Trong ánh mắt phức tạp của các bạn nam sinh, Giang Khương trả lời mấy câu hỏi của những bạn nữ sinh, cuối cùng bất đắc dĩ cười hỏi:   

- Sao toàn là các bạn nữ vậy, lần này có bạn nam nào không? Chẳng lẽ các bạn nam không có vấn đề gì cả sao?   

Giờ thì các học sinh đều đã hiểu rất rõ, hình như giáo sư Hồ rất yên tâm về thầy Giang này, sau này e là hầu hết đều do thầy Giang này đến giảng bài, và sau này chấm điểm gì đó, rất có khả năng là ý kiến của thầy Giang này tương đối quan trọng, cho nên không ai muốn để lại ấn tượng xấu với thầy Giang này. Giờ nhìn thấy bộ dạng chẳng có gì lo lắng này của thầy Giang, lập tức có hai ba nam sinh giơ tay lên.   

Thấy cuối cùng cũng có nam sinh giơ tay lên, lúc này Giang Khương mới thỏa mãn gật đầu. Hắn không muốn tiết học của mình trở thành mặt trận riêng của nữ sinh. Như vậy không những ảnh hưởng đến không khí của lớp học, mà e là còn khiến các sinh viên khác cho rằng nhân phẩm của mình có vấn đề, chỉ quan tâm đến nữ sinh, như vậy cũng chẳng có gì tốt.   

Cho nên, hắn phải xoay chuyển không khí này, tránh đem đến phiền phức cho việc dạy học sau này.   

Sau khi giải đáp cẩn thận câu hỏi của những nam sinh thì tiếng chuông hết giờ cũng vang lên. Giang Khương gật đầu, nói:   

- Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tan học...   

Có điều Giang Khương đã xuống lớp, nhưng vẫn có hai nữ sinh vây lại, lôi kéo Giang Khương, nói vẫn còn hai câu muốn hỏi.   

Giang Khương bất đắc dĩ, đành phải kiên nhẫn đứng lại, trả lời câu hỏi của hai người.   

- Cách trở lên là thượng tiêu, hoành cách trở xuống cho tới mô là trung tiêu, tề trở xuống đến nhị âm là hạ tiêu... Còn chuyện bao gồm tạng phủ nào, các bạn đã từng học trong giải phẫu học rồi. Tôi sẽ không nhắc lại nữa!   

Giang Khương kiên nhẫn giải thích xong, sau đó cười nói:   

- Còn có chuyện gì không?   

Hai nữ sinh này nhìn nhau, sau đó một trong hai nữ sinh cuối cùng mới ngượng ngùng nhìn Giang Khương cười cười, nói:   

- Thầy Giang... chúng em vẫn còn một câu muốn... muốn thỉnh giáo ạ!   

Thấy vẻ mặt hai nữ sinh hơi lạ, Giang Khương đột nhiên cảm thấy e là đây chẳng phải vấn đề gì hay ho, lập tức bất đắc dĩ nói:   

- Còn có vấn đề gì không?   

- Thầy Giang... sao da của thầy đẹp vậy, bọn em muốn hỏi bình thường thầy dùng sản phẩm dưỡng da gì, có bí quyết gì không ạ?   

Vẻ mặt của hai nữ sinh tràn đầy mong chờ nhìn Giang Khương, tò mò thỉnh giáo.   

- À...   

Trán Giang Khương đầy vạch đen, da hắn đẹp, hắn cũng muốn biết vì sao, lúc đầu người ta cũng có màu da màu đồng, lúa mạch đấy...   

- Cái đó... da ấy à... khụ... cái này là trời sinh...   

Đối diện với ánh mắt mong chờ của hai nữ sinh kia, Giang Khương ho khan nói rồi bỏ đi như trốn.   

Vất vả lắm mới chạy về đến phòng khám, Giang Khương đau đầu xoa trán mình, màu da này rốt cuộc đến khi nào mới khôi phục lại, chẳng lẽ thật sự phải ngày ngày chạy dưới mặt trời để phơi nắng sao? Nhưng làm gì có thời gian chứ...   

Ngày hôm sau, lại là tiết Trung y chuyên sâu năm tư...   

Giang Khương tương đối kháng cự chuyện lên lớp cho năm tư, nhưng đối mặt với vẻ thổi râu trừng mép của Hồ lão y sư, Giang Khương đành phải nhượng bộ.   

- Dạy thì dạy... ai sợ ai...   

Giang Khương tự cổ vũ bản thân, đời này có gái nào mà chưa từng gặp? Hai năm nay còn ít cô gái tiếp cận hắn sao? Eo nhỏ, chân dài, ngực bự... ta đã từng sợ ai. Lẽ nào lại phải sợ gặp nhóc con cô?   

Giang Khương ngẩng đầu ưỡn ngực theo sát sau lưng Hồ lão uy, vô cùng khí thế...   

- Con làm cái gì đấy? Có phải bắt con ra chiến trường đâu...   

Nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh mình quá nặng nề, cuối cùng Hồ lão y sư không nhịn được nữa, quay đầu lại, mặt mũi cổ quái nhìn Giang Khương. Thằng đệ tử này của mình trước nay Thái Sơn có sập ngay trước mắt mặt cũng không biến sắc, sao lần này lại kỳ lạ thế?   

Mặt Giang Khương đỏ bừng, vội cười khan nói:   

- Không có gì... không có gì... trưa nay ăn hơn nhiều, hơi tức bụng... hì hì... hơi tức bụng ạ...   

Đi sau Hồ lão y sư, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, trái tim đang căng cứng cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại. Nói thật thì hắn cũng thấy hơi khó hiểu, không biết tại sao.. cũng đã hơn ba năm rồi. Năm đó vốn cũng không có gì, giờ càng không có gì nữa rồi, sao mình phải căng thẳng chứ?   

Giang Khương âm thầm cười khổ lấy lại bình tĩnh, sau đó theo Hồ lão y sư đi vào phòng học.   

Lần này không ít người chú ý đến hắn, dù sao thì thầy Giang trẻ tuổi này vẫn hấp dẫn nhiều người hơn lão đồng chí đi trước hắn.   

Sau khi bước vào phòng học, Giang Khương không nhìn lung tung, chỉ tự ngồi vào góc kia, thấy vậy vẻ mặt Hồ lão y sư rất bất đắc dĩ, thằng nhóc này...   

- Các bạn sinh viên... hôm nay chúng ta tiếp tục học về... nước bọt, khí huyết, căn bản trong Trung y...   

Từ Thanh Linh vẫn ngồi ở vị trí cũ, rất chăm chú nghe giảng, đầu thỉnh thoảng cúi xuống ghi chép, chỉ trong phút ngẫu nhiên lơ đãng, tầm mắt cô mới không kìm được liếc một cái, nhìn bóng dáng ở trong góc kia.   

Có câu tò mò chính là tội lớn nhất của con người...   

Cũng có câu, sự tò mò hại chết con mèo...   

Sự tò mò của phụ nữ càng như vậy... Đặc biệt là đối với đàn ông, sự tò mò của phụ nữ càng lớn.   

Vốn giống như Giang Khương nghĩ, chẳng có gì cả... Có gì chứ... bạn học cũ gặp mặt, tuy rằng thế... nhưng thế thì sao? Chẳng có chút gì cả...   

Từ Thanh Linh này cũng nghĩ vậy, nhưng sao ba năm mà Giang Khương thay đổi lớn đến vậy, năm đó ở Nepal, rốt cuộc là hắn đã đi đâu? Sao lại có thay đổi lớn đến vậy? sao trong ba năm ngắn ngủi, lại khiến một nam sinh gầy yếu năm đó, biến thành như bây giờ... bây giờ hình như... hình như thành thục... thậm chí là có mị lực khác thường...   

Lòng hiếu kỳ nguồn gốc của tội lỗi này thỉnh thoảng lại quấy nhiễu trái tim cô...   

Lúc này đã Giang Khương rất bình tĩnh, cảm xúc đã ổn định lại, ngồi xuống bên này, ngồi thẳng tắp, như đang rất chăm chú lắng nghe Hồ lão y sư giảng bài, nhưng Hồ lão y sư đứng trên bục giảng ở đối diện thì nhìn rất rõ... thằng nhãi này lại ngủ thiếp đi rồi...   

Cánh tay vô thức đưa ra sờ một viên phấn, định ném đi, nhưng đột nhiên nhớ ra, thằng nhóc này đâu phải sinh viên, là mình kéo nó đến để giảng bài, hơn nữa chút nữa còn muốn kéo hắn lên bục giảng giảng bài nữa kìa.   

Lúc này ông mới bực bội vứt viên phấn xuống, tiếp tục nói:   

- Khí được chia làm nguyên khí, tông khí, doanh khí, vệ khí...   

Sau khi giảng xong tiết này, Hồ lão y sư nhìn đồng hồ. Ông cảm thấy giảng bài cho sinh viên năm tư đúng là một sự khiêu chiến đối với ông. Vốn theo kế hoạch thì một tiếng đồng hồ này phải giảng xong ba tiết về nước bọt và khí huyết, nhưng vừa giảng vừa nhìn đồng hồ mới phát hiện chỉ giảng về khí mà mình đã tiêu tốn cả một giờ đồng hồ.   

Mỗi lần ông giảng này giảng kia, giảng quá sướng miệng thì sẽ tiếp tục đi sâu vào mớ lý luận này, giảng trôi chảy lưu loát, nhưng luôn quên mất, vì liên quan đến thời lượng tiết học, những thứ này cần phải giảng sơ đi một chút...   

Hồ lão y sư thật sự rối rắm, đành phải nói:   

- Được rồi, các em nghỉ ngơi một chút đi...   

Xuống bục giảng, Hồ lão y sư đưa tay lay tỉnh Giang Khương, vẻ mặt thất bại nói:   

- Dậy đi... lát nữa con giảng tiếp máu và nước bọt đi...   

Giang Khương mơ mơ màng màng nhìn lại giờ, đột nhiên bừng tỉnh lại, ngạc nhiên nhìn Hồ lão y sư một đổi, vẻ mặt đau khổ nói:   

- Không phải chứ... thầy... một tiếng đồng hồ người mới giảng có tiết đầu à?  

Nghe Giang Khương nói vậy, Hồ lão y sư mặt đỏ lên, nổi giận nói:   

- Sao? Không hài lòng à... Sau này, tất cả các tiết con giảng hết đi... 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện