Giang Khương lái xe, cũng không chạy đến Dương gia hoặc là khách sạn, mà trực tiếp chạy đến khu phố mua sắm.   

- Làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn đi dạo phố?   

Tuyên Tử Nguyệt bước xuống xe, nhìn Giang Khương nói.   

- Gia đã bao cô, đương nhiên là đi mua quần áo cho cô rồi. Nhìn xem cô cái gì cũng không có, chung quy cũng không thể mang một cô gái mình mẩy hôi thối đi trên đường được.   

Giang Khương nhún vai, cười nói.   

Nghe Giang Khương nói xong, hai mắt Tuyên Tử Nguyệt chớp chớp, đột nhiên bước lên nắm cánh tay Giang Khương, nói:   

- Nếu gia đã hào phóng như vậy rồi, vậy thì tôi cũng không khách sáo.   

Bị Tuyên Tử Nguyệt kéo cánh tay như vậy, trong lòng Giang Khương có chút run lên, nhưng đi vài bước cũng thành quen. Bởi vì mấy ngày nay ngày nào cũng bị Phan Hiểu Hiểu nắm tay như vậy. Tuy bây giờ đổi thành người khác, nhưng dường như cũng không có gì khác nhau.   

Tuyên Tử Nguyệt cũng không khách sáo, mà Giang Khương cũng không đau lòng. Bởi vì trong tài khoản của hắn còn đến mấy trăm vạn mà vẫn chưa có cơ hội để tiêu. Bây giờ có cơ hội rồi, vậy thì tiêu thôi.   

Tuyên Tử Nguyệt cũng không phải là người xa xỉ, chỉ mua hai bộ quần áo tầm trung và một đôi giày.   

- Không cần mua gì nữa sao?   

Giúp Tuyên Tử Nguyệt mang mấy cái túi, Giang Khương chỉ vào quầy hàng bán mỹ phẩm, cười nói.   

- Anh có bao giờ nhìn thấy tôi dùng mỹ phẩm không?   

Tuyên Tử Nguyệt liếc mắt nhìn Giang Khương:   

- Mấy loại mỹ phẩm đó, tôi chưa bao giờ dùng qua.   

- Ồ, Tuyên đại tiểu thư đúng là thiên sinh lệ chất.  

Giang Khương cười nói:   

- Thế còn muốn mua cái gì nữa không?   

- Không.   

Tuyên Tử Nguyệt nói.   

- Không có, vậy thì đi thôi.   

Đi dạo phố xong, Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, đi dạo phố là chuyện mà đàn ông không thích.   

Ở gần bệnh viện Đa khoa ba quân chủng, Giang Khương tìm được một khách sạn năm sao thoạt nhìn không tệ lắm. Sau khi đậu xe vào bãi, liền cười nói:   

- Được rồi, xuống đi. Bây giờ cô ở tạm chỗ này, ngày mai tôi tìm cho cô chỗ thích hợp hơn.   

- Ừm.   

Tuyên Tử Nguyệt bước xuống xe, sau đó cùng với Giang Khương đi vào khách sạn.   

- Chứng minh thư đâu?   

Ở quầy lễ tân, Giang Khương đưa tay về phía Tuyên Tử Nguyệt, nói.   

- Không có.   

Khóe miệng Tuyên Tử Nguyệt vểnh lên, giang hai tay nhún vai nói.   

- Không có?   

Giang Khương thở hắt ra, chăm chú nhìn Tuyên Tử Nguyệt một cái, sau đó móc chứng minh thư của mình, thuê cho Tuyên Tử Nguyệt một gian phòng, rồi dẫn Tuyên Tử Nguyệt lên lầu.   

Sau khi sắp xếp hết mọi thứ cho Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương mở bóp móc ra một ít tiền, đặt lên trên bàn, nói:   

- Được rồi, cô hãy nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai tôi đến đón cô đi ăn cơm trưa.   

Nhìn tiền Giang Khương đặt trên bàn, Tuyên Tử Nguyệt nở nụ cười phô hàm răng trắng như ngọc, nói:   

- Được, tôi chờ anh.   

- Vậy tôi đi trước nhé.   

Giang Khương tiện tay cầm cây bút, sau đó rất nhanh viết xuống một dãy số:   

- Nếu cô không nhớ số điện thoại của tôi thì nhìn đây nhé.   

Nhìn cánh cửa phòng chậm rãi đóng lại, Tuyên Tử Nguyệt đứng im tại chỗ, gương mặt giống như là vui vẻ, nhưng rồi lại như khổ sở, bước đến trước bàn, nhìn hàng số, ánh mắt hiện lên chút cảm thán, sau đó cởi áo khoác bước vào trong nhà tắm.   

Chiếc xe Giang Khương chậm rãi rời khỏi khách sạn, chạy về phía đại viện Dương gia. Chỉ là gương mặt Giang Khương không hề có chút thoải mái nào.   

Hắn biết Tuyên Tử Nguyệt là một người kiêu ngạo, nhưng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn với bộ dạng như vậy, không tiền, không hành lý, thậm chí chứng minh thư cũng không có.   

Rốt cuộc là Tuyên Tử Nguyệt đã xảy ra chuyện gì, Giang Khương cũng không rõ ràng cho lắm. Với gia thế của Tuyên Tử Nguyệt, có cái gì có thể làm cho cô trở nên như vậy, đột nhiên xuất hiện ở Bắc Kinh và tìm hắn?   

Nhớ mấy ngày trước đó, khi hắn từ Lỗ Sơn trở về, khi gọi điện thoại cho Tuyên Tử Nguyệt, dường như cô lúc đó có chút không yên lòng. Giang Khương cau mày, mặt nhăn lại, mơ hồ cảm giác có chút phiền toái.   

Nhưng mặc kệ thế nào, nếu Tuyên Tử Nguyệt đã lựa chọn tìm hắn, có phiền toái ra sao, hắn cũng phải nghĩ biện pháp giúp cô mới được.   

Nhìn ngọn đèn xe đối diện thỉnh thoảng hiện lên, Giang Khương thở hắt ra, sau đó nhấn ga, tăng tốc đi về phía đại viện Dương gia. Bây giờ đã không còn sớm nữa, có lẽ tạm thời không cần phải nghĩ nhiều. Chuyện gì để ngày mai rồi tính.   

Khi trở lại đại viện Dương gia, cũng đã 10h tối. Giang Khương trở về phòng, tắm rửa một cái, sau đó bỏ một miếng Sơn Tham vào miệng. Hình xăm trên vai trái lóe lên, một tin tức hiện lên trong đầu, Giang Khương liền chậm rãi chìm vào giấc ngủ.   

Sáng hôm sau, sau khi luyện Ngũ Cầm Hí, Giang Khương tắm qua một lần rồi xuống phòng ăn sáng.   

Dương Vân Dương và cô La đều có mặt, nhưng lão gia tử thì không có về, thấy Giang Khương bước vào, cô La liền cười nói:   

- Giang Khương, hôm nay cô nấu món canh cá, nào nếm thử đi.   

Nhìn cô La bưng đến một cái chén nhỏ, Giang Khương mỉm cười gật đầu:   

- Cảm ơn cô La.   

Cũng không khách sáo, bưng chén canh cá lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.   

Sau khi uống được hai ngụm, hắn ngẩng đầu lên nói:   

- Ngon thật, cảm ơn cô La.   

- Haha, thích là tốt rồi. Uống nhiều một chút đi. Hôm nay cô nấu nhiều lắm.   

Nghe Giang Khương nói, cô La vui mừng đáp lời.   

- Vậy cháu cũng không khách sáo.   

Giang Khương gật đầu nói.   

Lúc này, cô La cũng ngồi xuống phía đối diện, bắt đầu cầm lấy cái chén của mình.   

Khi Giang Khương ngẩng đầu, trong lúc lơ đãng nhìn vào khuôn mặt của cô La, đột nhiên sửng sốt, sau đó cẩn thận nhìn kỹ.   

Lúc này, cô La dường như cũng chú ý đến ánh mắt của Giang Khương, không khỏi ngẩng đầu, hỏi:   

- Giang Khương, có chuyện gì à?   

Giang Khương vui mừng, sau đó vươn tay:   

- Cô La, nào, đưa tay của cô qua đây một chút.   

Nhìn động tác của Giang Khương, cô La có chút sửng sốt, sau đó nghi hoặc đưa tay của mình sang.   

Nghe hai người nói chuyện, Dương Vân Dương vừa xem báo vừa ăn sáng cũng ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Giang Khương.   

Chỉ thấy Giang Khương vươn hai ngón tay trái, nhẹ nhàng đặt ngay vị trí đốt ngón tay đầu tiên ngón giữa của cô La.   

Nhìn động tác của Giang Khương, Dương Vân Dương và cô La nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc, không biết rốt cuộc Giang Khương định làm cái gì.   

Giang Khương nhẹ nhàng bấm đốt đầu tiên của ngón giữa, cảm giác hai bên đốt ngón tay như có mạch nhấp nhô, lập tức mỉm cười, chậm rãi buông tay.   

Thấy Giang Khương mỉm cười, Dương Vân Dương và cô La lại càng khó hiểu. Dương Vân Dương không nhịn được liền hỏi Giang Khương:  

- Giang Khương, vừa rồi cậu làm cái gì thế?   

Giang Khương cầm chén canh trong tay, giơ lên:   

- Chúc mừng Trưởng phòng, chúc mừng cô La.   

- Chúc mừng?   

Hai người sửng sốt, sau đó gương mặt của Dương Vân Dương hiện lên vẻ mừng như điên, hưng phấn nói:   

- Chẳng lẽ...   

Giang Khương mỉm cười gật đầu:   

- Đúng, cô La có hỉ rồi.   

- Cái gì?   

Cô La nghe được lời này, có chút không thể tin được nhìn Giang Khương, sau đó dùng tay sờ bụng, không nhịn được sự vui mừng trong lòng, do dự hỏi:   

- Giang Khương, cậu xác định chứ?   

Nhìn cô La còn chưa tin, Giang Khương gật đầu thật mạnh:   

- Đúng mà, cháu có thể xác định, cô La quả thật đã có tin vui.   

- Bà xã...   

Dương Vân Dương không ức chế được sự hưng phấn trong lòng, bước đến bên cạnh cô La, nói:   

- Haha, đã có, đã có rồi.   

- Ừm!   

Nhìn Dương Vân Dương ôm lấy thắt lưng của mình, vui sướng như một đứa trẻ, cô La cũng không nhịn được mà rơm rớm nước mắt, liên tục gật đầu.   

Nhìn bộ dạng hưng phấn của hai người, trong lòng Giang Khương cũng âm thầm cảm thán. Hai người cũng đã hơn năm mươi, rốt cuộc cũng đã có thai lần đầu tiên. Tất nhiên là đáng để vui mừng.   

- Giang...Giang Khương, cậu mau kiểm tra cho cô La của cậu một chút, xem bây giờ có cần dùng thuốc dưỡng thai nào hay không, có cần nằm nghỉ ngơi trên giường hay không, rồi cần phải chú ý những gì.   

Vốn Dương Vân Dương đang định đưa cô La đến bệnh viện kiểm tra, nhưng nhớ đến trước mặt còn có Giang Khương, còn đến bệnh viện kiểm tra làm gì, vội vàng hỏi.   

- Trưởng phòng, ngài không cần khẩn trương như vậy. Bây giờ cô La chỉ cần chú ý về phương diện ăn uống một chút, đừng hoạt động mạnh. Sức khỏe của cô La khá tốt, ngài không cần lo lắng.   

Giang Khương giải thích.   

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.   

Nghe Giang Khương nói, lúc này Dương Vân Dương mới thoáng yên tâm trở lại, nhưng vẫn nắm tay cô La không buông.   

Nhìn biểu hiện kích động của hai người, Giang Khương chần chừ một chút rồi nói với Dương Vân Dương:   

- Trưởng phòng, tôi có chuyện muốn nhờ ngài giúp.   

- Ồ, chuyện gì? Cậu cứ nói.   

Nghe Giang Khương nói có chuyện cần giúp, Dương Vân Dương hơi sửng sốt, sau đó cười nói. Giang Khương đúng là rất ít khi nhờ ông hỗ trợ.   

- Tôi có một người bạn ở bên ngoài mới đến, muốn ở đây một thời gian. Tôi thấy căn biệt thự của ngài ở Tây Sơn không ai ở, tôi muốn cho cô ấy ở tạm một thời gian.   

Giang Khương do dự một chút rồi nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện