Chương 398

Buổi sáng, cả Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt đều chưa thức dậy.   

             Đối với Phan Hiểu Hiểu, cho dù cô không có uống say, buổi sáng cũng không thức dậy sớm. Còn Tuyên Tử Nguyệt, xem như phát tiết một chút, để bản thân bình tĩnh lại. Hôm nay không dậy sớm cũng là chuyện bình thường.   

             - Bác sĩ Giang, tôi đã pha trà mật ong, cậu có muốn uống một chút hay không?   

             Vị đầu bếp mập vẫn chu đáo như cũ, mỉm cười đưa lên một tách trà mật ong. Loại trà này có thể nói rất tốt cho những người hay bị đau đầu sau khi uống rượu.   

             Mặc dù Giang Khương không có chút nào là không thoải mái, nhưng vẫn mỉm cười nói lời cảm ơn vị đầu bếp mập.   

             Vừa ăn sáng vừa uống trà, Giang Khương suy nghĩ một chút rồi rút điện thoại, nhìn một dãy số mà trước giờ hắn chưa từng gọi, chần chừ một chút rồi buông điện thoại xuống. Mặc kệ thế nào, cũng chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ mừng năm mới, việc này phải chờ đến qua tết rồi tính.   

             Ăn sáng xong, Giang Khương bước ra sân lái xe đi làm. Chỉ là khi lơ đãng nhìn vào kính chiếu hậu, hắn nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang lặng yên đứng trên ban công nhìn xuống.   

             Khóe miệng Giang Khương vểnh lên, sau đó chạy xe về phía bệnh viện.   

             Chuyện tấn công bác sĩ mấy ngày trước, cuối cùng cũng đã có kết quả. Dù sao thì hung thủ vẫn còn đang nằm viện, một người cũng không thể trốn được. Về phần trên mạng, thật ra cũng chẳng có phát hiện gì đặc biệt. Những người này chỉ là cố ý tạo xu thế trên mạng, hình thành ấn tượng xấu về bệnh viện Đa khoa ba quân chủng.   

             Bệnh viện cũng đã trở lại yên tĩnh. Điểm duy nhất khác biệt chính là Giang Khương mỗi ngày đi làm phải đáp lại lời chào hỏi của nhiều người hơn thôi.   

             Sau khi giao ban xong, dẫn Từ Hiểu Linh đi kiểm tra phòng xong thì đã hơn 10h. Giang Khương vừa đi vừa nói:   

             - Vết thương của một bệnh nhân bị sưng đỏ, không loại trừ có dấu hiệu bị nhiễm trùng. Cho nên, cô tăng lượng thuốc kháng sinh lên, tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.   

             - Tôi cũng có chú ý việc này, nhưng cảm giác không rõ cho lắm.   

             Từ Hiểu Linh suy nghĩ một chút rồi gật đầu:   

             - Vậy chúng ta nên dùng loại thuốc kháng sinh gì?   

             - Bây giờ chỉ dùng có ba liều thôi phải không? Đổi thành bốn liều đi.   

             Giang Khương cau mày rồi nói. Bây giờ dùng thuốc kháng sinh liều cao là cần thiết, nhưng phải có hiệu quả. Đặc biệt là đối với những vết thương hở bên ngoài. Một khi vết thương không khống chế được tình trạng nhiễm trùng, ngược lại sẽ rất phiền phức.   

             - Vâng.   

             Từ Hiểu Linh gật đầu, sau đó ôm chồng bệnh án bước vào phòng làm việc của Giang Khương.   

             Sau khi ngồi xuống, Giang Khương tiện tay cầm một quyển bệnh án, ký tên vào bên dưới, sau đó nói:   

             - Dùng thuốc gì, cân đối như thế nào, cô tự quyết định nhé.   

             Nghe Giang Khương nói, Từ Hiểu Linh có chút sửng sốt, rồi vui mừng gật đầu.   

             Lúc trước, Giang Khương vừa xem bệnh án, vừa nói cho cô biết nên tăng giảm loại thuốc gì, nhưng hôm nay, khi kiểm tra phòng, hắn chỉ nói sơ qua, bây giờ lại bảo cô tự kê đơn, điều này đối với cô chính là một sự tín nhiệm trọn vẹn, đồng thời cũng là một sự khảo nghiệm.   

             Đối với tình huống như vậy, Từ Hiểu Linh đương nhiên là vui mừng lẫn sợ hãi. Bởi vì bọn họ là bác sĩ chuyên tu, cũng phải được người hướng dẫn của mình tín nhiệm, từng bước một tiến dần đến thời điểm không cần người hướng dẫn chỉ điểm nữa.   

             Lập tức Từ Hiểu Linh cầm lấy quyển bệnh án.   

             Bắt đầu mở ra.   

             Cứ như thế mà hai người tôi một quyển, anh một quyển, tốc độ so với lúc trước tăng lên rất nhiều.   

             Sau khi kê đơn cho quyển bệnh án cuối cùng, Từ Hiểu Linh cẩn thận đặt trước mặt Giang Khương, đồng thời không nhịn được mà len lén nhìn hắn. Góc nghiêng thần thánh, sống mũi cao ngất, đôi môi cong lên, đột nhiên cô cảm thấy trái tim mình loạn nhịp.   

             Ban đầu Giang Khương cũng không phát hiện được chuyện gì, nhưng với thính giác kinh khủng của mình, hắn mơ hồ nghe được tiếng trống ngực bình bịch của Từ Hiểu Linh bên cạnh, giống như sợ hãi một điều gì đó mà đập nhanh hơn.   

             Không khỏi quay sang nghi hoặc nhìn cô, thấy gương mặt của cô có chút đỏ bừng, liền hỏi:  

             - Hiểu Linh, có chỗ nào không thoải mái sao?   

             - A, không có, không có.   

             Thấy Giang Khương đột nhiên quay sang, Từ Hiểu Linh lại càng hoảng hốt, vội vàng lắc đầu.   

             Nhìn biểu hiện của Từ Hiểu Linh, Giang Khương thật sự cảm thấy rất nghi hoặc. Nhưng Từ Hiểu Linh lại không giống như có vấn đề, hắn cũng không muốn suy nghĩ vấn đề này quá nhiều, lại tiếp tục cúi đầu xem bệnh án.   

             Giang Khương vừa mới ký tên vào một bệnh án, lúc này điện thoại đột nhiên reo lên.   

             Nhìn qua, là Viện trưởng Triệu gọi đến. Giang Khương tiện tay nhấn nút nghe:   

             - Chào Viện trưởng Lý.   

             - Chủ nhiệm Giang, có một vị lãnh đạo đến tìm cậu. Nếu cậu có thời gian thì đến phòng tiếp khách một lát.   

             Viện trưởng Lý nói rất khách sáo, nhưng ngữ điệu rõ ràng là có ý thúc giục.   

             Nghe Viện trưởng Lý nói, Giang Khương có chút nghi hoặc. Có lãnh đạo nào lại chạy đến bệnh viện tìm hắn chứ? Theo lý, nếu là lãnh đạo cao tầng, chỉ cần gọi điện, hắn sẽ chạy đến ngay. Nhưng bây giờ lại đích thân đến tìm hắn, lại còn bảo Viện trưởng Lý thúc giục, Giang Khương đúng là có chút khó hiểu.   

             - Được, tôi ký xong hai bệnh án là sang ngay.   

             Thấy đã làm xong mọi việc, Giang Khương rất nhanh ký hết số bệnh án còn lại rồi giao cho Từ Hiểu Linh:   

             - Được rồi, tôi có khách cần gặp. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.   

             - Vâng, anh đi đi, hẳn là không có việc gì đâu.   

             Lúc này, Từ Hiểu Linh cố gắng lắm mới có thể bình phục lại được, vội vàng đáp lời.   

             Giang Khương mỉm cười, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng, đi về phía thang máy.   

             Không bao lâu sau, Giang Khương đã bước vào tòa nhà hành chính. Trên đường đi, chào hỏi mọi người xong, hắn mới bước đến phòng tiếp khách, nhẹ nhàng gõ cửa.   

             Lúc này, bên trong rất nhanh có người bước ra mở cửa. Người mở là Viện trưởng Lý. Thấy Giang Khương bước vào, liền mỉm cười:   

             - Chủ nhiệm Giang, cuối cùng thì cậu cũng đã đến. Có một vị lãnh đạo chờ cậu lâu lắm rồi.   

             Giang Khương nhìn về phía sau Viện trưởng Lý, liền nhìn thấy La y sư đang mỉm cười với hắn, bên cạnh còn có Vương Mịch và Tôn Nghị, không khỏi ngẩn người.   

             Sáng nay hắn còn định gọi cho La y sư, thật không nghĩ đến La y sư lại xuất hiện trước mặt hắn.   

             Lập tức cười nói:   

             - La lão, tại sao ngài lại đến đây?   

             - Haha, có việc cần cậu hỗ trợ, đương nhiên là đến rồi.   

             La y sư cũng không rụt rè, mỉm cười nói.   

             Dứt lời, liền quay sang Viện trưởng Lý, cười nói:   

             - Viện trưởng Lý, phiền ngài cho tôi nói chuyện riêng với bác sĩ Giang một chút.   

             Vốn Viện trưởng Lý cũng không nghĩ đến Giang Khương lại có quen biết với vị bác sĩ có lai lịch thần bí này. Bởi vì ông chỉ là nhận được điện thoại của bên văn phòng Quân ủy, biết vị La lão này là một người rất được thượng cấp coi trọng, cho nên mới sốt ruột gọi Giang Khương đến.   

             Nghe La lão nói, Viện trưởng Lý vội vàng gật đầu:   

             - Vâng, mọi người có từ từ trò chuyện. Nếu có việc gì thì cứ gọi cho tôi.   

             - Vâng, cảm ơn Viện trưởng Lý.   

             La y sư gật đầu nói.   

             Viện trưởng Lý không dám chần chừ, mỉm cười với Giang Khương một cái rồi vội vàng rời khỏi phòng khách, tiện tay đóng cánh cửa lại.   

             - Nào, bác sĩ Giang, mời ngồi. Hơn mười ngày không gặp, danh tiếng của bác sĩ Giang càng lúc càng lên. Haha...   

             La y sư cười lớn, nói.   

             Nghe La y sư nhắc đến chuyện này, gương mặt Giang Khương hiện lên sự xấu hổ, nói:   

             - La lão đang chê tôi đấy. Mà cũng không còn biện pháp.   

             - Haha, bác sĩ Giang là nam tử hán đại trượng phu, trong chuyện này có cái gì mà không chịu được chứ.   

             Nói đến đây, La y sư nhịn không được hừ khẽ:   

             - Bây giờ có một số người càng lúc càng kiêu ngạo,   

             Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của La y sư, Giang Khương cười khổ nói:   

             - Mấy người kia chỉ là lưu manh, hơn nữa dựa vào vụ tấn công bác sĩ lần này mà kiếm tiền. Tên đầu lĩnh bị đối phương xui khiến nên mới mê muội. Cũng không còn biện pháp.   

             - Loạn rồi, loạn rồi.   

             La y sư lắc đầu, sau đó thở dài:   

             - Thật không ngờ bây giờ lại có loại người dựa vào việc này mà kiếm tiền. Đúng là sỉ nhục của giới y học mà.   

             Giang Khương hiểu rất rõ ý tứ của La y sư, cũng chỉ biết thở dài. Mấy năm nay, trong giới y học xuất hiện một số người có đạo đức bại hoại. Nếu không, làm sao đến mức như thế này?   

             La y sư thở dài, sau đó cười nói:   

             - Thôi đi, nói mấy chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta. Chúng tôi nói chuyện chính đi.   

             - Chuyện chính?   

             Giang Khương có chút sửng sốt, sau đó cười nói:   

             - Không biết lần này La lão tìm đến tôi là có việc gì không?   

             - Bác sĩ Giang, chuyện mà tôi đã từng đề cập với cậu lúc trước, cậu còn nhớ rõ không?   

             Giang Khương giật mình, trong lòng liền vui lên. Hắn đang định hỏi La y sư chuyện này, ai ngờ ông ấy lại chủ động đề cập đến, lập tức cười nói:   

             - Nhớ, đương nhiên là nhớ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện