- Đến đây đến đây bác sĩ Giang, để tôi giới thiệu một chút, đây là Phó viện trưởng Tôn Khải Mai của Học viện y chúng tôi, quản lý những chuyện thường ngày của trường.
- Vị này là Phó viện trưởng Hồng Triêu Giang, quản lý hành chính.
- Vị này là Chủ nhiệm Khâu Dương Nguyên của khoa Cấp cứu chấn thương chiến tranh.
- Vị này là Chủ nhiệm Lô Nhất Dương khoa Nội.
- Vị này là Chủ nhiệm Hạ Minh Dương khoa Hồi sức.
Trong cuộc họp và nghi thức thụ hàm của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, số người tham gia chính thức của Học viện y lần này rất nhiều, Chánh Phó viện trưởng cộng thêm Chủ nhiệm các khoa tổng cộng mười một người.
Sau khi giới thiệu xong, Triêu Tiểu Thụ vẻ mặt xin lỗi cười nói với Giang Khương:
- Xin lỗi bác sĩ Giang, vẫn còn Chủ nhiệm Đào Liên Anh khoa Hộ lý và Chủ nhiệm Trương Nguyệt Lâm khoa hình ảnh học đang tham gia hội nghị học thuật cho nên không thể đến tham gia!
- Viện trưởng Triêu khách khí rồi, long trọng thế này thật sự khiến tôi thụ sủng nhược kinh, thụ sủng nhược kinh.
Giang Khương khiêm tốn, cuống quít cười nói; có điều trong lòng càng thêm để ý cẩn thận Viện trưởng Triêu này. Người có thể làm việc chu toàn cẩn thận thế này, e là không phải người dễ đối phó. Xem ra sau này phải để tâm đến bên này một chút, nếu không sẽ bị người ta đàm tiếu.
- Được rồi, thưa các vị đồng nghiệp đây là bác sĩ Giang mà tôi vừa giới thiệu với mọi người.
Viện trưởng Triêu khụ hai tiếng, nói với mọi người:
- Ban nãy, tôi cùng đồng chí Giang Khương đã tham gia nghi thức thụ hàm do Trưởng ban Dư Lực Hoa chủ trì ở Bệnh viện đa khoa ba quân chủng. Đồng chí Giang Khương đã chính thức nhận quân hàm trung tá, kỹ thuật chuyên nghiệp cấp bảy.
Mọi người trong lòng vẫn có chút nghi hoặc chàng thanh niên đại danh đỉnh đỉnh này đột nhiên chạy đến Học viện y làm cái gì? Lúc này vừa nghe Viện trưởng Triêu nói vậy ai nấy đều hơi sửng ra, đây là lần đầu tiên họ nghe đến tình huống thụ hàm như thế này.
Mặc dù đôi lúc bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ dựa theo quân hàm để nói về kỹ thuật chuyên nghiệp cấp mấy, nhưng chắc chắn sẽ không có hội nghị chính thức như vậy.
Hơn nữa Viện trưởng Triêu cẩn thận có tiếng, đặc biệt là trong những cuộc họp như thế này chắc chắn sẽ không nói lung tung. Theo ý của ông, tức là bác sĩ trẻ đang hot trong khoảng thời gian gần đây này đồng thời có quân hàm chính thức và cấp bậc kỹ thuật chuyên nghiệp.
Trước tình huống này, sắc mặt của mọi người đều trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn Giang Khương bắt đầu không giống nhau. Rõ ràng, chàng thanh niên trước mắt không phải chỉ là một chiêu bài được thổi phồng lên như mình tưởng tượng, mà hắn là một thằng nhãi có hậu thuẫn có thực lực.
Triêu Tiểu Thụ nhìn thấy mọi người sau câu nói của mình đều trở nên thận trọng và chăm chú thì hài lòng gật đầu, sau đó nhìn mọi người ngồi hai bên một chút, trầm giọng nói:
- Giờ tôi sẽ tuyên bố một bổ nhiệm căn cứ theo chỉ thị của lãnh đạo Tổng bộ hậu cần.
- Hội nghị liên tịch của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng va Học viện y quyết định.
Bổ nhiệm đồng chí Giang Khương làm Phó chủ nhiệm khoa Cấp cứu chiến tích chiến tranh của viện ta.
Triêu Tiểu Thụ vừa nói xong lời này, cả phòng họp lập tức trở nên yên lặng.
Mấy vị Phó viện trưởng và Chủ nhiệm khoa lúc này anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Trên mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc. Vị trí Phó chủ nhiệm khoa Cấp cứu chấn thương chiến tranh này Triêu Tiểu Thụ không phải đã đồng ý với đề cử của Khâu Dương Nguyên, để Chu Kiến Quốc lên sao? Sao đột nhiên lại biến thành Giang Khương?
Đặc biệt là Khâu Dương Nguyên Chủ nhiêm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh, lúc này vẻ mặt gã càng thêm đặc sắc. Một năm nay, gã đã tốn rất nhiều tinh lực để đề cử Chu Kiến Quốc trong khoa mình ngồi lên vị trí Phó chủ nhiệm này. Bên Triêu Tiểu Thụ cũng đã nhận không ít lợi lộc từ gã, nhưng giờ gã không thể không chấp nhận một Giang Khương đột nhiên chạy tới chiếm vị trí Phó chủ nhiệm này.
Lần này bên Chu Kiến Quốc chỉ e là rất thất vọng. Bao lâu nay gã đã tốn biết bao sức lực tiến cử Chu Kiến Quốc lên cũng thành ra uổng phí. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, rõ ràng thằng nhãi này lai lịch đủ lớn. Ban nãy Viện trưởng Triêu nói rất rõ ràng, bên Tổng cục hậu cần đã trực tiếp đưa lệnh xuống. Chuyện này cũng không liên quan gì đến mình, bên Chu Kiến Quốc cũng có thể ăn nói cho qua chuyện được, có điều những lợi lộc mà mình đã nhận kia phải trả lại cho Chu Kiến Quốc hơn phân nửa.
Có điều thằng nhãi này đến làm Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh, đáng tin sao? Thực ra, Chu Kiến Quốc cũng không tệ lắm, ít nhất còn khiến mình yên tâm hơn thằng nhãi trước mặt.
Lúc này Khâu Dương Nguyên không khỏi dùng ánh mắt đánh giá kỹ Giang Khương. Dĩ nhiên gã cũng biết về bác sĩ trẻ đang hot trong thời gian gần đây này. Gã nghe nói hắn khá giỏi về phương diện cấp cứu ngoại thương. Nhưng hắn đột ngột đến nhậm chức Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh như thế nào thật sự khiến người ta hơi lo lắng.
Có điều, Triêu Tiểu Thụ đang đứng giữa tầm mắt của mọi người lúc này sắc mặt không chút biến đổi, giống như ông vốn đồng ý với Giang Khương, thậm chí còn lộ nụ
cười mỉm, tiếp tục nói:
- Ngoài ra, đồng chí Giang Khương còn kiêm chức Phó chủ nhiệm Trung tâm chấn thương chỉnh hình Bệnh viện đa khoa ba quân chủng.
- Sịt!
Viện trưởng Triêu vừa nói xong, cả hội trưởng vang lên tiếng hít sâu khe khẽ. Ngay cả Khâu Dương Nguyên cũng không kìm được hít nhẹ một hơi. Bối cảnh của thằng nhãi này cũng kinh khủng thật. Có thể một lúc treo cho hắn đến hai chức Phó chủ nhiệm à.
Còn Giang Khương cứ ngồi đó, dường như cũng nhận ra chút khác thường. Rõ ràng mình lên vị trí Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh này hình như có chút vấn đề. Nhìn vẻ kỳ quái trên khuôn mặt của các Chủ nhiệm khoa, có lẽ sớm đã có người muốn lên vị trí này, có điều lại bị mình đột ngột xuất hiện chiếm đi mất.
Lúc này Giang Khương cũng hơi đau đầu. Rõ ràng, đây là chuyện cản trở tiền đồ của người khác, sẽ bị người ta đố hận. Sao không có việc gì lại đi sắp xếp cho hắn những hai vị trí. Anh muốn cho tôi thân phận, chỉ cần làm một thân phận bác sĩ của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng là đủ rồi. Vì sao còn cho mình thêm cái chức Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh nữa? Đây rõ ràng là gây phiền phức cho mình mà?
Đơng nhiên, đến lúc này rồi thì Giang Khương cũng chẳng oán hận gì nữa. Nếu đã đến vậy thì phải ngồi thôi. Dù sao vị trí này không phải do mình cướp mà là cấp trên nhét mình vào, ai dám làm mình khó chịu chứ? Nếu có cứ thử xem, dù sao mình cũng chẳng sợ ai. Những kẻ muốn làm mình khó chịu, cuối cũng hầu như đều tự chúng khó chịu thôi.
Tất cả mọi người đều bận rộn, thế này là đã nể mặt Giang Khương lắm rồi. Sau khi tuyên bố xong bổ nhiệm, Viện trưởng Triêu tuyên bố tan họp, sau đó ông cùng Khâu Dương Nguyên cùng đưa Giang Khương đến Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh.
Hầu hết các lãnh đạo của Học viện đã được tuyên bố rồi, nhưng hai người vẫn phải tiếp tục đưa Giang Khương đến khoa một vòng, ít nhất cũng truyền đạt lại cho các giáo sư và giảng viên của Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh bổ nhiệm này. Bổ nhiệm một Phó chủ nhiệm, tuy Viện trưởng Triêu không muốn đi, nhưng bổ nhiệm thế này, cần phải có Viện trưởng ông ra mặt.
Đồng thời cũng cần Viện trưởng ông đi chống giữ tình thế, nếu không chàng thanh niên trước mặt mà muốn trấn trụ chuyện này, e là không dễ dàng. Hơn nữa ông cũng phải nể mặt vị trung tá mới tấn phong này, nếu không thật sự đắc tội với vị Bồ Tát sau lưng hắn, như vậy thì được không bù đắp nỗi mất rồi.
Lúc Giang Khương đi vào phòng làm việc của Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh cũng xốc lại tinh thần, mỉm cười nhìn các vị giảng viên trước mặt.
Sau khi giới thiệu xong, Giang Khương đại khái cũng biết được mấy vị giảng viên và phó giáo sư trong văn phòng này. Còn mấy vị giảng viên và phó giáo sư đều từng nghe về Giang Khương nhưng không rõ Giang Khương đã là Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh, cho nên ai nấy cũng đều khách khí chào hỏi anh chàng nổi tiếng này.
Đợi sau khi giới thiệu xong, Viện trưởng Triêu cười nói:
- Giờ tôi xin tuyên bố một chỉ thị của Tổng cục hậu cần đưa xuống.
Giang Khương lại nghe thấy câu này thì trong lòng càng thêm chắc chắn, xem ra thật sự có người đang nhìn chằm chằm cái vị trí Phó chủ nhiệm này, và trên căn bản đã gần như xác định, nhưng sau đó lại bị mình chiếm mất, nếu không Viện trưởng Triêu này chẳng cần phải nhấn mạnh là chỉ thị của Tổng cục hậu cần như vậy.
Có điều, lúc này Giang Khương dường như đang lơ đãng nhìn chằm chằm mấy người trước mắt, khuôn mặt mỉm cười, hắn phải xác định xem, rốt cuộc mình đã chiếm vị trí của ai. Nếu không cứ mơ mơ màng màng ngồi lên thế này, lỡ như bị người ta chơi xỏ cũng chẳng biết là ai làm thì ngu chết đi được.
- Căn cứ theo quyết định của Hội nghị liên tịch Bệnh viện đa khoa và Học viện y, bổ nhiệm đồng chí Giang Khương làm Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh, có hiệu lực ngay từ ngày hôm nay!
Sau khi Viện trưởng Triêu nói xong, mấy vị giảng viên và phó giáo sư đều hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt khẽ biến đổi, cùng liếc nhìn một người nào đó.
Lúc này nụ cười mỉm trên mặt Giang Khương dường như càng đậm hơn, hắn đã biết là ai rồi.
Hắn nhớ kỹ vị Phó giáo sư này tên Chu Kiến Quốc, ban nãy khi bắt tay với mình trên gương mặt tràn đầy nụ cười nhiệt tình, giờ dường như nụ cười của anh ta đã cứng nhắc, hơn nữa sắc mặt hình như cũng hơi khó coi.
Học viện y ba quân chủng trên cơ bản chỉ nhận thạc sĩ và tiến sĩ, ngoài ra là những quân y chuyên tu ngắn hạn.
Cho nên, dạy chính của mỗi khoa đa phần đều là giảng viên, có một số ít là phó giáo sư, những giáo sư khác đảm nhiệm vị trí Chủ nhiệm hoặc Phó chủ nhiệm của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, thông thường họ sẽ hướng dẫn các thạc sĩ hoặc tiến sĩ; những giảng viên và phó giáo sư chuyên chức chủ yếu hướng dẫn những quân y chuyên tu ngắn hạn. Đương nhiên những giáo sư khác cũng thỉnh thoảng đến giảng cho những quân y chuyên tu này một hai tiết. Những người có thể giữ vị trí Chủ nhiệm hoặc Phó chủ nhiệm của Học viên y đa phần đều là những Phó gáo sư giảng dạy chuyên chức.
Phó giáo sư Chu Chu Kiến Quốc trước mặt lúc này mặt mày hơi khó coi, nụ cười trên mặt hơi cứng ngắc, cùng với các giảng viên khác vỗ tay chào mừng Phó chủ nhiệm mới tới.
Sau khi tuyên bố bổ nhiệm xong, Viện trưởng Triêu không ở lại thêm nữa, chỉ cười nói với Khâu Dương Nguyên:
- Lão Khâu, Giang Khương giao cho anh, anh dẫn cậu ấy đi làm quen tình hình. Tôi đã làm việc với bên Trung tâm chấn thương chỉnh hình rồi, vì Giang Khương kiêm hai chức, cho nên sau này sắp xếp thế này, buổi sáng cậu ấy đến Trung tâm chấn thương chỉnh hình còn buổi chiều sẽ lên khoa.
- Được, sắp xếp như vậy rất tốt. Dù sao buổi sáng bên chúng tôi cũng không nhiều việc lắm. Còn công việc của bên Bệnh viện đa khoa kia đa phần tập trung vào buổi sáng. Như vậy Giang Khương cũng có thể chiếu cố được cả hai bên!
Khâu Dương Nguyên mỉm cười gật đầu đồng ý.
Còn mấy vị giảng viên kia bao gồm cả Phó giáo sư Chu Chu Kiến Quốc đều liếc mắt nhìn nhau. Họ biết e là vị Phó chủ nhiệm mới nhận chức này có lai lịch rất đáng sợ.
Mặc dù chàng thanh niên này có lẽ trải nghiệm thực sự còn khá ít, nhưng chuyện như vậy cũng rất thường thấy. Có điều lần này vị này đã chiếm vị trí của ai đó, giống kiểu chiếm mất hố phân của người khác, chọc người ta ghen ghét đố kỵ.
- Vị này là Phó viện trưởng Hồng Triêu Giang, quản lý hành chính.
- Vị này là Chủ nhiệm Khâu Dương Nguyên của khoa Cấp cứu chấn thương chiến tranh.
- Vị này là Chủ nhiệm Lô Nhất Dương khoa Nội.
- Vị này là Chủ nhiệm Hạ Minh Dương khoa Hồi sức.
Trong cuộc họp và nghi thức thụ hàm của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, số người tham gia chính thức của Học viện y lần này rất nhiều, Chánh Phó viện trưởng cộng thêm Chủ nhiệm các khoa tổng cộng mười một người.
Sau khi giới thiệu xong, Triêu Tiểu Thụ vẻ mặt xin lỗi cười nói với Giang Khương:
- Xin lỗi bác sĩ Giang, vẫn còn Chủ nhiệm Đào Liên Anh khoa Hộ lý và Chủ nhiệm Trương Nguyệt Lâm khoa hình ảnh học đang tham gia hội nghị học thuật cho nên không thể đến tham gia!
- Viện trưởng Triêu khách khí rồi, long trọng thế này thật sự khiến tôi thụ sủng nhược kinh, thụ sủng nhược kinh.
Giang Khương khiêm tốn, cuống quít cười nói; có điều trong lòng càng thêm để ý cẩn thận Viện trưởng Triêu này. Người có thể làm việc chu toàn cẩn thận thế này, e là không phải người dễ đối phó. Xem ra sau này phải để tâm đến bên này một chút, nếu không sẽ bị người ta đàm tiếu.
- Được rồi, thưa các vị đồng nghiệp đây là bác sĩ Giang mà tôi vừa giới thiệu với mọi người.
Viện trưởng Triêu khụ hai tiếng, nói với mọi người:
- Ban nãy, tôi cùng đồng chí Giang Khương đã tham gia nghi thức thụ hàm do Trưởng ban Dư Lực Hoa chủ trì ở Bệnh viện đa khoa ba quân chủng. Đồng chí Giang Khương đã chính thức nhận quân hàm trung tá, kỹ thuật chuyên nghiệp cấp bảy.
Mọi người trong lòng vẫn có chút nghi hoặc chàng thanh niên đại danh đỉnh đỉnh này đột nhiên chạy đến Học viện y làm cái gì? Lúc này vừa nghe Viện trưởng Triêu nói vậy ai nấy đều hơi sửng ra, đây là lần đầu tiên họ nghe đến tình huống thụ hàm như thế này.
Mặc dù đôi lúc bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ dựa theo quân hàm để nói về kỹ thuật chuyên nghiệp cấp mấy, nhưng chắc chắn sẽ không có hội nghị chính thức như vậy.
Hơn nữa Viện trưởng Triêu cẩn thận có tiếng, đặc biệt là trong những cuộc họp như thế này chắc chắn sẽ không nói lung tung. Theo ý của ông, tức là bác sĩ trẻ đang hot trong khoảng thời gian gần đây này đồng thời có quân hàm chính thức và cấp bậc kỹ thuật chuyên nghiệp.
Trước tình huống này, sắc mặt của mọi người đều trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn Giang Khương bắt đầu không giống nhau. Rõ ràng, chàng thanh niên trước mắt không phải chỉ là một chiêu bài được thổi phồng lên như mình tưởng tượng, mà hắn là một thằng nhãi có hậu thuẫn có thực lực.
Triêu Tiểu Thụ nhìn thấy mọi người sau câu nói của mình đều trở nên thận trọng và chăm chú thì hài lòng gật đầu, sau đó nhìn mọi người ngồi hai bên một chút, trầm giọng nói:
- Giờ tôi sẽ tuyên bố một bổ nhiệm căn cứ theo chỉ thị của lãnh đạo Tổng bộ hậu cần.
- Hội nghị liên tịch của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng va Học viện y quyết định.
Bổ nhiệm đồng chí Giang Khương làm Phó chủ nhiệm khoa Cấp cứu chiến tích chiến tranh của viện ta.
Triêu Tiểu Thụ vừa nói xong lời này, cả phòng họp lập tức trở nên yên lặng.
Mấy vị Phó viện trưởng và Chủ nhiệm khoa lúc này anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Trên mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc. Vị trí Phó chủ nhiệm khoa Cấp cứu chấn thương chiến tranh này Triêu Tiểu Thụ không phải đã đồng ý với đề cử của Khâu Dương Nguyên, để Chu Kiến Quốc lên sao? Sao đột nhiên lại biến thành Giang Khương?
Đặc biệt là Khâu Dương Nguyên Chủ nhiêm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh, lúc này vẻ mặt gã càng thêm đặc sắc. Một năm nay, gã đã tốn rất nhiều tinh lực để đề cử Chu Kiến Quốc trong khoa mình ngồi lên vị trí Phó chủ nhiệm này. Bên Triêu Tiểu Thụ cũng đã nhận không ít lợi lộc từ gã, nhưng giờ gã không thể không chấp nhận một Giang Khương đột nhiên chạy tới chiếm vị trí Phó chủ nhiệm này.
Lần này bên Chu Kiến Quốc chỉ e là rất thất vọng. Bao lâu nay gã đã tốn biết bao sức lực tiến cử Chu Kiến Quốc lên cũng thành ra uổng phí. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, rõ ràng thằng nhãi này lai lịch đủ lớn. Ban nãy Viện trưởng Triêu nói rất rõ ràng, bên Tổng cục hậu cần đã trực tiếp đưa lệnh xuống. Chuyện này cũng không liên quan gì đến mình, bên Chu Kiến Quốc cũng có thể ăn nói cho qua chuyện được, có điều những lợi lộc mà mình đã nhận kia phải trả lại cho Chu Kiến Quốc hơn phân nửa.
Có điều thằng nhãi này đến làm Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh, đáng tin sao? Thực ra, Chu Kiến Quốc cũng không tệ lắm, ít nhất còn khiến mình yên tâm hơn thằng nhãi trước mặt.
Lúc này Khâu Dương Nguyên không khỏi dùng ánh mắt đánh giá kỹ Giang Khương. Dĩ nhiên gã cũng biết về bác sĩ trẻ đang hot trong thời gian gần đây này. Gã nghe nói hắn khá giỏi về phương diện cấp cứu ngoại thương. Nhưng hắn đột ngột đến nhậm chức Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh như thế nào thật sự khiến người ta hơi lo lắng.
Có điều, Triêu Tiểu Thụ đang đứng giữa tầm mắt của mọi người lúc này sắc mặt không chút biến đổi, giống như ông vốn đồng ý với Giang Khương, thậm chí còn lộ nụ
cười mỉm, tiếp tục nói:
- Ngoài ra, đồng chí Giang Khương còn kiêm chức Phó chủ nhiệm Trung tâm chấn thương chỉnh hình Bệnh viện đa khoa ba quân chủng.
- Sịt!
Viện trưởng Triêu vừa nói xong, cả hội trưởng vang lên tiếng hít sâu khe khẽ. Ngay cả Khâu Dương Nguyên cũng không kìm được hít nhẹ một hơi. Bối cảnh của thằng nhãi này cũng kinh khủng thật. Có thể một lúc treo cho hắn đến hai chức Phó chủ nhiệm à.
Còn Giang Khương cứ ngồi đó, dường như cũng nhận ra chút khác thường. Rõ ràng mình lên vị trí Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh này hình như có chút vấn đề. Nhìn vẻ kỳ quái trên khuôn mặt của các Chủ nhiệm khoa, có lẽ sớm đã có người muốn lên vị trí này, có điều lại bị mình đột ngột xuất hiện chiếm đi mất.
Lúc này Giang Khương cũng hơi đau đầu. Rõ ràng, đây là chuyện cản trở tiền đồ của người khác, sẽ bị người ta đố hận. Sao không có việc gì lại đi sắp xếp cho hắn những hai vị trí. Anh muốn cho tôi thân phận, chỉ cần làm một thân phận bác sĩ của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng là đủ rồi. Vì sao còn cho mình thêm cái chức Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh nữa? Đây rõ ràng là gây phiền phức cho mình mà?
Đơng nhiên, đến lúc này rồi thì Giang Khương cũng chẳng oán hận gì nữa. Nếu đã đến vậy thì phải ngồi thôi. Dù sao vị trí này không phải do mình cướp mà là cấp trên nhét mình vào, ai dám làm mình khó chịu chứ? Nếu có cứ thử xem, dù sao mình cũng chẳng sợ ai. Những kẻ muốn làm mình khó chịu, cuối cũng hầu như đều tự chúng khó chịu thôi.
Tất cả mọi người đều bận rộn, thế này là đã nể mặt Giang Khương lắm rồi. Sau khi tuyên bố xong bổ nhiệm, Viện trưởng Triêu tuyên bố tan họp, sau đó ông cùng Khâu Dương Nguyên cùng đưa Giang Khương đến Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh.
Hầu hết các lãnh đạo của Học viện đã được tuyên bố rồi, nhưng hai người vẫn phải tiếp tục đưa Giang Khương đến khoa một vòng, ít nhất cũng truyền đạt lại cho các giáo sư và giảng viên của Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh bổ nhiệm này. Bổ nhiệm một Phó chủ nhiệm, tuy Viện trưởng Triêu không muốn đi, nhưng bổ nhiệm thế này, cần phải có Viện trưởng ông ra mặt.
Đồng thời cũng cần Viện trưởng ông đi chống giữ tình thế, nếu không chàng thanh niên trước mặt mà muốn trấn trụ chuyện này, e là không dễ dàng. Hơn nữa ông cũng phải nể mặt vị trung tá mới tấn phong này, nếu không thật sự đắc tội với vị Bồ Tát sau lưng hắn, như vậy thì được không bù đắp nỗi mất rồi.
Lúc Giang Khương đi vào phòng làm việc của Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh cũng xốc lại tinh thần, mỉm cười nhìn các vị giảng viên trước mặt.
Sau khi giới thiệu xong, Giang Khương đại khái cũng biết được mấy vị giảng viên và phó giáo sư trong văn phòng này. Còn mấy vị giảng viên và phó giáo sư đều từng nghe về Giang Khương nhưng không rõ Giang Khương đã là Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh, cho nên ai nấy cũng đều khách khí chào hỏi anh chàng nổi tiếng này.
Đợi sau khi giới thiệu xong, Viện trưởng Triêu cười nói:
- Giờ tôi xin tuyên bố một chỉ thị của Tổng cục hậu cần đưa xuống.
Giang Khương lại nghe thấy câu này thì trong lòng càng thêm chắc chắn, xem ra thật sự có người đang nhìn chằm chằm cái vị trí Phó chủ nhiệm này, và trên căn bản đã gần như xác định, nhưng sau đó lại bị mình chiếm mất, nếu không Viện trưởng Triêu này chẳng cần phải nhấn mạnh là chỉ thị của Tổng cục hậu cần như vậy.
Có điều, lúc này Giang Khương dường như đang lơ đãng nhìn chằm chằm mấy người trước mắt, khuôn mặt mỉm cười, hắn phải xác định xem, rốt cuộc mình đã chiếm vị trí của ai. Nếu không cứ mơ mơ màng màng ngồi lên thế này, lỡ như bị người ta chơi xỏ cũng chẳng biết là ai làm thì ngu chết đi được.
- Căn cứ theo quyết định của Hội nghị liên tịch Bệnh viện đa khoa và Học viện y, bổ nhiệm đồng chí Giang Khương làm Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh, có hiệu lực ngay từ ngày hôm nay!
Sau khi Viện trưởng Triêu nói xong, mấy vị giảng viên và phó giáo sư đều hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt khẽ biến đổi, cùng liếc nhìn một người nào đó.
Lúc này nụ cười mỉm trên mặt Giang Khương dường như càng đậm hơn, hắn đã biết là ai rồi.
Hắn nhớ kỹ vị Phó giáo sư này tên Chu Kiến Quốc, ban nãy khi bắt tay với mình trên gương mặt tràn đầy nụ cười nhiệt tình, giờ dường như nụ cười của anh ta đã cứng nhắc, hơn nữa sắc mặt hình như cũng hơi khó coi.
Học viện y ba quân chủng trên cơ bản chỉ nhận thạc sĩ và tiến sĩ, ngoài ra là những quân y chuyên tu ngắn hạn.
Cho nên, dạy chính của mỗi khoa đa phần đều là giảng viên, có một số ít là phó giáo sư, những giáo sư khác đảm nhiệm vị trí Chủ nhiệm hoặc Phó chủ nhiệm của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, thông thường họ sẽ hướng dẫn các thạc sĩ hoặc tiến sĩ; những giảng viên và phó giáo sư chuyên chức chủ yếu hướng dẫn những quân y chuyên tu ngắn hạn. Đương nhiên những giáo sư khác cũng thỉnh thoảng đến giảng cho những quân y chuyên tu này một hai tiết. Những người có thể giữ vị trí Chủ nhiệm hoặc Phó chủ nhiệm của Học viên y đa phần đều là những Phó gáo sư giảng dạy chuyên chức.
Phó giáo sư Chu Chu Kiến Quốc trước mặt lúc này mặt mày hơi khó coi, nụ cười trên mặt hơi cứng ngắc, cùng với các giảng viên khác vỗ tay chào mừng Phó chủ nhiệm mới tới.
Sau khi tuyên bố bổ nhiệm xong, Viện trưởng Triêu không ở lại thêm nữa, chỉ cười nói với Khâu Dương Nguyên:
- Lão Khâu, Giang Khương giao cho anh, anh dẫn cậu ấy đi làm quen tình hình. Tôi đã làm việc với bên Trung tâm chấn thương chỉnh hình rồi, vì Giang Khương kiêm hai chức, cho nên sau này sắp xếp thế này, buổi sáng cậu ấy đến Trung tâm chấn thương chỉnh hình còn buổi chiều sẽ lên khoa.
- Được, sắp xếp như vậy rất tốt. Dù sao buổi sáng bên chúng tôi cũng không nhiều việc lắm. Còn công việc của bên Bệnh viện đa khoa kia đa phần tập trung vào buổi sáng. Như vậy Giang Khương cũng có thể chiếu cố được cả hai bên!
Khâu Dương Nguyên mỉm cười gật đầu đồng ý.
Còn mấy vị giảng viên kia bao gồm cả Phó giáo sư Chu Chu Kiến Quốc đều liếc mắt nhìn nhau. Họ biết e là vị Phó chủ nhiệm mới nhận chức này có lai lịch rất đáng sợ.
Mặc dù chàng thanh niên này có lẽ trải nghiệm thực sự còn khá ít, nhưng chuyện như vậy cũng rất thường thấy. Có điều lần này vị này đã chiếm vị trí của ai đó, giống kiểu chiếm mất hố phân của người khác, chọc người ta ghen ghét đố kỵ.
Danh sách chương