*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối mặt với tốc độ kinh khủng của đối phương, trán tay súng bắn tỉa xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, thậm chí sau lưng cũng phát lạnh.
Y rất nhanh di chuyển khẩu súng, truy tìm thân ảnh màu đỏ. Y biết rõ, nếu như y không thể bắn ngã hắn trước khi đối phương cách mình hai mươi thước, chỉ sợ người chết sẽ là y.
Là một sát thủ ám sát siêu hạng, mặc dù trong lòng kinh hãi đến cực độ, tay y vẫn vững như cũ, khẩu súng rất nhanh tìm kiếm thân ảnh đối phương, đồng thời trong lòng tiến hành dự đoán phương hướng mà đối phương sẽ đến.
Đùng đùng! Hai viên đạn xẹt qua bên người Giang Khương, tạo thành một đám bụi.
Giang Khương không ngừng di chuyển cơ thể, thỉnh thoảng lăn tròn trên mặt đất, trốn thoát sự tấn công từ phía trên ngọn núi.
Cảm giác bên cạnh xuất hiện từng cơn gió lạnh, trong lòng Giang Khương cũng lạnh theo. Mặc dù trước đây hắn cũng là từ làn mưa đạn sống sót bước ra, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến lại có một ngày, hắn sẽ nằm trong tình huống không có vật che lấp, tiến hành tập kích một tay súng bắn tỉa siêu hạng.
Trong tình huống như vậy, cách xa gần trăm thước, đối mặt với một tay súng bắn tỉa, tất cả mọi người sẽ cho rằng chính là chịu chết.
Giang Khương biết hắn không sợ chết, nhưng ỷ vào một loại thiên phú đặc biệt mà tấn công đối phương, thật sự là to gan lớn mật.
Nhưng Giang Khương cũng hiểu rõ nguyên nhân đáng để hắn mạo hiểm. Chính là hắn xác định đây là lần đầu tiên hắn bước đến gần đến chân tướng toàn đội Cô Lang bị giết.
Ngoại trừ điều này, hắn thật sự nghĩ không ra nguyên nhân có người phái sát thủ đến giết hắn. Chỉ cần hắn bắt được tay súng bắn tỉa này, hắn có thể tra ra phương hướng. Cho dù không cách nào tập trung vào người chủ chốt, nhưng phạm vi điều tra có thể thu nhỏ lại.
Cho nên, hắn nguyện ý mạo hiểm. Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này muốn có được cơ hội tương tự là rất khó.
Đoàng. Giang Khương vừa mới nghiêng người sang bên trái, một làn gió xẹt qua cánh tay phải của hắn.
Cảm giác cánh tay phải có chút tê rần, Giang Khương không khỏi hít sâu một hơi. Hắn biết cánh tay của mình chỉ sợ đã bị thương.
Chỉ cần hắn chậm một chút, tính mạng của hắn sẽ lên đường.
Nhưng Giang Khương không ngừng tiến về phía trước, chỉ còn ba mươi mét nữa thôi và hắn cẩn thận một chút là có thể bước qua ngay.
Trán tay súng bắn tỉa đã ướt đẫm mồ hôi, thậm chí ngay cả lông mi cũng dính hai giọt mồ hôi hột. Chỉ là ngay cả chớp mắt y cũng không dám chớp, bởi vì sinh tử đang ở ngay trước mặt.
Đối phương chết hay y chết sẽ được quyết định trong vài giây sắp đến.
Đùng. Ánh mắt tay súng bắn tỉa nhìn chằm chằm Giang Khương, sau đó phát động viên đạn cuối cùng.
Cùng một lúc, Giang Khương đạp mạnh dưới chân, thân hình bay lên, một nhánh cây nhỏ to bằng cánh tay rơi xuống phía sau.
Nhìn đối phương cầm con dao găm làm ra tư thế đề phòng, Giang Khương nhẹ nhàng phất tay, lẳng lặng nhìn gương mặt được bôi đen đằng trước.
Ánh mắt Giang Khương lóe lên:
- Anh có biết, có súng thì anh còn có hy vọng, nhưng cái này đối với tôi là vô ích.
Tay súng bắn tỉa cũng không lên tiếng, chỉ cầm con dao trong tay, lạnh lùng nhìn Giang Khương.
Thấy biểu hiện của đối phương, Giang Khương có chút cười khổ. Là thành viên của Cô Lang, hắn biết rất rõ bộ đội đặc chủng trong nước khi gặp phải địch nhân sẽ có biểu hiện như thế nào.
Cho dù biết rõ không phải là đối thủ, trừ khi có mệnh lệnh rút lui, còn lại thì tuyệt đối sẽ liều chết đánh một trận.
- Được rồi, nếu anh không buông tay, tôi cũng không miễn cưỡng.
Giang Khương chậm rãi nói, tận lực làm cho giọng nói của mình thấp xuống, trong đầu hiện lên một tin tức:
- Thiên phú bậc một: Mê hoặc khởi động.
- Tôi biết năng lực bắn tỉa của anh đạt đến trình độ này, trên cơ bản đều là tinh anh của bộ đội đặc chủng. Anh là người của Tàng Phong? Tuyết Lang hay là Nộ Giao?
Giang Khương mỉm cười nhìn tay súng bẳn tỉa.
Nghe Giang Khương nói, ánh mắt tay súng bắn tỉa liền nhướng lên, dường như cảm thấy kinh ngạc khi Giang Khương biết rõ tên của ba đơn vị bộ đội này.
Nên biết rằng ba đơn vị này là bộ đội đặc chủng thần bí nhất trong nước. Ngay cả tướng lĩnh quân đội bình thường cũng không biết sự tồn tại của ba đơn vị này. Ngoại trừ những tinh nhuệ như bọn họ thì mới biết rõ tình huống.
Nhưng người trước mắt chỉ thuận miệng đã có thể nói ra sự tồn tại của ba đơn vị bộ đội, điều này thật khiến cho y có chút kinh ngạc.
Y thật sự không rõ tình huống của mục tiêu cho lắm. Y nhận được chỉ thị ám sát một thanh niên lái chiếc Audi đi trên đường quốc lộ mà thôi. Nhưng bây giờ y mới biết người mà y cần ám sát mạnh đến cỡ nào. Thậm chí y cũng không nghĩ đến lại gặp phải địch nhân lợi hại như vậy.
Mà nhiệm vụ lần này thậm chí cũng không đề cập đến bất cứ thân phận và năng lực của mục tiêu. Nhưng sau khi nhìn chăm chú gương mặt của đối phương, y phát hiện dường như có chút quen thuộc.
Suy nghĩ một chút, ánh mắt tay súng bắn tỉa hiện lên vẻ kinh ngạc, thốt lên:
- Cậu là…Giang Khương.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, Giang Khương cũng giật mình. Còn tay súng bắn tỉa thì sau khi sửng sốt vẫn chưa thể phản ứng lại, ánh mắt trở nên mơ hồ.
- Đúng, tôi chính là Giang Khương.
Nhìn đối phương kinh ngạc, Giang Khương tương đối hài lòng.
Hắn biết, đối với tinh anh của bộ đội đặc chủng, nếu không phải đối phương nhận ra hắn, tinh thần lộ ra sơ hở, tuyệt đối sẽ không bị hắn khống chế.
Nhưng bây giờ hắn có thể khống chế được đối phương bao lâu, hắn cũng không dám chắc. Cho nên hắn cố gắng rót vào lực tinh thần, bắt đầu hỏi. Hắn biết cơ hội sẽ không kéo dài. Một khi đối phương tỉnh lại, hắn sẽ không còn cơ hội gì nữa.
- Năng lực của anh rất mạnh. Anh là người của quân đội nào?
Giang Khương giống như tùy ý mà hỏi.
- Tôi là người của quân khu Bắc Cương…
Tay súng bắn tỉa nói được vài chữ, đột nhiên hai mắt co rụt lại, kinh hãi nhìn Giang Khương, con dao găm vội đâm tới.
- Thất bại rồi.
Nghe được chữ quân khu Bắc Cương, Giang Khương âm thầm thở dài. Mặc dù đã có được phương hướng đại khái, nhưng phải chi đối phương có thể duy trì thêm hai giây nữa, như vậy mục đích lần này xem như đã đạt được.
Nhưng đối mặt với bộ đội tinh anh, ý chí cực kỳ kiên cường, trải qua huấn luyện đặc biệt, nói ra được vài chữ như vậy đã là may mắn lắm rồi.
Ít nhất Bắc Cương cũng có vài đơn vị như vậy, có thể có được những tinh anh bắn tỉa như thế. Điều động người này, trong tình hình chung, trừ phi có hạn chế đặc biệt, còn không, muốn điều tra ra nơi nào quản lý đối phương hẳn không phải là việc khó.
Nhìn con dao găm đang lao thẳng đến cổ mình, ánh mắt Giang Khương lạnh lại. Tuy nói hắn rất có cảm tình đối với quân nhân Hoa Hạ, nhưng đối mặt với người có ý đồ dồn hắn vào chỗ chết. Hơn nữa cũng không còn biện pháp từ trong miệng đối phương biết được thứ cần biết, như vậy, mặc kệ y là ai cũng không hạ thủ lưu tình.
Tay hắn nhẹ đập vào con dao găm, chỉ nghe được keng một tiếng, tay súng bắn tỉa liền cảm thấy cổ tay mình bị chấn động, sau đó con dao găm đang cầm chặt trong tay liền bị một luồng sức mạnh đánh văng.
- Xin lỗi.
Giang Khương áy náy nói, sau đó trước khi tay súng bắn tỉa còn chưa kịp phản ứng lại đã vỗ một chưởng vào ngực tay súng bắn tỉa.
Tay súng bắn tỉa liền đánh một quyền về phía Giang Khương. Mới đi được nửa đường liền cứng lại. Bởi vì y đột nhiên phát hiện khí lực quanh thân mình biến mất không thấy.
Giống như chưa bao giờ tồn tại.
Nhìn đồng tử của tay súng bắn tỉa dần mất đi ánh sáng, Giang Khương thở hắt ra, sau đó dùng tay kéo tay súng bắn tỉa lại, bàn tay bắt đầu lục lọi trong áo y.
Không ngoài dự liệu, trên người tay súng bắn tỉa không có gì chứng minh thân phận của y. Cho dù Giang Khương lật trong cổ tay áo cũng không tìm được thứ gì.
Nhìn người chiến sĩ trước mặt, Giang Khương nhẹ nhàng thở ra, sau đó xé một góc áo của y, nhẹ nhàng lau đi vệt đen trên gương mặt, lộ ra một vẻ mặt cương nghị.
Đối mặt với tốc độ kinh khủng của đối phương, trán tay súng bắn tỉa xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, thậm chí sau lưng cũng phát lạnh.
Y rất nhanh di chuyển khẩu súng, truy tìm thân ảnh màu đỏ. Y biết rõ, nếu như y không thể bắn ngã hắn trước khi đối phương cách mình hai mươi thước, chỉ sợ người chết sẽ là y.
Là một sát thủ ám sát siêu hạng, mặc dù trong lòng kinh hãi đến cực độ, tay y vẫn vững như cũ, khẩu súng rất nhanh tìm kiếm thân ảnh đối phương, đồng thời trong lòng tiến hành dự đoán phương hướng mà đối phương sẽ đến.
Đùng đùng! Hai viên đạn xẹt qua bên người Giang Khương, tạo thành một đám bụi.
Giang Khương không ngừng di chuyển cơ thể, thỉnh thoảng lăn tròn trên mặt đất, trốn thoát sự tấn công từ phía trên ngọn núi.
Cảm giác bên cạnh xuất hiện từng cơn gió lạnh, trong lòng Giang Khương cũng lạnh theo. Mặc dù trước đây hắn cũng là từ làn mưa đạn sống sót bước ra, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến lại có một ngày, hắn sẽ nằm trong tình huống không có vật che lấp, tiến hành tập kích một tay súng bắn tỉa siêu hạng.
Trong tình huống như vậy, cách xa gần trăm thước, đối mặt với một tay súng bắn tỉa, tất cả mọi người sẽ cho rằng chính là chịu chết.
Giang Khương biết hắn không sợ chết, nhưng ỷ vào một loại thiên phú đặc biệt mà tấn công đối phương, thật sự là to gan lớn mật.
Nhưng Giang Khương cũng hiểu rõ nguyên nhân đáng để hắn mạo hiểm. Chính là hắn xác định đây là lần đầu tiên hắn bước đến gần đến chân tướng toàn đội Cô Lang bị giết.
Ngoại trừ điều này, hắn thật sự nghĩ không ra nguyên nhân có người phái sát thủ đến giết hắn. Chỉ cần hắn bắt được tay súng bắn tỉa này, hắn có thể tra ra phương hướng. Cho dù không cách nào tập trung vào người chủ chốt, nhưng phạm vi điều tra có thể thu nhỏ lại.
Cho nên, hắn nguyện ý mạo hiểm. Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này muốn có được cơ hội tương tự là rất khó.
Đoàng. Giang Khương vừa mới nghiêng người sang bên trái, một làn gió xẹt qua cánh tay phải của hắn.
Cảm giác cánh tay phải có chút tê rần, Giang Khương không khỏi hít sâu một hơi. Hắn biết cánh tay của mình chỉ sợ đã bị thương.
Chỉ cần hắn chậm một chút, tính mạng của hắn sẽ lên đường.
Nhưng Giang Khương không ngừng tiến về phía trước, chỉ còn ba mươi mét nữa thôi và hắn cẩn thận một chút là có thể bước qua ngay.
Trán tay súng bắn tỉa đã ướt đẫm mồ hôi, thậm chí ngay cả lông mi cũng dính hai giọt mồ hôi hột. Chỉ là ngay cả chớp mắt y cũng không dám chớp, bởi vì sinh tử đang ở ngay trước mặt.
Đối phương chết hay y chết sẽ được quyết định trong vài giây sắp đến.
Đùng. Ánh mắt tay súng bắn tỉa nhìn chằm chằm Giang Khương, sau đó phát động viên đạn cuối cùng.
Cùng một lúc, Giang Khương đạp mạnh dưới chân, thân hình bay lên, một nhánh cây nhỏ to bằng cánh tay rơi xuống phía sau.
Nhìn đối phương cầm con dao găm làm ra tư thế đề phòng, Giang Khương nhẹ nhàng phất tay, lẳng lặng nhìn gương mặt được bôi đen đằng trước.
Ánh mắt Giang Khương lóe lên:
- Anh có biết, có súng thì anh còn có hy vọng, nhưng cái này đối với tôi là vô ích.
Tay súng bắn tỉa cũng không lên tiếng, chỉ cầm con dao trong tay, lạnh lùng nhìn Giang Khương.
Thấy biểu hiện của đối phương, Giang Khương có chút cười khổ. Là thành viên của Cô Lang, hắn biết rất rõ bộ đội đặc chủng trong nước khi gặp phải địch nhân sẽ có biểu hiện như thế nào.
Cho dù biết rõ không phải là đối thủ, trừ khi có mệnh lệnh rút lui, còn lại thì tuyệt đối sẽ liều chết đánh một trận.
- Được rồi, nếu anh không buông tay, tôi cũng không miễn cưỡng.
Giang Khương chậm rãi nói, tận lực làm cho giọng nói của mình thấp xuống, trong đầu hiện lên một tin tức:
- Thiên phú bậc một: Mê hoặc khởi động.
- Tôi biết năng lực bắn tỉa của anh đạt đến trình độ này, trên cơ bản đều là tinh anh của bộ đội đặc chủng. Anh là người của Tàng Phong? Tuyết Lang hay là Nộ Giao?
Giang Khương mỉm cười nhìn tay súng bẳn tỉa.
Nghe Giang Khương nói, ánh mắt tay súng bắn tỉa liền nhướng lên, dường như cảm thấy kinh ngạc khi Giang Khương biết rõ tên của ba đơn vị bộ đội này.
Nên biết rằng ba đơn vị này là bộ đội đặc chủng thần bí nhất trong nước. Ngay cả tướng lĩnh quân đội bình thường cũng không biết sự tồn tại của ba đơn vị này. Ngoại trừ những tinh nhuệ như bọn họ thì mới biết rõ tình huống.
Nhưng người trước mắt chỉ thuận miệng đã có thể nói ra sự tồn tại của ba đơn vị bộ đội, điều này thật khiến cho y có chút kinh ngạc.
Y thật sự không rõ tình huống của mục tiêu cho lắm. Y nhận được chỉ thị ám sát một thanh niên lái chiếc Audi đi trên đường quốc lộ mà thôi. Nhưng bây giờ y mới biết người mà y cần ám sát mạnh đến cỡ nào. Thậm chí y cũng không nghĩ đến lại gặp phải địch nhân lợi hại như vậy.
Mà nhiệm vụ lần này thậm chí cũng không đề cập đến bất cứ thân phận và năng lực của mục tiêu. Nhưng sau khi nhìn chăm chú gương mặt của đối phương, y phát hiện dường như có chút quen thuộc.
Suy nghĩ một chút, ánh mắt tay súng bắn tỉa hiện lên vẻ kinh ngạc, thốt lên:
- Cậu là…Giang Khương.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, Giang Khương cũng giật mình. Còn tay súng bắn tỉa thì sau khi sửng sốt vẫn chưa thể phản ứng lại, ánh mắt trở nên mơ hồ.
- Đúng, tôi chính là Giang Khương.
Nhìn đối phương kinh ngạc, Giang Khương tương đối hài lòng.
Hắn biết, đối với tinh anh của bộ đội đặc chủng, nếu không phải đối phương nhận ra hắn, tinh thần lộ ra sơ hở, tuyệt đối sẽ không bị hắn khống chế.
Nhưng bây giờ hắn có thể khống chế được đối phương bao lâu, hắn cũng không dám chắc. Cho nên hắn cố gắng rót vào lực tinh thần, bắt đầu hỏi. Hắn biết cơ hội sẽ không kéo dài. Một khi đối phương tỉnh lại, hắn sẽ không còn cơ hội gì nữa.
- Năng lực của anh rất mạnh. Anh là người của quân đội nào?
Giang Khương giống như tùy ý mà hỏi.
- Tôi là người của quân khu Bắc Cương…
Tay súng bắn tỉa nói được vài chữ, đột nhiên hai mắt co rụt lại, kinh hãi nhìn Giang Khương, con dao găm vội đâm tới.
- Thất bại rồi.
Nghe được chữ quân khu Bắc Cương, Giang Khương âm thầm thở dài. Mặc dù đã có được phương hướng đại khái, nhưng phải chi đối phương có thể duy trì thêm hai giây nữa, như vậy mục đích lần này xem như đã đạt được.
Nhưng đối mặt với bộ đội tinh anh, ý chí cực kỳ kiên cường, trải qua huấn luyện đặc biệt, nói ra được vài chữ như vậy đã là may mắn lắm rồi.
Ít nhất Bắc Cương cũng có vài đơn vị như vậy, có thể có được những tinh anh bắn tỉa như thế. Điều động người này, trong tình hình chung, trừ phi có hạn chế đặc biệt, còn không, muốn điều tra ra nơi nào quản lý đối phương hẳn không phải là việc khó.
Nhìn con dao găm đang lao thẳng đến cổ mình, ánh mắt Giang Khương lạnh lại. Tuy nói hắn rất có cảm tình đối với quân nhân Hoa Hạ, nhưng đối mặt với người có ý đồ dồn hắn vào chỗ chết. Hơn nữa cũng không còn biện pháp từ trong miệng đối phương biết được thứ cần biết, như vậy, mặc kệ y là ai cũng không hạ thủ lưu tình.
Tay hắn nhẹ đập vào con dao găm, chỉ nghe được keng một tiếng, tay súng bắn tỉa liền cảm thấy cổ tay mình bị chấn động, sau đó con dao găm đang cầm chặt trong tay liền bị một luồng sức mạnh đánh văng.
- Xin lỗi.
Giang Khương áy náy nói, sau đó trước khi tay súng bắn tỉa còn chưa kịp phản ứng lại đã vỗ một chưởng vào ngực tay súng bắn tỉa.
Tay súng bắn tỉa liền đánh một quyền về phía Giang Khương. Mới đi được nửa đường liền cứng lại. Bởi vì y đột nhiên phát hiện khí lực quanh thân mình biến mất không thấy.
Giống như chưa bao giờ tồn tại.
Nhìn đồng tử của tay súng bắn tỉa dần mất đi ánh sáng, Giang Khương thở hắt ra, sau đó dùng tay kéo tay súng bắn tỉa lại, bàn tay bắt đầu lục lọi trong áo y.
Không ngoài dự liệu, trên người tay súng bắn tỉa không có gì chứng minh thân phận của y. Cho dù Giang Khương lật trong cổ tay áo cũng không tìm được thứ gì.
Nhìn người chiến sĩ trước mặt, Giang Khương nhẹ nhàng thở ra, sau đó xé một góc áo của y, nhẹ nhàng lau đi vệt đen trên gương mặt, lộ ra một vẻ mặt cương nghị.
Danh sách chương