- Đây chính là phòng của cô.   

Mang theo mấy cái túi của Tuyên Tử Nguyệt, thay cô bỏ vào tủ quần áo, Giang Khương mỉm cười, nói:   

- Có hài lòng không?   

- Hài lòng.   

Nhìn phòng ngủ được trang trí nhã nhặn, Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười gật đầu.   

Giang Khương cười nói:   

- Ga, chăn mền đều là đồ mới. Sáng nay bác Lý đã thay hết cho cô. Nếu như sau này cần xe hay gì đó, cô cứ tìm bác Lý.   

- Cô thích ăn gì cũng có thể nói đầu bếp. Ông ấy sẽ nấu giúp cho cô.   

- Anh ở đây không?   

Nhìn Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt đột nhiên hỏi.   

Giang Khương có chút sửng sốt, nhìn gương mặt Tuyên Tử Nguyệt thoáng hiện lên chút cô đơn, liền nói:   

- Tôi cũng ở đây.   

- Đây là phòng của tôi.   

Giang Khương đẩy một cánh cửa phòng. Bên trong cũng đã được thay chăn và ga giường màu xám nhạt, khiến cho Giang Khương nhìn qua rất hài lòng. Xem ra bác Lý đã thay hắn chuẩn bị rất tốt. Giang Khương mở cửa để Tuyên Tử Nguyệt tiến vào, sau đó cười nói:   

- Phòng của đàn ông đúng là không giống với phòng của phụ nữ.   

- Ừm.   

Thoáng trầm ngâm, Tuyên Tử Nguyệt gật đầu. Đúng là không giống.   

Trên bàn đặt ba món ăn, một món canh. Hai người ngồi hai bên, yên tĩnh dùng cơm.   

Nhưng không khí dường như có chút quái lạ. Mặc dù buổi trưa cũng ngồi ăn như thế, nhưng đây là ở trong nhà, cô nam quả nữ ngồi ăn như vậy, không khí này khiến Giang Khương cảm thấy không quen.   

Tuyên Tử Nguyệt dường như cũng ý thức được chuyện gì đó, chỉ yên lặng cúi đầu ăn cơm.   

Giang Khương gắp một miếng cá thật tươi bỏ vào trong miệng, rốt cuộc cảm giác không khí trước mắt quá ngột ngạt, liền ho khan hai tiếng rồi nói:   

- Thế nào? Thức ăn có phù hợp không?   

- Ừm.   

Tuyên Tử Nguyệt ngẩng đầu nhìn Giang Khương, sau đó nói.   

Không khí lại càng quỷ dị hơn vài phần.   

Tuyên Tử Nguyệt yên lặng ăn xong chén cơm, sau đó cầm chén canh nhấp một ngụm, đột nhiên nói:   

- Không ngon bằng canh gà mà anh nấu.   

- Hả? Không sao, lần sau sẽ nấu.   

Giang Khương ngẩn người, cầm lấy bát nhấp một ngụm:   

- Ở chỗ này tìm không ra gà rừng để nấu.   

- Vâng.   

Tuyên Tử Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.   

Bữa cơm này ăn trong không khí rất quái lạ, bởi vì hai người cảm thấy khó mà nói được điều gì, chỉ vùi đầu ăn cơm.   

- Cảm ơn anh.   

Ăn xong, Tuyên Tử Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, nói với Giang Khương.   

- Cảm ơn cái gì? Đừng nói mấy lời khách sáo với tôi chứ?   

Nhìn Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười, Giang Khương cũng cười theo.   

- Tôi có chút mệt, vậy tôi về phòng nghỉ ngơi một chút nhé.   

- Được, sáng mai gặp.   

Giang Khương nói.   

Trong căn phòng tối om, gương mặt xinh đẹp lộ ra một nửa sau tấm chăn, Tuyên Tử Nguyệt lẳng lặng nằm trên giường, mở to hai mắt nhìn trần nhà, bắt đầu lộ ra vẻ mê mang.   

Cách xa ngàn dặm, cái gì cũng không mang mà chạy đến đây, cô thật sự có làm sai không?   

Tuyên Tử Nguyệt luôn kiên định, ánh mắt hôm nay lại tràn đầy mơ hồ. Qua buổi tối ngày hôm nay, cô mơ hồ cảm thấy hình như mình đã yêu.   

Là con gái duy nhất của Tuyên gia, cô cứ như vậy mà chạy đến đây, rốt cuộc là đúng hay sai.   

Nhưng nhớ đến bữa cơm tối nay, ánh mắt mơ hồ của Tuyên Tử Nguyệt đột nhiên sáng hơn, nở một nụ cười, sau đó ôm chăn mà thiếp đi.   

Mặc kệ, dù sao thì cô cũng đã chạy đến đây rồi.   

Một đêm này, Tuyên Tử Nguyệt ngủ rất ngon. Nhiều ngày trôi qua, dường như ngày hôm qua là đêm ngủ ngon nhất.   

Khi cô thức dậy, bên ngoài đã có ánh mặt trời chiếu vào.   

Đợi cô rửa mặt xong, bước ra ban công hưởng khí trời, liền nhìn thấy Giang Khương mặc một chiếc quần đùi ngắn, giang hai cánh tay luyện tư thế quen thuộc trong khu vườn nhỏ.   

- Nặng, chất phác, tinh khiết.   

Nhìn động tác của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt đột nhiên cảm giác những động tác này mang theo khí tức đặc biệt hơn trước, liền biết thực lực của Giang Khương đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.   

Thấy Giang Khương luyện rất thống khoái bên dưới, Tuyên Tử Nguyệt bỗng cảm thấy ngứa tay. Mấy ngày qua, cô đã không hoạt động, lập tức mỉm cười, bay thẳng qua ban công, la lên một tiếng, sau đó lăng không đánh tới Giang Khương.   

Nghe được tiếng quát, Giang Khương xoay người bắn dậy từ dưới đất. Nhìn thấy bóng hình xinh đẹp đập xuống, khóe miệng liền vểnh lên, sau đó một chưởng chụp vào kình phong đang lao đến.   

Một thanh âm trầm đục vang lên, Tuyên Tử Nguyệt bắn lên giữa không trung, sau đó xoay người, đá một cước vào đỉnh đầu Giang Khương.  

Giang Khương mỉm cười, ôm lấy cổ chân Tuyên Tử Nguyệt, phá giải một cước của cô.   

- Tiến bộ đấy.   

Sau khi Tuyên Tử Nguyệt rơi xuống đất, gương mặt nở nụ cười sáng lạn, đôi chân thon dài vung lên, sau đó một chân móc vào Giang Khương.   

- Chào buổi sáng.   

- Chào buổi sáng Chủ nhiệm Giang.   

Khi bước vào bệnh viện, hắn cảm thấy không khí hôm nay rất lạ. Lần đầu tiên Giang Khương nhận được những lời chào hỏi nhiệt tình từ các nhân viên. Dọc đường đi, chỉ cần là mặc đồng phục bác sĩ hoặc quân trang, ai nấy đều nhiệt tình đến cực điểm mà chào hỏi hắn.   

- A, chào buổi sáng, mọi người.   

Sau khi bước vào khoa Chấn thương chỉnh hình, gặp gỡ các bác sĩ y tá quen thuộc, không khí dễ thở hơn nhiều.   

- Chủ nhiệm, tình huống của bác sĩ Đào và Lô Cường như thế nào rồi?   

Sau khi mặc áo blouse vào, Giang Khương đến phòng làm việc của Chủ nhiệm Triệu.   

- Ồ, Giang Khương đến rồi à?   

Chủ nhiệm Triệu cười nói:   

- Cũng không có gì, đang ở trong phòng săn sóc đặc biệt, tạm thời ổn định. Lô Cường cũng đã tỉnh lại rồi.   

- Vậy là tốt rồi.   

Nghe được lời này, mặc dù đã sớm xác nhận hai người đã không còn vấn đề gì lớn, nhưng Giang Khương vẫn thở phào nhẹ nhõm. Cho rằng không có việc gì và biết không có việc gì là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.   

Giang Khương suy nghĩ một chút rồi cười nói:   

- Nếu bác sĩ Đào nằm viện, bệnh nhân của chị ấy tạm thời cứ giao cho tôi tiếp quản.   

- Nhưng có làm phiền cậu lắm không?   

Chủ nhiệm Triệu sửng sốt, thật không ngờ Giang Khương lại chủ động đề xuất việc này.   

Giang Khương cười nói:   

- Không sao đâu. Dù sao buổi sáng tôi cũng ở đây mà, bảo Hiểu Linh làm theo là được.   

Thấy Giang Khương cũng không phải là nói chơi cho vui, Chủ nhiệm Triệu gật đầu nói:   

- Vậy cũng được, vất vả cho cậu rồi. Việc kiểm tra phòng sau này cứ để tôi và lão Lý tiếp nhận. Nếu không cậu sẽ rất vất vả đấy.   

- Vâng.   

Giang Khương nói.   

Chủ nhiệm Triệu nhìn thời gian, sau đó cười nói:   

- Đến giờ rồi, chúng ta làm việc thôi.   

- Vâng.   

Hai người bước đến phòng làm việc của bác sĩ.   

Sau khi y tá giao ban xong, Chủ nhiệm Triệu liền nói:   

- Được rồi, mọi người cũng biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Loại chuyện ngoài ý muốn này thật sự khiến người ta rất khổ sở. Nhưng cũng may mà có Chủ nhiệm Giang, nếu không, thảm kịch sẽ còn lớn hơn nữa.   

Nghe Chủ nhiệm Triệu nói, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Giang Khương. Trên cơ bản tất cả mọi người đều biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt nhìn hắn lại càng kính nể hơn.   

- Xảy ra chuyện như vậy, mọi người sau này nhất định phải đề cao cảnh giác. Nếu gặp phải uy hiếp gì, nhất định phải báo cáo lên cấp trên, đồng thời chú ý đến an toàn của bản thân. Tiếp xúc với người bệnh cũng phải cẩn thận.   

- Được rồi, bây giờ bác sĩ Đào bị thương nặng, chúng ta cũng nên điều chỉnh lại phân công công việc một chút. Chủ nhiệm Giang mấy ngày này sẽ tạm thời phụ trách bệnh nhân của bác sĩ Đào. Còn việc kiểm tra phòng thì Lâm Dương Chí, Khúc Mục Dương, Chủ nhiệm Lý và tôi sẽ đảm nhiệm.   

Sau khi bố trí xong, mọi người phân biệt đi kiểm tra phòng.   

Đã nghe Chủ nhiệm Triệu sắp xếp khi giao ban buổi sáng, Từ Hiểu Linh liền mang theo một chồng bệnh án đưa đến trước mặt Giang Khương, có chút khẩn trương nói:   

- Đây là bệnh án của bệnh nhân chúng ta.   

- Ừm.   

Giang Khương gật đầu, sau đó đứng dậy, nói:   

- Đi thôi, thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta vừa xem vừa nói.   

- Được.   

Thấy Giang Khương an bài như vậy, Từ Hiểu Linh vội vàng ôm chồng bệnh án cùng với Giang Khương ra ngoài kiểm tra phòng.   

Nhìn dáng người cao ngất đằng trước, ánh mắt Từ Hiểu Linh vừa hiện lên sự quý mến lẫn kính sợ:   

- Thật là đẹp trai, lại có cảm giác an toàn.   

- Chủ nhiệm Giang, mười ba giường của chúng ta…   

Từ Hiểu Linh lẩm bẩm hai câu rồi vội vàng đuổi theo Giang Khương đến phòng bệnh.   

- Bệnh nhân này bị thương vùng bụng, đã giải phẫu.   

Từ Hiểu Linh đơn giản đọc qua bệnh án một chút cho Giang Khương.   

Giang Khương gật đầu, sau đó nói với bệnh nhân:   

- Cô Lý, bác sĩ Đào đang nằm viện, mấy ngày tới sẽ do tôi và cô bác sĩ này đến khám cho cô nhé.   

- Hả? Là chủ nhiệm Giang hả? Bác sĩ Đào không có việc gì chứ?   

Cô Lý đã được phẫu thuật xong, rõ ràng tinh thần cũng không tệ lắm, tất nhiên là nhận ra Giang Khương, cười nói rồi hỏi tình huống của bác sĩ Đào.   

Giang Khương cười gật đầu:   

- Cô Lý đừng lo lắng, tình huống của bác sĩ Đào rất ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi một tuần là có thể đi làm lại.   

- Ồ, vậy là tốt rồi. Một bác sĩ tốt như vậy, tại sao lại có người nhẫn tâm hạ độc thủ với cô ấy như thế chứ? Ôi, đám sát nhân này…   

Nghe tình huống của bác sĩ Đào đã ổn, cô Lý cũng thả lỏng tinh thần, nhưng vẫn cảm thán một câu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện