- Hiểu Hiểu, mau xem kênh đài truyền hình quốc gia trên TV đi.
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng của Miêu Miêu rất hưng phấn, Phan Hiểu Hiểu tinh thần có chút uể oải nghe xong cũng thấy tốt hơn một chút.
Đối với sự hưng phấn kỳ lạ này của Miêu Miêu, Phan Hiểu Hiểu tò mò nghi hoặc hỏi:
- Cái gì thế?
- Mau xem đi, mau xem Giang Khương, Giang Khương!
Bên kia rất nhanh lại truyền đến tiếng kêu hưng phấn của Miêu Miêu.
- Giang Khương?
Phan Hiểu Hiểu bật dậy khỏi ghế sô pha bò lên bàn cuồng loạn tìm đồ, vừa tìm vừa kêu lên:
- Mẹ ơi điều khiển từ xa đâu? Điều khiển từ xa đâu?
- Điều khiển từ xa gì?
Thấy con gái tinh thần vốn uể oải bỗng có tinh thần hẳn lên, bà Phan vừa cười vừa bước đến hỏi.
- À ở đây, con tìm được rồi!
Lấy điều khiển từ xa từ trong đống thức ăn vặt ra, Phan Hiểu Hiểu vội bật TV lên, sau đó chuyển đến kênh đài truyền hình quốc gia.
Lúc này, đài truyền hình quốc gia đang phát một chương trình đặc biệt.
“Các vị khán giả, hiện tại chúng ta đang đứng trước Viện y tế của xã Tề La, Lỗ Sơn. Nói ra thì có thể mọi người sẽ có chút không thể tin, ở trong chiếc lều vải đơn sơ trước mặt này, chỉ dựa vào một chút thiết bị cũ nát còn lại của Viện y tế, vị thầy thuốc Giang này đã hoàn thành một loạt phẫu thuật hàng đầu như cắt chân, cắt lá lách, lồng ghép ruột, cứu được vô số người dân. Đồng thời anh ấy còn đích thân dẫn người đào ra được mười mấy người dân còn sống trong đống đổ nát!”
“Những người dân ở đây đều vụng trộm gọi anh ấy là ‘cứu tinh của Tề La’, ngày đầu tiên khi xảy ra thiên tai anh ấy đã nhảy dù đến đây, mang lại hy vọng và ánh rạng đông cho người dân đang trong cảnh tuyệt vọng, cũng giúp cả xã gần như bị hủy hoại hoàn toàn này khôi phục sức sống chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Nghe nói anh ấy đã cùng nhảy dù với mười anh hùng nhảy dù của Lỗ Sơn.”
Trong màn hình TV, một nữ phóng viên đang hết lời tán dương người nào đó. Lúc này tất cả màn ảnh rất nhanh liền chuyển sang một cảnh một người trẻ tuổi mặc áo blu trắng, khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi khó giấu đang rửa sạch vết thương cho một quân binh cảnh sát. Lúc này tiếng nói bên ngoài cảnh vang lên: “Từ ngày đầu tiên khi động đất xảy ra, thầy thuốc Giang đã hưởng ứng lời hiệu triệu của quốc gia và quân đội, chủ động mạo hiểm tính mạng cùng mười anh hùng nhảy dù Lỗ Sơn nhảy dù xuống huyện Lỗ Sơn đang bị động đất, đến cứu người dân đang gặp nạn. Đến bây giờ thầy thuốc Giang đã ở khu bị thiên tai nghiêm trọng là xã Tề La đúng bảy ngày. Anh ấy là nhân viên y tế chuyên nghiệp đầu tiên đi vào huyện Lỗ Sơn. Những ngày này, thầy thuốc Giang ngày đêm không ngủ, không nghỉ làm phẫu thuật, đổi thuốc cho người dân, một mình gánh hy vọng của cả xã Tề La.”
- Hả Giang Khương, thật sự là Giang Khương.
Nhìn dáng người quen thuộc trong TV, trong phòng khách bỗng vang lên tiếng kêu hưng phấn của Phan Hiểu Hiểu.
- Mẹ mau nhìn kìa, mau nhìn kìa, là Giang Khương, Giang Khương.
Phan Hiểu Hiểu kéo áo bà Phan hưng phấn nói.
- Mẹ thấy rồi, thấy rồi.
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của con gái, lúc này bà Phan vừa vui mừng như vẻ mặt cũng lại có chút phức tạp. Bây giờ bà ta không rõ tình hình của Giang Khương lắm, tại sao người mà Dương gia bỏ bao công sức nói với bên mình lại đi tham gia vào hành động nguy hiểm như vậy. Hơn nữa bây giờ rõ ràng lại bị ban ngành nào đó đẩy ra một cách điển hình là sao?
Lúc này bà Phan thật sự thấy nghi hoặc, thầm tự đánh giá có cần Lão Phan đi hỏi Dương Vân Dương không, chuyện này thật đúng là…
Lúc này Tuyên Tử Nguyệt cũng ngồi trước TV, nhìn chương trình đặc biệt này. Cô nàng thấy Giang Khương ngồi ở đó, đang nghiêm túc rửa sạch vết thương cho người khác. Tuyên Tử Nguyệt khẽ hừ một tiếng, giơ tay định tắt TV nhưng lại nhịn xuống, vẫn ngồi đó cẩn thận xem.
Còn Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ lúc này cũng gần như vậy, lúc này đều ngồi trước máy tính hoặc ngồi trước TV xem một màn này. Lúc này hai người đều không nhịn được nhìn nhìn di động trong tay mình, đều thở phào nhẹ nhõm.
Nơi náo nhiệt nhất vẫn là phòng khám Khánh Nguyên, lúc này Hồ lão y sư đang vuốt râu, cố ý đi từ phòng khám bệnh ra, đứng trước TV phòng tiêm nhìn. Một loạt bệnh nhân ở bên cạnh cũng đều hưng phấn nghển cổ nhìn cảnh tượng trên TV.
- Hóa ra thầy thuốc Giang đến Lỗ Sơn rồi, thảo nào lâu lắm rồi không gặp anh ấy, thật giỏi quá.
- Đúng vậy, thật đúng là thầy thuốc Giang, lên cả đài truyền hình quốc gia.
Còn có người trẻ tuổi ở bên cạnh hâm mộ nói:
- Lại còn là nhảy dù xuống, thật đúng là trâu bò.
- Thầy thuốc Giang thật không tồi, quả nhiên không hổ là thầy thuốc Giang, Hồ lão dạy dỗ được một đồ đệ giỏi thật.
Nghe thấy tiếng khen ngợi ở bên cạnh này, Hồ lão sư cười đến híp hết cả mắt, đúng thế, đồ đệ nhà ai có thể lên đài truyền hình quốc gia chứ? Lại còn liên tục chiếu đi chiếu lại trong mấy ngày, lần này quá trâu bò.
Giang Thanh Minh ông cụ Giang lúc này đang vác một hòm thuốc nhỏ, ngâm nga một khúc nhạc đi đi xuyên qua một quầy bán quà vặt, đang định về nhà thì nghe thấy Lão Trương của quầy bán quà vặt lớn tiếng kêu lên:
- Thầy thuốc Giang, thầy thuốc Giang, thầy thuốc Giang nhỏ nhà ông lên TV rồi, mau lại đây xem này.
- Hả.
Nghe thấy lời này, ông cụ Giang hơi sửng sốt, sau đó vội vác hòm thuốc nhỏ chạy đến. Khi thấy bóng người hiện trên TV chỗ quầy bán quà vặt, còn cả lời bộc bạch bên cạnh, trên mặt ông cụ Giang không biết là vui vẻ hay căng thẳng. Có điều có thể nhìn thấy đứa cháu bảo bối của mình ở trên TV nên ông cụ Giang vẫn rất vui.
Đặc biệt là khi nghe thấy lời tán dương của Lão Trương và mấy người hàng xóm khác, ông cụ Giang ý cười càng đậm thêm vài phần. Dù thế nào đi nữa, cháu mình càng ngày càng có tiền đồ hơn, chỉ là sau này vẫn phải dặn nó về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.
Thật ra lúc này Giang Khương không hề biết có nhiều người như vậy đang chú ý và tìm kiếm mình. Hiện giờ hắn đang xách một hòm thuốc cứu thương nhỏ, sải bước đi về phía một khúc quanh trên núi vì vừa nãy có chiến sĩ cảnh sát đến nói với hắn bên đó có người bị thương, không tiện nâng đi, cần hắn qua đó khám.
Xách hòm thuốc cứu thương, Giang Khương sải bước đi về phía trước. Sau khi đi vào trong khúc quanh đó, hắn không thấy bóng người nào đâu, không khỏi có chút nghi hoặc. Hắn lại đi tiếp về phía trước một đoạn nhưng vẫn không thấy bóng dáng người bị thương đâu. Giang Khương khẽ nhíu mày, giờ mới phát hiện cả khúc quanh trên núi không thấy có chỗ nào bị sụp đổ gì, thường thì ai lại không có việc gì chạy đến đây chứ, sao chỗ này có người bị thương được?
Giang Khương bắt đầu cảnh giác, đang định xoay người rời đi thì lúc này trong bụi cây phía sau hắn bỗng có hai người xông ra, chặn phía sau người hắn.
Nhìn hai người này, Giang Khương lại chuyển hướng nhìn về phía sau, lúc này lại có hai người chạy ra từ bên trong, bốn người vây hắn ở giữa.
Lúc này vẻ mặt Giang Khương sẽ biến, trong lòng hắn bắt đầu cảnh giác vì lúc này hắn đã nhận ra một người trong số đó, chính là Tề Lang từng bị hắn làm bị thương.
Giang Khương biết thân thủ của Tề Lang, không hề kém hắn, hơn nữa lần trước còn là hắn dùng một ít thủ đoạn mới đánh bại được tên Tề Lang này. Nhưng bây giờ đối phương có bốn người, mà ba người còn lại e là thân thủ cũng không kém Tề Lang là bao. Lúc này trong lòng Giang Khương dần có chút lạnh lẽo. Hắn biết rõ ân oán giữa hắn và Tề gia, Tề Nhạc Minh dù là vì cái gì cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn. Lần trước bị hắn trốn đi mất, lần này lại bị đối phương cố ý mai phục, xem ra nếu muốn thoát thân thì cực kỳ khó khăn.
Nghĩ đến đây, Giang Khương khẽ cười khổ, sau đó nhẹ nhàng mở hòm thuốc cấp cứu trong tay ra, giơ tay lấy hai thứ ở bên trong ra, sau đó chậm rãi đặt hòm thuốc cấp cứu xuống.
Nhìn hai con dao phẫu thuật màu bạc sáng lấp lánh trong tay Giang Khương, Tề Lang ở đối diện cười âm hiểm nói:
- Chậc chậc, thầy thuốc Giang, chúng ta cũng là người quen cũ rồi, tôi nghĩ không cần phải sử dụng bạo lực như vậy đúng không? Anh trực tiếp đi cùng chúng tôi một chuyến, chưa chắc đã là chuyện xấu, chưa biết chừng còn là chuyện cực tốt!
Đối mặt với lời nói của Tề Lang, Giang Khương khẽ mỉm cười nhưng không nói gì, tay vung lên, vọt người nhào về phía Tề Lang.
Đây rõ ràng là phải đánh nhau, à không, liều chết đánh một trận, đương nhiên Giang Khương sẽ không lãng phí miệng lưỡi. Nếu đối phương đều đã tính toán hết rồi thì sẽ không thể nào để hắn có cơ hội trốn đi. Nếu Tề Lang đã chạy đến cả đây thì đương nhiên đã chuẩn bị vẹn toàn, tuyệt đối sẽ không để hắn rời đi, mà hắn cũng không thể nào giơ tay chịu trói, còn nói cái gì, cứ trực tiếp đánh là được, chưa biết chừng đánh trước còn có một tia hy vọng trốn thoát được.
Đương nhiên, đây cũng là suy nghĩ vạn nhất của Giang Khương mà thôi. Giang Khương nhào về phía trước, Tề Lang sớm đã vận sức toàn thân, chuẩn bị tường tận. Nên biết là lần trước anh ta đã chịu thiệt cực lớn, lần này đương nhiên không thể dẫm vào vết xe đổ.
Hai con dao giải phẫu trong tay Giang Khương không phải chỉ để ngắm, năm đó hắn đi thi vật cự ly gần, mặc dù chỉ được giải trung bình nhưng hắn quen dùng dao, khi vật cự ly gần liên tục lập kỳ công.
Dao phẫu thuật thường dùng này chuôi dao dài khoảng 15cm, lưỡi dao ngắn, chỉ khoảng 3cm, vô cùng sắc bén, có điều cũng vô cùng yếu ớt, có điều lưỡi dao lại đơn giản dễ sử dụng. Hơn nữa bình thường dao phẫu thuật ở trong tay, người bình thường nếu không chú ý thì sẽ không thể nhìn ra trong tay có dao. Đồng thời Giang Khương bình thường đều mang thứ này trên người, vậy nên người bình thường rất ít khi cần ra trận ở cự ly gần như Giang Khương rất thích dùng cái này, rất dễ dùng.
Mà mặc dù lưỡi dao này ngắn nhỏ nhưng lại cực kỳ sắc bén, ánh sáng bạc chợt lóe lên, Giang Khương đã đến trước mặt Tề Lang. Tề Lang biến sắc mặt, thân thể đột nhiên né sang bên cạnh, tránh được một đao này. Giang Khương đang định đợi xông thẳng ra từ vị trí Tề Lang tránh đi thì một người khác ở bên cạnh lại vung nắm đấm về phía Giang Khương. Hắn cảm thấy nắm đấm đó của đối phương mang theo sức mạnh cực lớn, khiến hắn bất đắc dĩ đành lại lần nữa nhẹ nhàng lùi lại, đồng thời hai tay nhanh chóng vung về phía sau.
Cùng với hành động vung tay của Giang Khương, hai người vừa vung nắm đấm đến gần sau lưng Giang Khương bị hai ánh sáng bạc trong hai tay Giang Khương ép cho lùi lại một bước.
Giang Khương bị buộc quay về chỗ cũ, lúc này trong lòng bắt đầu cười khổ. Từ mới vừa rồi hắn đã nhìn ra bốn người này sớm đã chuẩn bị trước, thậm chí là có khi còn biết cả thuật cùng đánh, lần này hắn phiền phức lớn rồi.
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng của Miêu Miêu rất hưng phấn, Phan Hiểu Hiểu tinh thần có chút uể oải nghe xong cũng thấy tốt hơn một chút.
Đối với sự hưng phấn kỳ lạ này của Miêu Miêu, Phan Hiểu Hiểu tò mò nghi hoặc hỏi:
- Cái gì thế?
- Mau xem đi, mau xem Giang Khương, Giang Khương!
Bên kia rất nhanh lại truyền đến tiếng kêu hưng phấn của Miêu Miêu.
- Giang Khương?
Phan Hiểu Hiểu bật dậy khỏi ghế sô pha bò lên bàn cuồng loạn tìm đồ, vừa tìm vừa kêu lên:
- Mẹ ơi điều khiển từ xa đâu? Điều khiển từ xa đâu?
- Điều khiển từ xa gì?
Thấy con gái tinh thần vốn uể oải bỗng có tinh thần hẳn lên, bà Phan vừa cười vừa bước đến hỏi.
- À ở đây, con tìm được rồi!
Lấy điều khiển từ xa từ trong đống thức ăn vặt ra, Phan Hiểu Hiểu vội bật TV lên, sau đó chuyển đến kênh đài truyền hình quốc gia.
Lúc này, đài truyền hình quốc gia đang phát một chương trình đặc biệt.
“Các vị khán giả, hiện tại chúng ta đang đứng trước Viện y tế của xã Tề La, Lỗ Sơn. Nói ra thì có thể mọi người sẽ có chút không thể tin, ở trong chiếc lều vải đơn sơ trước mặt này, chỉ dựa vào một chút thiết bị cũ nát còn lại của Viện y tế, vị thầy thuốc Giang này đã hoàn thành một loạt phẫu thuật hàng đầu như cắt chân, cắt lá lách, lồng ghép ruột, cứu được vô số người dân. Đồng thời anh ấy còn đích thân dẫn người đào ra được mười mấy người dân còn sống trong đống đổ nát!”
“Những người dân ở đây đều vụng trộm gọi anh ấy là ‘cứu tinh của Tề La’, ngày đầu tiên khi xảy ra thiên tai anh ấy đã nhảy dù đến đây, mang lại hy vọng và ánh rạng đông cho người dân đang trong cảnh tuyệt vọng, cũng giúp cả xã gần như bị hủy hoại hoàn toàn này khôi phục sức sống chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Nghe nói anh ấy đã cùng nhảy dù với mười anh hùng nhảy dù của Lỗ Sơn.”
Trong màn hình TV, một nữ phóng viên đang hết lời tán dương người nào đó. Lúc này tất cả màn ảnh rất nhanh liền chuyển sang một cảnh một người trẻ tuổi mặc áo blu trắng, khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi khó giấu đang rửa sạch vết thương cho một quân binh cảnh sát. Lúc này tiếng nói bên ngoài cảnh vang lên: “Từ ngày đầu tiên khi động đất xảy ra, thầy thuốc Giang đã hưởng ứng lời hiệu triệu của quốc gia và quân đội, chủ động mạo hiểm tính mạng cùng mười anh hùng nhảy dù Lỗ Sơn nhảy dù xuống huyện Lỗ Sơn đang bị động đất, đến cứu người dân đang gặp nạn. Đến bây giờ thầy thuốc Giang đã ở khu bị thiên tai nghiêm trọng là xã Tề La đúng bảy ngày. Anh ấy là nhân viên y tế chuyên nghiệp đầu tiên đi vào huyện Lỗ Sơn. Những ngày này, thầy thuốc Giang ngày đêm không ngủ, không nghỉ làm phẫu thuật, đổi thuốc cho người dân, một mình gánh hy vọng của cả xã Tề La.”
- Hả Giang Khương, thật sự là Giang Khương.
Nhìn dáng người quen thuộc trong TV, trong phòng khách bỗng vang lên tiếng kêu hưng phấn của Phan Hiểu Hiểu.
- Mẹ mau nhìn kìa, mau nhìn kìa, là Giang Khương, Giang Khương.
Phan Hiểu Hiểu kéo áo bà Phan hưng phấn nói.
- Mẹ thấy rồi, thấy rồi.
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của con gái, lúc này bà Phan vừa vui mừng như vẻ mặt cũng lại có chút phức tạp. Bây giờ bà ta không rõ tình hình của Giang Khương lắm, tại sao người mà Dương gia bỏ bao công sức nói với bên mình lại đi tham gia vào hành động nguy hiểm như vậy. Hơn nữa bây giờ rõ ràng lại bị ban ngành nào đó đẩy ra một cách điển hình là sao?
Lúc này bà Phan thật sự thấy nghi hoặc, thầm tự đánh giá có cần Lão Phan đi hỏi Dương Vân Dương không, chuyện này thật đúng là…
Lúc này Tuyên Tử Nguyệt cũng ngồi trước TV, nhìn chương trình đặc biệt này. Cô nàng thấy Giang Khương ngồi ở đó, đang nghiêm túc rửa sạch vết thương cho người khác. Tuyên Tử Nguyệt khẽ hừ một tiếng, giơ tay định tắt TV nhưng lại nhịn xuống, vẫn ngồi đó cẩn thận xem.
Còn Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ lúc này cũng gần như vậy, lúc này đều ngồi trước máy tính hoặc ngồi trước TV xem một màn này. Lúc này hai người đều không nhịn được nhìn nhìn di động trong tay mình, đều thở phào nhẹ nhõm.
Nơi náo nhiệt nhất vẫn là phòng khám Khánh Nguyên, lúc này Hồ lão y sư đang vuốt râu, cố ý đi từ phòng khám bệnh ra, đứng trước TV phòng tiêm nhìn. Một loạt bệnh nhân ở bên cạnh cũng đều hưng phấn nghển cổ nhìn cảnh tượng trên TV.
- Hóa ra thầy thuốc Giang đến Lỗ Sơn rồi, thảo nào lâu lắm rồi không gặp anh ấy, thật giỏi quá.
- Đúng vậy, thật đúng là thầy thuốc Giang, lên cả đài truyền hình quốc gia.
Còn có người trẻ tuổi ở bên cạnh hâm mộ nói:
- Lại còn là nhảy dù xuống, thật đúng là trâu bò.
- Thầy thuốc Giang thật không tồi, quả nhiên không hổ là thầy thuốc Giang, Hồ lão dạy dỗ được một đồ đệ giỏi thật.
Nghe thấy tiếng khen ngợi ở bên cạnh này, Hồ lão sư cười đến híp hết cả mắt, đúng thế, đồ đệ nhà ai có thể lên đài truyền hình quốc gia chứ? Lại còn liên tục chiếu đi chiếu lại trong mấy ngày, lần này quá trâu bò.
Giang Thanh Minh ông cụ Giang lúc này đang vác một hòm thuốc nhỏ, ngâm nga một khúc nhạc đi đi xuyên qua một quầy bán quà vặt, đang định về nhà thì nghe thấy Lão Trương của quầy bán quà vặt lớn tiếng kêu lên:
- Thầy thuốc Giang, thầy thuốc Giang, thầy thuốc Giang nhỏ nhà ông lên TV rồi, mau lại đây xem này.
- Hả.
Nghe thấy lời này, ông cụ Giang hơi sửng sốt, sau đó vội vác hòm thuốc nhỏ chạy đến. Khi thấy bóng người hiện trên TV chỗ quầy bán quà vặt, còn cả lời bộc bạch bên cạnh, trên mặt ông cụ Giang không biết là vui vẻ hay căng thẳng. Có điều có thể nhìn thấy đứa cháu bảo bối của mình ở trên TV nên ông cụ Giang vẫn rất vui.
Đặc biệt là khi nghe thấy lời tán dương của Lão Trương và mấy người hàng xóm khác, ông cụ Giang ý cười càng đậm thêm vài phần. Dù thế nào đi nữa, cháu mình càng ngày càng có tiền đồ hơn, chỉ là sau này vẫn phải dặn nó về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.
Thật ra lúc này Giang Khương không hề biết có nhiều người như vậy đang chú ý và tìm kiếm mình. Hiện giờ hắn đang xách một hòm thuốc cứu thương nhỏ, sải bước đi về phía một khúc quanh trên núi vì vừa nãy có chiến sĩ cảnh sát đến nói với hắn bên đó có người bị thương, không tiện nâng đi, cần hắn qua đó khám.
Xách hòm thuốc cứu thương, Giang Khương sải bước đi về phía trước. Sau khi đi vào trong khúc quanh đó, hắn không thấy bóng người nào đâu, không khỏi có chút nghi hoặc. Hắn lại đi tiếp về phía trước một đoạn nhưng vẫn không thấy bóng dáng người bị thương đâu. Giang Khương khẽ nhíu mày, giờ mới phát hiện cả khúc quanh trên núi không thấy có chỗ nào bị sụp đổ gì, thường thì ai lại không có việc gì chạy đến đây chứ, sao chỗ này có người bị thương được?
Giang Khương bắt đầu cảnh giác, đang định xoay người rời đi thì lúc này trong bụi cây phía sau hắn bỗng có hai người xông ra, chặn phía sau người hắn.
Nhìn hai người này, Giang Khương lại chuyển hướng nhìn về phía sau, lúc này lại có hai người chạy ra từ bên trong, bốn người vây hắn ở giữa.
Lúc này vẻ mặt Giang Khương sẽ biến, trong lòng hắn bắt đầu cảnh giác vì lúc này hắn đã nhận ra một người trong số đó, chính là Tề Lang từng bị hắn làm bị thương.
Giang Khương biết thân thủ của Tề Lang, không hề kém hắn, hơn nữa lần trước còn là hắn dùng một ít thủ đoạn mới đánh bại được tên Tề Lang này. Nhưng bây giờ đối phương có bốn người, mà ba người còn lại e là thân thủ cũng không kém Tề Lang là bao. Lúc này trong lòng Giang Khương dần có chút lạnh lẽo. Hắn biết rõ ân oán giữa hắn và Tề gia, Tề Nhạc Minh dù là vì cái gì cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn. Lần trước bị hắn trốn đi mất, lần này lại bị đối phương cố ý mai phục, xem ra nếu muốn thoát thân thì cực kỳ khó khăn.
Nghĩ đến đây, Giang Khương khẽ cười khổ, sau đó nhẹ nhàng mở hòm thuốc cấp cứu trong tay ra, giơ tay lấy hai thứ ở bên trong ra, sau đó chậm rãi đặt hòm thuốc cấp cứu xuống.
Nhìn hai con dao phẫu thuật màu bạc sáng lấp lánh trong tay Giang Khương, Tề Lang ở đối diện cười âm hiểm nói:
- Chậc chậc, thầy thuốc Giang, chúng ta cũng là người quen cũ rồi, tôi nghĩ không cần phải sử dụng bạo lực như vậy đúng không? Anh trực tiếp đi cùng chúng tôi một chuyến, chưa chắc đã là chuyện xấu, chưa biết chừng còn là chuyện cực tốt!
Đối mặt với lời nói của Tề Lang, Giang Khương khẽ mỉm cười nhưng không nói gì, tay vung lên, vọt người nhào về phía Tề Lang.
Đây rõ ràng là phải đánh nhau, à không, liều chết đánh một trận, đương nhiên Giang Khương sẽ không lãng phí miệng lưỡi. Nếu đối phương đều đã tính toán hết rồi thì sẽ không thể nào để hắn có cơ hội trốn đi. Nếu Tề Lang đã chạy đến cả đây thì đương nhiên đã chuẩn bị vẹn toàn, tuyệt đối sẽ không để hắn rời đi, mà hắn cũng không thể nào giơ tay chịu trói, còn nói cái gì, cứ trực tiếp đánh là được, chưa biết chừng đánh trước còn có một tia hy vọng trốn thoát được.
Đương nhiên, đây cũng là suy nghĩ vạn nhất của Giang Khương mà thôi. Giang Khương nhào về phía trước, Tề Lang sớm đã vận sức toàn thân, chuẩn bị tường tận. Nên biết là lần trước anh ta đã chịu thiệt cực lớn, lần này đương nhiên không thể dẫm vào vết xe đổ.
Hai con dao giải phẫu trong tay Giang Khương không phải chỉ để ngắm, năm đó hắn đi thi vật cự ly gần, mặc dù chỉ được giải trung bình nhưng hắn quen dùng dao, khi vật cự ly gần liên tục lập kỳ công.
Dao phẫu thuật thường dùng này chuôi dao dài khoảng 15cm, lưỡi dao ngắn, chỉ khoảng 3cm, vô cùng sắc bén, có điều cũng vô cùng yếu ớt, có điều lưỡi dao lại đơn giản dễ sử dụng. Hơn nữa bình thường dao phẫu thuật ở trong tay, người bình thường nếu không chú ý thì sẽ không thể nhìn ra trong tay có dao. Đồng thời Giang Khương bình thường đều mang thứ này trên người, vậy nên người bình thường rất ít khi cần ra trận ở cự ly gần như Giang Khương rất thích dùng cái này, rất dễ dùng.
Mà mặc dù lưỡi dao này ngắn nhỏ nhưng lại cực kỳ sắc bén, ánh sáng bạc chợt lóe lên, Giang Khương đã đến trước mặt Tề Lang. Tề Lang biến sắc mặt, thân thể đột nhiên né sang bên cạnh, tránh được một đao này. Giang Khương đang định đợi xông thẳng ra từ vị trí Tề Lang tránh đi thì một người khác ở bên cạnh lại vung nắm đấm về phía Giang Khương. Hắn cảm thấy nắm đấm đó của đối phương mang theo sức mạnh cực lớn, khiến hắn bất đắc dĩ đành lại lần nữa nhẹ nhàng lùi lại, đồng thời hai tay nhanh chóng vung về phía sau.
Cùng với hành động vung tay của Giang Khương, hai người vừa vung nắm đấm đến gần sau lưng Giang Khương bị hai ánh sáng bạc trong hai tay Giang Khương ép cho lùi lại một bước.
Giang Khương bị buộc quay về chỗ cũ, lúc này trong lòng bắt đầu cười khổ. Từ mới vừa rồi hắn đã nhìn ra bốn người này sớm đã chuẩn bị trước, thậm chí là có khi còn biết cả thuật cùng đánh, lần này hắn phiền phức lớn rồi.
Danh sách chương