Bỏ lại Trương Nhạc với sắc mặt có chút hổ thẹn, hai người Giang Khương một lần nữa đến nhà Tỉnh trưởng La.   

Tỉnh trưởng La đã sớm chờ ở nhà, thấy thầy trò Giang Khương tiến vào, gương mặt rõ ràng nhiệt tình hơn vài phần.   

- Nào, nào, Hồ lão, bác sĩ Tiểu Giang, mời ngồi, mời ngồi.   

Tỉnh trưởng La khách sáo mời hai người ngồi, rồi quay sang một bên nói:   

- Chị Vương, mau rót trà đi, dùng loại hồng bào mà tôi cất kỹ đấy nhé.   

Đợi mọi người ổn định, Tỉnh trưởng La mới cười sang sảng:   

- Hồ lão, thật sự là nhờ anh và bác sĩ Tiểu Giang, mấy năm qua tôi chưa từng có cảm giác thư thái như vậy.   

- Haha, Tỉnh trưởng khách khí rồi. Cũng may là lần này nhờ có thủ pháp mát xa của Giang Khương, nếu không, chỉ dựa vào thuốc thì không đạt được hiệu quả như vậy.   

Hồ lão mỉm cười gật đầu nói:   

- Nhưng đây cũng chỉ là tạm thời. Tỉnh trưởng La cần phải uống thuốc và mát xa đầy đủ mới được.   

- Đương nhiên, đương nhiên rồi.   

Tỉnh trưởng La liên tục gật đầu:   

- Điều này tôi biết. Tôi cũng cảm thấy nhờ có mát xa mà mấy ngày qua mới đỡ hẳn. Nhưng hai ngày qua, thắt lưng bắt đầu căng lên. Thuốc mà Hồ lão cho đã uống gần hết, chỉ còn lại một liều. Cho nên mới mời hai người đến.   

Hồ lão cười, gật đầu nói:   

- Tỉnh trưởng La không nên nôn nóng. Vết thương cũ như thế này chỉ có thể trị từ từ. Vừa dùng thuốc bên trong, vừa lưu thông máu bên ngoài, tất nhiên sẽ chậm rãi hồi phục.   

- Hồ lão nói đúng. Vậy tôi xin nhờ hai vị vất vả hơn rồi.   

Tỉnh trưởng La vui vẻ nói.   

- Được, Tỉnh trưởng La đưa tay ra để tôi bắt mạch trước.   

Sau khi Hồ lão kê đơn thuốc, Giang Khương bắt đầu mát xa cho Tỉnh trưởng La. Hẹn cho lần tái khám sau, hai người mới quay về phòng khám.   

Ăn cơm tối xong, các bác sĩ khác cũng tan làm, phòng khám chỉ còn lại Trương Nhạc, Giang Khương, một y tá và chị Ngô chịu trách nhiệm phòng thuốc ở lại.   

Sắc mặt Trương Nhạc hôm nay không được tốt. Hồ lão đi rồi, chỉ còn lại y và Giang Khương, sắc mặt lại càng khó coi hơn.   

Giang Khương nào không rõ suy nghĩ của Trương Nhạc chứ, chỉ cười trong lòng, cũng không để ý đến.   

Người bệnh đến phòng khám buổi tối ít hơn ban ngày rất nhiều, nhưng nội khoa là vẫn phải có, rất nhanh đã có người bệnh đến.   

Đây là một người có triệu chứng bệnh ho khan, người nóng sốt. Giang Khương nghe Trương Nhạc hỏi triệu chứng của người bệnh, đo nhiệt độ lên đến 39 độ, liền đoán là bị viêm phế quản.   

Sau khi Trương Nhạc nghe phổi người bệnh xong, Giang Khương cũng cầm ống nghe, giơ tay định vén áo người bệnh lên, chợt thấy Trương Nhạc cản lại, lạnh lùng nói:   

- Không thấy người bệnh đang rét lạnh sao? Bây giờ cậu còn định gây loạn gì đấy? Không sợ mọi chuyện chưa đủ loạn sao?   

Nghe giọng nói lạnh lùng của Trương Nhạc, sắc mặt Giang Khương cứng đờ, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Trương Nhạc, liền nhìn thấy vẻ mặt âm lãnh của Trương Nhạc đang nhìn hắn.   

Giang Khương sửng sốt, không nghĩ đến Trương Nhạc lại có biểu hiện như vậy, cố ý làm hắn khó xử trước mặt người bệnh.   

Lập tức mày cau lại, ánh mắt hiện lên sự tức giận. Đã lâu rồi không có ai khiêu khích hắn như thế.   

Nhưng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, Giang Khương chỉ cười mà không nói gì, sau đó rút tay về.   

Mấy năm qua, Giang Khương vì tuổi còn nhỏ, ở bên ngoài chịu khiêu khích cũng không ít, nhưng sau khi chịu thiệt hai ba lần, cũng học được cách khống chế lửa giận, còn biết phán đoán được tình thế.   

Giang Khương biết, nếu lúc này làm ầm ĩ hoặc phát sinh xung đột với Trương Nhạc, có lẽ hắn có thể xả giận nhưng ngược lại cũng không nhận được chỗ tốt gì, bởi vì nó sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Hồ lão, của phòng khám, khiến người ta kéo đến xem náo nhiệt đông hơn.   

Cho nên Giang Khương đành nén sự tức giận trong lòng, cũng không trả lời sự khiêu khích của Trương Nhạc, mỉm cười lạnh nhạt, tạm thời coi như bị chó cắn, thuận tay cầm quyển sách đang xem dở lên xem tiếp.   

Nhìn Giang Khương không đáp lại, trong lòng Trương Nhạc không khỏi cười lạnh. Vốn y muốn để Giang Khương xấu mặt trước mặt bệnh nhân. Không có bác sĩ khác, y là lớn nhất. Một bác sĩ không có giấy phép hành nghề trước mặt một bác sĩ có giấy phép hành nghề chỉ được xem là hạ cấp.   

Cho nên, bao nhiêu đố kỵ tích tụ với Giang Khương từ trước đến nay, hôm nay đã thật sự lên đến đỉnh điểm, mới có thể trong thời điểm này phát tiết ra, cố ý quát lớn Giang Khương để xả giận. Nếu Giang Khương có dũng khí đáp lại, như vậy y sẽ bày ra cái giá bác sĩ thượng cấp mà hung hăng dạy cho Giang Khương một bài học.   

Thấy Giang Khương không dám nói, trong lòng Trương Nhạc cảm thấy rốt cuộc cũng xả được cơn giận, bắt đầu kê đơn cho người bệnh.   

Trương Nhạc đang kê đơn thuốc cho người bệnh, bên ngoài bước vào hai người. Một người đàn ông trung niên cõng một người phụ nữ vào.   

Sau khi giao đơn thuốc cho người bệnh, Trương Nhạc tâm trạng rất tốt ngoắc tay bảo hai người kia đến.   

Người đàn ông trung niên đặt người phụ nữ lên ghế, người phụ nữ ngồi trên ghế vẫn nhắm chặt hai mắt, cắn chặt hàm răng, chỉ là thân hình có chút cứng ngắc, không ngừng run rẩy.   

- Là vợ chồng hai người sao? Dì Lý bị gì vậy?   

Trương Nhạc nhìn thấy hai người, nhận ra là người quen, liền mỉm cười hỏi.   

Người phụ nữ không đáp, người đàn ông trung niên bên cạnh thì thở dài, nói với Trương Nhạc:   

- Bác sĩ Trương, bà xã của tôi cãi nhau với tôi vài câu rồi bỏ về phòng. Khi tôi vào phòng thì thấy bà ấy nằm trên giường phát run, gọi cũng không trả lời. Tôi nghĩ có phải là tức giận quá đến mức động kinh luôn hay không?   

Nói đến đây, người đàn ông cười khổ:   

- Cậu cũng biết, lúc trước bà ấy đã từng bị như vậy, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy lo lắng, nên mang bà ấy đến đây khám qua một chút.   

- Ồ, là vậy sao? Nào, để tôi xem qua cho dì ấy.   

Trương Nhạc gật đầu, sau đó cầm ống nghe, hỏi người phụ nữ:   

- Dì Lý, dì có chỗ nào không thoải mái không?   

Nhưng dì Lý giống như không nghe thấy Trương Nhạc hỏi, cứ ngồi một chỗ không nói, chỉ là hơi thở có chút thô, giống như vẫn còn đang tức giận.   

Nhìn thấy bộ dạng này, Trương Nhạc mỉm cười, sau đó cầm ống nghe đưa đến trước ngực dì Lý.   

Nửa phút sau, Trương Nhạc gỡ ống nghe xuống, nói với người đàn ông:   

- Chú Lý, tôi đã nghe qua, nhịp tim là sáu mươi lần, hơi thở có chút thô nhưng cũng coi như bình thường. Như vậy đi, chú mang dì Lý về nghỉ ngơi. Nếu có gì không ổn, chú mang dì ấy trở lại đây.   

Thấy Trương Nhạc nói không có gì, người đàn ông liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói:   

- Được rồi, cảm ơn cậu. Bác sĩ Trương, vậy tôi xin phép đưa bà ấy về.   

Dứt lời, trong lúc chú Lý chuẩn bị đưa người phụ nữ về nhà.   

Lúc này Giang Khương đang xem sách, cũng không chú ý. Nhưng khi chú Lý cõng người phụ nữ lên lưng, Giang Khương đột nhiên cau mày, mũi nhẹ nhàng giật giật, liền ngẩng đầu nhìn người phụ nữ một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện