- Số 2 xác nhận, mục tiêu đã bị bắn trúng.   

- Số 3 xác nhận, mục tiêu đã bị bắn trúng.   

Trong sự im lặng, đám người Tử Nham nhìn chằm chằm màn hình. Tất cả đều khẩn trương đến cực điểm. Cho đến khi bên tai truyền đến tiếng xác nhận của hai người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.   

Tình huống biến ảo, khiến cho bọn họ bị hù dọa, thiếu chút nữa là ngất đi.   

Mặc dù hình ảnh không rõ ràng cho lắm, thậm chí hơn phân nửa còn bị tấm rèm che ngăn cản, nhưng mọi người vẫn mơ hồ nhìn thấy tình huống giao thủ bên trong. Hơn nữa, thông qua micro truyền đến tiếng vang kinh khủng. Mặc dù chỉ mới hơn nửa phút, nhưng cũng đủ để cho mọi người cảm nhận được sự kịch liệt trong đó.   

Mặc dù hai người nói cái gì là, Thiên Y ngoại viện, nội viện..., bọn họ nghe không hiểu, nhưng khi biết được Tổ trưởng Giang bị rơi vào thế hạ phong, mắt thấy tính mạng khó giữ, Từ Nham thậm chí còn có ý định cho tay súng bắn tỉa đột kích, ai ngờ tình huống lại nghịch chuyển.   

Mặc kệ là ai, bị tay súng bắn tỉa bắn trúng hai phút, cho dù không chết cũng nguy hiểm đến tính mạng. Đừng nói cho đối phương đã bị Tổ trương Giang đả thương nặng.   

Mọi người nghe được tiếng thở phào của tổ trưởng Giang, còn có tiếng hấp hối của đối phương, tất cả nhìn nhau một cái rồi cùng hoan hô.   

Ít nhất, mặc kệ thế nào cũng không xảy ra sự cố.   

- Vài người theo tôi qua đó xem một chút.   

Từ Nham vung tay lên, đang định dẫn mấy đội viên lên lầu, chuẩn bị hỗ trợ Giang Khương, ai ngờ tai nghe truyền đến tiếng báo cáo của tay súng bắn tỉa;   

- Báo cáo, có ba trực thăng đang bay đến.   

- Ba trực thăng?   

Từ Nhảm sửng sốt, sau đó cau mày nói:   

- Có logo gì không? Lai lịch ra sao?   

Bên kia thoáng chần chừ một chút rồi đáp:   

- Một trực thăng mang dấu hiệu của cảnh sát, một trực thăng được phủ sơn, còn một cái là chim ruồi dân dụng.   

Sau khi báo cáo xong, mọi người liền nghe thấy tiếng trực thăng truyền đến.   

- Cảnh sát? Quân đội? Tại sao trước đó lại không có thông báo?   

Từ Nham cau mày, trầm giọng nói:   

- Các người tiếp tục quan sát, tùy thời báo cáo tình huống.   

Dứt lời, liền vung tay lên:   

- Chúng ta đến đó xem tình hình. Mặc kệ đối phương có lai lịch gì, chúng ta cũng phải đảm bảo an toàn cho Tổ trưởng Giang.   

- Vâng.   

Đám đội viên lên tiếng.   

Mọi người đều đứng lên, đi theo phía sau Từ Nham ra ngoài.   

Lúc này có không ít người từ trong phòng của mình ló đầu ra. Khi nhìn thấy đám người Từ Nham một thân quân phục chạy lên, ai nấy đều biến sắc, vội vàng lui lại vào phòng. Người nào gan lớn cũng bị đám người Từ Nham dọa sợ, đành phải đóng cửa lại.   

Chờ mọi người chạy vào phòng khách, Giang Khương cầm cái rương nhỏ của Miêu đại sư đặt lên bàn, cẩn thận tìm kiếm.   

- Tổ trưởng Giang.   

Thấy Giang Khương bình yên vô sự, Từ Nham vui mừng kêu lên. Đang định nói tiếp, liền bị Giang Khương đưa tay cản lại.   

- Mọi người không nên vào, phong tỏa cả tầng lầu. Nơi này có vật thể nguy hiểm đang tồn tại.   

Giang Khương ra lệnh.   

- Hả...vâng.   

Nghe Giang Khương nói, Từ Nham sửng sốt, vội vàng lên tiếng rồi vung tay lên, ngăn cản đám người đằng sau.   

Lúc này, trực thăng đã ầm ầm trên bầu trời khách sạn.   

Trong tai nghe của Từ Nham truyền đến tiếng của tổ giám sát bên dưới:   

- Đội trưởng, trực thăng gửi đến tín hiệu liên lạc, nói là ngươi của tổ trưởng Giang, yêu cầu thả dây.   

Lúc này Giang Khương cũng nghe thấy, liền trầm giọng nói:   

- Nói cho bọn họ biết vị trí, cho phép thả dây.   

Từ Nham nghe Giang Khương nói, vội vàng lên tiếng:   

- Chấp hành mệnh lệnh của Tổ trưởng Giang, cho phép thả dây.   

Nghe có người đến, Giang Khương cũng dựng thẳng thắt lưng, không tiếp tục tìm kiếm nữa, giao cho người của ngoại viện xử lý. Bọn họ mới là những nhân sĩ chuyên nghiệp.   

Rất nhanh, mấy sợi dây xuất hiện bên ngoài cửa sổ. Từ Nham nhìn thấy một số người không mang trang bị gì cả, chỉ mặc bộ quần áo màu đen và đeo bao tay từ cửa sổ nhảy vào, sau đó rơi xuống mặt đất, trong lòng liền kinh hãi.   

- Cao thủ...tất cả đều là cao thủ.   

- Y sĩ Giang.   

Sau khi mọi người tiến vào, nhanh chóng nhìn xung quanh, xác nhận không có nguy hiểm, liền cung kính gật đầu với Giang Khương.   

Nhìn bộ dạng, còn có huy hiệu trước ngực, Giang Khương liền biết người đến là ai, lập tức gật đầu, nói:   

- Các người hãy tìm kiếm trong phòng, xem có thứ gì bất thường tồn tại hay không? Chú ý an toàn. Ngoài ra còn có một người của Cổ môn chết bên trong, trên giường tồn tại độc vật không rõ. Nhất định phải rửa sạch, đồng thời mang nó về nội viện xử lý.   

- Vâng.   

Sắc mặt mọi người có chút biến đổi. Vốn bọn họ vâng lệnh đến hỗ trợ, sau khi nhìn thấy tình huống, còn tưởng rằng người của Cổ môn đã chạy trốn, ai ngờ lại bị giết chết.   

Người đầu lĩnh gật đầu nói với Giang Khương:   

- Y sĩ Giang, mời cậu về nghỉ ngơi. Đường y sư và Trương y sư đang chạy đến.   

Giang Khương gật đầu, sau đó nói:  

- Tôi biết rồi. Mọi người hãy xử lý sơ bộ trước đi, tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.   

- Vâng.   

Mọi người cùng lên tiếng, sau đó chạy vào trong phòng. Đối với người của Cổ môn, cho dù đã chết, bọn họ cũng không dám khinh thường. Nên biết rằng, thân là cao thủ ngoại viện Thiên Y, địch nhân lớn nhất của bọn họ chính là người của Cổ môn. Mấy năm nay, mặc dù người của Cổ môn ẩn núp không xuất hiện, nhưng vẫn luôn có người chết trong tay Cổ môn.   

Vị đầu lĩnh cẩn thận từ trong túi móc ra một cái hộp, mọi người từ trong hộp móc ra một viên thuốc bỏ vào miệng, rồi đeo khẩu trang vào, lúc này mới cẩn thận đẩy cửa phòng bước vào.   

Nhìn mọi người bước vào, rồi lập tức đóng cửa phòng, Giang Khương thở hắt ra, sau đó ngồi xuống ghế salon, tay mở cái rương nhỏ, muốn tìm bên trong có thứ gì đó hay không, nhưng tay vừa chạm đến lại rụt trở về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện