- Cái gì? Giang Khương vẫn không có phản ứng gì? Đèn đỏ vẫn sáng?   

Lại một ngày nữa trôi qua, Liêu Dương và Tôn Nghị lại ngồi chung với nhau, nghe người bên dưới truyền tin đến, hai mặt nhìn nhau.   

Liêu Dương hơi khó tin nhìn đàn em của mình, kinh ngạc nói:   

- Đèn sáng cả một ngày, vậy mà Giang Khương vẫn không sao?   

- Không... nghe tin bên Phòng sám hối truyền về, Giang Khương vẫn ngồi yên ở đó...   

Tên đàn em Y sĩ thực tập kia cười nói:   

- Anh Dương, nghe nói Lý phán quan cả đêm hôm qua cũng không về nghỉ ngơi, cũng ngồi ở văn phòng...   

Liêu Dương và Tôn Nghị nghe thấy lời này hai chân mày liền nhíu lại. bản thân Lý phán quan đã ngồi cả một đêm, vậy mà Giang Khương lại không việc gì.  

Sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Liêu Dương gật đầu với Y sĩ thực tập kia, nói:   

- Được rồi... Cậu chú ý chặt bên đó, có chuyện gì nhanh chóng báo lại cho tôi!   

- Vâng, anh Dương...   

Tôn Nghị nhìn thấy gã đàn em bước ra khỏi cửa liền căng thẳng nhìn Liêu Dương, nói:   

- Giờ phải làm sao đây? Lý phán quan kia cũng hết cách với Giang Khương rồi...   

Lúc này Liêu Dương cũng trầm mặc, sắc mặt âm trầm một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Tôn Nghị phía đối diện, nói:   

- Chúng ta đưa ít thuốc cho Lý phán quan đi.   

- Cái gì?   

Tôn Nghị nhìn chằm chằm Liêu Dương, kinh ngạc nói:   

- Cậu điên à... như vậy là...   

Nói tới đây, Tôn Nghị dừng lại, trên mặt lộ vẻ do dự. Liêu Dương nhìn Tôn Nghị nói:   

- Đèn đỏ đã sáng nửa ngày... Còn một ngày nữa là đủ mười ngày... Chứng tỏ e là Lý phán quan cũng đã hết cách...   

- Trong một ngày này, nếu Lý phán quan vẫn ở trong văn phòng, vậy thì chắc chắn Lý phán quan sẽ chỉnh lượng thuốc đến mức cao nhất... Nếu không chắc chắn lão ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho Giang Khương...   

Liêu Dương vừa nói đến đây, trên mặt càng lộ vẻ kiên định, nhìn Tôn Nghị, lạnh giọng nói:   

- Giờ chỉ còn một ngày, nếu Giang Khương thật sự có thể vượt qua được, vậy thì bao nhiêu điểm chúng ta cực khổ tích lũy mấy năm nay sẽ đổ sông đổ biển hết....   

- Nhưng... bên Lý phán quan, cho dù chúng ta đưa thuốc, lão dám dùng sao?   

Lúc này Tôn Nghị cũng hơi chần chờ. Mặc dù Lý phán quan là người thuộc hệ thống ngoại viện của Thiên Y viện, nhưng Lý phán quan nắm giữa Phòng sám hối, nên tính trong cả Thiên Y viện cũng có địa vị không thấp, làm sao có thể chấp nhận thuốc của họ, lão sẽ dám làm những việc như thế này sao?   

Nên biết, những loại thuốc gây ảo giác của Phòng sám hối đều được Hội đồng viện ngầm chấp nhận, có thể dùng để tôi luyện cho vài thành viên, cho dù Lý phán quan có làm thế nào cũng không được coi là phạm quy.   

Nhưng các loại thuốc khác, nếu lão dám sử dụng lung tung, vậy thì phải chịu trách nhiệm...   

- Chỉ còn cách thử xem... Cậu đâu phải không biết Phòng sám hối có những thứ gì. Cùng lắm Lý phán quan chỉ điều chỉnh thuốc ảo giác đến mức cao nhất thôi.   

Cũng chẳng còn cách nào khác nữa... Nếu chúng ta không muốn thua, thì chỉ có thể thử cách này...   

Liêu Dương nhìn chằm chằm Tôn Nghị. Chuyện thế này, một mình y không dám quyết định, dù thế nào cũng phải kéo thêm một người nữa cùng xuống nước. Nếu không chuyện như vậy, nếu lỡ thật sự xảy ra vấn đề, một người thì chắc chắn sẽ không chống đỡ nỗi.   

Ánh mắt Tôn Nghị chợt lóe lên, rõ ràng, trong lòng gã đang do dự...   

- Cậu nghĩ đi... bao nhiêu điểm như vậy... thua sạch chẳng nói làm gì, nhưng lần này chúng ta đầu tư nhiều như vậy là vì thứ kia, cậu thử nghĩ xem...   

Liêu Dương giống như ma quỷ, hai mắt nhìn chằm chằm Tôn Nghị, chậm rãi lên tiếng.   

Lông mày Giang Khương hơi giật giật, trong đầu dường như lóe lên hình ảnh Tổ sư gia, cả phòng khám dường như cũng hơi vặn vẹo, giống như tivi bị nhiễu sóng vậy.   

Vẻ mặt Lý phán quan cũng hơi vặn vẹo, tay nhẹ nhàng vặn cái nút bên cạnh. Có điều lần này khi lão vặn thì phát hiện cái nút này đã không thể vặn được nữa.   

Lão nghi hoặc quay đầu lại nhìn phát hiện cái nút này không biết đã vặn hết max từ khi nào.   

Ánh mắt Lý phán quan nhìn cái nút đã vặn đến mức cao nhất ít nhất nửa tiếng, trong mắt lóe lên tia quái dị, sau đó lão nhìn chằm chằm cái bóng trên màn hình kia. Lúc này trong mắt cuối cùng hơi thất thần...   

Tay của lão cứng nhắc trên cái nút đó, lão chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp tình huống này. Lão đã chỉnh thuốc đến cực hạn, vậy mà đối phương vẫn chống đỡ được.   

Hơi thở của Giang Khương hơi thô, hai vai thậm chí cũng hơi run lên, nhưng camera giám sát không thể nhìn thấy được những chuyện này.   

Dần dần, hàng lông mày của Giang Khương khẽ giật giật, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại khỏi ảo cảnh kia. Hình xăm màu đỏ nhạt trên vai trái lúc này đang lấp lóe rất nhanh, giống như cũng ý thức được nguy hiểm gì đó.   

Kháng lực tạm thời của Giang Khương đối với loại thuốc ảo giác này cũng không tệ, nhưng lượng thuốc hít vào càng nhiều thì kháng lực dường như cũng mất đi hiệu lực.   

Giang Khương đã liên tục hít thuốc ảo giác hơn ba mươi tiếng đồng hồ, cho dù kháng lực của hắn tương đối mạnh mẽ nhưng trước một lượng thuốc ảo giác lớn như vậy, Giang Khương cũng dần không chống đỡ được.   

Nhưng cũng may, lúc này lượng thuốc Lý phán quan có để dùng đã đạt cực hạn. Giờ điều duy nhất Lý phán quan có thể làm đó là chờ đợi. Mặc dù lão không phải thành viên chính thức của Thiên Y viện, không phải hệ thống chữa trị, mà thuộc Hệ thống ngoại viện của Thiên Y viện, nhưng lão hiểu rất rõ loại thuốc ảo giác mà mình đã dùng bao nhiêu năm nay.   

Mặc dù lão không hy vọng quá nhiều, nhưng lúc này lão đã không còn cách nào khác. Những thủ đoạn lão có thể dùng lão đều đã dùng, hiện tại chỉ có nhìn. Nếu Giang Khương còn có thể chống đỡ thêm một ngày với lượng thuốc này, vậy thì Giang Khương đã thuận lợi vượt qua ải.   

Lý phán quan lão... lần này thật sự thua rồi..   

Đúng vậy, hiện nay đối với Lý phán quan mà nói thật sự thua rồi, bởi vì thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút trôi qua, không biết từ bao giờ hơi thở của Giang Khương đã bắt đầu chậm rãi, hơn nữa ảo cảnh vốn sắp sụp đổ của hắn lúc này đã ổn định lại, hình ảnh Tổ sư gia dần rõ nét, khôi phục lại bình thường.   

- Thời gian hít thuốc gây ảo giác đạt tiêu chuẩn, lượng thuốc ảo giác đạt tiêu chuẩn... Cơ thể đã sản sinh ra sức đề kháng vĩnh viễn với loại thuốc gây ảo giác này...   

Lúc này trong đầu Giang Khương cũng lặng lẽ lóe lên dòng tin tức này.   

- Không còn cách nào khác...   

Lý phán quan dựa vào ghế, lẳng lặng nhìn màn hình, nhìn Giang Khương vẫn chưa có phản ứng gì, mặt không khỏi xám như tro. Lão không sợ thua, lần này cho dù thua cũng chẳng ảnh hưởng gì đến lão.   

Lão chỉ bức mình là lần này lão lại bất lực. Cái cảm giác mọi thứ đang hoàn toàn nắm chắc trong tay mình thế mà lại bị thất bại bởi tên thanh niên trước mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện