Kể ra Tôn Nghị cũng khá có ý với Vương Mịch, nếu không lúc đầu y đã không nói với ông ngoại y cho y và Vương Mịch được tham gia cuộc thi tấn cấp trước.
Nhưng trước giờ Vương Mịch đối với y không nóng không lạnh, giờ lại quan tâm đến Giang Khương như vậy, như thế sao có thể khiến y an lòng, sao có thể khiến y không căng thẳng được? Khi y nhìn thấy Vương Mịch căng thẳng quan tâm như vậy thì trong lòng càng tức giận hơn nữa. Lẽ nào mình kém Giang Khương nhiều đến thế sao? Giang Khương đã có một đại tiểu thư Tuyên gia rồi, lẽ nào Vương Mịch còn đối với Giang Khương...
Có điều, tuy lúc này trong lòng Tôn Nghị tức giận nhưng dĩ nhiên cũng không dám nói gì. Sau khi y hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh liền nhìn về phía La y sư. Mấu chốt của chuyện này giờ vẫn nằm ở chỗ La y sư, ông có thật sự nhúng tay vào không?
Một khi La y sư nhúng tay vào vậy thì bao nhiêu điểm tích lũy đều sẽ mất hết.
Nghĩ đến chuyện này, Tôn Nghị cảm thấy tim mình đau sắp chết... Nên biết số điểm này được tích lũy từ lúc y còn là Y sĩ kiến tập cho đến Y sĩ thực tập, cộng thêm một số kiếm được từ người khác... Có thể nói là toàn bộ tích lũy của y. Lần này nếu không phải vì Lý Mạnh lập kèo, y sẽ không theo Liêu Dương, đem ra cược hết như vậy.
- Việc này không cần quản, Giang Khương đang nhìn tường suy ngẫm ở Phòng sám hối vậy thì mọi chuyện cứ để Phòng sám hối xử lý đi, chúng ta không cần nhúng tay vào.
Giọng La y sư vang lên bên tai Tôn Nghị khiến Tôn Nghị vừa sửng sốt vừa thở phào nhẹ nhỏm, trên mặt lóe lên tia vui mừng. Chỉ cần thầy không nhúng tay vào là tốt
rồi. Y vốn cứ nghĩ lần này thua chắc rồi, ai ngờ thầy lại nói không nhúng tay vào.
- Thông thường bên Phòng sám hối không thể tùy tiện nhúng tay vào, hơn nữa những rèn luyện thế này sẽ có lợi cho Giang Khương...
La y sư hơi trầm ngâm, sau đó ngẩng đầu lên nhìn vào Vương Mịch trong lòng đang căng thẳng, muốn nói rồi lại thôi kia, ông lãnh đạm nói:
- Thầy rất tin vào Giang Khương... Nếu nó không chống đỡ được, vậy thì cùng lắm đến lúc đó nhờ Viện trường Từ ra tay can thiệp tinh thần của nó là được!
- Vâng... thầy!
Dĩ nhiên Vương Mịch hiểu ý của thầy, tuy cô vẫn còn lo lắng nhưng chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu. Nếu thầy đã nói không nhúng tay vào, vậy thì chỉ có thể dựa vào bản thân Giang Khương mà thôi.
“Hy vọng anh có thể kiên trì vượt qua.” Vương Mịch thầm thở dài, nhưng cô không hề phát hiện Tôn Nghị đứng bên đang hừ lạnh nhìn cô.
Giang Khương thuần thục bước đi trong bóng đêm đến trước bức tường, lấy từ bên trong ra một miếng bánh quy, sau đó lại bưng ly nước lên, chuẩn xác đưa đến trước vòi nước, sau khi lấy đầy một ly nước mới bước về lại trước tấm nệm cỏ, chậm rãi ngồi xuống.
Lý phán quan nhìn thấy động tác cực kỳ chuẩn xác của Giang Khương thì sắc mặt càng thêm khó coi.
Hai ngày nay lão luôn nhìn, nhìn Giang Khương từ lúc bắt đầu lần mò trong bóng tối, đến giờ thì đã không cần phải nhìn cũng có thể cầm nắm mọi thứ rất chuẩn xác.
Không hề có chút sai lệch, không có chút biểu hiện khác thường. Lý phán quan hiểu rõ, hành động tắt đèn của mình không có chút tác dụng nào với Giang Khương.
Mặc dù lúc mới đầu, Giang Khương cũng bị ảnh hưởng một chút, nhưng biểu hiện hai ngày nay của hắn đã chứng tỏ hắn đã hoàn toàn quen với tình trạng hiện tại, sẽ không có phản ứng khác vì đèn bị tắt nữa.
