Xe Giang Khương trong nháy mắt bị đám người vây quanh. Bảo vệ cổng sốt ruột nhìn sang bên này. Là bảo vệ của thủ đô, nhãn lực của người nào cũng đều kinh người. Ngày xưa bọn họ đã nhìn thấy chiếc xe và giấy thông hành của Giang Khương, hiển nhiên cũng hiểu rõ bối cảnh của hắn rất mạnh.
Lập tức nhóm bảo vệ xông đến, bảo vệ trước cửa xe Giang Khương, sợ những người không có mắt kia gây ảnh hưởng xấu hắn. Khi đó chén cơm của bọn họ sẽ không giữ được.
Nhìn đám người hỗn loạn đứng trước cửa xe, Giang Khương không khỏi cau mày rồi nhìn thời gian. Đã 7h40 rồi, nếu cứ như vậy hắn sẽ muộn giờ làm mất.
Thấy nhóm bảo vệ đứng chắn trước xe của mình nhưng cũng không tạo được đường ra cho hắn, Giang Khương thở dài, đành phải mở cửa bước xuống xe.
Những người bên ngoài không nghĩ đến Giang Khương thật dám bước xuống xe, ngược lại tất cả đều yên tĩnh.
Giang Khương đứng bên cạnh xe, ánh mặt lạnh lùng nhìn xung quanh, khiến cho những người nào bị ánh mắt của hắn nhìn vào cũng phải lui về sau một bước.
Giang Khương nhìn mấy người đầu lĩnh, thấy những người này, từ vẻ mặt, cử chỉ, lời nói đều rất giống lưu manh, lập tức chỉ thẳng vào bọn họ, nói:
- Đám người đến bệnh viện chúng tôi tấn công bác sĩ Đào là gì của các người?
Những người kia bị Giang Khương nhìn, cảm thấy không lòng phát lạnh, giống như tên tiểu tử mặc quân phục đằng trước không phải dùng tay chỉ vào bọn họ mà là dùng súng.
- Mặc kệ các người vì tiền hay vì mục đích nào khác, nhưng tôi muốn nói cho các người biết, đừng có ý đồ xấu ở đây. Cũng may bác sĩ Đào không có gì. Nếu xảy ra chuyện, các người cũng đừng hòng thoát tội.
Giang Khương liếc mắt nhìn đám người:
- Khi tôi tan làm vào buổi trưa, đừng để cho tôi thấy mặt các người.
Giang Khương chỉ nói nhẹ nhàng, nhưng đám người bị hắn nhìn, chân bắt đầu run lên.
Dứt lời, hai mắt Giang Khương nheo lại, tiện tay ném chìa khóa cho một bảo vệ, nói:
- Để tránh phiền toái, giúp tôi đậu xe vào bãi.
Sau đó lạnh lùng tiến về phía trước.
Thấy Giang Khương bước đi, nhưng không có một ai dám nhìn thẳng vào hắn, thậm chí cũng không nói một lời, cứ như vậy mà để hắn rời khỏi.
Không ai có dũng khí làm ra bất cứ hành động nào.
Phóng viên đang núp tại một nơi gần đó, còn có người vây xem, nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt nhìn nhau, không ai biết vị bác sĩ Tiểu Giang này làm thế nào để có thể thoát đi trong đám người ẩu đả đó. Cản cũng không ai dám cản.
Nhóm nhân viên bảo vệ nhìn Giang Khương chậm rãi bước vào bên trong, gương mặt đều hiện lên sự khó tin. Bọn họ vất vả chắn ngay cửa, chỉ thiếu điều chưa động thủ mà thôi. Nhưng vị bác sĩ Giang này lại đơn độc xông vào, còn đám người kia lại không dám hó hé một tiếng.
Đặc biệt là nhân viên bảo vệ cầm chìa khóa của Giang Khương, vẻ mặt lại càng mơ hồ, không biết tại sao việc này lại trở nên như thế.
Mặc dù mọi người thấy Giang Khương rất thoải mái, nhưng nếu có ai đi hướng ngược lại, sẽ nhìn thấy vẻ mặt uể oải của hắn.
Lúc này, trong đầu Giang Khương hiện lên một tin tức:
- Thiên phú bậc một, Mê hoặc ngừng lại. Năng lượng tiêu hao 8%, năng lượng tích trữ Cửu Vĩ đuôi bốn còn 44%.
- Chỉ một chút mà hao đến 8% năng lượng.
Giang Khương cảm thấy đau lòng, nhưng mặc kệ thế nào thì xem như cũng đáng. Hắn đã phát huy năng lượng này đến mức cực hạn mới trấn được nhiều người như thế.
Nếu không, một khi xung đột xảy ra, bị truyền thông quay lại, đối với hắn cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng bây giờ Giang Khương tin rằng, hắn đã vào được, xe của hắn cũng sẽ vào được. Những người kia đã bị hắn chấn nhiếp, khẳng định sẽ không có gan chạm vào xe của hắn.
Giang Khương đi chưa được bao xa thì điện thoại vang lên, là Chủ nhiệm Lý gọi đến.
- Chủ nhiệm Giang, cậu đến bệnh viện chưa? Nhất định phải cẩn thận ngoài cổng bệnh viện.
Nghe được giọng nói khẩn trương của Chủ nhiệm Lý, Giang Khương có chút cảm động, sau đó cười nói:
- Không có việc gì, Chủ nhiệm Lý, tôi đã vào trong rồi.
- Vào trong? Không có việc gì? Vậy là tốt rồi.
Nghe Giang Khương đã vào trong bệnh viện, Chủ nhiệm Lý mới thở phào nhẹ nhõm:
- Nghĩ không ra đám người kia lại điên cuồng như vậy.
Chủ nhiệm Lý lo lắng, nhưng Giang Khương lại không lo lắng. Dù sao bệnh viện Đa khoa ba quân chủng cũng không phải bệnh viện bình thường. Tuy nói không phải là cảnh vệ trực tiếp canh gác, nhưng là bệnh viện trực thuộc quân đội, đến cảnh sát cũng phải coi trọng, nên rất nhanh đã phái đến rất nhiều cảnh lực.
Những người dẫn đầu bị mấy câu nói của Giang Khương làm cho lưu lại bóng ma, thấy cảnh sát xông đến, ai nấy cũng tự động rút lui.
Đám người này cũng không phải kẻ ngu, cũng nhìn thấy giấy thông hành đặc biệt trong xe Giang Khương, mới biết được vị bác sĩ Giang này không phải là nhân vật đơn giản. Trước mặt những nhân vật đó, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ xem là nghé con, muốn giết lúc nào cũng được.
Hơn nữa, nghe giọng nói bình tĩnh của Giang Khương, bọn họ liền thức thời mà bỏ đi.
Nhưng còn chưa đến giữa trưa, chuyện Giang Khương một mình uy hiếp gần trăm người lại lan truyền khắp bệnh viện. Hơn nữa, những người vây xem cũng đem chuyện này bàn tán khắp nơi. Mặc dù nói không rõ, nhưng danh tiếng của Giang Khương một lần nữa lại được đẩy lên.
Tuy nhiên, sự kiện tấn công bác sĩ cũng không vì vậy mà kết thúc, mà càng có xu hướng kịch liệt hơn. Những người kia không dám trở lại bệnh viện làm loạn, nhưng tin tức không rõ chân tướng trên mạng lại truyền đi càng lúc càng nhiều.
Đối mặt với con sóng đập vào mặt như thế, cùng với càng lúc càng có nhiều lời bình luận không hay về bệnh viện Đa khoa ba quân chủng, rốt cuộc đã khiến cho cấp trên coi trọng. Ở trên đã hạ chỉ thị, bệnh viện Đa khoa đã bắt đầu phối hợp với một số phương tiện truyền thông, tiến hành làm sáng tỏ việc này, đồng thời công bố đoạn video trong phòng làm việc của các bác sĩ.
Cảnh sát cũng đồng thời công bố sẽ điều tra trên mạng.
Dần dần, những lời bình luận đã được dẹp yên nhưng tác dụng phụ của nó thì vẫn còn. Khi chứng cứ có tác dụng nhất chính là đoạn video trong phòng làm việc của các bác sĩ được công bố, danh tiếng của Giang Khương lại càng được đẩy lên cao.
Rất nhiều người có thể thấy được, chỉ trong chưa đầy nửa phút, một số người thừa dịp các bác sĩ còn chưa kịp chuẩn bị, đã xông vào chém loạn vào một nữ bác sĩ, và một bác sĩ nam trong lúc phản kháng đã bị chém bảy tám nhát.
Ngay sau đó, một người mặc đồ trắng lao vào, dùng ghế đập bay hai người, sau đó một chân đá vào bàn làm việc, hai quyền trong nháy mắt đập trúng đầu hai người, rồi nhảy lên đá trúng một người văng vào tường.
Tình huống diễn ra chưa đến mười giây này đã được truyền đi.
Nhìn động tác giống như trong phim của Giang Khương, rất nhiều thanh niên bị rúng động. Thân thủ của vị bác sĩ Giang kia quả thật còn muốn lợi hại hơn cả quân đội đặc chủng.
Mọi người đều suy nghĩ, đây là quân y của chúng ta sao? Là bác sĩ của bệnh viện chúng ta sao?
Nếu không có video chứng minh của cảnh sát, quả thật không ai dám tin.
Khoa Chấn thương chỉnh hình của bệnh viện Đa khoa ba quân chủng đã bắt đầu không yên ổn. Ngày nào cũng có vô số phóng viên tìm đến tận cửa, muốn phỏng vấn Giang Khương.
Thậm chí còn có những tờ báo lớn và truyền hình phát sóng trực tiếp tại bệnh viện, yêu cầu muốn phỏng vấn Giang Khương. Nhưng đối với những chuyện như vậy, Giang Khương không thích, cũng không ai bắt buộc được hắn. Dù sao trên dưới bệnh viện đều biết bối cảnh của hắn ra sao. Ngoại trừ Viện trưởng có một lần nói chuyện với hắn về vấn đề này, thấy hắn chẳng quan tâm nên cũng đành từ chối đài truyền hình và báo chí luôn.
Nhưng đối với đài truyền hình và báo chí, những tin tức có thể thu hút sự chú ý của dân chúng như vậy, có bị cấp trên hạn chế hay không cũng không quan trọng.
Những gì không thể đưa tin thì bọn họ sẽ không đưa tin. Nhưng đối với Giang Khương thân là Phó chủ nhiệm khoa Chấn thương chỉnh hình, thậm chí còn là Phó chủ nhiệm khoa Thương tật chiến tranh của trường đại học y, rất được các bác sĩ và sinh viên kính nể, những người này lại càng không thể bỏ qua.
Bọn họ bắt đầu đào bới một số chuyện trước đây, phân tích lại, khoa trương lên, còn nói rằng một Phó chủ nhiệm có thực lực như vậy, tuyệt đối là hiếm thấy trên toàn cầu.
- Thực lực mạnh mẽ như thế, tuyệt đối không thoát khỏi có liên quan đến Cô Lang. Nếu không, một quan quân bình thường làm sao có được thực lực có thể so sánh với bộ đội đặc chủng?
Trưởng phòng Hồ nhìn đoạn video trên màn hình máy tính, ánh mắt lại càng rét lạnh vài phần.
Lập tức nhóm bảo vệ xông đến, bảo vệ trước cửa xe Giang Khương, sợ những người không có mắt kia gây ảnh hưởng xấu hắn. Khi đó chén cơm của bọn họ sẽ không giữ được.
Nhìn đám người hỗn loạn đứng trước cửa xe, Giang Khương không khỏi cau mày rồi nhìn thời gian. Đã 7h40 rồi, nếu cứ như vậy hắn sẽ muộn giờ làm mất.
Thấy nhóm bảo vệ đứng chắn trước xe của mình nhưng cũng không tạo được đường ra cho hắn, Giang Khương thở dài, đành phải mở cửa bước xuống xe.
Những người bên ngoài không nghĩ đến Giang Khương thật dám bước xuống xe, ngược lại tất cả đều yên tĩnh.
Giang Khương đứng bên cạnh xe, ánh mặt lạnh lùng nhìn xung quanh, khiến cho những người nào bị ánh mắt của hắn nhìn vào cũng phải lui về sau một bước.
Giang Khương nhìn mấy người đầu lĩnh, thấy những người này, từ vẻ mặt, cử chỉ, lời nói đều rất giống lưu manh, lập tức chỉ thẳng vào bọn họ, nói:
- Đám người đến bệnh viện chúng tôi tấn công bác sĩ Đào là gì của các người?
Những người kia bị Giang Khương nhìn, cảm thấy không lòng phát lạnh, giống như tên tiểu tử mặc quân phục đằng trước không phải dùng tay chỉ vào bọn họ mà là dùng súng.
- Mặc kệ các người vì tiền hay vì mục đích nào khác, nhưng tôi muốn nói cho các người biết, đừng có ý đồ xấu ở đây. Cũng may bác sĩ Đào không có gì. Nếu xảy ra chuyện, các người cũng đừng hòng thoát tội.
Giang Khương liếc mắt nhìn đám người:
- Khi tôi tan làm vào buổi trưa, đừng để cho tôi thấy mặt các người.
Giang Khương chỉ nói nhẹ nhàng, nhưng đám người bị hắn nhìn, chân bắt đầu run lên.
Dứt lời, hai mắt Giang Khương nheo lại, tiện tay ném chìa khóa cho một bảo vệ, nói:
- Để tránh phiền toái, giúp tôi đậu xe vào bãi.
Sau đó lạnh lùng tiến về phía trước.
Thấy Giang Khương bước đi, nhưng không có một ai dám nhìn thẳng vào hắn, thậm chí cũng không nói một lời, cứ như vậy mà để hắn rời khỏi.
Không ai có dũng khí làm ra bất cứ hành động nào.
Phóng viên đang núp tại một nơi gần đó, còn có người vây xem, nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt nhìn nhau, không ai biết vị bác sĩ Tiểu Giang này làm thế nào để có thể thoát đi trong đám người ẩu đả đó. Cản cũng không ai dám cản.
Nhóm nhân viên bảo vệ nhìn Giang Khương chậm rãi bước vào bên trong, gương mặt đều hiện lên sự khó tin. Bọn họ vất vả chắn ngay cửa, chỉ thiếu điều chưa động thủ mà thôi. Nhưng vị bác sĩ Giang này lại đơn độc xông vào, còn đám người kia lại không dám hó hé một tiếng.
Đặc biệt là nhân viên bảo vệ cầm chìa khóa của Giang Khương, vẻ mặt lại càng mơ hồ, không biết tại sao việc này lại trở nên như thế.
Mặc dù mọi người thấy Giang Khương rất thoải mái, nhưng nếu có ai đi hướng ngược lại, sẽ nhìn thấy vẻ mặt uể oải của hắn.
Lúc này, trong đầu Giang Khương hiện lên một tin tức:
- Thiên phú bậc một, Mê hoặc ngừng lại. Năng lượng tiêu hao 8%, năng lượng tích trữ Cửu Vĩ đuôi bốn còn 44%.
- Chỉ một chút mà hao đến 8% năng lượng.
Giang Khương cảm thấy đau lòng, nhưng mặc kệ thế nào thì xem như cũng đáng. Hắn đã phát huy năng lượng này đến mức cực hạn mới trấn được nhiều người như thế.
Nếu không, một khi xung đột xảy ra, bị truyền thông quay lại, đối với hắn cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng bây giờ Giang Khương tin rằng, hắn đã vào được, xe của hắn cũng sẽ vào được. Những người kia đã bị hắn chấn nhiếp, khẳng định sẽ không có gan chạm vào xe của hắn.
Giang Khương đi chưa được bao xa thì điện thoại vang lên, là Chủ nhiệm Lý gọi đến.
- Chủ nhiệm Giang, cậu đến bệnh viện chưa? Nhất định phải cẩn thận ngoài cổng bệnh viện.
Nghe được giọng nói khẩn trương của Chủ nhiệm Lý, Giang Khương có chút cảm động, sau đó cười nói:
- Không có việc gì, Chủ nhiệm Lý, tôi đã vào trong rồi.
- Vào trong? Không có việc gì? Vậy là tốt rồi.
Nghe Giang Khương đã vào trong bệnh viện, Chủ nhiệm Lý mới thở phào nhẹ nhõm:
- Nghĩ không ra đám người kia lại điên cuồng như vậy.
Chủ nhiệm Lý lo lắng, nhưng Giang Khương lại không lo lắng. Dù sao bệnh viện Đa khoa ba quân chủng cũng không phải bệnh viện bình thường. Tuy nói không phải là cảnh vệ trực tiếp canh gác, nhưng là bệnh viện trực thuộc quân đội, đến cảnh sát cũng phải coi trọng, nên rất nhanh đã phái đến rất nhiều cảnh lực.
Những người dẫn đầu bị mấy câu nói của Giang Khương làm cho lưu lại bóng ma, thấy cảnh sát xông đến, ai nấy cũng tự động rút lui.
Đám người này cũng không phải kẻ ngu, cũng nhìn thấy giấy thông hành đặc biệt trong xe Giang Khương, mới biết được vị bác sĩ Giang này không phải là nhân vật đơn giản. Trước mặt những nhân vật đó, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ xem là nghé con, muốn giết lúc nào cũng được.
Hơn nữa, nghe giọng nói bình tĩnh của Giang Khương, bọn họ liền thức thời mà bỏ đi.
Nhưng còn chưa đến giữa trưa, chuyện Giang Khương một mình uy hiếp gần trăm người lại lan truyền khắp bệnh viện. Hơn nữa, những người vây xem cũng đem chuyện này bàn tán khắp nơi. Mặc dù nói không rõ, nhưng danh tiếng của Giang Khương một lần nữa lại được đẩy lên.
Tuy nhiên, sự kiện tấn công bác sĩ cũng không vì vậy mà kết thúc, mà càng có xu hướng kịch liệt hơn. Những người kia không dám trở lại bệnh viện làm loạn, nhưng tin tức không rõ chân tướng trên mạng lại truyền đi càng lúc càng nhiều.
Đối mặt với con sóng đập vào mặt như thế, cùng với càng lúc càng có nhiều lời bình luận không hay về bệnh viện Đa khoa ba quân chủng, rốt cuộc đã khiến cho cấp trên coi trọng. Ở trên đã hạ chỉ thị, bệnh viện Đa khoa đã bắt đầu phối hợp với một số phương tiện truyền thông, tiến hành làm sáng tỏ việc này, đồng thời công bố đoạn video trong phòng làm việc của các bác sĩ.
Cảnh sát cũng đồng thời công bố sẽ điều tra trên mạng.
Dần dần, những lời bình luận đã được dẹp yên nhưng tác dụng phụ của nó thì vẫn còn. Khi chứng cứ có tác dụng nhất chính là đoạn video trong phòng làm việc của các bác sĩ được công bố, danh tiếng của Giang Khương lại càng được đẩy lên cao.
Rất nhiều người có thể thấy được, chỉ trong chưa đầy nửa phút, một số người thừa dịp các bác sĩ còn chưa kịp chuẩn bị, đã xông vào chém loạn vào một nữ bác sĩ, và một bác sĩ nam trong lúc phản kháng đã bị chém bảy tám nhát.
Ngay sau đó, một người mặc đồ trắng lao vào, dùng ghế đập bay hai người, sau đó một chân đá vào bàn làm việc, hai quyền trong nháy mắt đập trúng đầu hai người, rồi nhảy lên đá trúng một người văng vào tường.
Tình huống diễn ra chưa đến mười giây này đã được truyền đi.
Nhìn động tác giống như trong phim của Giang Khương, rất nhiều thanh niên bị rúng động. Thân thủ của vị bác sĩ Giang kia quả thật còn muốn lợi hại hơn cả quân đội đặc chủng.
Mọi người đều suy nghĩ, đây là quân y của chúng ta sao? Là bác sĩ của bệnh viện chúng ta sao?
Nếu không có video chứng minh của cảnh sát, quả thật không ai dám tin.
Khoa Chấn thương chỉnh hình của bệnh viện Đa khoa ba quân chủng đã bắt đầu không yên ổn. Ngày nào cũng có vô số phóng viên tìm đến tận cửa, muốn phỏng vấn Giang Khương.
Thậm chí còn có những tờ báo lớn và truyền hình phát sóng trực tiếp tại bệnh viện, yêu cầu muốn phỏng vấn Giang Khương. Nhưng đối với những chuyện như vậy, Giang Khương không thích, cũng không ai bắt buộc được hắn. Dù sao trên dưới bệnh viện đều biết bối cảnh của hắn ra sao. Ngoại trừ Viện trưởng có một lần nói chuyện với hắn về vấn đề này, thấy hắn chẳng quan tâm nên cũng đành từ chối đài truyền hình và báo chí luôn.
Nhưng đối với đài truyền hình và báo chí, những tin tức có thể thu hút sự chú ý của dân chúng như vậy, có bị cấp trên hạn chế hay không cũng không quan trọng.
Những gì không thể đưa tin thì bọn họ sẽ không đưa tin. Nhưng đối với Giang Khương thân là Phó chủ nhiệm khoa Chấn thương chỉnh hình, thậm chí còn là Phó chủ nhiệm khoa Thương tật chiến tranh của trường đại học y, rất được các bác sĩ và sinh viên kính nể, những người này lại càng không thể bỏ qua.
Bọn họ bắt đầu đào bới một số chuyện trước đây, phân tích lại, khoa trương lên, còn nói rằng một Phó chủ nhiệm có thực lực như vậy, tuyệt đối là hiếm thấy trên toàn cầu.
- Thực lực mạnh mẽ như thế, tuyệt đối không thoát khỏi có liên quan đến Cô Lang. Nếu không, một quan quân bình thường làm sao có được thực lực có thể so sánh với bộ đội đặc chủng?
Trưởng phòng Hồ nhìn đoạn video trên màn hình máy tính, ánh mắt lại càng rét lạnh vài phần.
Danh sách chương