- Như thế nào? Cậu vẫn không hài lòng?   

Nhìn Giang Khương cau mày, cặp lông mày hoa râm của La y sư cũng có chút nhíu lại, sau đó hỏi.   

Nghe giọng nói có chút bất mãn của La y sư, Giang Khương biết hắn nên đưa ra một quyết định. Nếu hắn làm cho La y sư thật sự tức giận, cái được không đủ bù cái mất. Nhưng hắn cũng biết, thứ mà hắn muốn nhất định phải tranh thủ, vạn nhất không được nữa thì mới thôi.   

Cho nên Giang Khương cắn răng nói:   

- La lão, có lẽ tôi biết sẽ rất khó, nhưng nếu như có thể, tôi muốn ngài giúp tôi thử một lần.   

- Thử một lần?   

Sắc mặt La lão cứng đờ. Ông thật không nghĩ đến Giang Khương lại kiên trì muốn trở thành bác sĩ cấp ba như vậy.   

Tôn Nghị bên cạnh rốt cuộc đã không nhịn được nữa, nhìn sắc mặt La y sư cũng có chút khó coi, lập tức hừ một tiếng:   

- Giang Khương, cậu đừng tưởng rằng Thiên Y Viện chúng tôi giống như cái chợ ngoài đường, muốn chọn thứ gì thì chọn. Cậu trở thành một bác sĩ thực tập đã là La lão dốc lòng giúp cậu rồi. Cậu có biết trở thành bác sĩ cấp ba khó khăn như thế nào không? Cậu đừng đề cao bản thân mình quá như vậy.   

Tôn Nghị nói đến đây liền bị La y sư giơ tay chặn lại. Lúc này, La y sư yên lặng nhìn Giang Khương, ánh mắt dần dần lạnh lại, khiến Giang Khương phát hoảng trong lòng.   

Trong lúc Giang Khương đang lo lắng, không biết có nên đồng ý hay không, La y sư thở hắt ra, lên tiếng hỏi.   

- Cậu thật sự muốn làm bác sĩ cấp 3?   

- Hả, dạ vâng.   

Giang Khương vội vàng gật đầu liên tục.   

- Khẳng định?   

La y sư hỏi lại lần nữa.   

- Khẳng định.   

Giang Khương trầm giọng đáp.   

- Được, nếu cậu đã tự tin như vậy, vậy tôi sẽ giúp cậu.   

La y sư nhìn Giang Khương, nói tiếp:   

- 15 tháng Giêng sang năm là ngày hội mỗi năm một lần của Thiên Y Viện. Tôi sẽ ở trong đại hội này mà đề xuất cậu, đồng thời cũng mời thêm hai vị Thiên Y sư liên hợp đề cử cậu tham gia khảo nghiệm bác sĩ cấp 3. Khi đó, cậu phải xuất ra năng lực, biểu hiện cho các vị Thiên y sư xem.   

- Nếu như cậu được bọn họ tán thành, đến lúc đó cậu sẽ trở thành bác sĩ cấp 3. Nhưng nếu cậu thất bại, ngay cả tư cách bác sĩ thực tập cậu cũng không còn, chỉ có thể bắt đầu từ bác sĩ kiến tập mà thôi.   

La y sư vừa nói xong, Vương Mịch và Tôn Nghị đều kinh hô, rõ ràng là bị lời nói của La y sư chấn động.   

Hai mắt Giang Khương nheo lại. Nghe lời nói của La y sư, không cần nghe hai tiếng kinh hô của hai người bên cạnh, hắn cũng biết lần này chỉ sợ La y sư sẽ xuất ra nỗ lực không nhỏ.   

- Tại sao La y sư lại giúp mình? Tuyệt đối không phải chỉ là lý do mình là cháu bạn tốt của ông.   

Nhưng mặc kệ thế nào, Giang Khương cũng không cự tuyệt lời đề nghị này, ngẩng đầu nhìn La y sư, nói:   

- Vậy xin hỏi La lão, ngài nguyện ý giúp tôi như thế là cần tôi làm những gì?   

Nghe Giang Khương hỏi, La y sư chậm rãi gật đầu, sau đó nói thẳng:   

- Tôi chỉ muốn 500ml máu và một ít thịt và da trên cánh tay của cậu.   

Tôn Nghị và Vương Mịch nghe xong, liền liếc mắt nhìn nhau, sau đó âm thầm gật đầu. Đúng rồi, nếu La lão đã nguyện ý giúp Giang Khương, vậy thì phải lấy lại chút thù lao.   

Nếu không phải Giang Khương có năng lực tự khỏi bệnh một cách cường đại như vậy, khiến cho La lão cảm thấy hiếu kỳ, La lão sẽ không có khả năng giúp đỡ Giang Khương.   

Giang Khương nghe xong yêu cầu của La lão, tất nhiên là không do dự mà gật đầu.   

Đối với hắn mà nói, 500ml máu tính là gì chứ? Người bình thường một lần hiến máu cũng đã 300, 400ml rồi. Hắn cũng sẽ không keo kiệt chút máu này. Cùng lắm thì ăn thêm hai miếng Sơn Tham thôi.   

Về phần thịt và da tay, Giang Khương cũng không cần. Trước đây hắn bị thương không ít lần, mất hai ba miếng thịt cũng là chuyện bình thường. Dù sao với năng lực tự khỏi của hắn, hiển nhiên không cần lo lắng. Cùng lắm thì hao một hai phần trăm điểm năng lượng mà thôi, cũng không tính là gì.   

Thấy Giang Khương không chút do dự mà gật đầu, La lão cảm thấy hài lòng vô cùng. Nếu không phải Giang Khương đưa ra yêu cầu kia, ông chỉ có thể xin Giang Khương 10, 20ml máu mà thôi. Bây giờ xin đến 500ml máu cộng với thịt và da tay, đủ để nghiên cứu rồi. Tuy nói cái giá của hắn bỏ ra không lớn, nhưng miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được.   

Đương nhiên, La y sư vẫn chịu thiệt một chút. Nhưng mặc kệ thế nào, bất luận Giang Khương thành công hay là thất bại, đều phải nợ ông một phần nhân tình, ngoan ngoãn trở thành đồ đệ hoặc làm trợ thủ cho ông.   

- Được rồi, cậu đã đáp ứng thì không nên chậm trễ nữa. Tôi lấy xong sẽ về ngay.   

Đã được được mục đích, La y sư hận không thể trực tiếp cắt ngay miếng thịt, rút thêm một chai máu trên người Giang Khương rồi mới đi.   

- Được, vậy thì bắt đầu thôi.   

Giang Khương gật đầu. Mặc dù La y sư chỉ hứa miệng, nhưng Giang Khương rất tin tưởng La y sư. Nếu đối phương đã đồng ý việc này, kế tiếp chỉ là xem hắn có bản lãnh hay không.   

Hắn có bản lãnh hay không, chính bản thân hắn cũng không rõ. Dù sao Thiên Y Viện là một nơi rất thần bí, khiến cho Giang Khương vốn vô cùng tự tin cũng bắt đầu có chút hồi hộp.   

Vương Mịch rất nhanh rút dụng cụ lấy máu từ trong rương ra.   

Thấy đối phương chuẩn bị đầy đủ, Giang Khương cười khổ trong lòng. Xem ra La y sư tìm hắn chính là muốn lấy máu của hắn.   

Nhưng Giang Khương đúng là cam tâm tình nguyện. Dù sao cứ để cho La y sư lấy, còn có tìm được cái gì hay không thì không liên quan đến hắn.   

Giang Khương rất hợp tác mà vén tay áo lên.   

Vương Mịch nhanh chóng găm kim vào mạch máu Giang Khương. Giang Khương cũng không cảm giác có gì đau đớn, lập tức khen ngợi một câu:   

- Thủ pháp của bác sĩ Vương thật là giỏi.   

Nghe Giang Khương khen, Vương Mịch chỉ mỉm cười.   

Hơn mười phút đồng hồ, rất nhanh đã lấy được một bịch máu. Tôn Nghị vội mở cái hòm đông lạnh cao cấp, cẩn thận bỏ bịch máu vào.   

Vương Mịch lại giúp Giang Khương cầm máu. Sau khi dùng băng cá nhân dán lại miệng kim tiêm, cô lại lấy ra một bộ dụng cụ giải phẫu.   

- Bác sĩ Giang, lấy ở cánh tay trước hay là...   

Đeo bao tay vào, Vương Mịch mỉm cười hỏi Giang Khương.   

Giang Khương cúi đầu nhìn miếng băng dán nơi cánh tay của mình, cười nói:   

- Vậy thì lấy ở cánh tay đi.   

Tiện tay vén áo lên lần nữa, duỗi thẳng lên trên bàn, nhìn Vương Mịch lấy ra dung dịch khử trùng, hỏi:   

- Muốn lấy bao nhiêu?   

- Vì khả năng tự lành của anh rất cao, nên chúng tôi muốn lấy một miếng với kích cỡ 2*8 và lớp da.   

Vương Mịch nói.   

- 2*8?   

Giang Khương cau mày. Lấy một miếng lớn như vậy, nếu là người bình thường, sau khi khâu lại, cũng phải mất cả nửa tháng mới khôi phục, cũng không loại trừ sẽ để lại sẹo.   

Đương nhiên, đối với hắn mà nói, đây cũng không phải là chuyện phiền phức lắm.   

Sau khi khử trùng, Vương Mịch lại lấy ra kim tiêm và một chai thuốc:   

- Bác sĩ Giang, bây giờ tôi sẽ tiến hành gây tê cho anh.   

- Được.   

Giang Khương gật đầu, kéo áo lên đến vai.   

Nhưng bộ quần phục đang dùng cho mùa đông nên chất liệu khá dày, Giang Khương kéo lên mấy lần cũng không kéo lên được đến vai.   

Vương Mịch tay Giang Khương không còn cách nào liền vội vàng tiến lên hỗ trợ.   

Tuy nhiên, bộ quân phục khá dày nên không cách nào vén lên được. Vương Mịch cười khổ, nói:   

- Thôi, bác sĩ Giang, hay là anh cởi ra, để tôi khử trùng một lần luôn.   

Nhớ đến hình xăm nhàn nhạt trên vai trái, Giang Khương cau mày. Tuy nói hình xăm khá nhạt, nhưng sau khi vai của hắn lộ ra, hình xăm này cũng sẽ lộ ra luôn. Giang Khương không thể cam đoan hình xăm này có phát ra điều gì lạ thường hay không.   

Suy nghĩ một chút, Giang Khương cười nói:   

- Thôi, cứ để như vậy đi.   

- Cứ như vậy?   

Vương Mịch sửng sốt, không rõ Giang Khương là có ý gì.   

Giang Khương nói:   

- Nào, dao phẫu thuật.   

- Sao?   

Vương Mịch nhìn tay Giang Khương, rồi lại nhìn Giang Khương đang mỉm cười, vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.   

Giang Khương lấy ra một con dao giải phẫu từ trong túi giải phẫu ra.   

- Này, này, bác sĩ Giang, anh còn chưa mang bao tay.   

Nhìn Giang Khương cứ như vậy mà lấy dao, Vương Mịch không khỏi lạnh giọng kêu lên.   

Nghe tiếng kinh hô của Vương Mịch, La y sư và Tôn Nghị cũng ngạc nhiên quay đầu lại.   

Chỉ thấy Giang Khương nhẹ nhàng hạ dao xuống cánh tay trái của mình.   

- Bác sĩ...Còn chưa gây tê mà.   

Nhìn động tác của Giang Khương, Vương Mịch che miệng, kinh hãi nói.   

Giang Khương mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn Vương Mịch:   

- Cầm hộp kháng khuẩn lại đây.   

- Hả, à, vâng, vâng.   

Nghe Giang Khương nói, Vương Mịch từ trong kinh hãi hồi phục lại tinh thần, vội vàng cầm cái hộp đã được khử trùng mang đến.   

Nhìn Giang Khương dùng dao nhẹ nhàng lướt trên cánh tay, sau đó một miếng thịt cộng da mang theo máu tươi rơi xuống hộp kháng khuẩn.   

Vương Mịch cố gắng ức chế sự kinh ngạc, sau đó không nhịn được mà lén nhìn sắc mặt Giang Khương, vẫn nhìn thấy hắn đang mỉm cười, không chút miễn cưỡng,  

trong lòng không khỏi run lên.   

Người thanh niên này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện