- Giang Khương.
Đã mấy tháng không gặp, lúc này Phan Hiểu Hiểu bước lên ôm lấy thắt lưng Giang Khương. Mặc dù Giang Khương đang mặc áo phòng hộ, nhưng cô vẫn ngả đầu lên vai hắn, hai mắt đỏ bừng, như thế nào cũng không bỏ tay ra được.
- Được rồi, không phải anh đã trở về sao?
Giang Khương nhẹ nhàng vỗ vai Phan Hiểu Hiểu, ôm lấy cơ thể mềm mại vào lòng, mũi ngửi được một mùi thơm quen thuộc.
- Nếu không phải vì Tiểu Bảo, liệu anh có trở về hay không? Anh nhất định là không nhớ em rồi?
Phan Hiểu Hiểu chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói với Giang Khương.
Nhìn Phan Hiểu Hiểu có chút tiều tụy, Giang Khương cũng cảm thấy đau lòng, biết được vì Tiểu Bảo, Phan Hiểu Hiểu chỉ sợ lo lắng không ngủ được.
Hắn lại dùng sức ôm Phan Hiểu Hiểu vào lòng.
- Á, đồ xấu xa!
Phan Hiểu Hiểu kinh hô lên. Cảm nhận được sức mạnh của cánh tay Giang Khương, trong lòng Phan Hiểu Hiểu cũng cảm thấy ấm áp, nhưng hai mắt lại đỏ hơn vài phần, hung hăng đấm vào vai Giang Khương mấy cái, nức nở:
- Đồ xấu xa, anh để em một mình ở đây, anh có biết em sợ lắm hay không? Em chỉ có một mình Tiểu Bảo, nhìn thằng bé không ổn, em sợ lắm có biết không?
- Được, là anh không tốt, là anh không tốt.
Giang Khương dùng tay vuốt mái tóc Phan Hiểu Hiểu, nói:
- Không có việc gì rồi. Không phải anh đã trở về sao? Đừng khóc nữa.
Vất vả lắm mới trấn an được Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương nhìn xung quanh, cảm thấy hài lòng. Xem ra bên này cũng rất nể mặt, an bài cho Phan Hiểu Hiểu một phòng cách ly khá tốt.
- Giang Khương, em còn phải ở đây bao lâu nữa?
Đã ở đây mấy tiếng đồng hồ, Phan Hiểu Hiểu thật sự cảm thấy lo lắng.
- Chắc còn phải ở thêm vài ngày nữa. Em cứ yên tâm ở đây đi. Cũng không còn cách nào, nhất định phải chờ thời gian cách ly hoàn thành mới được.
Giang Khương mỉm cười trấn an, nói:
- Dù sao mấy ngày này anh cũng sẽ ở lại đây. Có thời gian anh sẽ đến thăm em.
- Ừm.
Mặc dù đã sớm biết đáp án, nhưng Phan Hiểu Hiểu vẫn có chút buồn bực trong lòng. Ngày nào cũng bị nhốt trong phòng thì đúng là nhàm chán vô cùng.
- Được rồi, cô Dương đang ở bên cạnh. Em cũng yên tâm đi. Chỉ cần không có vấn đề gì nghiêm trọng, em có thể về nhà.
Giang Khương mỉm cười gật đầu:
- Để anh bảo người ta mang điện thoại đến đây cho em. Có việc gì thì em cứ gọi điện thoại cho anh. Bây giờ để anh sang bên chỗ dì Dương trước.
- Vâng, nếu có thời gian, anh nhất định phải đến thăm em đấy.
Phan Hiểu Hiểu gật đầu nói.
Giang Khương xoa đầu Phan Hiểu Hiểu:
- Yên tâm đi, để anh bảo Tử Nguyệt sang đây trò chuyện với em.
- Tử Nguyệt cũng đến đây rồi sao? Được, đã lâu rồi em không có gặp Tử Nguyệt.
Nghe Giang Khương nói như thế, Phan Hiểu Hiểu vui mừng kêu lên.
Rời khỏi chỗ Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương bước sang chỗ của dì Dương.
Bị cách ly, nhưng thân là con dâu của người đứng đầu nhà nước, dì Dương vẫn rất bình tĩnh, lúc này đang ngồi trong phòng xem tivi, nhìn thấy Giang Khương bước vào, bà cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Nhìn dì Dương bình tĩnh như vậy, Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn đang lo lắng không biết dì Dương có cảm thấy phiền phức khi bị cách ly không.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tôi đến đón con tôi về nhà? Các người dựa vào cái gì mà ngăn tôi? Nếu con tôi xảy ra vấn đề, các người ai sẽ chịu trách nhiệm?
Một người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng đứng trước cổng nhà trẻ, tay chỉ vào một cảnh sát có vũ trang, tức giận quát lớn:
- Anh có biết tôi là ai không?Chỉ là một trung tá, vậy mà dám hoành hành trước mặt tôi? Tôi nói cho anh biết, ngày mai tôi sẽ nói người giáng chức anh đấy?
- Đây là đứa cháu gái mà Bộ trưởng Viên yêu quý nhất. Nếu anh không cho nhà chúng tôi đón cháu về, lão gia tử nhà tôi phát hỏa, các người một người cũng không thoát khỏi đâu.
Một người phụ nữ trung niên giống như bảo mẫu cũng chen vào lên tiếng.
- Đúng, anh có biết tôi là ai không? Trong Tứ Cửu Thành này không ai dám đối xử với tôi như vậy? Anh chỉ là một cảnh sát nhỏ bé mà cũng dám ngăn cản tôi? Có tin bây giờ tôi gọi điện thoại cho Tư lệnh Dư của các người không?
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn, vị trung tá cảnh vệ cảm thấy bất đắc dĩ, dùng tay lau nước bọt trên mặt mình, sau đó nói với những võ cảnh đằng sau:
- Mọi người canh chừng cho tốt. Tôi vào bên trong báo cáo.
- Anh định chạy à? Báo cáo với ai? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tôi nói cho các người biết, nếu con tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi bắt các người phải đền mạng.
Cô gái kia nhìn thấy võ cảnh đứng thành một hàng rào chắn, liền tức giận mắng to.
Sau khi nói chuyện với dì Dương được vài câu, điện thoại của Giang Khương vang lên. Nghe được nội dung báo cáo, Giang Khương thở dài. Tại sao trên đời này lại không có mấy ai giống dì Dương chứ, lúc nào cũng có thể bình tĩnh mà đối mặt với mọi chuyện?
- Dì, cháu có một số việc cần xử lý. Có gì cháu quay lại thăm dì sau nhé. Nếu dì cần cái gì, cứ gọi điện thoại cho cháu.
Giang Khương nhìn dì Dương, nói.
- Không sao, cháu cứ đi lo công việc của mình. Dì ở đây rất tốt, không cần lo lắng cho dì đâu.
Dì Dương mỉm cười nói, phong thái quý phái thể hiện đầy đủ, khiến cho Giang Khương lại càng cảm thán hơn. Khác biệt giữa người với người thật sự quá lớn.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Ngồi xuống trước màn hình, Giang Khương cau mày hỏi.
- Tổ trưởng Giang, bên khu vực nhà trẻ gửi thông báo đến, nói có người nhà của mấy đứa bé đến đón làm loạn, người bên đó không cản được.
Gương mặt Phó trưởng phòng Nghiêm vẫn còn bầm tím nhưng vẫn bày ra vẻ mặt đứng đắn, dường như không nhớ ngày hôm qua Giang Khương đã tát cho y hai tát.
- Cản không được là có ý gì?
Giang Khương trầm giọng hỏi.
- Con dâu của Chủ nhiệm Lý văn phòng trung ương, con dâu của Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách, còn có phu nhân của Bộ trưởng Đào bộ Ngoại giao, bảo mẫu nhà Bộ trưởng Viên của Bộ Tài chính...
Gương mặt Phó trưởng phòng Nghiêm vẫn không chút thay đổi, nói:
- Nghe nói tổng bộ vũ trang cũng đã nhận được điện thoại của Phó chủ nhiệm Trương và Bộ trưởng Đào chất vấn. Cho nên, bên kia họ bảo chúng ta phải đưa ra lý do. Danh nghĩa của chúng ta ở đây không trấn được những người này.
Nói đến đây, gương mặt Phó trưởng phòng Nghiêm rốt cuộc cũng hiện lên nụ cười, nhìn Giang Khương, nói:
- Chúng tôi cũng không thể quyết định, vì thế mới xin chỉ thị của Tổ trưởng Giang nên làm thế nào? Dù sao bây giờ chúng ta vẫn còn đang giữ bí mật.
Vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng ánh mắt lại hiện lên sự đắc ý của Phó trưởng phòng Nghiêm không thoát khỏi ánh mắt của Giang Khương.
Giang Khương cau mày. Lại nói tiếp, hắn đối với chuyện này vô cùng đau đầu. Nhà trẻ mà Tiểu Bảo đang đi học cũng là nơi mà các nhà quyền quý ở Bắc Kinh gửi con mình vào. Bây giờ xảy ra vấn đề, đừng nói là một Trung tá cảnh vệ, cho dù là Phó trưởng phòng Nghiêm cũng không trấn được.
Muốn trấn được đám quan chức quyền quý đó, cấp bậc ít nhất phải tương đương hoặc cao hơn mới được.
Nghĩ đến đây, Giang Khương cau mày, sau đó nói:
- Được rồi, chúng ta lấy danh nghĩa diễn tập chống kh ủng bố đưa ra một văn bản thông báo, tiến hành phong tỏa toàn bộ nhà trẻ. Nếu có nghi ngờ gì, mời bọn họ cứ hướng Quốc vụ viện mà hỏi.
- Cái gì?
Nghe Giang Khương nói, một đám người đều sửng sốt. Mặc dù tiểu tổ lãnh đạo này nằm dưới danh nghĩa của Quốc vụ viện, nhưng người phụ trách trước mắt chủ yếu là Phó thủ tướng Tề. Nếu Giang Khương muốn dùng danh nghĩa của Quốc vụ viện, chẳng lẽ không cần xin chỉ thị của Phó thủ tướng Tề sao?
Hơn nữa, cho dù Phó thủ tướng Tề muốn đưa ra quyết định như vậy, chỉ sợ cũng phải hướng lên cấp trên nữa để xin chỉ thị.
Nếu chỉ vì muốn ứng phó với bọn họ mà yêu cầu bọn họ gọi điện thoại đến Quốc Vụ viện, chỉ sợ bọn họ sẽ thực hiện ngay.
Phó trưởng phòng Nghiêm âm thầm cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không hề lên tiếng phản đối, làm ra vẻ nghiêm túc:
- Được, bây giờ tôi sẽ thông báo cho bên kia, bảo bọn họ thực hiện theo ý kiến của cậu. Về phần báo cáo lại với cấp trên, phải nhờ đến tổ trưởng Giang rồi.
Lâm Kiến Quốc đứng một bên, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng. Ông biết bối cảnh Giang Khương rất sâu, nhưng chung quy không thể không để ý đến Phó thủ tướng Tề? Hơn nữa, muốn tiến hành diễn tập chống kh ủng bố ở nhà trẻ Tây Sơn, một nơi cực kỳ mẫn cảm, ít nhất phải để cho một số người trong ngành biết được. Cho dù là Phó thủ tướng Tề cũng phải thông báo cho những người có liên quan. Nào có chuyện chỉ nói một câu nói như Giang Khương?
Nhìn gương mặt chỉ thoáng cau mày nhưng vẫn bình tĩnh của Giang Khương, Lâm Kiến Quốc rốt cuộc cũng không lên tiếng. Giang Khương không phải là loại người xằng bậy. Nếu hắn đã nói như thế, ít nhiều cũng phải có nắm chắc trong tay.
Chủ nhiệm Tiền, giáo sư Bạch của Bộ Y tế tất nhiên lại càng không nói gì. Còn vị Thượng tá võ cảnh, lúc này đang là người chịu áp lực lớn nhất. Vất vả lắm mới có được biện pháp giải quyết, hiển nhiên lại càng không phản đối. Dù sao, với bối cảnh của Giang Khương, hắn nói gì thì làm đó thôi.
Vốn tưởng rằng việc này còn phải thảo luận rồi mới đưa ra ý kiến, rồi xin chỉ thị cấp trên, ít nhất cũng phải tốn mất ba bốn tiếng. Nhưng không nghĩ đến vị Phó tổ trưởng thường trực này lại giải quyết nhanh chóng, khiến cho mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi lo chuyện của mình. Chuyện phiền phức như vậy, ai cũng không muốn dính đến.
Nhìn màn hình tắt đi, Giang Khương thở dài, sau đó cầm điện thoại gọi cho một người. Bây giờ hắn một chút cũng không lo lắng. Dù sao chức Phó tổ trưởng thường trực của hắn cũng là do vị kia phân xuống. Về phần giúp hắn ăn nói với các lãnh đạo trong ngành như thế nào sẽ do người đó giải quyết. Chung quy cũng không thể chỉ một mình hắn ra sức còn bọn họ thì ngồi nhàn rỗi, một việc cũng không làm, anh nói có đúng không?
Đã mấy tháng không gặp, lúc này Phan Hiểu Hiểu bước lên ôm lấy thắt lưng Giang Khương. Mặc dù Giang Khương đang mặc áo phòng hộ, nhưng cô vẫn ngả đầu lên vai hắn, hai mắt đỏ bừng, như thế nào cũng không bỏ tay ra được.
- Được rồi, không phải anh đã trở về sao?
Giang Khương nhẹ nhàng vỗ vai Phan Hiểu Hiểu, ôm lấy cơ thể mềm mại vào lòng, mũi ngửi được một mùi thơm quen thuộc.
- Nếu không phải vì Tiểu Bảo, liệu anh có trở về hay không? Anh nhất định là không nhớ em rồi?
Phan Hiểu Hiểu chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói với Giang Khương.
Nhìn Phan Hiểu Hiểu có chút tiều tụy, Giang Khương cũng cảm thấy đau lòng, biết được vì Tiểu Bảo, Phan Hiểu Hiểu chỉ sợ lo lắng không ngủ được.
Hắn lại dùng sức ôm Phan Hiểu Hiểu vào lòng.
- Á, đồ xấu xa!
Phan Hiểu Hiểu kinh hô lên. Cảm nhận được sức mạnh của cánh tay Giang Khương, trong lòng Phan Hiểu Hiểu cũng cảm thấy ấm áp, nhưng hai mắt lại đỏ hơn vài phần, hung hăng đấm vào vai Giang Khương mấy cái, nức nở:
- Đồ xấu xa, anh để em một mình ở đây, anh có biết em sợ lắm hay không? Em chỉ có một mình Tiểu Bảo, nhìn thằng bé không ổn, em sợ lắm có biết không?
- Được, là anh không tốt, là anh không tốt.
Giang Khương dùng tay vuốt mái tóc Phan Hiểu Hiểu, nói:
- Không có việc gì rồi. Không phải anh đã trở về sao? Đừng khóc nữa.
Vất vả lắm mới trấn an được Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương nhìn xung quanh, cảm thấy hài lòng. Xem ra bên này cũng rất nể mặt, an bài cho Phan Hiểu Hiểu một phòng cách ly khá tốt.
- Giang Khương, em còn phải ở đây bao lâu nữa?
Đã ở đây mấy tiếng đồng hồ, Phan Hiểu Hiểu thật sự cảm thấy lo lắng.
- Chắc còn phải ở thêm vài ngày nữa. Em cứ yên tâm ở đây đi. Cũng không còn cách nào, nhất định phải chờ thời gian cách ly hoàn thành mới được.
Giang Khương mỉm cười trấn an, nói:
- Dù sao mấy ngày này anh cũng sẽ ở lại đây. Có thời gian anh sẽ đến thăm em.
- Ừm.
Mặc dù đã sớm biết đáp án, nhưng Phan Hiểu Hiểu vẫn có chút buồn bực trong lòng. Ngày nào cũng bị nhốt trong phòng thì đúng là nhàm chán vô cùng.
- Được rồi, cô Dương đang ở bên cạnh. Em cũng yên tâm đi. Chỉ cần không có vấn đề gì nghiêm trọng, em có thể về nhà.
Giang Khương mỉm cười gật đầu:
- Để anh bảo người ta mang điện thoại đến đây cho em. Có việc gì thì em cứ gọi điện thoại cho anh. Bây giờ để anh sang bên chỗ dì Dương trước.
- Vâng, nếu có thời gian, anh nhất định phải đến thăm em đấy.
Phan Hiểu Hiểu gật đầu nói.
Giang Khương xoa đầu Phan Hiểu Hiểu:
- Yên tâm đi, để anh bảo Tử Nguyệt sang đây trò chuyện với em.
- Tử Nguyệt cũng đến đây rồi sao? Được, đã lâu rồi em không có gặp Tử Nguyệt.
Nghe Giang Khương nói như thế, Phan Hiểu Hiểu vui mừng kêu lên.
Rời khỏi chỗ Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương bước sang chỗ của dì Dương.
Bị cách ly, nhưng thân là con dâu của người đứng đầu nhà nước, dì Dương vẫn rất bình tĩnh, lúc này đang ngồi trong phòng xem tivi, nhìn thấy Giang Khương bước vào, bà cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Nhìn dì Dương bình tĩnh như vậy, Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn đang lo lắng không biết dì Dương có cảm thấy phiền phức khi bị cách ly không.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tôi đến đón con tôi về nhà? Các người dựa vào cái gì mà ngăn tôi? Nếu con tôi xảy ra vấn đề, các người ai sẽ chịu trách nhiệm?
Một người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng đứng trước cổng nhà trẻ, tay chỉ vào một cảnh sát có vũ trang, tức giận quát lớn:
- Anh có biết tôi là ai không?Chỉ là một trung tá, vậy mà dám hoành hành trước mặt tôi? Tôi nói cho anh biết, ngày mai tôi sẽ nói người giáng chức anh đấy?
- Đây là đứa cháu gái mà Bộ trưởng Viên yêu quý nhất. Nếu anh không cho nhà chúng tôi đón cháu về, lão gia tử nhà tôi phát hỏa, các người một người cũng không thoát khỏi đâu.
Một người phụ nữ trung niên giống như bảo mẫu cũng chen vào lên tiếng.
- Đúng, anh có biết tôi là ai không? Trong Tứ Cửu Thành này không ai dám đối xử với tôi như vậy? Anh chỉ là một cảnh sát nhỏ bé mà cũng dám ngăn cản tôi? Có tin bây giờ tôi gọi điện thoại cho Tư lệnh Dư của các người không?
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn, vị trung tá cảnh vệ cảm thấy bất đắc dĩ, dùng tay lau nước bọt trên mặt mình, sau đó nói với những võ cảnh đằng sau:
- Mọi người canh chừng cho tốt. Tôi vào bên trong báo cáo.
- Anh định chạy à? Báo cáo với ai? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tôi nói cho các người biết, nếu con tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi bắt các người phải đền mạng.
Cô gái kia nhìn thấy võ cảnh đứng thành một hàng rào chắn, liền tức giận mắng to.
Sau khi nói chuyện với dì Dương được vài câu, điện thoại của Giang Khương vang lên. Nghe được nội dung báo cáo, Giang Khương thở dài. Tại sao trên đời này lại không có mấy ai giống dì Dương chứ, lúc nào cũng có thể bình tĩnh mà đối mặt với mọi chuyện?
- Dì, cháu có một số việc cần xử lý. Có gì cháu quay lại thăm dì sau nhé. Nếu dì cần cái gì, cứ gọi điện thoại cho cháu.
Giang Khương nhìn dì Dương, nói.
- Không sao, cháu cứ đi lo công việc của mình. Dì ở đây rất tốt, không cần lo lắng cho dì đâu.
Dì Dương mỉm cười nói, phong thái quý phái thể hiện đầy đủ, khiến cho Giang Khương lại càng cảm thán hơn. Khác biệt giữa người với người thật sự quá lớn.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Ngồi xuống trước màn hình, Giang Khương cau mày hỏi.
- Tổ trưởng Giang, bên khu vực nhà trẻ gửi thông báo đến, nói có người nhà của mấy đứa bé đến đón làm loạn, người bên đó không cản được.
Gương mặt Phó trưởng phòng Nghiêm vẫn còn bầm tím nhưng vẫn bày ra vẻ mặt đứng đắn, dường như không nhớ ngày hôm qua Giang Khương đã tát cho y hai tát.
- Cản không được là có ý gì?
Giang Khương trầm giọng hỏi.
- Con dâu của Chủ nhiệm Lý văn phòng trung ương, con dâu của Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách, còn có phu nhân của Bộ trưởng Đào bộ Ngoại giao, bảo mẫu nhà Bộ trưởng Viên của Bộ Tài chính...
Gương mặt Phó trưởng phòng Nghiêm vẫn không chút thay đổi, nói:
- Nghe nói tổng bộ vũ trang cũng đã nhận được điện thoại của Phó chủ nhiệm Trương và Bộ trưởng Đào chất vấn. Cho nên, bên kia họ bảo chúng ta phải đưa ra lý do. Danh nghĩa của chúng ta ở đây không trấn được những người này.
Nói đến đây, gương mặt Phó trưởng phòng Nghiêm rốt cuộc cũng hiện lên nụ cười, nhìn Giang Khương, nói:
- Chúng tôi cũng không thể quyết định, vì thế mới xin chỉ thị của Tổ trưởng Giang nên làm thế nào? Dù sao bây giờ chúng ta vẫn còn đang giữ bí mật.
Vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng ánh mắt lại hiện lên sự đắc ý của Phó trưởng phòng Nghiêm không thoát khỏi ánh mắt của Giang Khương.
Giang Khương cau mày. Lại nói tiếp, hắn đối với chuyện này vô cùng đau đầu. Nhà trẻ mà Tiểu Bảo đang đi học cũng là nơi mà các nhà quyền quý ở Bắc Kinh gửi con mình vào. Bây giờ xảy ra vấn đề, đừng nói là một Trung tá cảnh vệ, cho dù là Phó trưởng phòng Nghiêm cũng không trấn được.
Muốn trấn được đám quan chức quyền quý đó, cấp bậc ít nhất phải tương đương hoặc cao hơn mới được.
Nghĩ đến đây, Giang Khương cau mày, sau đó nói:
- Được rồi, chúng ta lấy danh nghĩa diễn tập chống kh ủng bố đưa ra một văn bản thông báo, tiến hành phong tỏa toàn bộ nhà trẻ. Nếu có nghi ngờ gì, mời bọn họ cứ hướng Quốc vụ viện mà hỏi.
- Cái gì?
Nghe Giang Khương nói, một đám người đều sửng sốt. Mặc dù tiểu tổ lãnh đạo này nằm dưới danh nghĩa của Quốc vụ viện, nhưng người phụ trách trước mắt chủ yếu là Phó thủ tướng Tề. Nếu Giang Khương muốn dùng danh nghĩa của Quốc vụ viện, chẳng lẽ không cần xin chỉ thị của Phó thủ tướng Tề sao?
Hơn nữa, cho dù Phó thủ tướng Tề muốn đưa ra quyết định như vậy, chỉ sợ cũng phải hướng lên cấp trên nữa để xin chỉ thị.
Nếu chỉ vì muốn ứng phó với bọn họ mà yêu cầu bọn họ gọi điện thoại đến Quốc Vụ viện, chỉ sợ bọn họ sẽ thực hiện ngay.
Phó trưởng phòng Nghiêm âm thầm cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không hề lên tiếng phản đối, làm ra vẻ nghiêm túc:
- Được, bây giờ tôi sẽ thông báo cho bên kia, bảo bọn họ thực hiện theo ý kiến của cậu. Về phần báo cáo lại với cấp trên, phải nhờ đến tổ trưởng Giang rồi.
Lâm Kiến Quốc đứng một bên, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng. Ông biết bối cảnh Giang Khương rất sâu, nhưng chung quy không thể không để ý đến Phó thủ tướng Tề? Hơn nữa, muốn tiến hành diễn tập chống kh ủng bố ở nhà trẻ Tây Sơn, một nơi cực kỳ mẫn cảm, ít nhất phải để cho một số người trong ngành biết được. Cho dù là Phó thủ tướng Tề cũng phải thông báo cho những người có liên quan. Nào có chuyện chỉ nói một câu nói như Giang Khương?
Nhìn gương mặt chỉ thoáng cau mày nhưng vẫn bình tĩnh của Giang Khương, Lâm Kiến Quốc rốt cuộc cũng không lên tiếng. Giang Khương không phải là loại người xằng bậy. Nếu hắn đã nói như thế, ít nhiều cũng phải có nắm chắc trong tay.
Chủ nhiệm Tiền, giáo sư Bạch của Bộ Y tế tất nhiên lại càng không nói gì. Còn vị Thượng tá võ cảnh, lúc này đang là người chịu áp lực lớn nhất. Vất vả lắm mới có được biện pháp giải quyết, hiển nhiên lại càng không phản đối. Dù sao, với bối cảnh của Giang Khương, hắn nói gì thì làm đó thôi.
Vốn tưởng rằng việc này còn phải thảo luận rồi mới đưa ra ý kiến, rồi xin chỉ thị cấp trên, ít nhất cũng phải tốn mất ba bốn tiếng. Nhưng không nghĩ đến vị Phó tổ trưởng thường trực này lại giải quyết nhanh chóng, khiến cho mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi lo chuyện của mình. Chuyện phiền phức như vậy, ai cũng không muốn dính đến.
Nhìn màn hình tắt đi, Giang Khương thở dài, sau đó cầm điện thoại gọi cho một người. Bây giờ hắn một chút cũng không lo lắng. Dù sao chức Phó tổ trưởng thường trực của hắn cũng là do vị kia phân xuống. Về phần giúp hắn ăn nói với các lãnh đạo trong ngành như thế nào sẽ do người đó giải quyết. Chung quy cũng không thể chỉ một mình hắn ra sức còn bọn họ thì ngồi nhàn rỗi, một việc cũng không làm, anh nói có đúng không?
Danh sách chương