- Phó thủ tướng Trương...   

Người phụ trách nghe Bộ trưởng Đào hỏi liền chậm rãi phun ra một cái tên.   

- Phó thủ tướng Trương?   

Bộ trưởng Đào kinh ngạc. Dĩ nhiên ông ta biết Phó thủ tướng Trương là ai. Đó là Phó thủ tướng thường vụ Trương của Quốc vụ viện, là một trong bảy vị đứng đầu, cao hơn Phó thủ tướng Tề cả một cấp bậc. Đây chính là tầng quản lý cao nhất của quốc gia, hơn nữa còn được coi là một trong những vị đứng đầu cả nước.   

Lúc này Bộ trưởng Đào đã không đợi chờ mệnh lệnh nữa. Phó thủ tướng Trương đã làm Tổ trưởng, điều này đã nói rõ rất nhiều vấn đề.   

Có điều, Bộ trưởng Đào vẫn không kìm được hỏi câu cuối cùng:   

- Vậy Phó thủ tướng Trương làm Tổ trưởng, lẽ nào Phó thủ tướng Tề phụ trách vị trí Tổ phó thường vụ sao?   

Người phụ trách nghe Bộ trưởng Đào hỏi vậy, sắc mặt càng thêm quái dị, sau đó nói:   

- Phó thủ tướng Tề hiện tại chỉ là Tổ phó phụ trách chỉ huy và điều động toàn cục thôi...   

- Á?!!  

Bộ trưởng Đào lại một lần nữa sửng sốt, sau đó ngạc nhiên nói:   

- Chẳng lẽ không phải Phó thủ tướng Tề phụ trách công tác bình thường của cả tổ sao?   

- Không phải...   

Người phụ trách nhẹ nhàng lắc đầu.   

- Vậy Tổ phó thường vụ là ai?   

Trong đầu Bộ trưởng Đào xuất hiện một cái tên, nhưng ông lại cảm thấy quá hoang đường nên khẽ vứt cái tên này ra khỏi đầu. Nhưng ông thực sự không nghĩ ra còn có ai có thể tiếp nhận vị trí Tổ phó thường vụ này. Ông đành phải hiếu kỳ hỏi tiếp.   

- Vẫn là Tổ trưởng Giang...   

Người phụ trách lãnh đạm nói.   

- ...   

Bộ trưởng Đào im lặng, người phụ trách bên cạnh cũng im lặng, không ai nói thêm gì, chỉ im lặng đi vào phòng cách ly quan sát.   

Hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt trên mạch của Tiểu Bảo, sau đó thả ra.   

Trương Ngọc Phượng nhìn hai hàng lông mày nhíu chặt trên khuôn mặt tuấn tú kia, cuối cùng không kìm được nói:   

- Giang Khương... đừng sốt ruột, chúng ta lại từ từ nghĩ cách...   

Giang Khương nghe Trương Ngọc Phượng nói vậy thì hai mắt chậm rãi trầm tĩnh lại, trong mắt lóe lên tia uể oải. Vì tình hình của Tiểu Bảo mà hắn đã bắt mạch cho nó một lúc lâu, thậm chí cả công năng Thanh chướng cũng sử dụng hai lần, nhưng vẫn không tìm được cách tốt nhất khống chế tình hình bệnh tình của Tiểu Bảo.   

- Hiệu lực của thuốc Quy tức còn bao lâu nữa thì hết?   

Giang Khương thở hắt ra, nhìn về phía Viêm Dũng hỏi.   

Viêm Dũng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, sau đó trả lời:   

- Còn hai tiếng đồng hồ nữa...   

- Hai tiếng đồng hồ!   

Ánh mắt Giang Khương khẽ âm trầm, sau đó đi đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại, bấm một dãy số.   

- Tìm được chưa?   

Giọng Giang Khương khá lạnh lẽo, Trương Ngọc Phượng và Viêm Dũng bên cạnh cũng liếc mắt nhìn nhau. Cả hai đều rất lo lắng. Họ hiểu rõ... cảm xúc của Giang y sĩ bây giờ đã không thể nào khống chế được nữa rồi.   

Quả nhiên, giọng Giang Khương lập tức nâng cao, giọng càng lúc càng lạnh lẽo:   

- Vẫn chưa sao? Tôi đã nói phương hướng với các anh rồi... Sao vẫn chưa tìm được? Các anh có còn là người của Cục an toàn quốc gia nữa không? Vô dụng như vậy, có cần tôi gọi người của Bộ tổng tham mưu ba quân chủng đến giúp các người không?   

- Nhanh lên một chút, nếu trong vòng một tiếng nữa chưa có tin tức... Tôi sẽ điều người của Bộ tổng tham mưu ba quân chủng đến đấy...   

- Hiểu chưa?   

- Cạch...   

Giang Khương gác mạnh máy, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Trương Ngọc Phượng và Viêm Dũng ở bên cũng lờ mờ nghe thấy tiếng hít thở mạnh truyền đến. Trong mắt hai người lóe lên tia căng thẳng. Giang y sĩ trước nay luôn ôn hòa bình thản mà giờ lại có bộ dạng như vậy, xem ra lúc này Giang y sĩ đã thật sự không khống chế được cảm xúc rồi.   

Trương Ngọc Phượng thấy Giang Khương như vậy chần chừ một chút, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.   

Hai mươi phút sau, Trương Ngọc Phượng lại một lần nữa bước vào phòng khử trùng rồi đi vào. Đằng sau còn có một người khác toàn thân mặc trang phục phòng hộ.   

Người đó chậm rãi đi đến bên cạnh Giang Khương đang ngồi ngẩn người trước giường bệnh của Tiểu Bảo nhìn chằm chằm Tiểu Bảo, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên vai Giang Khương.   

- Giang Khương...   

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Giang Khương khiến sắc mặt đang âm trầm đến cực điểm của Giang Khương lập tức thả lỏng bớt. Hắn quay đầu lại nhìn gương mặt xinh đẹp ẩn dưới chiếc mũ trùm đầu trong suốt, miễn cưỡng nở ra một nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay ngọc, cười nói:   

- Sao em lại tới đây?   

- Em nghe bác sĩ Trương nói hiện tại tâm tình của anh không được tốt, cho nên bảo em đến thăm anh...   

Phan Hiểu Hiểu đưa tay nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc Giang Khương, cắn môi, cười nói:   

- Đừng lo... chắc chắn Tiểu Bảo sẽ không sao đâu...   

- Ừm...   

Giang Khương nhẹ nhàng nắm chặt tay Phan Hiểu Hiểu, sau đó gật đầu nhìn về phía Trương Ngọc Phượng, trên mặt lộ tia cảm kích.   

- Đúng vậy... Giang Khương, cậu đừng lo... Giờ Đường y sư bọn họ đang dốc sức tiến hành phân tích bệnh độc, tôi tin sẽ nhanh chóng nghiên cứu ra thuốc ức chế bệnh độc mới thôi!   

Trương Ngọc Phượng thấy tâm tình Giang Khương dường như đã hơi ổn định một chút, lúc này chị mới thở phào nhẹ nhỏm, sau đó cười nói.   

Giang Khương gật đầu, sau đó cười cười, nói:   

- Xin lỗi, chị Trương... khiến chị phải lo lắng rồi...   

- Không sao... Tôi biết là do cậu quá lo lắng cho Tiểu Bảo, tôi rất hiểu...   

Chị Trương mỉm cười gật đầu, nói:   

- Nếu cậu còn nói nữa thì quá khách sáo rồi đấy...   

- Vâng... cảm ơn!   

Giang Khương gật đầu.   

Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc lại một lần nữa vang lên. Giang Khương đứng bật dậy, chạy đến bên cạnh bàn làm việc, đưa tay cầm điện thoại.   

- Tìm được rồi? Chắc chắn 80%?   

Trong giọng nói của Giang Khương mang theo chút hưng phấn, nói:   

- Không bị hắn phát hiện chứ?   

- Không! Được... Các anh canh gác ở đó, tôi lập tức tới ngay...   

Giang Khương đang định ngắt máy, đột nhiên lại nói:  

- Điều cho tôi ba tay súng bắn tỉa giỏi nhất đến, canh chặt cho tôi, nhất định không thể để hắn chạy thoát cho tôi...   

- Không cần quản... sợ cái gì? Xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm... theo dõi cho tôi, nếu hắn muốn chạy cứ nổ súng cho tôi... Tuyệt đối không thể để hắn trốn...   

Sau khi dứt lời, Giang Khương cúp máy thật mạnh, sau đó bước nhanh về phía phòng khử trùng...   

Mấy người nhìn sững Giang Khương đang mở cửa phòng khử trùng, cứ thế lao vọt đi. Lúc này Trương Ngọc Phượng bên cạnh mới phản ứng lại, hét lên kinh ngạc:   

- Giang Khương... Cậu vẫn chưa mặc đồ phòng hộ....   

- Không cần...   

Giang Khương nói ra hai chữ, cánh cửa phòng khử trùng chậm rãi đóng lại.   

- Không cần?   

Trương Ngọc Phượng nhìn chằm chằm cánh cửa phòng khử trùng bị đóng lại, rồi lại nhìn thấy đèn đỏ trên cửa phòng khử trùng lóe lên. Lúc này sắc mặt chị liền biến đổi. Giang Khương cứ không mặc đồ phòng hộ mà khởi động khử độc như vậy, hắn sao chịu đựng nỗi?   

Lúc này Viêm Dũng bên cạnh cũng biến sắc, xông đến cửa phòng khử trùng, liên tục đập lên nút khởi động của cửa, muốn mở cửa thả Giang Khương ra. Nhưng sau một lúc vỗ mạnh cánh cửa vẫn không hề có chút phản ứng.   

Viêm Dũng nhìn cánh cửa lớn vẫn đứng yên bất động, lúc này trên mặt lộ vẻ chán nản. Anh ta quên mất, một khi bắt đầu khử trùng, cánh cửa đó không thể mở ra, trừ phi khử trùng xong, tất cả các chất khử trùng đã bị quạt hút gió hút đi hết thì mới có thể mở ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện