- Y sĩ Giang, hãy để Tiểu Bảo nằm xuống.
Thấy động tác của Giang Khương, Viên Dũng muốn nói rồi lại thôi, nhưng rồi lại nhịn không được mà nói ra. Y biết rất rõ, tiếp xúc quá gần như vậy, cho dù bệnh không truyền qua không khí, nhưng cũng đã đủ điều kiện để bị lây nhiễm.
Giang Khương mỉm cười, sau đó đặt Tiểu Bảo trở lại giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, mỉm cười nói:
- Tiểu Bảo ngoan, không cần sợ, ba vẫn ở đây với con mà.
- Vâng, Tiểu Bảo không sợ. Có ba ở đây, Tiểu Bảo sẽ không sợ.
Tiểu Bảo mở to mắt, cố gắng nói. Dưới tác dụng của thuốc Quy Tức Dược Tề, tinh thần của Tiểu Bảo vẫn mệt mỏi như cũ.
- Tiểu Bảo, dì Tử Nguyệt cũng ở đây, con không cần phải sợ.
Tuyên Tử Nguyệt đứng một bên, biết mình mặc đồ bảo hộ, Tiểu Bảo không nhận ra cô, lúc này ánh mắt đỏ bừng, nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt cậu bé.
- Dì Tử Nguyệt?
Nghe giọng nói quen thuộc, vốn hai mắt đã bắt đầu nhắm lại liền mở ra, sau đó cố sức chuyển động đầu, liền nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt đứng một bên.
- Dì, ôm con một cái đi.
Tiểu Bảo vui mừng vươn tay ra.
Nhìn biểu hiện vui mừng của Tiểu Bảo, Tuyên Tử Nguyệt cẩn thận ngồi xuống giường, ôm Tiểu Bảo vào lòng, chỉ hận không thể cởi bộ đồ phòng hộ ra.
Tiểu Bảo đang ôm Tuyên Tử Nguyệt, đột nhiên mở to mắt, nhìn Tuyên Tử Nguyệt, hỏi:
- Dì Tử Nguyệt, mẹ nuôi đâu? Tại sao mẹ nuôi lại không đến?
- Ờ...
Nhìn ánh mắt mong chờ của Tiểu Bảo, Tuyên Tử Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Giang Khương.
- Tiểu Bảo ngoan, mau ngủ đi. Tỉnh lại, mẹ nuôi sẽ đến.
Giang Khương yêu chiều nhéo gương mặt Tiểu Bảo, mỉm cười nói.
Reng reng reng. Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên. Viên Dũng nghe máy, nghe được hai câu liền cau mày nhìn Giang Khương:
- Y sĩ Giang, bác sĩ Đường bên ngoài nói có người muốn mời anh ra ngoài.
- Ồ?
Giang Khương sửng sốt, sau đó gật đầu.
Nghe Giang Khương phải đi, Tiểu Bảo vốn đã có chút mơ màng liền mở to mắt lên, khẩn trương nói:
- Ba đừng đi mà.
- Ngoan, ba không đi đâu, nhất định sẽ ở lại đây chăm sóc Tiểu Bảo.
Giang Khương mỉm cười đáp lời. Lúc này, Tiểu Bảo mới chịu ngủ yên.
- Cứ để cho nó ngủ đi.
Giang Khương cẩn thận tiếp nhận Tiểu Bảo từ trong lòng Tuyên Tử Nguyệt, đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường. Ngủ có thể làm cho cơ thể của Tiểu Bảo thích ứng với thuốc hơn.
Giang Khương cầm lấy bộ đồ phòng hộ mặc vào. Bây giờ hắn cũng phải bị cách ly, nhất định phải tiến hành đúng trình tự cách ly. Mấy ngày nay, nếu muốn ra khỏi phòng, hắn phải mặc đồ phòng hộ vào. Như vậy mới có thể đảm bảo bệnh không bị lây lan.
Tuyên Tử Nguyệt cầm lấy bình dưỡng khí đeo vào lưng Giang Khương. Giang Khương cau mày nhìn bên ngoài, không biết là ai tìm mình. Bây giờ còn phải mặc đồ phòng hộ, đúng là phiền toái.
- Viên Dũng, hết thảy ở đây nhờ anh đấy. Tôi đi một chút sẽ quay lại ngay.
Giang Khương mỉm cười nói.
- Vâng, y sĩ Giang cứ yên tâm.
Viên Dũng vội vàng gật đầu nói.
Có Viên Dũng ở đây, Giang Khương cũng yên tâm hơn. Dù sao tình huống của Tiểu Bảo lúc này đã tạm thời ổn định, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề, liền cùng với Tuyên Tử Nguyệt bước ra ngoài.
Sau khi khử trùng xong, Giang Khương xuất hiện ngoài cửa, liền nhìn thấy bác sĩ Đường đứng bên ngoài:
- Người nào tìm tôi vậy?
- Chủ nhiệm Giang, có người gọi điện thoại đến, bảo cậu xuống lầu một.
Bác sĩ Đường vội vàng nói.
- Ồ?
Giang Khương khẽ cau mày, sau đó gật đầu một cái rồi cùng với Tuyên Tử Nguyệt bước đến thang máy.
Bây giờ hắn thật sự rất tò mò không biết người này có việc gì mà gọi hắn ra ngoài. Nhưng cũng may là hắn đã trở thành người bị cách ly, đã được khử trùng. Nếu không, ra ngoài phải cởi rồi mặc lại khi vào, thật sự là phiền phức.
Bước vào thang máy, hai người rất nhanh đi xuống lầu một.
Lúc này, ở Hoài Nhân Đường, trong phòng làm việc của Dương lão gia tử, thư ký bước vào, thấp giọng nói với ông:
- Thủ tướng Dương, Phó thủ tướng Tề đến.
- Ồ, mời cậu ấy vào.
Dương lão sững người, rồi gật đầu nói.
- Lão Tề đến rồi sao, ngồi đi.
Thấy Phó thủ tướng Tề bước vào, Dương lão buông văn kiện trong tay xuống, gật đầu cười nói.
- Phó thủ tướng Dương, tôi đến báo cáo với ngài tình huống ở bệnh viện đa khoa Tam quân chủng.
Phó thủ tướng Tề biết thời gian của lão gia tử rất bận, cũng không khách sáo gì, liền trực tiếp vào luôn.
- Tình hình ra sao?
Nghe Phó thủ tướng Tề nói, vẻ mặt Dương lão liền nghiêm túc lại. Ông luôn luôn là người nghiêm túc với công việc.
- Bên kia đã hoàn thành công tác cách ly. Còn cậu bé bị nhiễm bệnh cũng đã được tiến hành cách ly toàn diện. Đến bây giờ vẫn chưa phát hiện có ca nhiễm bệnh nào mới xuất hiện. Hơn nữa, hai vị y sư cũng đang dốc sức nghiên cứu dịch bệnh.
Nói đến đây, Phó thủ tướng Tề có chút chần chừ, sau đó lại nói tiếp:
- Hình như là sẽ có một tiểu tổ đặc biệt đến trợ giúp đang trên đường đến.
- Ồ, có tiểu tử trợ giúp đến sao? Vậy thì tốt quá rồi.
Đối với việc này, Dương lão thật một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.
Nhìn vẻ mặt của Dương lão, Phó thủ tướng Tề ngẩn cả người. Vừa rồi ông cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, không biết tiểu tổ đó rốt cuộc từ đâu đến, tại sao một chút thông báo cũng không có, nhưng thật không ngờ Dương lão gia tử dường như không cảm thấy ngoài ý muốn đối với chuyện này, thậm chí còn không hỏi tiểu tổ là ai nữa.
Nhưng Phó thủ tướng Tề là người rất thông minh. Có thể lăn lộn được đến chức vụ này, ông tất nhiên biết có những chuyện mà mình có thể biết, còn không nên biết thì sẽ không biết.
Cũng không do dự nữa, liền chuyển sang chủ đề khác:
- Nhưng tiểu tổ phụ trách công việc bên kia lại xuất hiện một vấn đề.
- Vấn đề gì?
Dương lão ngẩng đầu nhìn Phó thủ tướng Tề. Ông hiển nhiên biết lão Tề cũng không phải tùy ý nói ra, tất nhiên là có chuyện cần báo cho ông biết, vì thế liền mỉm cười hỏi.
- Vâng, là anh bạn Giang Khương. Không biết tại sao lần này cậu ấy lại có mặt ở đó.
Phó thủ tướng Tề vừa cười vừa nói:
- Tuổi trẻ thì có chút nôn nóng. Nghe nói là có mâu thuẫn với Phó trưởng phòng Nghiêm của Bộ Y tế.
Phó thủ tướng Tề vừa nói vừa chú ý đến Dương lão. Quả nhiên ông nhìn thấy hai mắt của Dương lão sáng lên, trong lòng liền khẳng định. Xem ra ông đã không đoán sai. Dương lão có quan hệ không cạn với Giang Khương.
Chỉ là ông đang định nói tiếp, liền nghe Dương lão nói:
- Giang Khương đã trở về? Bây giờ đang ở đâu?
Nghe Dương lão đột nhiên hỏi, Phó thủ tướng Tề có chút sửng sốt. Hiếm khi nào nhìn thấy Dương lão có vẻ mặt hưng phấn như bây giờ, Phó thủ tướng Tề trong lòng chấn kinh, lúc này mới xác định vị trí của Giang Khương trong lòng Dương lão tuyệt đối không đơn giản.
Nhớ đến việc ông đã cho phép Tiểu Nghiêm dựa theo quy định xử lý Giang Khương, trong lòng Phó thủ tướng Tề liền căng lên:
- Bây giờ trung tá Giang Khương đang ở trong bệnh viện ba quân chủng.
- Ồ, ở đó sao? Thật là tốt quá.
Dương lão mỉm cười, sau đó nói:
- Lão Tề, vậy phân công cho cậu ấy vị trí Phó tổ trưởng thường vụ tiểu tổ đi.
- Sao?
Xác nhận mình không có nghe lầm, Phó thủ tướng Tề hoàn toàn ngây cả người.
Lúc này, Giang Khương đang cùng với Tuyên Tử Nguyệt xuống thang máy, liền nhìn thấy ngoài cửa đang có cảnh sát cầm súng nhìn chằm chằm hai người.
Thấy động tác của Giang Khương, Viên Dũng muốn nói rồi lại thôi, nhưng rồi lại nhịn không được mà nói ra. Y biết rất rõ, tiếp xúc quá gần như vậy, cho dù bệnh không truyền qua không khí, nhưng cũng đã đủ điều kiện để bị lây nhiễm.
Giang Khương mỉm cười, sau đó đặt Tiểu Bảo trở lại giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, mỉm cười nói:
- Tiểu Bảo ngoan, không cần sợ, ba vẫn ở đây với con mà.
- Vâng, Tiểu Bảo không sợ. Có ba ở đây, Tiểu Bảo sẽ không sợ.
Tiểu Bảo mở to mắt, cố gắng nói. Dưới tác dụng của thuốc Quy Tức Dược Tề, tinh thần của Tiểu Bảo vẫn mệt mỏi như cũ.
- Tiểu Bảo, dì Tử Nguyệt cũng ở đây, con không cần phải sợ.
Tuyên Tử Nguyệt đứng một bên, biết mình mặc đồ bảo hộ, Tiểu Bảo không nhận ra cô, lúc này ánh mắt đỏ bừng, nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt cậu bé.
- Dì Tử Nguyệt?
Nghe giọng nói quen thuộc, vốn hai mắt đã bắt đầu nhắm lại liền mở ra, sau đó cố sức chuyển động đầu, liền nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt đứng một bên.
- Dì, ôm con một cái đi.
Tiểu Bảo vui mừng vươn tay ra.
Nhìn biểu hiện vui mừng của Tiểu Bảo, Tuyên Tử Nguyệt cẩn thận ngồi xuống giường, ôm Tiểu Bảo vào lòng, chỉ hận không thể cởi bộ đồ phòng hộ ra.
Tiểu Bảo đang ôm Tuyên Tử Nguyệt, đột nhiên mở to mắt, nhìn Tuyên Tử Nguyệt, hỏi:
- Dì Tử Nguyệt, mẹ nuôi đâu? Tại sao mẹ nuôi lại không đến?
- Ờ...
Nhìn ánh mắt mong chờ của Tiểu Bảo, Tuyên Tử Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Giang Khương.
- Tiểu Bảo ngoan, mau ngủ đi. Tỉnh lại, mẹ nuôi sẽ đến.
Giang Khương yêu chiều nhéo gương mặt Tiểu Bảo, mỉm cười nói.
Reng reng reng. Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên. Viên Dũng nghe máy, nghe được hai câu liền cau mày nhìn Giang Khương:
- Y sĩ Giang, bác sĩ Đường bên ngoài nói có người muốn mời anh ra ngoài.
- Ồ?
Giang Khương sửng sốt, sau đó gật đầu.
Nghe Giang Khương phải đi, Tiểu Bảo vốn đã có chút mơ màng liền mở to mắt lên, khẩn trương nói:
- Ba đừng đi mà.
- Ngoan, ba không đi đâu, nhất định sẽ ở lại đây chăm sóc Tiểu Bảo.
Giang Khương mỉm cười đáp lời. Lúc này, Tiểu Bảo mới chịu ngủ yên.
- Cứ để cho nó ngủ đi.
Giang Khương cẩn thận tiếp nhận Tiểu Bảo từ trong lòng Tuyên Tử Nguyệt, đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường. Ngủ có thể làm cho cơ thể của Tiểu Bảo thích ứng với thuốc hơn.
Giang Khương cầm lấy bộ đồ phòng hộ mặc vào. Bây giờ hắn cũng phải bị cách ly, nhất định phải tiến hành đúng trình tự cách ly. Mấy ngày nay, nếu muốn ra khỏi phòng, hắn phải mặc đồ phòng hộ vào. Như vậy mới có thể đảm bảo bệnh không bị lây lan.
Tuyên Tử Nguyệt cầm lấy bình dưỡng khí đeo vào lưng Giang Khương. Giang Khương cau mày nhìn bên ngoài, không biết là ai tìm mình. Bây giờ còn phải mặc đồ phòng hộ, đúng là phiền toái.
- Viên Dũng, hết thảy ở đây nhờ anh đấy. Tôi đi một chút sẽ quay lại ngay.
Giang Khương mỉm cười nói.
- Vâng, y sĩ Giang cứ yên tâm.
Viên Dũng vội vàng gật đầu nói.
Có Viên Dũng ở đây, Giang Khương cũng yên tâm hơn. Dù sao tình huống của Tiểu Bảo lúc này đã tạm thời ổn định, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề, liền cùng với Tuyên Tử Nguyệt bước ra ngoài.
Sau khi khử trùng xong, Giang Khương xuất hiện ngoài cửa, liền nhìn thấy bác sĩ Đường đứng bên ngoài:
- Người nào tìm tôi vậy?
- Chủ nhiệm Giang, có người gọi điện thoại đến, bảo cậu xuống lầu một.
Bác sĩ Đường vội vàng nói.
- Ồ?
Giang Khương khẽ cau mày, sau đó gật đầu một cái rồi cùng với Tuyên Tử Nguyệt bước đến thang máy.
Bây giờ hắn thật sự rất tò mò không biết người này có việc gì mà gọi hắn ra ngoài. Nhưng cũng may là hắn đã trở thành người bị cách ly, đã được khử trùng. Nếu không, ra ngoài phải cởi rồi mặc lại khi vào, thật sự là phiền phức.
Bước vào thang máy, hai người rất nhanh đi xuống lầu một.
Lúc này, ở Hoài Nhân Đường, trong phòng làm việc của Dương lão gia tử, thư ký bước vào, thấp giọng nói với ông:
- Thủ tướng Dương, Phó thủ tướng Tề đến.
- Ồ, mời cậu ấy vào.
Dương lão sững người, rồi gật đầu nói.
- Lão Tề đến rồi sao, ngồi đi.
Thấy Phó thủ tướng Tề bước vào, Dương lão buông văn kiện trong tay xuống, gật đầu cười nói.
- Phó thủ tướng Dương, tôi đến báo cáo với ngài tình huống ở bệnh viện đa khoa Tam quân chủng.
Phó thủ tướng Tề biết thời gian của lão gia tử rất bận, cũng không khách sáo gì, liền trực tiếp vào luôn.
- Tình hình ra sao?
Nghe Phó thủ tướng Tề nói, vẻ mặt Dương lão liền nghiêm túc lại. Ông luôn luôn là người nghiêm túc với công việc.
- Bên kia đã hoàn thành công tác cách ly. Còn cậu bé bị nhiễm bệnh cũng đã được tiến hành cách ly toàn diện. Đến bây giờ vẫn chưa phát hiện có ca nhiễm bệnh nào mới xuất hiện. Hơn nữa, hai vị y sư cũng đang dốc sức nghiên cứu dịch bệnh.
Nói đến đây, Phó thủ tướng Tề có chút chần chừ, sau đó lại nói tiếp:
- Hình như là sẽ có một tiểu tổ đặc biệt đến trợ giúp đang trên đường đến.
- Ồ, có tiểu tử trợ giúp đến sao? Vậy thì tốt quá rồi.
Đối với việc này, Dương lão thật một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.
Nhìn vẻ mặt của Dương lão, Phó thủ tướng Tề ngẩn cả người. Vừa rồi ông cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, không biết tiểu tổ đó rốt cuộc từ đâu đến, tại sao một chút thông báo cũng không có, nhưng thật không ngờ Dương lão gia tử dường như không cảm thấy ngoài ý muốn đối với chuyện này, thậm chí còn không hỏi tiểu tổ là ai nữa.
Nhưng Phó thủ tướng Tề là người rất thông minh. Có thể lăn lộn được đến chức vụ này, ông tất nhiên biết có những chuyện mà mình có thể biết, còn không nên biết thì sẽ không biết.
Cũng không do dự nữa, liền chuyển sang chủ đề khác:
- Nhưng tiểu tổ phụ trách công việc bên kia lại xuất hiện một vấn đề.
- Vấn đề gì?
Dương lão ngẩng đầu nhìn Phó thủ tướng Tề. Ông hiển nhiên biết lão Tề cũng không phải tùy ý nói ra, tất nhiên là có chuyện cần báo cho ông biết, vì thế liền mỉm cười hỏi.
- Vâng, là anh bạn Giang Khương. Không biết tại sao lần này cậu ấy lại có mặt ở đó.
Phó thủ tướng Tề vừa cười vừa nói:
- Tuổi trẻ thì có chút nôn nóng. Nghe nói là có mâu thuẫn với Phó trưởng phòng Nghiêm của Bộ Y tế.
Phó thủ tướng Tề vừa nói vừa chú ý đến Dương lão. Quả nhiên ông nhìn thấy hai mắt của Dương lão sáng lên, trong lòng liền khẳng định. Xem ra ông đã không đoán sai. Dương lão có quan hệ không cạn với Giang Khương.
Chỉ là ông đang định nói tiếp, liền nghe Dương lão nói:
- Giang Khương đã trở về? Bây giờ đang ở đâu?
Nghe Dương lão đột nhiên hỏi, Phó thủ tướng Tề có chút sửng sốt. Hiếm khi nào nhìn thấy Dương lão có vẻ mặt hưng phấn như bây giờ, Phó thủ tướng Tề trong lòng chấn kinh, lúc này mới xác định vị trí của Giang Khương trong lòng Dương lão tuyệt đối không đơn giản.
Nhớ đến việc ông đã cho phép Tiểu Nghiêm dựa theo quy định xử lý Giang Khương, trong lòng Phó thủ tướng Tề liền căng lên:
- Bây giờ trung tá Giang Khương đang ở trong bệnh viện ba quân chủng.
- Ồ, ở đó sao? Thật là tốt quá.
Dương lão mỉm cười, sau đó nói:
- Lão Tề, vậy phân công cho cậu ấy vị trí Phó tổ trưởng thường vụ tiểu tổ đi.
- Sao?
Xác nhận mình không có nghe lầm, Phó thủ tướng Tề hoàn toàn ngây cả người.
Lúc này, Giang Khương đang cùng với Tuyên Tử Nguyệt xuống thang máy, liền nhìn thấy ngoài cửa đang có cảnh sát cầm súng nhìn chằm chằm hai người.
Danh sách chương