạch cho Tiểu Bảo, sau đó cau mày, nói:
- Ống nghe.
Viên Dũng vội vàng đưa ống nghe tới.
Đường y sư nghe tim, phổi, sau đó dùng đèn pin chiếu nhẹ vào đồng tử, lúc này ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng hiển nhiên cũng nhìn thấy được kết quả mà Đường y sư đã kiểm tra, không nhịn được liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
- Châm pháp thật lợi hại.
Đường y sư dựng thẳng thắt lưng, vẻ mặt cảm thán, nhìn ngân châm trên người Tiểu Bảo, nói:
- Hiệu quả còn vượt qua cả Giả Tử Dược Tề. Hơn nữa, mặc dù hơi thở yếu ớt, nhưng lại duy trì cực kỳ ổn định. Không biết Giang Khương đã học được thủ pháp này ở đâu.
Hai người Lâm Ngọc Tường không trả lời được, chỉ có thể quay sang nhìn Giang Khương đang mê man trên giường.
Nhất tề thở hắt ra.
- Giang Khương đâu? Giang Khương đâu rồi?
Trong phòng làm việc của Phó thủ tướng Tề, nhìn thấy báo cáo, ông giận dữ nhìn những người trước mặt.
Lâm Kiến Quốc và các vị thành viên nhìn nhau, cười khổ:
- Phó thủ tướng Tề, bây giờ tôi đi thông báo cho Tổ trưởng Giang, mời cậu ấy đến tham gia cuộc họp.
- Không phải còn có hai Phó tổ trưởng nữa sao? Gọi đến đây hết đi. Chuyện gì xảy ra vậy? Tình huống càng lúc càng không tốt, vậy mà một người cũng không thấy.
Lửa giận trong lòng Phó thủ tướng Tề đang bốc lên bừng bừng, khiến cho đám người Lâm Kiến Quốc phải câm như hến, người thì vội vàng ra ngoài gọi điện thoại, người thì cúi đầu làm bộ xem văn kiện, ai cũng không dám chọc vào Phó thủ tướng Tề.
Mọi người đều biết Phó thủ tướng Tề treo cái danh tổ tưởng tiểu tổ lãnh đạo. Ai biết được mới qua hai ngày đã trực tiếp xuống làm Phó tổ trưởng. Điều này thật ra cũng chẳng có gì. Dù sao Tổ trưởng biến thành Phó tổ trưởng cũng chẳng phải chuyện hiếm. Nhưng vấn đề là Phó thủ tướng Tề là Phó thủ tướng, nhưng ngay cả chức danh Phó tổ trưởng thường trực cũng không được, lại đội trên đầu một chàng thanh niên mới hơn hai mươi tuổi.
Bây giờ tình huống càng lúc càng nghiêm trọng, nhưng một bóng người cũng không thấy. Điều này làm sao có thể khiến ông không tức giận chứ.
Đương nhiên, điều làm cho ông càng căm tức chính là đường đường là một Phó thủ tướng Quốc vụ viện, đi đâu cũng đều được người ta cung kính. Bây giờ lại đụng phải một tên tiểu tử không có cấp độ, phẩm chất. Ông đến thì lại bỏ chạy lấy người.
Nào có chuyện như vậy chứ? Cho dù đằng sau có chỗ dựa to như núi, nhưng nhất định cũng phải làm tốt công việc mới được. Nếu không, không ai có thể bảo vệ được hắn.
Lâm Kiến Quốc rụt rè bước vào, trong lòng căng thẳng, thấp giọng báo cáo lại với Phó thủ tướng Tề:
- Thủ tướng Tề, bên kia nói Tổ trưởng Giang đang ngủ.
Rầm. Nhìn Lâm Kiến Quốc cúi đầu nói ra mấy lời này, Phó thủ tướng Tề chỉ thiếu chút nữa không phun máu ra ngoài. Lửa giận trong lòng rốt cuộc không áp chế được, vỗ mạnh bàn đứng lên:
- Bây giờ mà cậu ta còn ngủ được sao? Bên phía Tây Sơn đang có mười mấy ca bệnh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, để cho sự kiện giống như dịch Sars xảy ra, cậu ta muốn ngồi tù cả đời sao?
Thấy Phó thủ tướng Tề nổi bão, những người còn lại không dám lên tiếng. Chuyện thần tiên đánh nhau, đám lâu la bọn họ nên làm bộ không biết, không liên quan thì mới được.
- Đi, mang tôi đến đó, xem tiểu tử này rốt cuộc đang làm cái gì.
Phó thủ tướng Tề quát to một trận, sau đó nhìn đám người trước mắt, chỉ cảm thấy cơn giận này giống như không tìm được đúng chỗ để xả.
Nghe Phó thủ tướng Tề nói muốn đi tìm Giang Khương, Lâm Kiến Quốc lại chần chừ một chút rồi nói:
- Phó thủ tướng Tề, đó là khu cách ly, ngài đừng đến đó thì hay hơn. Để tôi đi hỏi lại thử xem Tổ trưởng Giang đã tỉnh dậy chưa. Nếu dậy rồi thì giục cậu ấy đến đây ngay.
Nghe nói là khu cách ly, Phó thủ tướng Tề có chút do dự. Vì người đó mà chịu nguy hiểm, vậy thì không tốt.
Nhìn Phó thủ tướng Tề do dự, Lâm Kiến Quốc vội vàng khuyên:
- Ngài ngồi xuống uống chén trà trước, tôi nhất định sẽ gọi Tổ trưởng Giang đến đây.
- Đi nhanh đi.
Phó thủ tướng Tề hừ lạnh một tiếng, tiếp tục ngồi xuống.
- Vâng, vâng, tôi đi ngay đây, ngài chờ cho một chút.
Lâm Kiến Quốc vội vàng lên tiếng bước ra ngoài, vẻ mặt sầu khổ. Nếu không phải Giang Khương đối với ông rất tốt, ông thật sự không muốn bị kẹp giữa như thế này. Tư vị đúng là không thoải mái.
Nhưng Giang Khương cũng quá đáng quá, một chút cũng không để Phó thủ tướng Tề vào mắt. Người ta dù sao cũng là Phó thủ tướng Quốc vụ viện. Cho dù anh bối cảnh cường đại, người ta cũng là cao tầng, cũng không thể bày ra cái giá quá cao như thế?
Lâm Kiến Quốc vừa đi vừa lắc đầu bước vào trong khu cách ly.
Nhìn Giang Khương ngủ tiếp, Trương Ngọc Phượng và Lâm Ngọc Tường đều khẩn trương, sợ Giang Khương trở lại trạng thái dọa người như vừa rồi.
Đường y sư tiến lên bắt mạch cho Giang Khương, sau đó gật đầu với hai người:
- Kinh mạch của Giang Khương chỉ hơi hao tổn một chút. Cứ để cậu ấy nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
Nghe không còn vấn đề gì khác, hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ lo lắng năng lượng dũng mãnh kia tiến vào trong cơ thể Giang Khương, khiến cho cơ thể Giang Khương không thể chịu nổi thì phiền toái rồi.
- Đường y sư, Giang Khương hẳn sẽ không có vấn đề gì chứ?
Phan Hiểu Hiểu vẫn lo lắng như cũ.
- Yên tâm đi, đã cho cậu ấy dùng thuốc, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Nhìn Phan Hiểu Hiểu lo lắng như vậy, Đường y sư gật đầu nói.
Lúc này, Viên Dũng liền ôm Giang Khương đặt lên trên chiếc giường nhỏ bên cạnh.
Phan Hiểu Hiểu cẩn thận giúp Giang Khương cởi chiếc áo dính máu ra. Nhìn Giang Khương đã ngủ say, cô mới thoáng yên tâm một chút mà bước đến chỗ Tiểu Bảo.
Đường y sư và đám người Lâm Ngọc Tường cũng vây quanh giường bệnh Tiểu Bảo, cẩn thận kiểm tra tình huống cho cậu bé.
- Không có mạch đập, hơi thở cũng cực kỳ yếu ớt.
Trương Ngọc Phượng kinh hô lên. Nếu không phải nhìn thấy trên màn hình còn có sóng điện tim xuất hiện, chỉ sợ Trương Ngọc Phượng sẽ cho rằng Tiểu Bảo đã chết.
Vẻ mặt Đường y sư ngưng trọng, đưa tay bắt mạch cho Tiểu Bảo, sau đó cau mày, nói:
- Ống nghe.
Viên Dũng vội vàng đưa ống nghe tới.
Đường y sư nghe tim, phổi, sau đó dùng đèn pin chiếu nhẹ vào đồng tử, lúc này ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng hiển nhiên cũng nhìn thấy được kết quả mà Đường y sư đã kiểm tra, không nhịn được liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
- Châm pháp thật lợi hại.
Đường y sư dựng thẳng thắt lưng, vẻ mặt cảm thán, nhìn ngân châm trên người Tiểu Bảo, nói:
- Hiệu quả còn vượt qua cả Giả Tử Dược Tề. Hơn nữa, mặc dù hơi thở yếu ớt, nhưng lại duy trì cực kỳ ổn định. Không biết Giang Khương đã học được thủ pháp này ở đâu.
Hai người Lâm Ngọc Tường không trả lời được, chỉ có thể quay sang nhìn Giang Khương đang mê man trên giường.
Nhất tề thở hắt ra.
- Giang Khương đâu? Giang Khương đâu rồi?
Trong phòng làm việc của Phó thủ tướng Tề, nhìn thấy báo cáo, ông giận dữ nhìn những người trước mặt.
Lâm Kiến Quốc và các vị thành viên nhìn nhau, cười khổ:
- Phó thủ tướng Tề, bây giờ tôi đi thông báo cho Tổ trưởng Giang, mời cậu ấy đến tham gia cuộc họp.
- Không phải còn có hai Phó tổ trưởng nữa sao? Gọi đến đây hết đi. Chuyện gì xảy ra vậy? Tình huống càng lúc càng không tốt, vậy mà một người cũng không thấy.
Lửa giận trong lòng Phó thủ tướng Tề đang bốc lên bừng bừng, khiến cho đám người Lâm Kiến Quốc phải câm như hến, người thì vội vàng ra ngoài gọi điện thoại, người thì cúi đầu làm bộ xem văn kiện, ai cũng không dám chọc vào Phó thủ tướng Tề.
Mọi người đều biết Phó thủ tướng Tề treo cái danh tổ tưởng tiểu tổ lãnh đạo. Ai biết được mới qua hai ngày đã trực tiếp xuống làm Phó tổ trưởng. Điều này thật ra cũng chẳng có gì. Dù sao Tổ trưởng biến thành Phó tổ trưởng cũng chẳng phải chuyện hiếm. Nhưng vấn đề là Phó thủ tướng Tề là Phó thủ tướng, nhưng ngay cả chức danh Phó tổ trưởng thường trực cũng không được, lại đội trên đầu một chàng thanh niên mới hơn hai mươi tuổi.
Bây giờ tình huống càng lúc càng nghiêm trọng, nhưng một bóng người cũng không thấy. Điều này làm sao có thể khiến ông không tức giận chứ.
Đương nhiên, điều làm cho ông càng căm tức chính là đường đường là một Phó thủ tướng Quốc vụ viện, đi đâu cũng đều được người ta cung kính. Bây giờ lại đụng phải một tên tiểu tử không có cấp độ, phẩm chất. Ông đến thì lại bỏ chạy lấy người.
Nào có chuyện như vậy chứ? Cho dù đằng sau có chỗ dựa to như núi, nhưng nhất định cũng phải làm tốt công việc mới được. Nếu không, không ai có thể bảo vệ được hắn.
Lâm Kiến Quốc rụt rè bước vào, trong lòng căng thẳng, thấp giọng báo cáo lại với Phó thủ tướng Tề:
- Thủ tướng Tề, bên kia nói Tổ trưởng Giang đang ngủ.
Rầm. Nhìn Lâm Kiến Quốc cúi đầu nói ra mấy lời này, Phó thủ tướng Tề chỉ thiếu chút nữa không phun máu ra ngoài. Lửa giận trong lòng rốt cuộc không áp chế được, vỗ mạnh bàn đứng lên:
- Bây giờ mà cậu ta còn ngủ được sao? Bên phía Tây Sơn đang có mười mấy ca bệnh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, để cho sự kiện giống như dịch Sars xảy ra, cậu ta muốn ngồi tù cả đời sao?
Thấy Phó thủ tướng Tề nổi bão, những người còn lại không dám lên tiếng. Chuyện thần tiên đánh nhau, đám lâu la bọn họ nên làm bộ không biết, không liên quan thì mới được.
- Đi, mang tôi đến đó, xem tiểu tử này rốt cuộc đang làm cái gì.
Phó thủ tướng Tề quát to một trận, sau đó nhìn đám người trước mắt, chỉ cảm thấy cơn giận này giống như không tìm được đúng chỗ để xả.
Nghe Phó thủ tướng Tề nói muốn đi tìm Giang Khương, Lâm Kiến Quốc lại chần chừ một chút rồi nói:
- Phó thủ tướng Tề, đó là khu cách ly, ngài đừng đến đó thì hay hơn. Để tôi đi hỏi lại thử xem Tổ trưởng Giang đã tỉnh dậy chưa. Nếu dậy rồi thì giục cậu ấy đến đây ngay.
Nghe nói là khu cách ly, Phó thủ tướng Tề có chút do dự. Vì người đó mà chịu nguy hiểm, vậy thì không tốt.
Nhìn Phó thủ tướng Tề do dự, Lâm Kiến Quốc vội vàng khuyên:
- Ngài ngồi xuống uống chén trà trước, tôi nhất định sẽ gọi Tổ trưởng Giang đến đây.
- Đi nhanh đi.
Phó thủ tướng Tề hừ lạnh một tiếng, tiếp tục ngồi xuống.
- Vâng, vâng, tôi đi ngay đây, ngài chờ cho một chút.
Lâm Kiến Quốc vội vàng lên tiếng bước ra ngoài, vẻ mặt sầu khổ. Nếu không phải Giang Khương đối với ông rất tốt, ông thật sự không muốn bị kẹp giữa như thế này. Tư vị đúng là không thoải mái.
Nhưng Giang Khương cũng quá đáng quá, một chút cũng không để Phó thủ tướng Tề vào mắt. Người ta dù sao cũng là Phó thủ tướng Quốc vụ viện. Cho dù anh bối cảnh cường đại, người ta cũng là cao tầng, cũng không thể bày ra cái giá quá cao như thế?
Lâm Kiến Quốc vừa đi vừa lắc đầu bước vào trong khu cách ly.
Danh sách chương