- Khốn kiếp.
Nhìn số liệu được phân tích ra từ kết quả xét nghiệm máu, La y sư lửa giận ngập trời.
Trong máu của Giang Khương tổng cộng có ba loại thuốc, thuốc tạo ảo giác, thuốc gây cuồng bạo và thuốc mê.
Trong đó, lượng thuốc gây ảo giác được đánh với liều lượng rất cao. Còn nồng độ thuốc mê thì cũng không thấp. Nhưng hai loại này cũng không quá ảnh hưởng đến cơ thể người. Chủ yếu là loại thuốc gây cuồng bạo. Sau khi có được kết quả xét nghiệm, La y sư không nhịn được mà quát lên.
Vị ủy viên giám sát đứng bên cạnh, sắc mặt cũng vô cùng khó coi. Đánh liều cao như vậy, có còn để người ta sống nữa không? Nếu trong cơ thể người tồn tại lượng thuốc cao như vậy, cho dù có chữa hết cũng sẽ trở thành người điên.
- Mau dùng thuốc lợi tiểu, đồng thời sử dụng thêm natri, tiêm qua tĩnh mạch.
La y sư phân phó cho Vương Mịch và Mã Tiểu Duệ bên cạnh.
Nghe La y sư ra lệnh, Vương Mịch và Mã Tiểu Duệ nhanh chóng mở tủ thuốc, từ bên trong lấy ra ống tiêm và các loại thuốc có liên quan, phối hợp với nhau vô cùng thành thục.
Mã Tiểu Duệ rút 20mililit dung dịch vào ống tiêm, sau đó nói:
- Thuốc lợi tiểu.
Vương Mịch tiếp nhận ống tiêm, rất nhanh tiêm dung dịch qua tĩnh mạch vào người Giang Khương.
Nhìn dung dịch chậm rãi đi vào cơ thể Giang Khương, Mã Tiểu Duệ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng bơm tiếp dung dịch natri, tiêm tiếp vào một tĩnh mạch khác cho Giang Khương.
Nhìn mũi và miệng của Giang Khương cắm đầy ống dưỡng khí, trong lòng Mã Tiểu Duệ cũng có chút quặn đau. Cô chưa từng nghĩ đến một người lúc nào cũng cười rạng rỡ như ánh mặt trời như thế lại cất giấu một quá khứ đau lòng đến như vậy.
Tất cả mọi người đều tin lời nói của Giang Khương. Một người dưới tác dụng của thuốc ảo giác, còn có thuốc gây cuồng bạo, những lời nói ra tuyệt không thể giả bộ được.
Hơn nữa, mọi người đều biết, trong trận động đất ở Lỗ Sơn, Giang Khương một mình không ngại ngàn dặm xa xôi cùng với đội đặc chủng đầu tiên đến Lỗ Sơn, chính là để cứu đứa bé mà sau này nhận hắn làm cha nuôi.
Liên hệ từng câu chuyện, Mã Tiểu Duệ hiển nhiên là có chút hiểu ra.
Những lời của Giang Khương, tưởng chừng như rất khó tin nhưng hết thảy đều là sự thật.
Gương mặt Vương Mịch bên cạnh cũng tràn đầy khẩn trương. Cô thật không ngờ khi Giang Khương ra đi rồi quay về với bộ dạng như thế này. Cô cũng mới xem qua số liệu. Nếu như không phải đích thân cô xét nghiệm, có lẽ cô sẽ không thể tin nổi.
Điều mà cô lo lắng nhất bây giờ là với nồng độ cao như vậy trong máu, hệ thống thần kinh của Giang Khương nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Khi cô liếc mắt nhìn Mã Tiểu Duệ, liền nhìn thấy Mã Tiểu Duệ đang khẩn trương nhìn chằm chằm Giang Khương, thầm nghĩ:
- Tại sao Mã Tiểu Duệ lại có biểu hiện lo lắng như vậy?
Nghĩ đến đây, trong lòng có chút động:
- Chẳng lẽ...
Mã Tiểu Duệ phía đối diện dường như cũng cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Vương Mịch, gương mặt đỏ lên, ánh mắt bối rối thu trở về, chăm chú tiêm thuốc.
Thấy vẻ mặt chột dạ của Mã Tiểu Duệ, trong lòng Vương Mịch trầm xuống. Xem ra Mã Tiểu Duệ có tình cảm đặc biệt với Giang Khương. Nếu không, tại sao lúc này lại cố ý chạy đến hỗ trợ?
La y sư cũng không chú ý đến vẻ mặt của hai người, cầm bản báo cáo trong tay, nói với vị ủy viên giám sát:
- Hồ Khánh, việc này phiền mọi người dốc sức nhiều hơn.
- Yên tâm đi La lão, có Viện trưởng Từ chú ý, Thiên y sư Lưu Mộc Dương tự mình giám sát, nhất định sẽ có kết quả. Người nào có liên quan sẽ không thoát một ai.
Vị ủy viên giám sát nghiêm túc gật đầu với La y sư:
- Điều quan trọng trước mắt là cải thiện tình huống của y sĩ Giang Khương, nhanh chóng đào thải chất độc ra ngoài, tránh tạo thành quá nhiều tổn thương.
- Hết thảy nhờ mọi người.
La y sư gật đầu, chậm rãi thở hắt ra.
- Được, vậy chúng tôi mang báo cáo đến cho Thiên y sư Lưu Mộc Dương. Nếu bên này, y sĩ Giang Khương có phát sinh chuyện gì, xin hãy thông báo cho chúng tôi.
Hồ Khánh cũng không ở lại lâu. Y biết Viện trưởng Từ và Thiên y sư Lưu Mộc Dương đang rất chú ý việc này. Y cần phải nhanh một chút báo cáo sang.
Nhìn thân ảnh của Hồ Khánh biến mất, ánh mắt La y sư dần rét lạnh lại hai phần. Ông vốn cho rằng nếu Lý Tự Cường đã nắm giữ phòng sám hối, chung quy sẽ không dám quá phận. Nhưng thật không ngờ ông ta dám dùng thuốc liều cao với Giang Khương như vậy.
Nghĩ đến đây, La lão sư hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nói:
- Thật đáng chết! Bộ tưởng La Thiên Minh tôi dễ khi dễ lắm sao? Lần này mặc kệ là ai, cũng phải cho tôi một câu trả lời.
Thành viên của viện Giám sát đã nhúng tay vào điều tra chuyện của Giang Khương, rất nhanh truyền khắp trong viện. Tất cả y sĩ đánh cược Giang Khương đều run sợ trong lòng. Mặc dù kết quả đã có, nhưng không ai dám đến chỗ Lý Mạnh để nhận tiền thắng cược.
Dù sao lần này Giang Khương bị Lý phán quan dùng thuốc vượt quá quy định, tạo thành tình huống như trên, rất có khả năng có liên quan đến lần đánh cược này. Vạn nhất những người có liên quan đến đánh cược bị lộ ra ngoài, trên cơ bản chính là tìm tử lộ.
Cho nên tất cả mọi người đều im lặng quan sát, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Nhìn số liệu được phân tích ra từ kết quả xét nghiệm máu, La y sư lửa giận ngập trời.
Trong máu của Giang Khương tổng cộng có ba loại thuốc, thuốc tạo ảo giác, thuốc gây cuồng bạo và thuốc mê.
Trong đó, lượng thuốc gây ảo giác được đánh với liều lượng rất cao. Còn nồng độ thuốc mê thì cũng không thấp. Nhưng hai loại này cũng không quá ảnh hưởng đến cơ thể người. Chủ yếu là loại thuốc gây cuồng bạo. Sau khi có được kết quả xét nghiệm, La y sư không nhịn được mà quát lên.
Vị ủy viên giám sát đứng bên cạnh, sắc mặt cũng vô cùng khó coi. Đánh liều cao như vậy, có còn để người ta sống nữa không? Nếu trong cơ thể người tồn tại lượng thuốc cao như vậy, cho dù có chữa hết cũng sẽ trở thành người điên.
- Mau dùng thuốc lợi tiểu, đồng thời sử dụng thêm natri, tiêm qua tĩnh mạch.
La y sư phân phó cho Vương Mịch và Mã Tiểu Duệ bên cạnh.
Nghe La y sư ra lệnh, Vương Mịch và Mã Tiểu Duệ nhanh chóng mở tủ thuốc, từ bên trong lấy ra ống tiêm và các loại thuốc có liên quan, phối hợp với nhau vô cùng thành thục.
Mã Tiểu Duệ rút 20mililit dung dịch vào ống tiêm, sau đó nói:
- Thuốc lợi tiểu.
Vương Mịch tiếp nhận ống tiêm, rất nhanh tiêm dung dịch qua tĩnh mạch vào người Giang Khương.
Nhìn dung dịch chậm rãi đi vào cơ thể Giang Khương, Mã Tiểu Duệ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng bơm tiếp dung dịch natri, tiêm tiếp vào một tĩnh mạch khác cho Giang Khương.
Nhìn mũi và miệng của Giang Khương cắm đầy ống dưỡng khí, trong lòng Mã Tiểu Duệ cũng có chút quặn đau. Cô chưa từng nghĩ đến một người lúc nào cũng cười rạng rỡ như ánh mặt trời như thế lại cất giấu một quá khứ đau lòng đến như vậy.
Tất cả mọi người đều tin lời nói của Giang Khương. Một người dưới tác dụng của thuốc ảo giác, còn có thuốc gây cuồng bạo, những lời nói ra tuyệt không thể giả bộ được.
Hơn nữa, mọi người đều biết, trong trận động đất ở Lỗ Sơn, Giang Khương một mình không ngại ngàn dặm xa xôi cùng với đội đặc chủng đầu tiên đến Lỗ Sơn, chính là để cứu đứa bé mà sau này nhận hắn làm cha nuôi.
Liên hệ từng câu chuyện, Mã Tiểu Duệ hiển nhiên là có chút hiểu ra.
Những lời của Giang Khương, tưởng chừng như rất khó tin nhưng hết thảy đều là sự thật.
Gương mặt Vương Mịch bên cạnh cũng tràn đầy khẩn trương. Cô thật không ngờ khi Giang Khương ra đi rồi quay về với bộ dạng như thế này. Cô cũng mới xem qua số liệu. Nếu như không phải đích thân cô xét nghiệm, có lẽ cô sẽ không thể tin nổi.
Điều mà cô lo lắng nhất bây giờ là với nồng độ cao như vậy trong máu, hệ thống thần kinh của Giang Khương nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Khi cô liếc mắt nhìn Mã Tiểu Duệ, liền nhìn thấy Mã Tiểu Duệ đang khẩn trương nhìn chằm chằm Giang Khương, thầm nghĩ:
- Tại sao Mã Tiểu Duệ lại có biểu hiện lo lắng như vậy?
Nghĩ đến đây, trong lòng có chút động:
- Chẳng lẽ...
Mã Tiểu Duệ phía đối diện dường như cũng cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Vương Mịch, gương mặt đỏ lên, ánh mắt bối rối thu trở về, chăm chú tiêm thuốc.
Thấy vẻ mặt chột dạ của Mã Tiểu Duệ, trong lòng Vương Mịch trầm xuống. Xem ra Mã Tiểu Duệ có tình cảm đặc biệt với Giang Khương. Nếu không, tại sao lúc này lại cố ý chạy đến hỗ trợ?
La y sư cũng không chú ý đến vẻ mặt của hai người, cầm bản báo cáo trong tay, nói với vị ủy viên giám sát:
- Hồ Khánh, việc này phiền mọi người dốc sức nhiều hơn.
- Yên tâm đi La lão, có Viện trưởng Từ chú ý, Thiên y sư Lưu Mộc Dương tự mình giám sát, nhất định sẽ có kết quả. Người nào có liên quan sẽ không thoát một ai.
Vị ủy viên giám sát nghiêm túc gật đầu với La y sư:
- Điều quan trọng trước mắt là cải thiện tình huống của y sĩ Giang Khương, nhanh chóng đào thải chất độc ra ngoài, tránh tạo thành quá nhiều tổn thương.
- Hết thảy nhờ mọi người.
La y sư gật đầu, chậm rãi thở hắt ra.
- Được, vậy chúng tôi mang báo cáo đến cho Thiên y sư Lưu Mộc Dương. Nếu bên này, y sĩ Giang Khương có phát sinh chuyện gì, xin hãy thông báo cho chúng tôi.
Hồ Khánh cũng không ở lại lâu. Y biết Viện trưởng Từ và Thiên y sư Lưu Mộc Dương đang rất chú ý việc này. Y cần phải nhanh một chút báo cáo sang.
Nhìn thân ảnh của Hồ Khánh biến mất, ánh mắt La y sư dần rét lạnh lại hai phần. Ông vốn cho rằng nếu Lý Tự Cường đã nắm giữ phòng sám hối, chung quy sẽ không dám quá phận. Nhưng thật không ngờ ông ta dám dùng thuốc liều cao với Giang Khương như vậy.
Nghĩ đến đây, La lão sư hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nói:
- Thật đáng chết! Bộ tưởng La Thiên Minh tôi dễ khi dễ lắm sao? Lần này mặc kệ là ai, cũng phải cho tôi một câu trả lời.
Thành viên của viện Giám sát đã nhúng tay vào điều tra chuyện của Giang Khương, rất nhanh truyền khắp trong viện. Tất cả y sĩ đánh cược Giang Khương đều run sợ trong lòng. Mặc dù kết quả đã có, nhưng không ai dám đến chỗ Lý Mạnh để nhận tiền thắng cược.
Dù sao lần này Giang Khương bị Lý phán quan dùng thuốc vượt quá quy định, tạo thành tình huống như trên, rất có khả năng có liên quan đến lần đánh cược này. Vạn nhất những người có liên quan đến đánh cược bị lộ ra ngoài, trên cơ bản chính là tìm tử lộ.
Cho nên tất cả mọi người đều im lặng quan sát, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Danh sách chương