- Thằng nhãi giỏi lắm... đúng là thằng nhãi rất giỏi...
Lý phán quan nhìn chằm chằm màn hình, nhìn cái bóng thỉnh thoảng lại đưa tay lên sát miệng, từ từ ăn bánh quy. Miệng lão lầm bầm, có điều trong mắt không hề có chút bái phục mà chỉ lóe lên những tia lạnh lẽo cùng với vẻ mặt điên cuồng kỳ quái.
Giang Khương cắn một miếng bánh quy nhỏ, sau đó bưng ly nước lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm, từ từ thấm cho miếng bánh trong miệng tan ra sền sệt rồi mới cẩn thận nuốt miếng bánh xuống.
Giang Khương chậm rãi ăn xong miếng bánh quy, uống hết nước trong ly rồi lại đứng dậy đi đến bên cạnh vòi nước, từ từ lấy một ly nước, sau khi ngửa cổ uống xong, lúc này mới thỏa mãn vỗ bụng mình, đặt ly xuống, quay trở về trước tấm thảm cỏ.
Một tuần lễ này, điểm tích lũy năng lượng của hắn đã được 54%. Hắn đã cảm nhận rất rõ, tinh thần lực của hắn rõ ràng đã tăng hơn một tuần trước không ít. Có thể nói là thành quả này có liên quan rất lớn đến rèn luyện trong Phòng sám hối mấy ngày nay.
Đặc biệt là hai ngày nay, hai ngày nay hắn đã dần dần phát tiết và phóng thích hết những sợ hãi và áp lực trong lòng, đã khống chế được mọi thứ, nên hiệu quả tôi luyện cũng vô cùng rõ nét.
Thậm chí Giang Khương cũng có thể cảm nhận được, cho tới hôm nay, tốc độ vận hành của Ngũ Cầm vận khí pháp trong người mình dường như cũng nhanh hơn so với trước.
Mà tốc độ Ngũ Cầm vận khí pháp có liên quan rất lớn đến tinh thần lực. Tốc độ vận hành tăng nhanh, thông thường sẽ có tác dụng tăng cường rất lớn cho tinh thần lực.
Cho nên, Giang Khương ngồi trở lại trên nệm cỏ, trước khi lại bắt đầu tiếp tục nhắm mắt tu luyện Ngũ Cầm vận khí pháp hắn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua trần nhà, hắn biết rõ, ở vị trí đó có một camera giám sát.
Là thành viên của Cô Lang trước kia, hắn hiểu rõ những thủ đoạn này. Tuy camera được lắp rất khéo léo, nhưng sau khi Giang Khương đã nắm rõ và quen thuộc với Phòng sám hối này, hắn lập tức phát hiện được sự tồn tại của camera.
Nhưng Giang Khương cũng chẳng động nào nó, Phòng sám hối thế này trong vài ngày sẽ chẳng có ai tới. Vậy thì buộc phải có một camera giám sát để xác định tình hình của người ở trong phòng.
Cho nên, Giang Khương vẫn làm như mình chưa phát hiện ra thứ này. Nhưng lúc này hắn vẫn không kìm được nhìn về phía camera cười cười. Hắn cũng rất rõ, lúc này có lẽ đang có người nhìn, và rất có thể người đó là Lý phán quan. Đèn của mình bị tắt chắc chắn đối phương cũng không thoát khỏi liên quan.
Với tâm lý rõ ràng hơi vặn vẹo của Lý phán quan, Giang Khương cảm thấy mình không cười với lão một cái thì hơi có lỗi với mình.
Lý phán quan nhìn thấy trong bóng tối lờ mờ, bóng người kia đột nhiên quay lại nhìn về phía màn hình, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy đối phương đang mỉm cười, khóe mắt lão lập tức giật giật vài cái, thậm chỉ ngay cả gân xanh trên cổ cũng nổi rõ lên.
- Thằng ranh... mày đắc ý lắm à...
- Tương đối đắc ý đấy nhỉ...
Lý phán quan nhìn cái bóng chỉ ngẩng đầu lên một cái giờ lại bắt đầu buông rèm mắt khoanh chân bất động như chưa có gì xảy ra trên màn hình giám sát, khóe miệng co giật, sau đó lão chậm rãi đưa tay sang cái nút màu đỏ bên cạnh công cụ khống chế.
Sau khi lão thoáng chần chừ một chút thì lại nhẹ nhàng ấn xuống.
Sau khi lão ấn xuống, một chiếc đèn nhỏ bên cạnh màn hình giám sát sáng lên, sau đó thì bắt đầu nhấp nháy nhanh.
Nhưng trước giờ Vương Mịch đối với y không nóng không lạnh, giờ lại quan tâm đến Giang Khương như vậy, như thế sao có thể khiến y an lòng, sao có thể khiến y không căng thẳng được? Khi y nhìn thấy Vương Mịch căng thẳng quan tâm như vậy thì trong lòng càng tức giận hơn nữa. Lẽ nào mình kém Giang Khương nhiều đến thế sao? Giang Khương đã có một đại tiểu thư Tuyên gia rồi, lẽ nào Vương Mịch còn đối với Giang Khương...
Có điều, tuy lúc này trong lòng Tôn Nghị tức giận nhưng dĩ nhiên cũng không dám nói gì. Sau khi y hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh liền nhìn về phía La y sư. Mấu chốt của chuyện này giờ vẫn nằm ở chỗ La y sư, ông có thật sự nhúng tay vào không?
Một khi La y sư nhúng tay vào vậy thì bao nhiêu điểm tích lũy đều sẽ mất hết.
Nghĩ đến chuyện này, Tôn Nghị cảm thấy tim mình đau sắp chết... Nên biết số điểm này được tích lũy từ lúc y còn là Y sĩ kiến tập cho đến Y sĩ thực tập, cộng thêm một số kiếm được từ người khác... Có thể nói là toàn bộ tích lũy của y. Lần này nếu không phải vì Lý Mạnh lập kèo, y sẽ không theo Liêu Dương, đem ra cược hết như vậy.
- Việc này không cần quản, Giang Khương đang nhìn tường suy ngẫm ở Phòng sám hối vậy thì mọi chuyện cứ để Phòng sám hối xử lý đi, chúng ta không cần nhúng tay vào.
Giọng La y sư vang lên bên tai Tôn Nghị khiến Tôn Nghị vừa sửng sốt vừa thở phào nhẹ nhỏm, trên mặt lóe lên tia vui mừng. Chỉ cần thầy không nhúng tay vào là tốt
rồi. Y vốn cứ nghĩ lần này thua chắc rồi, ai ngờ thầy lại nói không nhúng tay vào.
- Thông thường bên Phòng sám hối không thể tùy tiện nhúng tay vào, hơn nữa những rèn luyện thế này sẽ có lợi cho Giang Khương...
La y sư hơi trầm ngâm, sau đó ngẩng đầu lên nhìn vào Vương Mịch trong lòng đang căng thẳng, muốn nói rồi lại thôi kia, ông lãnh đạm nói:
- Thầy rất tin vào Giang Khương... Nếu nó không chống đỡ được, vậy thì cùng lắm đến lúc đó nhờ Viện trường Từ ra tay can thiệp tinh thần của nó là được!
- Vâng... thầy!
Dĩ nhiên Vương Mịch hiểu ý của thầy, tuy cô vẫn còn lo lắng nhưng chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu. Nếu thầy đã nói không nhúng tay vào, vậy thì chỉ có thể dựa vào bản thân Giang Khương mà thôi.
“Hy vọng anh có thể kiên trì vượt qua.” Vương Mịch thầm thở dài, nhưng cô không hề phát hiện Tôn Nghị đứng bên đang hừ lạnh nhìn cô.
Giang Khương thuần thục bước đi trong bóng đêm đến trước bức tường, lấy từ bên trong ra một miếng bánh quy, sau đó lại bưng ly nước lên, chuẩn xác đưa đến trước vòi nước, sau khi lấy đầy một ly nước mới bước về lại trước tấm nệm cỏ, chậm rãi ngồi xuống.
Lý phán quan nhìn thấy động tác cực kỳ chuẩn xác của Giang Khương thì sắc mặt càng thêm khó coi.
Hai ngày nay lão luôn nhìn, nhìn Giang Khương từ lúc bắt đầu lần mò trong bóng tối, đến giờ thì đã không cần phải nhìn cũng có thể cầm nắm mọi thứ rất chuẩn xác.
Không hề có chút sai lệch, không có chút biểu hiện khác thường. Lý phán quan hiểu rõ, hành động tắt đèn của mình không có chút tác dụng nào với Giang Khương.
Mặc dù lúc mới đầu, Giang Khương cũng bị ảnh hưởng một chút, nhưng biểu hiện hai ngày nay của hắn đã chứng tỏ hắn đã hoàn toàn quen với tình trạng hiện tại, sẽ không có phản ứng khác vì đèn bị tắt nữa.
- Thằng nhãi giỏi lắm... đúng là thằng nhãi rất giỏi...
Lý phán quan nhìn chằm chằm màn hình, nhìn cái bóng thỉnh thoảng lại đưa tay lên sát miệng, từ từ ăn bánh quy. Miệng lão lầm bầm, có điều trong mắt không hề có chút bái phục mà chỉ lóe lên những tia lạnh lẽo cùng với vẻ mặt điên cuồng kỳ quái.
Giang Khương cắn một miếng bánh quy nhỏ, sau đó bưng ly nước lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm, từ từ thấm cho miếng bánh trong miệng tan ra sền sệt rồi mới cẩn thận nuốt miếng bánh xuống.
Giang Khương chậm rãi ăn xong miếng bánh quy, uống hết nước trong ly rồi lại đứng dậy đi đến bên cạnh vòi nước, từ từ lấy một ly nước, sau khi ngửa cổ uống xong, lúc này mới thỏa mãn vỗ bụng mình, đặt ly xuống, quay trở về trước tấm thảm cỏ.
Một tuần lễ này, điểm tích lũy năng lượng của hắn đã được 54%. Hắn đã cảm nhận rất rõ, tinh thần lực của hắn rõ ràng đã tăng hơn một tuần trước không ít. Có thể nói là thành quả này có liên quan rất lớn đến rèn luyện trong Phòng sám hối mấy ngày nay.
Đặc biệt là hai ngày nay, hai ngày nay hắn đã dần dần phát tiết và phóng thích hết những sợ hãi và áp lực trong lòng, đã khống chế được mọi thứ, nên hiệu quả tôi luyện cũng vô cùng rõ nét.
Thậm chí Giang Khương cũng có thể cảm nhận được, cho tới hôm nay, tốc độ vận hành của Ngũ Cầm vận khí pháp trong người mình dường như cũng nhanh hơn so với trước.
Mà tốc độ Ngũ Cầm vận khí pháp có liên quan rất lớn đến tinh thần lực. Tốc độ vận hành tăng nhanh, thông thường sẽ có tác dụng tăng cường rất lớn cho tinh thần lực.
Cho nên, Giang Khương ngồi trở lại trên nệm cỏ, trước khi lại bắt đầu tiếp tục nhắm mắt tu luyện Ngũ Cầm vận khí pháp hắn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua trần nhà, hắn biết rõ, ở vị trí đó có một camera giám sát.
Là thành viên của Cô Lang trước kia, hắn hiểu rõ những thủ đoạn này. Tuy camera được lắp rất khéo léo, nhưng sau khi Giang Khương đã nắm rõ và quen thuộc với Phòng sám hối này, hắn lập tức phát hiện được sự tồn tại của camera.
Nhưng Giang Khương cũng chẳng động nào nó, Phòng sám hối thế này trong vài ngày sẽ chẳng có ai tới. Vậy thì buộc phải có một camera giám sát để xác định tình hình của người ở trong phòng.
Cho nên, Giang Khương vẫn làm như mình chưa phát hiện ra thứ này. Nhưng lúc này hắn vẫn không kìm được nhìn về phía camera cười cười. Hắn cũng rất rõ, lúc này có lẽ đang có người nhìn, và rất có thể người đó là Lý phán quan. Đèn của mình bị tắt chắc chắn đối phương cũng không thoát khỏi liên quan.
Với tâm lý rõ ràng hơi vặn vẹo của Lý phán quan, Giang Khương cảm thấy mình không cười với lão một cái thì hơi có lỗi với mình.
Lý phán quan nhìn thấy trong bóng tối lờ mờ, bóng người kia đột nhiên quay lại nhìn về phía màn hình, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy đối phương đang mỉm cười, khóe mắt lão lập tức giật giật vài cái, thậm chỉ ngay cả gân xanh trên cổ cũng nổi rõ lên.
- Thằng ranh... mày đắc ý lắm à...
- Tương đối đắc ý đấy nhỉ...
Lý phán quan nhìn cái bóng chỉ ngẩng đầu lên một cái giờ lại bắt đầu buông rèm mắt khoanh chân bất động như chưa có gì xảy ra trên màn hình giám sát, khóe miệng co giật, sau đó lão chậm rãi đưa tay sang cái nút màu đỏ bên cạnh công cụ khống chế.
Sau khi lão thoáng chần chừ một chút thì lại nhẹ nhàng ấn xuống.
Sau khi lão ấn xuống, một chiếc đèn nhỏ bên cạnh màn hình giám sát sáng lên, sau đó thì bắt đầu nhấp nháy nhanh.
Danh sách chương