Trận phong ba trôi qua, Bắc Kinh dường như khôi phục lại sự yên tĩnh. Đối với cơn gió lốc này, mặc dù có thể nói là khổng lồ, nhưng so sánh với vô số trận mưa gió trong lịch sử mấy trăm năm qua, đây chẳng qua chỉ là một cơn gió nhỏ, đến nhanh mà đi cũng nhanh.   

Giải quyết xong chuyện này, cuộc sống của Giang Khương lại càng dễ dàng. Dần dần hắn cũng đã quen với cuộc sống ở bệnh viện và học viện quân y. Đối với hắn mà nói, cuộc sống bây giờ của hắn rất tốt. Sáng đi làm, chiều đi dạy. Thời gian còn lại hắn có thể tự do làm chuyện mà hắn muốn. Quả thật so với cuộc sống bận rộn đến mức không có thời gian ăn cơm ở Vân Giang thì tốt hơn nhiều.   

Nhưng hắn vẫn nhớ đến cuộc sống ở đó, nhớ đến các sinh viên của trường Đông Nguyên và các cô gái đã lâu không gặp.   

Nhưng hắn chỉ có thể kềm nén ở trong lòng. Bởi vì bây giờ hắn chẳng những mang theo đứa con nuôi đi dạo mà còn có phụ nữ bên cạnh.   

- Lấy cái này, cái này, cái này lấy luôn.   

Lúc này Phan Hiểu Hiểu đang khoa chân múa tay trong cửa hàng bán quần áo nam, chỉ tay bảo các cô nhân viên mang đồ đến.   

- Nào, Giang Khương, mau thử đi. Đừng có lúc nào cũng chỉ mặc mấy bộ quần áo nghiêm túc chết đi được.   

Nhét một đống quần áo vào tay Giang Khương, đẩy Giang Khương đến cửa phòng thay đồ, sau đó ôm lấy cậu bé mặc áo da, quần jean đẹp trai ngời ngồi đứng ngoài cửa, cười hì hì:   

- Tiểu Bảo, hãy xem ba của con có đẹp trai không nhé?   

- Ba của con đương nhiên là đẹp trai rồi.   

Tiểu Bảo hãnh diện nói:   

- Mấy bạn ở nhà trẻ, còn có mấy cô nữa, đều nói ba của con rất đẹp trai.   

- Haha, biết rồi, biết ba của con đẹp trai rồi. Nhưng con xem mẹ nuôi chọn quần áo cho ba có phải sẽ giúp ba của con đẹp trai hơn lúc trước hay không.   

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Giang Khương cũng đã thay xong quần áo.   

- Thế nào? Mắt mẹ nuôi không tệ chứ?   

Nhìn gương mặt tuấn tú cùng dáng người cao ngất trong bộ quần áo, ánh mắt Phan Hiểu Hiểu hiện lên sự vui mừng, ôm Tiểu Bảo trong tay, hưng phấn nói.   

- Wow, còn đẹp trai hơn hồi nãy nữa.   

Tiểu Bảo vỗ tay nói.   

- Haha, đẹp hơn so với mặc quân trang nhiều.   

Phan Hiểu Hiểu mỉm cười, sau đó buông Tiểu Bảo xuống, ba người cùng đứng, tạo thành hình ảnh một gia đình có ba thành viên:   

- Thế nào? Chúng ta dường như rất hợp đấy.   

- Vâng, rất xứng đôi.   

- Cậu bé này cũng cực kỳ dễ thương.   

Cô nhân viên bên cạnh không ngừng gật đầu tán dương.   

- Được rồi, mua hết.   

Không thể không nói, Giang Khương phát hiện sau khi mình đổi quần áo, có cảm giác tự tại hơn nhiều. Dù sao mặc quân phục, còn phải chú ý hình tượng. Bây giờ mặc cái này, dẫn Tiểu Bảo và Phan Hiểu Hiểu đi dạo, dường như thoải mái hơn nhiều so với mặc quân phục.   

Hai người đi hai bên, vui vẻ nắm tay Tiểu Bảo ở chính giữa, thoạt nhìn giống như một gia đình hạnh phúc. Giang Khương phát hiện, có không ít người cầm điện thoại chụp hình hắn, không khỏi thở dài. Đúng là người đẹp vì lụa. Sau này ra ngoài, chắc phải thường xuyên mặc mấy loại quần áo này.   

Cùng với Tiểu Bảo và Phan Hiểu Hiểu đi dạo hai ngày liền, Giang Khương rốt cuộc cũng quay lại công việc. Hàng ngày đi kiểm tra phòng bệnh. Buổi chiều mà không có lớp dạy thì cùng tham gia giải phẫu cùng với bác sĩ Đào, bác sĩ Khúc.   

Sau chuyện lần trước, địa vị của Giang Khương ở tổng viện tam quân và học viên quân y trở nên đặc biệt hơn. Bất kể là Viện trưởng Triệu của bệnh viện hay là Viện trưởng của học viện quân y cũng đều rất khách sáo với hắn, chứ đừng nói đến những người khác.   

- Chủ nhiệm Giang, xin chào.   

Khi Giang Khương vừa mới đến cửa phòng khoa Cấp cứu chấn thương trong chiến tranh, liền nghe được một giọng nói rất nhiệt tình, lập tức quay đầu lại cười nói:   

- Xin chào giáo sư Chu.   

Nhìn gương mặt cười lấy lòng của Chu Kiến Quốc, trong lòng Giang Khương cảm thấy bất đắc dĩ. Từ ngày hắn trở về, thái độ của Chu Kiến Quốc thay đổi 180 độ. Lúc trước, nếu không có việc gì thì cũng đem chút phiền phức nhỏ đến cho hắn. Còn bây giờ thì chẳng khác nào chân chó, mới sáng sớm đã ân cần thăm hỏi, quả thật phân  

lượng của hắn còn muốn cao hơn cả Khâu Dương Nguyên.   

- Các bạn sinh viên, hôm nay chúng ta sẽ nói đến một số phương thức cấp cứu chấn thương trong chiến tranh nhé.   

Giang Khương bước lên bục giảng, nhìn mọi người bên dưới, nói:   

- Tôi biết các bạn đang ngồi đây đều có kinh nghiệm trong việc cấp cứu chấn thương trong chiến tranh, nhưng cái mà chúng ta cần phải nói chính là làm thế nào để trong giai đoạn sơ cứu giảm bớt mức độ thương tổn của binh lính xuống mức thấp nhất.   

Đối với việc giảng bài, trước giờ Giang Khương chưa bao giờ dùng đến giáo trình. Hắn nắm rất rõ những điểm và nguyên tắc mấu chốt trong trị liệu, cho nên sau khi xác định mục tiêu bài giảng xong, rất nhanh tiến hành theo trình tự mà giảng bài.   

Trong lúc Giang Khương chậm rãi giảng bài trên bục, bên dưới có một sinh viên lúc thì chăm chú nhìn hắn, lúc thì cúi đầu suy nghĩ chuyện gì đó.   

- Được rồi, bài học hôm nay đến đây kết thúc. Mọi người nghỉ.   

Khi Giang Khương bước ra khỏi lớp học, sinh viên kia cũng thu dọn sách vở rồi chạy ra ngoài.   

- Lâm Kỳ Phong, đi chơi bóng đi.   

Hai học viên chuyên tu ôm quả bóng, cười tủm tỉm từ đằng sau đi tới, nói với Lâm Kỳ Phong.   

Thấy hai người, Lâm Kỳ Phong sửng sốt một chút rồi nói:   

- Thôi, hôm nay tôi còn chút chuyện, mọi người đi chơi đi.   

- Không giống với phong cách thường ngày của cậu đấy.   

Một người quái dị nhìn Lâm Kỳ Phong:   

- Tiểu tử cậu không phải đã nhìn trúng cô em nào rồi đấy chứ? Chẳng lẽ đi hẹn hò?   

- Nói bậy cái gì thế?   

Lâm Kỳ Phong đấm cho đối phương một cái, sau đó cười nói:   

- Đúng là có chuyện bận mà. Ngày mai chơi.   

- Được, nhớ không được cho leo cây đấy nhé.   

Đối phương cũng đấm cho Lâm Kỳ Phong một cái, sau đó cùng với người kia chạy về sân bóng.   

Nhìn theo bóng lưng của hai người, Lâm Kỳ Phong bước về phía trước, đến một nơi yên tĩnh, nhìn thấy xung quanh không có người, liền rút điện thoại ra.   

- Xin chào Trưởng phòng Hồ, tôi là Tiểu Lâm đây.   

- Chuyện mà ngài bảo tôi chú ý, tôi đã quan sát rồi. Chủ nhiệm Giang đối với phương diện xử lý vết thương trong chiến đấu thật sự rất quen thuộc, căn bản không giống các bác sĩ ngoại khoa bình thường. Nếu không có kinh nghiệm, tuyệt đối không thể đạt đến tình trạng như vậy.   

- Vâng, tôi khẳng định. Cho dù trong quân đội chúng ta, bác sĩ giỏi nhất cũng còn kém xa bác sĩ Giang.   

Nói xong, nghe được bên kia nói điều gì đó, gương mặt Lâm Kỳ Phong hiện lên sự hưng phấn, sau đó nói:   

- Cảm ơn Trưởng phòng Hồ, tôi nhất định sẽ cẩn thận, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.   

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Kỳ Phong hưng phấn vung quyền, sau đó bước nhanh về phía ký túc xá.   

Tại căn lầu nhỏ hai tầng tại doanh trại trong núi sâu cách đó ngàn dặm, một quân nhân trung niên mang quân hàm Đại tá đang bước đến một căn phòng làm việc.   

- Báo cáo.   

Nghe tiếng báo cáo, một vị tướng quân vẻ mặt uy nghiêm đang ngồi trong phòng, đầu cũng không ngẩng lên, trầm giọng nói:   

- Vào đi.   

Vị Đại tá nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, sau đó đóng cửa lại, bước đến trước bàn làm việc, cẩn thận ngồi xuống, cũng không lên tiếng, chờ vị tướng quân kia xem hết văn kiện.   

Cũng không mất thời gian quá lâu, vị tướng quân này rất nhanh lấy bút ký tên vào văn kiện, sau đó đưa cho lính cần vụ bên cạnh:   

- Đưa đến phòng bảo mật.   

- Vâng.   

Lính cần vụ cung kính chào một cái rồi đem văn kiện ra ngoài.   

Thấy bên trong chỉ còn lại hai người, vị đại tá nhìn Tướng quân của mình, trầm giọng nói:   

- Tôi vừa mới nhận được tin tức từ học viện quân y, nói năng lực xử lý vết thương trong chiến đấu của Giang Khương còn cao hơn cả quân y trong quân đội chúng ta.   

Nghe được lời này, vị Tướng quân cau mày nói:   

- Anh nghĩ như thế nào?   

- Cậu ấy ngàn dặm xa xôi, mạo hiểm tính mạng đến Lỗ Sơn để cứu người nhà của Dương Bảo Cường. Hơn nữa cậu ấy đã từng mất tích ba năm. Khi mất tích là trong lúc đang điều tra căn cứ tại Nepal. Theo ghi chép của cảnh sát, người cuối cùng nhìn thấy cậu ấy là cậu ấy đang kéo một thương binh Hoa kiều biến mất sau một tảng đá. Mà tiểu đội Cô Lang cũng có tham dự vào cuộc chiến này.   

- Đồng thời, theo bối cảnh của cậu ta, nhà cậu ta là chuyên về xương cốt. Cũng không loại trừ cậu ta đã về nước trước đó.   

Nói đến đây, vị Đại tá nhìn Tướng quân một chút rồi nói:   

- Căn cứ vào tình huống này, tôi cho rằng cậu ta chính là con cá lọt lưới duy nhất của Cô Lang.   

Nghe được những lời này, ánh mắt vị tướng quân lạnh lại, im lặng một lúc rồi nói:   

- Vậy cậu có cảm thấy món đồ mất tích kia có liên quan đến cậu ta hay không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện