Mấy ngày kế tiếp, Giang Khương vẫn ở trong biệt thự Tây Sơn, thưởng thức không khí yên tĩnh mà bình thường khó có được. Nếu hắn không ra khỏi cửa, đảm bảo sẽ không người nào phát hiện.
Giang Khương im lặng chờ người của Thiên Y Viện liên lạc với hắn. Tuy hắn không xác định là lúc nào, nhưng trước ngày 15 tháng Giêng, chắc chắn sẽ có người đến tìm hắn. Đương nhiên, cuộc sống ở Tây Sơn cũng không còn yên tĩnh nữa, bởi vì Phan Hiểu Hiểu đã đến.
- Giang Khương, không phải anh nói sẽ đợi tôi đến tỉnh Nam sao? Tại sao lại trở về?
Bước vào cửa, Phan Hiểu Hiểu vừa vui mừng lẫn ngạc nhiên nhìn Giang Khương, rồi lại nhìn Tuyên Tử Nguyệt, xác nhận cả hai không có gì thay đổi mới thở phào một hơi.
Giang Khương mỉm cười nói:
- Ở nhà vài ngày cũng nhàn rỗi, nên sớm trở về, đỡ cho cô phải chạy đến đó.
- Thật không?
Tuy không xác định được Giang Khương nói là thật hay giả, nhưng Phan Hiểu Hiểu nghe xong, cũng cảm thấy vui.
Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh cũng không khỏi liếc nhìn Giang Khương. Tên tiểu tử này nói tới nói lui cũng chỉ toàn giết người không đền mạng.
Thấy khóe miệng Tuyên Tử Nguyệt nhếch lên, Giang Khương bất đắc dĩ cười khổ. Hắn hiểu ý của Tuyên Tử Nguyệt nhưng ý của hắn không phải như vậy.
Nhưng Phan Hiểu Hiểu không để ý đến ánh mắt trao đổi của hai người, mà là nhìn Tiểu Bảo đang chạy đến gọi “mẹ nuôi”. Cô ngồi xổm xuống, giang hai tay ôm Tiểu Bảo vào lòng, sau đó móc từ trong túi một phong bao lì xì nhét vào tay Tiểu Bảo, cười nói:
- Mẹ nuôi cho con, có thích hay không?
- Thích.
Tiểu Bao hôn vào má Phan Hiểu Hiểu một cái thật mạnh, cười ngọt vô cùng.
Thời gian lại trôi qua tiếp một ngày. Mặc dù đã cố gắng không tạo tiếng động, nhưng thực lực của Tuyên gia là không thể nghi ngờ, rốt cuộc cũng đã tìm được đến cửa biệt thự Tây Sơn.
Bởi vì biệt thự Tây Sơn có không ít quan chức cấp cao ở, nên không có người nào có dũng khí làm loạn ở đây. Cho nên bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ mà canh chừng, đồng thời đem tin tức về báo lại cho Tuyên Năng.
- Tiếp tục canh chừng cho tôi. Nếu như tiểu thư ra ngoài, ngay tức khắc tóm cổ nó về. Vạn nhất không được thì để tôi đích thân đến.
Tuyên Năng cúp máy thật mạnh, nhưng gương mặt lại là sự bất đắc dĩ, khiến cho Tuyên phu nhân ở bên cạnh phải thở dài.
- Không thể kéo dài được nữa. Nếu trước tết Nguyên Tiêu mà Tử Nguyệt không về, chúng ta cũng không tìm được lý do để nói với Tề gia.
Tuyên Năng nói cho mình nghe, nhưng đồng thời cũng nói cho Tuyên phu nhân nghe.
- Dù sao thì ông cũng quyết định đi.
Tuyên phu nhân không nói thêm điều gì, chỉ gật đầu rồi bước ra khỏi phòng.
Nhìn theo bóng lưng của vợ, Tuyên Năng cười khổ, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Có một số việc, cuối cùng cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tề Lãng âm trầm nhìn người thanh niên trước mắt, lạnh nhạt hỏi:
- Cậu nói cái gì?
- Gia chủ, căn cứ theo điều tra của chúng tôi, động tĩnh khác thường của Tuyên gia gần đây chính là đang đi tìm một người.
Người thanh niên nhìn Tề Lãng, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn. Sau khi Tề Lang chết, người được gia chủ tín nhiệm vẫn chưa được bổ khuyết. Lần này y lập được công lớn. Y tin rằng mình nhất định có thể tiến vào tầm mắt của gia chủ.
- Tìm ai?
Tề Nhạc Minh nheo mắt, nhịn không được liền chen vào.
- Bọn họ đang tìm Tuyên Tử Nguyệt tiểu thư.
Người thanh niên cung kính nhìn Tề Nhạc Minh, vội vàng trả lời.
- Đang tìm Tử Nguyệt?
Tề Nhạc Minh nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, tiến lên một bước nhìn chằm chằm người thanh niên:
- Nói, chuyện gì xảy ra?
Thấy biểu hiện khẩn trương của đại thiếu, người thanh niên mừng thầm trong lòng, biết tin tức mà y vừa mới cung cấp rất được gia chủ và đại thiếu xem trọng, vội vàng trả lời:
- Trước đó vài ngày, thuộc hạ ngoài ý muốn phát hiện được Tuyên gia đang điều động nhân thủ, cho nên đã âm thầm chú ý, thấy những người này dường như đang tìm kiếm ai đó, thường hay đến các nhà ga, sân bay, bến xe. Lúc đó thuộc hạ khá nghi ngờ, cho nên đã hỏi thăm một chút.
Người thanh niên không nhanh không chậm, nói:
- Hôm qua, rốt cuộc thuộc hạ đã phát hiện Tuyên Vân của Tuyên gia đích thân đến Bắc Kinh. Vì thế thuộc hạ cũng đã đi theo, và cuối cùng xác định bọn họ đang tìm Tuyên Tử Nguyệt tiểu thư.
- Tử Nguyệt mất tích từ lúc nào? Vì sao người Tuyên gia lại không biết?
Nhớ đến lần trước đến nhà Tuyên gia, Tuyên bá bá nói Tuyên Tử Nguyệt đang đi du lịch, bây giờ Tề Nhạc Minh liền hiểu ra, lúc đó có thể là Tuyên Năng đã lừa cha con họ.
Sắc mặt Tề Lãng bên cạnh trầm xuống. Còn nửa tháng nửa Tuyên Tử Nguyệt sẽ được gả vào Tề gia. Tại sao thời điểm này lại mất tích, là có ý gì?
Sau đó, không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng:
- Mau nói, có chuyện gì xảy ra?
Thấy gia chủ nổi giận, người thanh niên không dám chần chừ, vội vàng nói:
- Báo cáo gia chủ, căn cứ vào phán đoán của thuộc hạ, thời gian Tuyên tiểu thư mất tích hẳn cũng đã hơn mười ngày.
- Hơn mười ngày? Không phải là đã mất tích trước tết sao?
Tề Nhạc Minh hay gọi cho Tuyên Tử Nguyệt, nhưng điện thoại của cô luôn trong tình trạng khóa máy, y còn tưởng rằng Tuyên Tử Nguyệt không để ý đến y, bây giờ nghĩ lại càng tức giận, hẳn phải sớm nghĩ đến chuyện này là có vấn đề.
- Hẳn là đã mất tích khoảng ba bốn ngày trước tết, cho đến hai ngày vừa qua thì người của Tuyên gia đã tìm được Tuyên tiểu thư ở bắc Kinh.
Người thanh niên tiếp tục nói.
- Vậy người của Tuyên gia đã mang Tuyên Tử Nguyệt về chưa?
Tề Nhạc Minh khẩn trương hỏi:
- Cô ấy không xảy ra chuyện gì chứ?
Nhìn biểu hiện khẩn trương của Tề Nhạc Minh, người thanh niên chần chừ một chút rồi đáp:
- Tuyên tiểu thư không xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ người của Tuyên gia chỉ canh chừng chứ không mang cô ấy về.
- Vì sao?
Nhìn biểu hiện muốn nói rồi lại thôi của người thanh niên, sắc mặt Tề Nhạc Minh có chút cứng đờ, sau đó khẩn trương hỏi.
- Bởi vì Tuyên tiểu thư dường như đang ở cùng Giang Khương trong một khu biệt thự trọng yếu, cho nên người của Tuyên gia không dám làm loạn.
Người thanh niên nhìn Tề Nhạc Minh, sau đó nói.
- Cái gì? Giang Khương? Cùng với Giang Khương?
Phản ứng của Tề Nhạc Minh giống như người thanh niên đã nghĩ, mắt đỏ lên, quát lớn.
Giang Khương im lặng chờ người của Thiên Y Viện liên lạc với hắn. Tuy hắn không xác định là lúc nào, nhưng trước ngày 15 tháng Giêng, chắc chắn sẽ có người đến tìm hắn. Đương nhiên, cuộc sống ở Tây Sơn cũng không còn yên tĩnh nữa, bởi vì Phan Hiểu Hiểu đã đến.
- Giang Khương, không phải anh nói sẽ đợi tôi đến tỉnh Nam sao? Tại sao lại trở về?
Bước vào cửa, Phan Hiểu Hiểu vừa vui mừng lẫn ngạc nhiên nhìn Giang Khương, rồi lại nhìn Tuyên Tử Nguyệt, xác nhận cả hai không có gì thay đổi mới thở phào một hơi.
Giang Khương mỉm cười nói:
- Ở nhà vài ngày cũng nhàn rỗi, nên sớm trở về, đỡ cho cô phải chạy đến đó.
- Thật không?
Tuy không xác định được Giang Khương nói là thật hay giả, nhưng Phan Hiểu Hiểu nghe xong, cũng cảm thấy vui.
Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh cũng không khỏi liếc nhìn Giang Khương. Tên tiểu tử này nói tới nói lui cũng chỉ toàn giết người không đền mạng.
Thấy khóe miệng Tuyên Tử Nguyệt nhếch lên, Giang Khương bất đắc dĩ cười khổ. Hắn hiểu ý của Tuyên Tử Nguyệt nhưng ý của hắn không phải như vậy.
Nhưng Phan Hiểu Hiểu không để ý đến ánh mắt trao đổi của hai người, mà là nhìn Tiểu Bảo đang chạy đến gọi “mẹ nuôi”. Cô ngồi xổm xuống, giang hai tay ôm Tiểu Bảo vào lòng, sau đó móc từ trong túi một phong bao lì xì nhét vào tay Tiểu Bảo, cười nói:
- Mẹ nuôi cho con, có thích hay không?
- Thích.
Tiểu Bao hôn vào má Phan Hiểu Hiểu một cái thật mạnh, cười ngọt vô cùng.
Thời gian lại trôi qua tiếp một ngày. Mặc dù đã cố gắng không tạo tiếng động, nhưng thực lực của Tuyên gia là không thể nghi ngờ, rốt cuộc cũng đã tìm được đến cửa biệt thự Tây Sơn.
Bởi vì biệt thự Tây Sơn có không ít quan chức cấp cao ở, nên không có người nào có dũng khí làm loạn ở đây. Cho nên bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ mà canh chừng, đồng thời đem tin tức về báo lại cho Tuyên Năng.
- Tiếp tục canh chừng cho tôi. Nếu như tiểu thư ra ngoài, ngay tức khắc tóm cổ nó về. Vạn nhất không được thì để tôi đích thân đến.
Tuyên Năng cúp máy thật mạnh, nhưng gương mặt lại là sự bất đắc dĩ, khiến cho Tuyên phu nhân ở bên cạnh phải thở dài.
- Không thể kéo dài được nữa. Nếu trước tết Nguyên Tiêu mà Tử Nguyệt không về, chúng ta cũng không tìm được lý do để nói với Tề gia.
Tuyên Năng nói cho mình nghe, nhưng đồng thời cũng nói cho Tuyên phu nhân nghe.
- Dù sao thì ông cũng quyết định đi.
Tuyên phu nhân không nói thêm điều gì, chỉ gật đầu rồi bước ra khỏi phòng.
Nhìn theo bóng lưng của vợ, Tuyên Năng cười khổ, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Có một số việc, cuối cùng cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tề Lãng âm trầm nhìn người thanh niên trước mắt, lạnh nhạt hỏi:
- Cậu nói cái gì?
- Gia chủ, căn cứ theo điều tra của chúng tôi, động tĩnh khác thường của Tuyên gia gần đây chính là đang đi tìm một người.
Người thanh niên nhìn Tề Lãng, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn. Sau khi Tề Lang chết, người được gia chủ tín nhiệm vẫn chưa được bổ khuyết. Lần này y lập được công lớn. Y tin rằng mình nhất định có thể tiến vào tầm mắt của gia chủ.
- Tìm ai?
Tề Nhạc Minh nheo mắt, nhịn không được liền chen vào.
- Bọn họ đang tìm Tuyên Tử Nguyệt tiểu thư.
Người thanh niên cung kính nhìn Tề Nhạc Minh, vội vàng trả lời.
- Đang tìm Tử Nguyệt?
Tề Nhạc Minh nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, tiến lên một bước nhìn chằm chằm người thanh niên:
- Nói, chuyện gì xảy ra?
Thấy biểu hiện khẩn trương của đại thiếu, người thanh niên mừng thầm trong lòng, biết tin tức mà y vừa mới cung cấp rất được gia chủ và đại thiếu xem trọng, vội vàng trả lời:
- Trước đó vài ngày, thuộc hạ ngoài ý muốn phát hiện được Tuyên gia đang điều động nhân thủ, cho nên đã âm thầm chú ý, thấy những người này dường như đang tìm kiếm ai đó, thường hay đến các nhà ga, sân bay, bến xe. Lúc đó thuộc hạ khá nghi ngờ, cho nên đã hỏi thăm một chút.
Người thanh niên không nhanh không chậm, nói:
- Hôm qua, rốt cuộc thuộc hạ đã phát hiện Tuyên Vân của Tuyên gia đích thân đến Bắc Kinh. Vì thế thuộc hạ cũng đã đi theo, và cuối cùng xác định bọn họ đang tìm Tuyên Tử Nguyệt tiểu thư.
- Tử Nguyệt mất tích từ lúc nào? Vì sao người Tuyên gia lại không biết?
Nhớ đến lần trước đến nhà Tuyên gia, Tuyên bá bá nói Tuyên Tử Nguyệt đang đi du lịch, bây giờ Tề Nhạc Minh liền hiểu ra, lúc đó có thể là Tuyên Năng đã lừa cha con họ.
Sắc mặt Tề Lãng bên cạnh trầm xuống. Còn nửa tháng nửa Tuyên Tử Nguyệt sẽ được gả vào Tề gia. Tại sao thời điểm này lại mất tích, là có ý gì?
Sau đó, không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng:
- Mau nói, có chuyện gì xảy ra?
Thấy gia chủ nổi giận, người thanh niên không dám chần chừ, vội vàng nói:
- Báo cáo gia chủ, căn cứ vào phán đoán của thuộc hạ, thời gian Tuyên tiểu thư mất tích hẳn cũng đã hơn mười ngày.
- Hơn mười ngày? Không phải là đã mất tích trước tết sao?
Tề Nhạc Minh hay gọi cho Tuyên Tử Nguyệt, nhưng điện thoại của cô luôn trong tình trạng khóa máy, y còn tưởng rằng Tuyên Tử Nguyệt không để ý đến y, bây giờ nghĩ lại càng tức giận, hẳn phải sớm nghĩ đến chuyện này là có vấn đề.
- Hẳn là đã mất tích khoảng ba bốn ngày trước tết, cho đến hai ngày vừa qua thì người của Tuyên gia đã tìm được Tuyên tiểu thư ở bắc Kinh.
Người thanh niên tiếp tục nói.
- Vậy người của Tuyên gia đã mang Tuyên Tử Nguyệt về chưa?
Tề Nhạc Minh khẩn trương hỏi:
- Cô ấy không xảy ra chuyện gì chứ?
Nhìn biểu hiện khẩn trương của Tề Nhạc Minh, người thanh niên chần chừ một chút rồi đáp:
- Tuyên tiểu thư không xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ người của Tuyên gia chỉ canh chừng chứ không mang cô ấy về.
- Vì sao?
Nhìn biểu hiện muốn nói rồi lại thôi của người thanh niên, sắc mặt Tề Nhạc Minh có chút cứng đờ, sau đó khẩn trương hỏi.
- Bởi vì Tuyên tiểu thư dường như đang ở cùng Giang Khương trong một khu biệt thự trọng yếu, cho nên người của Tuyên gia không dám làm loạn.
Người thanh niên nhìn Tề Nhạc Minh, sau đó nói.
- Cái gì? Giang Khương? Cùng với Giang Khương?
Phản ứng của Tề Nhạc Minh giống như người thanh niên đã nghĩ, mắt đỏ lên, quát lớn.
Danh sách chương