Buông cái loa xuống, Đường y sư cẩn thận lấy ra hai cái ống nghiệm nửa thủy tinh nửa kim loại. Một ống có nắp màu đen, một ống có nắp màu đỏ.
Nhìn thấy hai cái ống nghiệm này, hai mắt Đường y sư sáng lên, sau đó chạm một ngón tay vào một ống nghiệm rồi đưa cho Giang Khương xem:
- Trên mỗi ống nghiệm có một lớp vi khuẩn. Nếu để cho vi khuẩn này trực tiếp tiếp xúc với da tay, vi khuẩn sẽ lặng yên không một tiếng động tiến vào da của cậu, sau đó chuyển thành cổ độc. Đây là thủ đoạn mà người của Cổ môn hay dùng.
Nghe Đường y sư nói, Giang Khương gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ. Đối với việc Đường y sư tận lực dạy cho hắn, Giang Khương cảm kích vô cùng. Nhưng điều hắn lo lắng nhất chính là Đường y sư có thể tìm được thứ khắc chế độc vật bên trong hay không.
Đường y sư giống như nhìn ra được sự sốt ruột của Giang Khương, chỉ vào hai cái ống nghiệm, nói:
- Có thấy hai ống chia thành màu đen và đỏ không? Cậu có biết nó đại diện cho điều gì không?
Giang Khương mở to mắt nhìn, sau đó lắc đầu. Nếu hắn biết thì tốt rồi.
- Màu đỏ chủ hỏa, có thể đốt cháy vạn vật. Trong mắt người của Cổ môn thì đại diện cho sát khí, chủ công phạt. Màu đen chủ thủy, đại diện cho sinh cơ, kết sinh vạn vật, chủ cứu trị, hồi phục.
Đường y sư nói.
- Vậy ý của người là màu đen chính là giải dược?
Nhìn Đường y sư mỉm cười, Giang Khương chấn động trong lòng, hưng phấn nói.
- Trên cơ bản thì xem như là vậy. Nhưng phải đợi xác nhận lại thì mới dùng được.
Nhìn biểu hiện hưng phấn của Giang Khương, gương mặt đang nghiêm túc của Đường y sư hiện lên nụ cười, sau đó chỉ vào ống nghiệm màu đen, nói:
- Đồng thời những thứ bên trong này cũng là độc vật mà Miêu Thiên Nhất dùng để chống lại Thiên Y Viện chúng ta.
Thấy thuốc giải đã được tìm thấy, Giang Khương có chút nôn nóng, nhìn Đường y sư, nói:
- Vậy bây giờ chúng ta nên trở về. Thuốc giải đã được tìm thấy, mà virus đang có nguy cơ khuếch tán qua đường không khí. Chúng ta phải mau chóng điều chế thuốc kháng, như vậy mới có thể giảm phong hiểm.
- Gấp cái gì chứ? Bây giờ Miêu Thiên Nhất đã chết, không ai có thể thúc giục virus biến dị. Đã có thuốc giải rồi, rất nhanh chúng ta sẽ tìm ra phương pháp khống chế.
Nhìn biểu hiện nôn nóng của Giang Khương, Đường y sư khẽ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, sau đó nói:
- Đợi tôi đi xem Miêu Thiên Nhất một chút.
- Vâng.
Thấy Đường y sư đứng dậy bước vào phòng, Giang Khương vội vàng lên tiếng. Nhưng thật ra hắn ước có thể chạy về bệnh viện ngay bây giờ.
Đường y sư bước vào chưa bao lâu thì bước ra, ánh mắt nhìn Giang Khương có chút cổ quái, nhưng không nói lời nào, xoay người bước ra ngoài.
Giang Khương không dám chậm trễ, vội vàng cầm cái rương chạy theo sau. Mạng của Tiểu Bảo đang nằm trong tay người ta, không ân cần một chút là không được.
- Tổ trưởng Giang, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Nhìn Tổ trưởng Giang ôm cái rương nhỏ, đi theo đằng sau một người chẳng khác nào người hầu, Từ Nham đứng bên cạnh sốt ruột lên tiếng. Nếu hắn đi rồi, bọn họ ở lại đây làm cái gì bây giờ?
Nghe được tiếng kêu, Giang Khương mới nhớ đến hắn đang là chủ quản nơi này. Nếu hắn đi, bỏ lại đám người Từ Nham, đúng là không được đạo nghĩa cho lắm.
Lập tức thoáng trầm ngâm rồi nói:
- Có một nữ y sĩ vừa mới vào, chị ấy họ Trương. Chờ chị ấy ra, mọi người nghe theo sự phân công của chị ấy là được.
Dứt lời, thấy Đường y sư đã đi xa, hắn vội vàng đuổi theo. Đám người Từ Nham chỉ biết ngây ngốc nhìn theo, đột nhiên cảm thấy mình đúng thật là người dư thừa.
Nào có chuyện như vậy chứ? Tùy tiện giao quyền chỉ huy cho một người xa lạ?
Từ Nham cho rằng điều này không hợp quy củ, nhưng trong đầu liền nhớ đến lời dặn dò của cấp trên, hết thảy nghe theo chỉ huy của đồng chí Giang Khương.
Nghĩ đến đây, Từ Nham đành thở dài, quay sang nhìn đám đội viên đang bất mãn phất tay một cái, sau đó tiếp tục canh gác.
Ngồi trên xe, Giang Khương cẩn thận đặt cái rương lên trên đùi mình. Đây là bùa cứu mạng Tiểu Bảo, tuyệt đối không được để xảy ra vấn đề.
Đường y sư nhìn động tác của Giang Khương, đột nhiên lên tiếng:
- Tại sao cậu lại chuyển động được?
- Ơ?
Giang Khương mở to mắt nhìn Đường y sư, dường như không hiểu Đường y sư đang nói chuyện gì:
- Đường y sư, ngài nói cái gì vậy?
Nghe Giang Khương hỏi, rồi nhìn vẻ mặt vô tội của hắn, Đường y sư hỏi lại:
- Tôi hỏi tại sao cậu lại chuyển động được?
- À.
Giang Khương do dự một chút rồi trả lời:
- Tôi đương nhiên là chuyển động được.
- Tại sao?
Đường y sư không thèm nhìn Giang Khương, chỉ hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Đường y sư, Giang Khương cúi xuống nhìn cái rương trong tay mình, rồi nhớ đến mạng của Tiểu Bảo vẫn còn nằm trong tay Đường y sư, chỉ đành thở dài, nói:
- Thứ đồ chơi đó vô dụng đối với tôi.
Đường y sư nhìn chằm chằm Giang Khương, nói:
- Hai ngày qua cậu vẫn thực hiện cách ly, nhưng hôm nay lại bỏ đồ phòng hộ, chạy đến đây giết người, cũng không lo lắng virus trong người cậu sẽ truyền qua đường không khí lây cho người khác sao? Xem ra, cậu khẳng định virus lần này đối với cậu cũng là thứ đồ chơi?
- Ặc.
Nhìn vẻ mặt quái dị của Đường y sư, Giang Khương cũng không còn cách nào khác. Bởi vì Đường y sư nói không sai. Virus vừa mới tiến vào người hắn, đã trực tiếp bị diệt sát, căn bản không phát huy một chút tác dụng nào, đừng nói chi là truyền bệnh. Hắn vẫn mặc đồ phòng hộ ra bên ngoài chính là không muốn để người khác biết mình cổ quái thôi.
Thấy Giang Khương im lặng không nói, hai mắt Đường y sư lại càng sáng lên vài phần, cẩn thận nhìn Giang Khương, sau đó quay đầu đi, thở dài nói:
- Cậu có biết sát chiêu của Miêu Thiên Nhất có tên là gì không?
- Là gì ạ?
Giang Khương có chút tò mò hỏi Đường y sư.
- Định thân cổ.
Đường y sư dường như nhớ đến điều gì đó, ngẩng đầu nhìn trần xe, sau đó nói:
- Năm đó, khi tôi vừa mới tấn chức y sư, đã theo hai vị y sư khác cũng vừa mới tấn chức ra ngoài tìm dược, rốt cuộc đã gặp được Miêu Thiên Nhất.
- Lúc đó, hai vị y sư kia đều chết, chỉ còn một mình tôi sống sót.
Nói đến đây, Đường y sư lại quay sang nhìn Giang Khương:
- Lúc đó, Miêu Thiên Nhất cũng sử dụng loại Định thân cổ này.
Giang Khương im lặng. Hắn biết rất rõ ý tứ của Đường y sư. Nhưng có những thứ hắn muốn giải thích cũng không giải thích rõ ràng cho lắm. Vì thế hắn chỉ im lặng nhìn Đường y sư, cũng không trả lời.
Nhìn Giang Khương nhìn mình, Đường y sư thở dài nói:
- Mặc kệ thế nào, ông ta cũng đã chết trong tay cậu. Đây cũng là nguyên nhân tôi rất cảm kích cậu, và nội viện sẽ có khen thưởng đối với cậu. Nhưng...
Nói đến đây, Đường y sư nhìn Giang Khương, có chút do dự.
Nghe Đường y sư nói, trong lòng Giang Khương đánh bộp. Hắn sợ Đường y sư sẽ đổi ý.
- Nếu có thể, cậu cho tôi xin...ít máu của cậu được không?
Nghe xong, Giang Khương thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần ngài cứu tiểu Bảo, chút máu tính là gì chứ. Ban đầu sư phụ của hắn còn lấy mấy trăm ml máu của hắn nữa là, lập tức sảng khoái gật đầu, khiến cho Đường y sư cảm thấy vui mừng.
Nhìn sắc mặt vui mừng của Đường y sư, Giang Khương âm thầm khinh bỉ trong lòng. Chút máu thôi mà đã khiến cho Đường y sư vui mừng đến như vậy, vẫn còn kém xa sư phụ của hắn. Ngay cả thịt của hắn cũng cắt mất một miếng.
Lúc này Đường y sư chỉ lo vui mừng, không chú ý đến sắc mặt của Giang Khương. Nếu thấy được thần sắc này của hắn, nhất định sẽ không tiếp tục để Giang Khương khinh bỉ mình.
Trở lại bệnh viện đa khoa Ba quân chủng, Đường y sư mang theo cái rương nhỏ vào lều nghiên cứu. Đương nhiên, với tâm trạng tốt đẹp, Đường y sư đã cho Giang Khương một thời gian xác định, trong vòng ba giờ sẽ cho ra loại thuốc mới ức chế virus, khiến cho Giang Khương thở phào nhẹ nhõm.
Trở về phòng cách ly, Phan Hiểu Hiểu vẫn còn ở bên trong. Nhìn Giang Khương bước vào, gương mặt xinh đẹp đang lo lắng đằng sau tấm mặt nạ liền nở nụ cười:
- Anh về rồi sao?
- Tiểu Bảo thế nào rồi?
Giang Khương hỏi, không để ý đến ánh mắt cổ quái của Viên Dũng bên cạnh.
- Tiểu Bảo vẫn sốt không giảm, phải làm sao bây giờ?
Phan Hiểu Hiểu vô cùng khẩn trương. Cô luôn tin tưởng Giang Khương, lại càng tin vào y thuật của hắn. Nhưng đã mấy ngày rồi, Tiểu Bảo dường như không chuyển biến tốt, tất nhiên là làm cho cô vô cùng khẩn trương.
Nhìn thấy hai cái ống nghiệm này, hai mắt Đường y sư sáng lên, sau đó chạm một ngón tay vào một ống nghiệm rồi đưa cho Giang Khương xem:
- Trên mỗi ống nghiệm có một lớp vi khuẩn. Nếu để cho vi khuẩn này trực tiếp tiếp xúc với da tay, vi khuẩn sẽ lặng yên không một tiếng động tiến vào da của cậu, sau đó chuyển thành cổ độc. Đây là thủ đoạn mà người của Cổ môn hay dùng.
Nghe Đường y sư nói, Giang Khương gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ. Đối với việc Đường y sư tận lực dạy cho hắn, Giang Khương cảm kích vô cùng. Nhưng điều hắn lo lắng nhất chính là Đường y sư có thể tìm được thứ khắc chế độc vật bên trong hay không.
Đường y sư giống như nhìn ra được sự sốt ruột của Giang Khương, chỉ vào hai cái ống nghiệm, nói:
- Có thấy hai ống chia thành màu đen và đỏ không? Cậu có biết nó đại diện cho điều gì không?
Giang Khương mở to mắt nhìn, sau đó lắc đầu. Nếu hắn biết thì tốt rồi.
- Màu đỏ chủ hỏa, có thể đốt cháy vạn vật. Trong mắt người của Cổ môn thì đại diện cho sát khí, chủ công phạt. Màu đen chủ thủy, đại diện cho sinh cơ, kết sinh vạn vật, chủ cứu trị, hồi phục.
Đường y sư nói.
- Vậy ý của người là màu đen chính là giải dược?
Nhìn Đường y sư mỉm cười, Giang Khương chấn động trong lòng, hưng phấn nói.
- Trên cơ bản thì xem như là vậy. Nhưng phải đợi xác nhận lại thì mới dùng được.
Nhìn biểu hiện hưng phấn của Giang Khương, gương mặt đang nghiêm túc của Đường y sư hiện lên nụ cười, sau đó chỉ vào ống nghiệm màu đen, nói:
- Đồng thời những thứ bên trong này cũng là độc vật mà Miêu Thiên Nhất dùng để chống lại Thiên Y Viện chúng ta.
Thấy thuốc giải đã được tìm thấy, Giang Khương có chút nôn nóng, nhìn Đường y sư, nói:
- Vậy bây giờ chúng ta nên trở về. Thuốc giải đã được tìm thấy, mà virus đang có nguy cơ khuếch tán qua đường không khí. Chúng ta phải mau chóng điều chế thuốc kháng, như vậy mới có thể giảm phong hiểm.
- Gấp cái gì chứ? Bây giờ Miêu Thiên Nhất đã chết, không ai có thể thúc giục virus biến dị. Đã có thuốc giải rồi, rất nhanh chúng ta sẽ tìm ra phương pháp khống chế.
Nhìn biểu hiện nôn nóng của Giang Khương, Đường y sư khẽ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, sau đó nói:
- Đợi tôi đi xem Miêu Thiên Nhất một chút.
- Vâng.
Thấy Đường y sư đứng dậy bước vào phòng, Giang Khương vội vàng lên tiếng. Nhưng thật ra hắn ước có thể chạy về bệnh viện ngay bây giờ.
Đường y sư bước vào chưa bao lâu thì bước ra, ánh mắt nhìn Giang Khương có chút cổ quái, nhưng không nói lời nào, xoay người bước ra ngoài.
Giang Khương không dám chậm trễ, vội vàng cầm cái rương chạy theo sau. Mạng của Tiểu Bảo đang nằm trong tay người ta, không ân cần một chút là không được.
- Tổ trưởng Giang, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Nhìn Tổ trưởng Giang ôm cái rương nhỏ, đi theo đằng sau một người chẳng khác nào người hầu, Từ Nham đứng bên cạnh sốt ruột lên tiếng. Nếu hắn đi rồi, bọn họ ở lại đây làm cái gì bây giờ?
Nghe được tiếng kêu, Giang Khương mới nhớ đến hắn đang là chủ quản nơi này. Nếu hắn đi, bỏ lại đám người Từ Nham, đúng là không được đạo nghĩa cho lắm.
Lập tức thoáng trầm ngâm rồi nói:
- Có một nữ y sĩ vừa mới vào, chị ấy họ Trương. Chờ chị ấy ra, mọi người nghe theo sự phân công của chị ấy là được.
Dứt lời, thấy Đường y sư đã đi xa, hắn vội vàng đuổi theo. Đám người Từ Nham chỉ biết ngây ngốc nhìn theo, đột nhiên cảm thấy mình đúng thật là người dư thừa.
Nào có chuyện như vậy chứ? Tùy tiện giao quyền chỉ huy cho một người xa lạ?
Từ Nham cho rằng điều này không hợp quy củ, nhưng trong đầu liền nhớ đến lời dặn dò của cấp trên, hết thảy nghe theo chỉ huy của đồng chí Giang Khương.
Nghĩ đến đây, Từ Nham đành thở dài, quay sang nhìn đám đội viên đang bất mãn phất tay một cái, sau đó tiếp tục canh gác.
Ngồi trên xe, Giang Khương cẩn thận đặt cái rương lên trên đùi mình. Đây là bùa cứu mạng Tiểu Bảo, tuyệt đối không được để xảy ra vấn đề.
Đường y sư nhìn động tác của Giang Khương, đột nhiên lên tiếng:
- Tại sao cậu lại chuyển động được?
- Ơ?
Giang Khương mở to mắt nhìn Đường y sư, dường như không hiểu Đường y sư đang nói chuyện gì:
- Đường y sư, ngài nói cái gì vậy?
Nghe Giang Khương hỏi, rồi nhìn vẻ mặt vô tội của hắn, Đường y sư hỏi lại:
- Tôi hỏi tại sao cậu lại chuyển động được?
- À.
Giang Khương do dự một chút rồi trả lời:
- Tôi đương nhiên là chuyển động được.
- Tại sao?
Đường y sư không thèm nhìn Giang Khương, chỉ hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Đường y sư, Giang Khương cúi xuống nhìn cái rương trong tay mình, rồi nhớ đến mạng của Tiểu Bảo vẫn còn nằm trong tay Đường y sư, chỉ đành thở dài, nói:
- Thứ đồ chơi đó vô dụng đối với tôi.
Đường y sư nhìn chằm chằm Giang Khương, nói:
- Hai ngày qua cậu vẫn thực hiện cách ly, nhưng hôm nay lại bỏ đồ phòng hộ, chạy đến đây giết người, cũng không lo lắng virus trong người cậu sẽ truyền qua đường không khí lây cho người khác sao? Xem ra, cậu khẳng định virus lần này đối với cậu cũng là thứ đồ chơi?
- Ặc.
Nhìn vẻ mặt quái dị của Đường y sư, Giang Khương cũng không còn cách nào khác. Bởi vì Đường y sư nói không sai. Virus vừa mới tiến vào người hắn, đã trực tiếp bị diệt sát, căn bản không phát huy một chút tác dụng nào, đừng nói chi là truyền bệnh. Hắn vẫn mặc đồ phòng hộ ra bên ngoài chính là không muốn để người khác biết mình cổ quái thôi.
Thấy Giang Khương im lặng không nói, hai mắt Đường y sư lại càng sáng lên vài phần, cẩn thận nhìn Giang Khương, sau đó quay đầu đi, thở dài nói:
- Cậu có biết sát chiêu của Miêu Thiên Nhất có tên là gì không?
- Là gì ạ?
Giang Khương có chút tò mò hỏi Đường y sư.
- Định thân cổ.
Đường y sư dường như nhớ đến điều gì đó, ngẩng đầu nhìn trần xe, sau đó nói:
- Năm đó, khi tôi vừa mới tấn chức y sư, đã theo hai vị y sư khác cũng vừa mới tấn chức ra ngoài tìm dược, rốt cuộc đã gặp được Miêu Thiên Nhất.
- Lúc đó, hai vị y sư kia đều chết, chỉ còn một mình tôi sống sót.
Nói đến đây, Đường y sư lại quay sang nhìn Giang Khương:
- Lúc đó, Miêu Thiên Nhất cũng sử dụng loại Định thân cổ này.
Giang Khương im lặng. Hắn biết rất rõ ý tứ của Đường y sư. Nhưng có những thứ hắn muốn giải thích cũng không giải thích rõ ràng cho lắm. Vì thế hắn chỉ im lặng nhìn Đường y sư, cũng không trả lời.
Nhìn Giang Khương nhìn mình, Đường y sư thở dài nói:
- Mặc kệ thế nào, ông ta cũng đã chết trong tay cậu. Đây cũng là nguyên nhân tôi rất cảm kích cậu, và nội viện sẽ có khen thưởng đối với cậu. Nhưng...
Nói đến đây, Đường y sư nhìn Giang Khương, có chút do dự.
Nghe Đường y sư nói, trong lòng Giang Khương đánh bộp. Hắn sợ Đường y sư sẽ đổi ý.
- Nếu có thể, cậu cho tôi xin...ít máu của cậu được không?
Nghe xong, Giang Khương thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần ngài cứu tiểu Bảo, chút máu tính là gì chứ. Ban đầu sư phụ của hắn còn lấy mấy trăm ml máu của hắn nữa là, lập tức sảng khoái gật đầu, khiến cho Đường y sư cảm thấy vui mừng.
Nhìn sắc mặt vui mừng của Đường y sư, Giang Khương âm thầm khinh bỉ trong lòng. Chút máu thôi mà đã khiến cho Đường y sư vui mừng đến như vậy, vẫn còn kém xa sư phụ của hắn. Ngay cả thịt của hắn cũng cắt mất một miếng.
Lúc này Đường y sư chỉ lo vui mừng, không chú ý đến sắc mặt của Giang Khương. Nếu thấy được thần sắc này của hắn, nhất định sẽ không tiếp tục để Giang Khương khinh bỉ mình.
Trở lại bệnh viện đa khoa Ba quân chủng, Đường y sư mang theo cái rương nhỏ vào lều nghiên cứu. Đương nhiên, với tâm trạng tốt đẹp, Đường y sư đã cho Giang Khương một thời gian xác định, trong vòng ba giờ sẽ cho ra loại thuốc mới ức chế virus, khiến cho Giang Khương thở phào nhẹ nhõm.
Trở về phòng cách ly, Phan Hiểu Hiểu vẫn còn ở bên trong. Nhìn Giang Khương bước vào, gương mặt xinh đẹp đang lo lắng đằng sau tấm mặt nạ liền nở nụ cười:
- Anh về rồi sao?
- Tiểu Bảo thế nào rồi?
Giang Khương hỏi, không để ý đến ánh mắt cổ quái của Viên Dũng bên cạnh.
- Tiểu Bảo vẫn sốt không giảm, phải làm sao bây giờ?
Phan Hiểu Hiểu vô cùng khẩn trương. Cô luôn tin tưởng Giang Khương, lại càng tin vào y thuật của hắn. Nhưng đã mấy ngày rồi, Tiểu Bảo dường như không chuyển biến tốt, tất nhiên là làm cho cô vô cùng khẩn trương.
Danh sách chương