- Cái gì?   

Giang Khương trừng mắt nhìn Dương Vân Dương, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Chuyện này liên quan gì đến mình, còn quân đội và các ban nghành liên quan rốt cuộc là chuyện gì?   

- Chẳng lẽ là chuyện của mình năm đó?   

Giang Khương cau mày suy nghĩ một chút, hình như không phải, cho dù thật sự có người ngay cả trên máy bay cũng nhìn chằm chằm, bắt đầu hoài nghi thân phận của mình, nhưng cũng không thể biết rõ như vậy chứ?   

Có điều, lúc này Giang Khương thật sự không chút sợ hãi, nếu thật sự có người đến tìm, cùng lắm mình gia nhập vào cái Thiên Y viện gì đó, con bài đó chắc rất lớn, giúp mình chống đỡ có lẽ không thành vấn đề.   

Dù sao năm đó đối phương để có được cái rương đã giết cả Cô Lang để diệt khẩu, xem ra đối phương hẳn là không thể một tay che trời, cho dù có nghi ngờ mình cũng không thể nào hành động lỗ mãng.   

Nghĩ tới đây, Giang Khương cũng bình tĩnh lại, nhìn Dương Vân Dương cười nói:   

- Trưởng phòng Dương, chuyện này vì sao lại dính đến cháu cháu không phải là người thích gây chuyện phiền toái đâu!   

Dương Vân Dương cười hì hì nói:   

- Yên tâm, lần này không phải là cháu gây rắc rối, là họ muốn làm phiền cháu!   

Giang Khương nhấp môi, sau đó bất đắc dĩ nói:  

- Có thể đừng để họ làm phiền cháu không?   

- Haha, thằng nhóc cháu, đúng là chuyện như vậy, người khác thì muốn mà không được, còn cháu được mà không muốn. Đi thôi, đi thôi. Ông cụ nghe nói hôm nay cháu về nên cố ý ở nhà chờ cháu đấy!   

Dương Vân Dương nhìn bộ dạng không hài lòng của Giang Khương thì vỗ mạnh vai Giang Khương, cười ha hả nói.   

- Chúc mừng Dương lão đã giải được hết độc, không còn để lại chút tàn dư gì nữa...   

Vẫn trong thư phòng đó, sau khi Giang Khương kiểm tra một lượt cho Dương lão cũng thở phào nhẹ nhỏm, mỉm cười chúc mừng ông cụ Dương.   

- Haha, cùng vui, cùng vui.   

Ông cụ Dương tinh thần phấn chấn, ngồi trên nhuyễn tháp, cười ha hả. Mặc dù ông đã cảm nhận được sức khỏe của mình đã hoàn toàn khỏe mạnh lại, nhưng giờ sau khi nghe Giang Khương xác nhận trong lòng vẫn thở phào.   

Đợi sau khi ông cụ Dương mặc xong quần áo, hai người ở thư phòng tán dóc. Lúc này Tiểu Bảo dang ngoan ngoãn đang ngồi dưới đất vui vẻ chơi chiếc xe quản gia mua cho nó.   

- Đứa nhỏ này không tệ.   

Ông cụ Dương hiền lành nhìn Tiểu Bảo đang chơi đồ chơi trên mặt đất, mỉm cười nói:   

- Cháu vì nó đã chạy đi Lỗ Sơn à?   

Giang Khương cười cười, trong mắt có chút tiếc nuối, gật đầu nói:   

- Đúng vậy. Đáng tiếc, vẫn chậm một bước.   

- Haizz, đó cũng là ý trời đã định, cháu cũng đừng buồn quá, dù sao cứu được Tiểu Bảo cũng là nhờ trời cao bảo hộ rồi!   

Ông cụ Dương an ủi hai câu, sau đó mỉm cười nhìn Tiểu Bảo trên mặt đất, nói:   

- Tiểu Bảo đến đây, đến đây với ông nội!   

Nghe thấy tiếng gọi, Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn ông cụ Dương, sau đó lại nhìn Giang Khương, thấy Giang Khương không phản đối lúc này nó mới cười tủm tỉm ôm chiếc xe chạy tới.   

Ông cụ Dương đưa tay ôm Tiểu Bảo ngồi lên đùi, vui đùa với Tiểu Bảo hai câu, nhìn Tiểu Bảo rất ngoan ngoãn ngồi chơi chiếc xe nhỏ trong lòng ông liền ngẩng đầu cười, nhìn Giang Khương, sau đó nói:   

- Giang Khương, lần này chắc cháu phải tiếp tục ở Bắc Kinh một thời gian đấy!   

- Ban nãy cháu mới nghe Trưởng phòng Dương nói, nhưng vì sao ạ?   

Giang Khương hơi nhíu mày, sau đó nhìn ông cụ Dương bất đắc dĩ nói:   

- Nếu việc này không liên quan lắm đến cháu thì tốt nhất là miễn đi ạ.   

Ông cụ Dương nhìn vẻ không tình nguyện của Giang Khương thì cười nói:   

- Chẳng còn cách nào khác. Ai bảo lần này tên tuổi của cháu lớn quá cho nên lần này cháu muốn chạy cũng không chạy được.   

Nghe thấy vậy, vẻ mặt Giang Khương bắt đầu đau khổ.   

- Yên tâm, chuyện lần này đối với cháu mà nói cũng là một chuyện tốt. Chẳng qua giờ ngày nào cháu cũng mang cái danh bác sĩ nổi tiếng mà cứ chạy lung tung khắp nơi thì cũng không hay đâu.   

Ông cụ Dương mỉm cười nói.   

- Á?   

Giang Khương nghe thấy ông cụ Dương nói vậy không khỏihoặc, sau đó hỏi:   

- Dương lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?   

- Còn chẳng phải do tivi nói cháu là quân y sao?   

Nói đến chuyện này, ông cụ Dương cũng dở khóc dở cười. Kể ra ông cũng không ngờ cuối cùng sự việc thành ra thế này.   

- Cho nên, giờ quân đội đành phải cho cháu một thân phận, sau đó bộ phận tuyên truyền cũng sẽ tiếp tục tuyen truyền cháu thành một điển hình. Cho nên giờ cháu không thể nào thoát thân được đâu.   

Lúc này ông cụ Dương cũng bật cười ha hả.   

Nghe thấy vậy, trên mặt Giang Khương thật sự vô cùng cổ quái, phía quân đội phải cho mình một thân phận?   

Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Khương đắng chát. Năm ngoái đội trưởng nói đợi khi hoàn thành nhiệm vụ về nước, mình có thể nhập quân tịch, ít nhất cũng được làm một trung úy gì đó. Nếu tất cả đều thuận lợi, giờ mình đã là một quân nhân chính thức rồi. Nhưng không ngờ, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, mình thật sự lại mang thân phận quân nhân?   

- Được rồi, Giang Khương, cháu cứ yên tâm ở đây thêm một thơi gian. Giờ chuyện đó cũng không tiện từ chối. Cháu chịu khó phiền phức một chút vậy.   

Ông cụ Dương mỉm cười, nhìn Giang Khương. Trong lòng hình như càng thêm chắc chắn về thân phận nào đó của Giang Khương.   

Ông đã xem tư liệu của Giang Khương, có thể một mình nắm giữ cục diện lớn như vậy, trừ người bước ra từ Thiên Y viện, ông thật sự không nghĩ ra được bác sĩ nào mà lại có năng lực mạnh đến như vậy? Hơn nữa Giang Khương lại không hề để ý đến chuyện tuyên truyền, thậm chí là còn có chút không vui. Ngay cả cho hắn một thân phận quân đội, hắn cũng không muốn.   

Trừ người của Thiên Y viện, ai còn có thể coi thường quyền lực và danh tiếng thế tục như vậy?   

Lúc này ông cụ Dương tự thấy mình đã gần như xác định được thân phận của Giang Khương, có điều câu nói tiếp theo của Giang Khương khiến ông trợn mắt há hốc mồm.   

- Dương lão, cháu có một chuyện muốn thỉnh giáo ông.   

Đối với những thứ không thể kháng cự, Giang Khương cũng chẳng thèm nghĩ nhiều. Hắn nhớ ra nghi vấn trong lòng mình nên mỉm cười hỏi ông cụ Dương.   

- Oh? Chuyện gì?   

Ông cụ Dương khẽ cười nói.   

- Xin hỏi ông có biết Thiên Y viện không?   

Giang Khương trầm giọng hỏi.   

Giang Khương vừa nói câu này, vẻ mặt ông cụ Dương lập tức cứng đờ. Khuôn mặt vốn đang cười trong nháy mắt trở nên kinh ngạc.   

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của cụ Dương, Giang Khương có chút sửng sốt. Có điều hắn chỉ nghĩ cụ Dương đang ngạc nhiên vì sao mình lại biết đến sự tồn tại của Thiên Y viện, hắn lập tức cười nói:   

- Lần này đến thôn Tề La cháu có gặp vài bác sĩ của Thiên Y viện. Họ muốn yêu cầu cháu gia nhập Thiên Y viện, cho nên cháu muốn hỏi ngài. Cái Thiên Y viện đó rốt cuộc là thế nào?  

Ông cụ Dương nghe Giang Khương nói vậy thì phải một lúc sau mới hồi phục tinh thần, sau đó trên mặt lộ ra một tia cười khổ, nói thật lúc này ông thật sự cười không nổi. Ban nãy ông còn nghĩ Giang Khương chắc chắn là người của Thiên Y viện, ai ngờ ngay cả Thiên Y viện là gì hắn cũng không biết.   

Có điều, giờ cũng không sao, đã có người của Thiên Y viện mời Giang Khương vào Thiên Y viện, vậy cũng coi như cách không xa nữa.   

Ông cụ Dương lập tức hít sâu một hơi, điều chỉnh lại vẻ mặt cứng ngắc, sau đó thở dài nói với Giang Khương:   

- Cháu không biết Thiên Y viện?   

Giang Khương nhẹ nhàng lắc đầu, cũng cảm thấy rất kỳ quái, sao ông cụ Dương này lại có biểu hiện như vậy.   

- Được rồi, nếu cháu đã gặp bác sĩ của Thiên Y viện, vậy lẽ nào mấy bác sĩ Thiên Y viện không nói với cháu?   

Sắc mặt ông cụ Dương đã dần khôi phục bình thường.   

Giang Khương cười cười, nói:   

- Có một vị La y sư lớn tuổi có giới thiệu với cháu một chút. Hình như Thiên Y viện là một tổ chức rất thần bí và rất lớn. Họ nói họ rất ít khi xuất hiện bên ngoài. Trừ những sự kiện có nguy hiểm đến dân tộc Trung Quốc chẳng hạn như dịch SARS, họ mới nhúng tay vào. Hơn nữa hình như chỉ có nhân vật tầng cao của Trung Quốc mới biết được sự tồn tại của họ.   

- Cho nên, cháu muốn hỏi ông, rốt cuộc tổ chức này là như thế nào? Cháu có nên đồng ý gia nhập không!   

Giang Khương chần chờ một chút, sau đó hỏi.   

Ông cụ Dương nhìn vẻ chần chờ trên mặt Giang Khương, lúc này mới thật sự thở dài, hoàn toàn tin Giang Khương. Ông cười khổ lắc đầu nói:   

- Cơ hội này đối với cháu mà nói là rất khó có được, cho nên ông cảm thấy cháu nên đồng ý với họ.   

- Thiên Y viện kia rốt cuộc là tổ chức gì?   

Thấy ông cụ Dương tán đồng mình gia nhập, lúc này Giang Khương không nhịn được hỏi.   

- Cụ thể Thiên Y viện là tổ chức như thế nào, ông cũng khó nói. Ông chỉ có thể nói với cháu, tổ chức này là một tổ chức rất lớn mạnh.   

Ông cụ Dương cười khổ nhìn Giang Khương nói:   

- Cháu biết bác sĩ của Thiên Y viện có phân cấp như thế nào không?   

- Không biết!   

Giang Khương lắc đầu nói.   

- Được, vậy ông nói đại khái cho cháu biết cấp bậc của bác sĩ trong Thiên Y viện được chia thành: y sĩ, y sư và thiên sư. Trong đó nghe nói lại phân thành những cấp bậc nhỏ, cụ thể chúng ta cũng không rõ lắm.   

Ông cụ Dương cười khổ nói:   

Nhìn ông cụ Dương cười khổ, Giang Khương có chút sửng sốt, sau đó nói:   

- Y sư?   

Giang Khương vừa nói ra lời này, ông cụ Dương lắc đầu nở nụ cười, nói:   

- Không phải y sĩ, y sĩ là cấp bậc thấp nhất! Hơn nữa nếu chúng ta gặp phải những chứng bệnh phiền phức, vị y sĩ kia không thể chữa được thì phải bỏ cái giá cực cao, đi mời y sư cao cấp hơn đến.   
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện