Ánh mắt đố kỵ chuyển sang chiếc hộp nhỏ trong tay Liêu Dương, tất cả đều sáng mắt, lộ ra cái nhìn hèn mọn.   

- Quả Hồng Vân, tính ôn, vị chát, chủ trị đại bổ khí huyết, tăng cường gân cốt.   

Nghe Giang Khương chậm rãi nói ra, tay Liêu Dương cứng đờ. Vừa nãy y còn thấy Giang Khương ngay cả quả này còn không nhận ra, đang định lấy việc đó để nhạo báng Giang Khương. Nhưng không ngờ, Giang Khương lại đem tính chất và công dụng của quả này nói rõ như vậy.   

Liêu Dương kinh ngạc nhìn Giang Khương. Tại sao vừa nãy còn không biết gì, bây giờ đột nhiên lại biết? Nghĩ đến đây, Liêu Dương không nhịn được mà hoài nghi liếc mắt nhìn Vương Mịch.   

Vương Mịch lập tức lắc đầu, tỏ vẻ cô không có nhắc Giang Khương. Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Vương Mịch, Liêu Dương có thể khẳng định không phải Vương Mịch nói cho Giang Khương nghe. Xem ra, chỉ sợ tên tiểu tử này đột nhiên nhớ ra mà thôi, không khỏi có chút ngượng ngùng. Vốn y định dùng cái này để chế nhạo Giang Khương, thật không ngờ đối phương lại biết. Bây giờ thật sự chẳng còn lý do để chế nhạo đối phương nữa.   

Sau đó lạnh giọng cười nói:   

- Được, nếu bác sĩ Giang đã nhận ra loại quả này, như vậy bác sĩ Giang có thể đánh cuộc chứ?   

- Quả thật không sai.   

Giang Khương nghĩ trong bụng. Ban đầu, hắn thật sự không biết quả màu đỏ này là cái gì, nhưng sau một lúc, trong đầu liền bật ra những gì mà tổ sư gia đã dạy, tìm được trong đó tư liệu về nó.   

Loại quả màu đỏ này có tên là quả Hồng Vân, là loại thuốc có công dụng đại bổ mạnh hơn Sơn Tham lâu năm rất nhiều, có tác dụng cường gân kiện cốt, đối với người luyện võ mà nói thì là vật hiếm.   

Cho nên, ánh mắt Giang Khương khi nhìn quả Hồng Vân này có chút ngưng trọng. Căn cứ theo tư liệu của tổ sư gia, điều kiện sinh trưởng và yêu cầu về số năm của quả Hồng Vân rất cao. Cho nên, mấy trăm năm trước, loại quả này đã thành hàng hiếm. Nhưng hắn không ngờ thời bây giờ vẫn còn quả Hồng Vân tồn tại.   

Cho nên, khi nhìn thấy Liêu Dương lấy ra loại quả này để đánh cuộc, trong lòng Giang Khương liền căng thẳng. Hiệu quả của loại quả này quả thật mạnh hơn Sơn Tham rất nhiêu. Trước kia, Tuyên Tử Nguyệt đã từng nói với hắn, Sơn Tham lâu năm có hiệu quả vô cùng tốt đối với những người bắt đầu luyện nội khí. Còn đối với những người dùng Sơn Tham để tu luyện từ khi còn bé như cô, ngoại trừ những loại Sơn Tham có số năm vượt quá trăm năm, thậm chí là một trăm năm mươi năm, còn lại thì loại mấy chục năm, hiệu quả không được lớn cho lắm.   

Loại quả Hồng Vân hiếm có này, rất có công hiệu đối với đám người Tuyên Tử Nguyệt, còn hơn cả Sơn Tham một hai trăm năm. Còn đối với Giang Khương, hiệu quả của nó lại càng cường đại hơn.   

- Được thôi.   

Thấy sắc mặt Giang Khương có chút ngưng trọng, Liêu Dương đắc ý cười. Người bình thường không dễ gì có được quả Hồng Vân trong tay. Nhưng y thì giống như được trời ưu ái, có tổ phụ là một Thiên y sư. Cho nên hàng năm cũng được vài quả để phụ trợ tu luyện, rèn luyện gân cốt.   

Y nhất thời xúc động, lấy ra loại quả này để đánh cuộc với Giang Khương. Vốn có chút đau lòng, nhưng bây giờ có thể dựa vào nó để lấy lại thể diện.   

Lập tức nhìn Giang Khương, khẽ cười:   

- Bác sĩ Giang, không biết cậu lấy cái gì ra để đánh cuộc với tôi đây?   

Giang Khương để ý đến vẻ mặt của những người chung quanh, còn có ánh mắt hâm mộ của Vương Mịch khi nhìn thấy quả Hồng Vân, liền biết được loại quả này cực kỳ quý báu ở Thiên Y Viện. Ban đầu hắn còn có một gốc Sơn Tham hai trăm năm, mặc dù giá trị thấp hơn không ít nhưng miễn cưỡng vẫn có thể đem ra để so với quả Hồng Vân. Nhưng gốc Sơn Tham đó đã bị hắn ăn sống gần hết, bây giờ không thể lấy ra đánh cuộc được.   

Lập tức mỉm cười lắc đầu:   

- Xin lỗi, quả Hồng Vân này quá mức quý giá, tôi tìm không ra thứ gì có giá trị ngang bằng với nó để đánh cuộc.   

- Haha, bác sĩ Giang không cần khiêm tốn. Nếu có thể đến tham gia khảo hạch thăng cấp bác sĩ tam phẩm, làm sao lại không có thứ gì có giá trị để so sánh với quả Hồng Vân này?   

Liêu Dương đắc ý nhìn Giang Khương, cười nói:   

- Chẳng lẽ bác sĩ Giang sợ đánh cuộc thua nên không muốn lấy ra?   

Nhìn bộ dạng đắc ý của Liêu Dương, Giang Khương chỉ cười, sau đó nói:   

- Quả Hồng Vân này thật sự rất hiếm có, có thể nói là dược liệu trân phẩm ở Thiên Y Viện này. Nếu muốn tìm một loại dược liệu cùng loại với nó ở bên ngoài, khó càng thêm khó. Tôi nào có được thứ gì có thể so sánh với nó để lấy ra đây. Bác sĩ Liêu mới chính là khiêm nhường đấy.   

Nghe Giang Khương nói như vậy, Liêu Dương lại càng đắc ý. Quả Hồng Vân này được xếp hạng dược liệu thượng phẩm ở Thiên Y Viện. Cho dù là bác sĩ bình thường, muốn lấy một quả không không dễ dàng. Giang Khương từ bên ngoài vào, làm sao có được loại quả trân quý như thế.   

Tâm trạng vô cùng sảng khoái, nụ cười đắc ý trên gương mặt Liêu Dương lại càng đậm thêm vài phần.   

Cười ha hả vài tiếng, y nói:   

- Nếu bác sĩ Giang không có loại thuốc nào có giá trị ngang tầm, vậy thì lấy ra vật gì cũng được.   

- Đồ vật khác cũng có thể?   

Giang Khương nheo mắt. Trong tay hắn thật sự chẳng có gì đáng giá. Tài sản duy nhất của hắn bây giờ chỉ có tiền mặt. Dù sao trong tài khoản của hắn vẫn còn bốn trăm vạn.   

Lập tức Giang Khương cười nói:   

- Bác sĩ Liêu cũng biết, muốn tìm vật phẩm có giá trị ngang bằng với quả hồng Vân thật không dễ dàng. Trên người tôi cũng chẳng có gì cả, chỉ có bốn trăm vạn tiền mặt. Nếu bác sĩ Liêu đồng ý, chúng ta có thể đánh cuộc.   

- Bốn trăm vạn?   

Nghe Giang Khương nói xong, những người trẻ tuổi trong phòng ăn liền than nhỏ. Thiên Y Viện cũng không quá coi trọng tiền bạc. Nhưng điều này chỉ dành cho các bác sĩ tam phẩm, thậm chí là y sư. Cái mà bọn họ muốn chính là càng nhiều dược liệu trân quý càng tốt. Tiền bạc đối với họ mà nói thì chẳng là gì. Bọn họ muốn có cũng không phải là chuyện khó.   

Nhưng đối với những người chưa đạt đến cấp bậc bác sĩ tam phẩm, mà chỉ là bác sĩ thực tập hoặc kiến tập, một tháng bọn họ chỉ được trợ cấp từ năm nghìn đến một  

vạn mà thôi.   

Tuy nơi để bọn họ dùng tiền không nhiều. Nhưng dù sao tuổi tác cũng còn trẻ, cũng không thể nào ngày nào cũng ở trong bệnh viện. Bọn họ cũng muốn đi ra ngoài du ngoạn, muốn mua quần áo đẹp, hoặc tán gái…   

Cho nên, khi Giang Khương nói ra con số bốn trăm vạn, tất cả đều sợ hãi. Bốn trăm vạn là một con số rất lớn.   

Liêu Dương cũng không khác biệt gì. Mặc dù y là cháu của thiên y sư, nhưng ngoại trừ những phương diện được tổ phụ chiếu cố đặc biệt, còn lại đãi ngộ cũng giống như bác sĩ thực tập ở các bệnh viện thông thường. Nghe Giang Khương lấy ra bốn trăm vạn để đánh cuộc, hiển nhiên là đã động tâm.   

Quả Hồng Vân đối với bên ngoài, có tiền cũng chưa chắc mua được. Nhưng đối với một số những gia tộc thế gia muốn mua quả Hồng Vân từ Thiên Y Viện, mặc dù phải nhờ đỡ ân tình, nhưng giá phải trả cũng khoảng năm trăm vạn. Tính ra cũng không chênh lệch quá lớn.   

Nghĩ đến đây, Liêu Dương thoáng do dự một chút, nhưng nhớ đến vẻ mặt lơ đễnh của tổ phụ, hơn nữa y cũng biết độ khó của cuộc thi tấn cấp bác sĩ tam phẩm rất cao. Mà người ngoài muốn qua được nó, lại càng khó khăn gấp mấy lần.   

Liêu Dương cho rằng chỉ cần qua mấy năm nữa, y cũng có thể thông qua cuộc thi tấn cấp bác sĩ tam phẩm. Nhưng bây giờ là không thể. Còn Giang Khương trước mắt, cho dù năng lực có mạnh, cũng chưa chắc có thể qua được. Hơn nữa, nếu y không đánh cuộc, ngược lại có vẻ như y đang sợ.   

Liêu Dương nhìn Giang Khương đang mỉm cười, hừ lạnh một tiếng, sau đó trầm giọng nói:   

- Được, mặc dù quả Hồng Vân của tôi không phải trị giá bốn trăm vạn, nhưng nếu bác sĩ Giang đã không còn thứ nào khác để đánh cuộc, vậy thì tôi chịu thiệt, chấp nhận đánh cuộc thôi.   

- Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.   

Giang Khương móc từ trong túi ra một cái thẻ, đặt lên trên bàn, cười nói:   

- Nếu trong đại hội khai niên năm nay, tôi không qua được kỳ khảo hạch bác sĩ tam phẩm. Vậy bốn trăm vạn này sẽ thuộc về bác sĩ Liêu.   

- Nhưng nếu tôi qua được, quả Hồng Vân kia của bác sĩ Liêu sẽ thuộc về tôi.   

Thấy Giang Khương đã đặt thẻ lên trên bàn, còn có vẻ mặt bình tĩnh của hắn, trong lòng Liêu Dương đột nhiên căng thẳng, thầm nghĩ:   

- Chẳng lẽ tiểu tử này còn cái gì để tự tin sao?   

Nhưng nhớ đến phân tích vừa rồi của mình, Liêu Dương cười lạnh, rất nhanh gật đầu:   

- Được, không thành vấn đề. Nếu tôi thua, quả Hồng Vân này sẽ thuộc về cậu.   

Thấy Liêu Dương đã xác nhận, nụ cười trên gương mặt Giang Khương lại càng đậm, sau đó chỉ vào tấm thẻ, nói:   

- Nơi này có máy rút tiền không? Tôi sẽ ngay lập tức rút bốn trăm vạn để làm tin.   

- Haha, không cần đâu. Thiên Y Viện chúng tôi đánh cuộc, không cần lo lắng mấy thứ này. Không ai có dũng khí thiếu nợ chúng tôi.   

Nhìn Giang Khương, Liêu Dương lãnh đạm nói.   

- Chỉ cần đánh cuộc có hiệu lực, qua ngày mười lăm, nếu cậu được tấn cấp, có thể tùy thời đến gặp tôi để lấy quả Hồng Vân. Còn nếu cậu thua, đến lúc đó cậu đem bốn trăm vạn này cho tôi.   

- Được.   

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu. Quy củ này rất tốt. Quả Hồng Vân nhất định sẽ thuộc về hắn. Nó sẽ có tác dụng trợ lực rất lớn cho hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện