Giang Khương đi sau nhìn Đường y sư dẫn mấy y sĩ vào phòng nghỉ ngơi để nghỉ thì lúc này mới xem như thở phào nhẹ nhỏm.   

- Giang Khương... lá gan của cậu đúng là lớn thật!   

Lúc này Trương Ngọc Phượng nhìn Giang Khương vẻ mặt cảm thán. Tên này dám nói năng như vậy trước mặt Đường y sư, nếu như không cẩn thận, lần này Giang Khương e là sẽ gặp phiền phức lớn. Có điều chị rất cảm động vì Giang Khương đã hấp dẫn hết cơn giận của Đường y sư lên người hắn.   

Giang Khương bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu nói:   

- Chị Trương... Nếu tôi không làm như vậy, e là Đường y sư chưa chịu thôi đâu... Cứ thế cái đã, đợi Lâm y sĩ có kết quả rồi tính sau. Dù sao cũng chẳng trốn được!   

- Cậu ấy... haizz...   

Trương Ngọc Phượng thấy Giang Khương vẫn bình tĩnh thì cũng chỉ có thể bất đắc dĩ. Chị rất thích Giang Khương, đặc biệt là nhìn cách hắn đối xử với Tiểu Bảo, trong lòng chị ta cũng quan tâm đ ến Giang Khương như một người chị. Nhưng, đối mặt với cơn giận của Đường y sư chị quả thật hơi bất lực. So với chị, Giang Khương đằng sau có La y sư đứng đầu vẫn có chỗ dựa hơn.   

Hai người quay trở về phòng cách ly, lại nhìn Tiểu Bảo, sau khi xác định tạm thời không có chuyện gì khác thường, lúc này Giang Khương mới nghĩ ra một chuyện, sau đó hắn bước đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại, bấm một dãy số nói:   

- Tổ Tây Sơn, tôi là Giang Khương... Hiện giờ tình hình có biến, tôi yêu cầu tăng cường cách ly nhà trẻ Tây Sơn, nghiêm hắc căn cứ theo điều lệ cách ly để tiến hành cách ly... bất kỳ ai cũng không được phép vi phạm...   

- Cái gì? Ai đưa ra thông báo? Ai cho phép thăm hỏi? Bao lâu rồi?   

Lúc này Giang Khương vừa nghe được hai câu thì sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh giọng quát.   

- Bộ trưởng Nghiêm?   

Sắc mặt Giang Khương lại một lần nữa lạnh lẽo, sau đó căng thẳng hỏi:   

- Đã có ai vào thăm xong rời đi chưa?   

- Chưa có... giờ đều đang ở bên trong!   

Người bên kia vội vàng trả lời.   

Giang Khương nghe thấy câu trả lời này mới xem như thở phào nhẹ nhỏm, sau đó nói:   

- Giờ tôi ra lệnh, bắt đầu từ giờ phút này, cấm mọi người ra vào. Đồng thời những người đã vào đều sẽ căn cứ theo điều lệ cách ly phòng dịch để tiến hành cách ly, bất kỳ ai cũng không được phép ngoại lệ...   

Bên kia nghe thấy Giang Khương ra lệnh vội căng thẳng nói:   

- Tổ trưởng Giang... Ban nãy phu nhân và Bộ trưởng Đào của Bộ ngoại giao đã vào... Còn có cả phu nhân Bộ trưởng Viên của Bộ tài chính cũng vào... Còn cả Phó trưởng tham mưu Lý của quân khu Bắc Kinh... Chẳng lẽ cũng cách ly?   

- Cách ly! Cho dù là ai cũng không được phép ngoại lệ, phải nghiêm khắc thực hiện theo quy định. Nếu có ai dám làm trái, tôi đảm bảo kiếp sau cũng sẽ phải sống trong tù, biết chưa?   

Giang Khương cau mày, trầm giọng quát.  

- Vâng...   

Bên kia nghe thấy ngữ khí nghiêm khắc của Giang Khương cũng không dám có thêm chút sơ suất gì, lập tức trầm giọng đáp.   

Vị trung tá cảnh sát vũ trang bên kia sau khi cúp máy, vẻ mặt vô cùng khổ sở.   

Trước khi nghe máy anh ta vốn đang thở phào nhẹ nhỏm, nhưng giờ tim đã nhảy lên tới cổ họng rồi.   

Nên biết rằng mấy vị đi vào đều là những nhân vật lớn một ngón tay có thể nghiền chết anh ta. Đặc biệt là vị Bộ trưởng Đào kia, đó là một lão đại xếp trong TOP 10 cả nước, nhưng giờ phải cách ly người ta. Mệnh lệnh như vậy, chỉ e Tổ trưởng Giang nghe nói có chỗ dựa ở Bắc Kinh, thật sự không có ai dám ra lệnh không chút lưu tình như vậy.   

Ra lệnh như vậy, chỉ sợ cho dù là vị Phó thủ tướng treo danh tổ trưởng kia muốn hạ lệnh thì cũng phải cân nhắc một chút.   

Có điều, nếu lão đại cấp trên ra lệnh, vậy thì giờ anh ta chỉ cần nghiến răng nghe theo lệnh, cách ly mấy vị lão đại này là được. Nhiều lắm là chọn mấy phòng tốt tốt cho mấy vị lão đại là được.   

Sau khi Giang Khương ngắt máy, vẻ mặt càng thêm âm trầm. Hắn không ngờ, Nghiêm Quốc Hùng lại dám tùy tiện làm trái quy tắc, nếu như những người vào thăm này ra ngoài thì chắc chắn sẽ phiền phức lớn.   

Trương Ngọc Phượng ở bên không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng mơ hồ hiểu ra gì đó, cũng không kìm được căng thẳng hỏi:   

- Giang Khương, không xảy ra chuyện gì lớn chứ?   

- Vẫn may...   

Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, sắc mặt hơi tốt hơn, sau đó nói:   

- Có người vào thăm, nhưng vẫn chưa ra ngoài, giờ cho cách ly toàn bộ rồi!   

- A? Có người vào thăm? Ai cho vào? Còn muốn sống nữa không?   

Trương Ngọc Phượng nghe thấy câu này không kìm được hít một hơi lạnh.   

Nếu thật sự xảy ra vấn đề, đó không phải chuyện nhỏ, ít nhất đó là chuyện trên cả trăm, thậm chí là trên cả ngàn mạng. Hơn nữa rút giây động rừng, không biết sẽ gây ra tổn hại lớn chừng nào cho quốc gia và xã hội.   

- Nghiêm Quốc Hùng...   

Giang Khương lạnh lùng phun ra một cái tên, sau đó nhìn sang Trương Ngọc Phượng, nói:   

- Chị Trương... chị ở đây coi một chút, tôi đi xử lý chuyện này rồi quay lại!   

- Được, cậu đi đi!   

Trương Ngọc Phượng gật đầu, chuyện như thế này dĩ nhiên chị và Lâm Ngọc Tường sẽ không nhúng tay vào, giao cho Giang Khương xử lý chị rất yên tâm.   

Giang Khương đi qua phòng khử trùng, lại đi đến thang máy, khuôn mặt càng lạnh lẽo hơn. Hắn thật sự đã rất khoan dung với Nghiêm Quốc Hùng này rồi. Ít nhiều Nghiêm Quốc Hùng cũng là một Phó bộ trưởng Bộ y tế, hơn nữa tổ này cũng cần có một người để trù tính toàn cục bên ngoài, vì Tổ phó thường vụ hắn cũng không quen với việc này lắm, cho nên hắn mới không hạn chế gì Nghiêm Quốc Hùng này.   

Nhưng bây giờ, Nghiêm Quốc Hùng lại gây ra sai lầm như vậy, tuy chỉ ngoài ý muốn, nhưng vi phạm điều lệ thế này thì không ai có thể cứu nỗi lão nữa. Hơn nữa Giang Khương cũng không thể tiếp tục để người như vậy ở đây, bắt buộc phải dọn dẹp sạch hiểm họa ngầm này. Lúc này không thể nào để xảy ra được bất kỳ sơ sót gì.   

Nếu đổi lại là người khác có lẽ sẽ không xử lý chuyện này một cách không nể tình như vậy. Người làm quan đều nể mặt nhau, nhưng Giang Khương thì không. Những lúc như thế này phải thật quyết đoán, không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm gì.   

Giang Khương cũng không cho phép bất kỳ điều dị thường gì xuất hiện ở đây.   

Giang Khương bước ra thang máy, sắc mặt lạnh lẽo, sau đó bước đến trước một văn phòng. Hiện giờ trên căn bản người của tiểu đội đều sẽ ở đây. Nhân lúc mọi người đều ở đây phải nhanh chóng xử lý chuyện này, dao sắc chặt đay rối, sau đó lại sắp xếp người khác phụ trách mảng này.   

Mọi người thấy Giang Khương đang bước nhanh tới, mọi người đều hơi sửng ra. Lúc này Nghiêm Quốc Hùng đang khá thỏa mãn, vừa thấy Giang Khương bước vào sắc mặt cũng bớt đi vẻ sợ hãi lúc đầu, làm như không nhìn thấy Giang Khương, tiếp tục nói với mọi người:   

- Mọi người cần phải làm tốt công việc của mình, nhất định không được để xảy ra sai sót!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện