Nhìn Giang Khương thông qua cái lỗ nhỏ, hút từ bên trong ra một loạt ống chất lỏng màu đỏ nhạt, lúc này đôi mắt to xinh đẹp của Vương Mịch tràn đầy vẻ không thể tin được.
- Anh, làm sao anh làm được vậy?
Thấy Giang Khương thuận lợi hút được chút máu cuối cùng ra, sau đó bắt đầu xử lý bước cuối, cuối cùng Vương Mịch cũng không nhịn được hỏi.
Giang Khương cười cười nói:
- Dựa vào cảm giác.
- Cảm giác?
Vương Mịch mở to hai mắt, trừng mắt nhìn chằm chằm vào vào Giang Khương, dường như muốn nhìn ra một tia nói dối từ trên khuôn mặt hắn vậy.
Nhưng cô ta thất bại rồi, tinh thần của Giang Khương cường đại như vậy, nếu hắn muốn che giấu điều gì thì làm gì có ai nhìn ra được chứ?
Cuối cùng Vương Mịch cũng chỉ có thể chấp nhận cách nói này vì cô ta cũng không nghĩ ra Giang Khương có thể có thủ đoạn nào nữa, có thể làm được điểm này. Chỉ có lý do này có lẽ cô ta còn miễn cưỡng chấp nhận được.
Tôn Nghị ở phía sau sững sờ nhìn Giang Khương lấy chỗ máu đó ra, đương nhiên anh ta hiểu điều này có nghĩa là gì.
- Điều này sao có thể, điều này sao có thể?
Tôn Nghị lẩm bẩm tự nói, nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao Giang Khương lại có thể hoàn thành cuộc phẫu thuật này. Thậm chí một khắc trước anh ta còn tưởng Giang Khương đang làm cho hết trách nhiệm.
Nhưng hiện tại rất rõ ràng, Giang Khương đã có chuẩn bị trước, lời cười nhạo trước đó của anh ta bây giờ đều trở thành chuyện nực cười, ngược lại đều đang cười nhạo anh ta.
Thuận lợi hoàn thành phẫu thuật xong, Giang Khương lại cẩn thận xem máy giám sát điện tâm đồ. Sau khi chắc chắn nhịp tim hô hấp của người bệnh đều ổn định, hắn hài lòng gật đầu, sau đó tháo găng tay ra, cười với Vương Mịch nói:
- Được rồi, thầy thuốc Vương, phẫu thuật làm xong rồi, tiếp sau đây giao cho hai người đấy!
- Vất vả rồi!
Giang Khương lại gật gật đầu với Vương Mịch rồi ném găng tay trong tay vào thùng rác, sải bước đi ra khỏi lều vải. Nhưng trước khi bước ra khỏi lều vải, Giang Khương vẫn quay đầu nhìn Tôn Nghị, cười một cái nói:
- Lần này thầy thuốc Tôn được mở mang kiến thức rồi chứ?
Nghe thấy lời này của Giang Khương, còn cả vẻ mặt vừa nãy của hắn, lúc này khuôn mặt Tôn Nghị xanh mét, chỉ chưa phụt ra một ngụm máu tươi mà thôi.
- Thầy thuốc Giang, thầy thuốc Giang thế nào rồi ạ?
Cô gái vẫn luôn ở bên ngoài thấp tha thấp thỏm thấy Giang Khương đi ra vội đứng dậy, căng thẳng hỏi.
Giang Khương cười gật đầu, nói:
- Phẫu thuật làm xong rồi, bây giờ chủ yếu quan sát, chỉ cần vượt qua 24h này thì chắc sẽ không có vấn đề gì lớn, cuối cùng sẽ xem tình hình khôi phục của anh ta.
- Thật sao? Cảm hơn thầy thuốc Giang, cảm ơn anh.
Trên khuôn mặt căng thẳng của cô gái trẻ tuổi cuối cùng cũng lộ ra vẻ hưng phấn, cảm kích rơi nước mắt, liên tục nói cảm ơn với Giang Khương rồi mới chạy vào trong lều vải.
Thấy vẻ mặt mừng rỡ của cô gái trẻ đó, Giang Khương khẽ thở hắt ra, sau đó vươn vai. Mặc dù hắn lại để lộ mấy phần thực lực trước mặt bọn Tôn Nghị nhưng dù thế nào đi nữa, ít nhất thì hắn đã làm một việc tốt. Hơn nữa nhìn dáng vẻ muốn nôn ra máu của Tôn Nghị, cảm giác của hắn thật sự không tệ.
Giang Khương khẽ lắc đầu, ném hết vấn đề đau đầu đó ra sau đầu, sau đó cười cười.
Đến gần tối, cổng thôn truyền đến tiếng kêu của ô tô, hai chiếc xe nâng mở đường, chậm rãi đi vào xã Tề La. Sau bảy ngày, cuối cùng đường từ huyện đến xã Tề La cũng được thông. Giang Khương và thầy thuốc Đào đứng trong đám người, nhìn một loạt xe đi vào. Sau khi liếc nhìn nhau một cái, hai người cuối cùng cũng có cảm giác như trút được gánh nặng.
Cứu viện đến rồi thì tất cả đều được đảm bảo, nếu gặp phải bệnh nhân ở đây không có điều kiện thì cũng có thể đưa đến huyện. Xã Tề La bị phá hủy hơn phân nửa cũng có thể xây dựng lại sau khi đã tiến hành sửa sang cuối cùng.
Một loạt cảnh sát vũ trang nhảy từ trên xe xuống, sau đó chuyển xuống một đống dụng cụ, thuốc và thức ăn, lều vải… bắt đầu dựng ở gần đó. Lúc này những đứa trẻ trong xã đều vây quanh những chiếc xe này, vui sướng chạy quanh.
Có một phóng viên lúc này cũng đang đứng ở cổng thôn, vui mừng nói trước camera: “Hiện tại con đường từ Lỗ Sơn đến xã Tề La cuối cùng cũng được thông. Mọi người đều biết tin mấy ngày trước xã Tề La là một xã chịu thiên tai tương đối nghiêm trọng, bây giờ cuối cùng đường cũng đã thông, chúng ta có thể thấy các thôn dân đang ở đó vui mừng chào đón cứu viện đến, có lẽ bọn họ chờ ngày hôm nay đã lâu lắm rồi.”
Một đêm này mọi người đều rất hưng phấn, lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng được nhìn thấy xã mình được nối với thế giới bên ngoài. Cảm giác khi bị cách biệt với thế giới bên ngoài được loại bỏ khó mà diễn đạt bằng lời.
Đêm nay mặc dù hơi ồn nhưng Giang Khương ngủ rất ngon, rất thoải mái. Tiểu Bảo nằm bò trên người hắn, cũng ngủ rất say, rất yên ổn.
Mười giờ sáng, phố cổ rất náo nhiệt, trên thị trấn xã Tề La, những người may mắn sống sót đều buông cuốc, xẻng và tất cả công việc trong tay xuống, đều đến bên dưới cây đại thụ ở phố cổ.
Nhìn mấy trăm thôn dân tụ tập lại, ánh mắt của các nhân viên cứu viện đang giúp đỡ dọn dẹp đống đổ nát đều tò mò nhìn qua, đều cảm thấy hình như có chuyện gì sắp xảy ra.
Mà hai người phóng viên đang quay cảnh cứu viện lúc này cũng ôm camera chạy đến bên này. Phóng viên cầm microphone, vẻ mặt nghiêm trọng nói trước camera: “Chúng tôi không biết tại sao các thôn dân lại tập trung lại, nhưng tôi nghĩ có lẽ đây là một tập tục của xã Tề La, lúc này đi lễ tế bạn bè người thân hàng xóm đã mất.”
Giang Khương mặc một thân quần áo màu trắng, đầu đội vải bố, cầm tay Tiểu Bảo, lẳng lặng quỳ gối trước ba cỗ quan tài, nghe tiếng hô của Dương thúc công, người chủ trì ở bên cạnh cẩn thận ở phía trước dâng hương, khấu đầu, đốt giấy theo quy trình nghi thức.
Sau khi hoàn thành một loạt nghi thức, có mấy chục người thanh niên thắt lưng buộc đai trắng bước lên phía trên, buộc dây thừng cho ba cỗ quan tài gỗ, nâng đòn. Trong tiếng pháo “bùm bùm bùm”, Giang Khương dẫn Tiểu Bảo bưng một lư hương đi ở phía trước, phía sau là ba cỗ quan tài gỗ, sau đó cả đám người đều chậm rãi đi phía sau, đi về phía trên núi.
Đội ngũ tang lễ nhìn đơn giản nhưng lại đông đảo, rất rõ ràng, lúc này người phóng viên kia cũng bị kinh sợ. Cô ta có chút không hiểu, lần này xã Tề La có rất nhiều người gặp nạn nhưng tại sao lại có nghi thức tang lễ chỉ cho ba quan tài này, hơn nữa còn đông đảo người tham gia như vậy.
Cuối cùng người phóng viên này cũng kéo được một người dân ở cuối cùng của đội ngũ, phỏng vấn đơn giản.
- Xin hỏi lần này tại sao nhiều người dân trong xã lại đi đưa tang cho bọn họ, tại sao lại làm lớn như vậy? Các thôn dân gặp nạn khác có cũng như vậy không?
Phóng viên tò mò hỏi vấn đề cô ta quan tâm nhất.
Thôn dân nhìn đội ngũ chậm rãi đi về phía trước ở trước mặt, lúc này cũng không vội, nhìn vào camera, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, sau đó nói:
- Lần này là nhà Dương Thế Bình.
- Nhà Dương Thế Bình? Vậy tại sao lại có nhiều người trong xã đi tiễn bọn họ như vậy?
Phóng viên tò mò hỏi.
- Đó là vì thầy thuốc Giang. Thầy thuốc Giang có quan hệ rất tốt với con trai nhà bọn họ, con trai nhà bọn họ cũng làm lính nhưng hình như đã mất rồi. Vậy nên thầy thuốc Giang ở bên ngoài nghe thấy ở đây xảy ra động đất, ngày đầu tiên đã ngồi máy bay nhảy dù xuống, chạy đến đây muốn cứu nhà Dương Thế Bình nhưng cuối cùng chỉ đào ra được mầm cây cuối cùng của Dương gia.
- Thầy thuốc Giang ở lại đây không đi nữa, hai ngày trước có máy bay trực thăng đến đón anh ấy nhưng anh ấy không đi. Cả ngày cả đêm không ngừng cùng thầy thuốc Đào chữa bệnh, làm phẫu thuật cho những thôn dân bị thương, cứu không dưới hai trăm người trong xã chúng tôi. Hơn nữa còn có mấy người được thầy thuốc Giang đích thân dẫn người cứu từ trong đất ra. Có thể nói thầy thuốc Giang là ân nhân cứu mạng của cả xã chúng tôi, vậy nên…
Nghe thấy lời giải thích đứt quãng của thôn dân này, miệng phóng viên há rất to, một lúc sau mới hồi phục tinh thần. Sau khi cảm ơn thôn dân này xong, cô ta bảo người quay camera quay lại đội ngũ đưa tang khổng lồ này, sau đó kéo người quay phim chạy về phía Viện y tế. Sau khi nghe thôn dân kia giải thích, cô ta cảm thấy thầy thuốc Giang này đúng là một nhân vật đáng để tuyên dương, bối cảnh quân đội, thầy thuốc, không sợ khó khăn nguy hiểm, cứu người chết giúp đỡ người bị thương, gần như là gánh cả hy vọng của cả xã Tề La. Một hình tượng tích cực như vậy nếu không đi phỏng vấn, cô ta cảm thấy về sau nếu chủ nhiệm của bộ phận tin tức biết rồi chắc chắn sẽ đuổi việc cô ta.
Đương nhiên Giang Khương không biết chuyện này. Lúc này hắn chỉ yên lặng thay bạn mình làm chuyện anh ta nên làm, dẫn Tiểu Bảo tiễn hai người già và chị dâu lên núi, hoàn thành chuyện cuối cùng ở xã Tề La.
Đội ngũ hoành tráng đi lên núi, Dương thúc công chọn một vị trí cực tốt, tầm nhìn rộng rãi, phong cảnh hợp lòng người. Sau khi nhìn ba cỗ quan tài gỗ được buông xuống hố, Giang Khương dẫn Tiểu Bảo rắc mấy nắm đất, sau đó Dương thúc công liền tuyên bố để các thôn dân lấp đất.
Nhìn ba phần mộ chỉnh tề, Giang Khương nắm chặt tay Tiểu Bảo, trong lòng cũng thấy buồn bã. Hắn dẫn Tiểu Bảo bái lạy trước mộ, thấp giọng nói:
- Bác trai, thím, chị dâu xin hãy yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Bảo. Nếu có thể cháu cũng sẽ tìm lại hài cốt của Bảo Cường, đưa cậu ấy về.
- Dương thúc công, cám ơn chú!
Sau khi xuống núi, Giang Khương rất thật lòng cảm ơn Dương thúc công.
- Ôi thầy thuốc Giang, anh nói vậy là khách sáo rồi, anh cứu nhiều người trong xã chúng tôi như vậy, mọi người làm điều gì đó cho anh và Tiểu Bảo cũng là điều nên làm.
Dương thúc công khẽ khoát khoát tay, nhìn trong mắt Giang Khương tràn ngập vẻ cảm thán, nói:
- Chuyện lần này xong rồi, cứu viện của huyện cũng đến rồi. Tôi nghĩ chắc thầy thuốc Giang cũng chẳng ở đây bao lâu nữa, thật có chút không nỡ xa anh!
Giang Khương cười cười nói:
- Thúc công yên tâm, sau này cháu sẽ đưa Tiểu Bảo về thăm mọi người!
- Ừ.
Dương thúc công gật đầu, sau đó nhìn nhìn Tiểu Bảo, giơ tay ra sờ đầu thằng bé, sau đó nhìn Giang Khương, mỉm cười nói:
- Đứa trẻ này giao cho anh thì tôi cũng yên tâm. Tiểu Bảo đi theo anh nhất định sẽ tốt hơn ở trong khe núi này.
Sau khi tạm biệt Dương thúc công, Giang Khương mới dẫn Tiểu Bảo quay về Viện y tế, có điều hai người vừa đi đến cửa Viện y tế thì đã bị hai phóng viên chạy ra từ bên trong hưng phấn cản lại.
Nhìn hai người phóng viên vẻ mặt hưng phấn này, Giang Khương khẽ nhíu mày.
- Anh, làm sao anh làm được vậy?
Thấy Giang Khương thuận lợi hút được chút máu cuối cùng ra, sau đó bắt đầu xử lý bước cuối, cuối cùng Vương Mịch cũng không nhịn được hỏi.
Giang Khương cười cười nói:
- Dựa vào cảm giác.
- Cảm giác?
Vương Mịch mở to hai mắt, trừng mắt nhìn chằm chằm vào vào Giang Khương, dường như muốn nhìn ra một tia nói dối từ trên khuôn mặt hắn vậy.
Nhưng cô ta thất bại rồi, tinh thần của Giang Khương cường đại như vậy, nếu hắn muốn che giấu điều gì thì làm gì có ai nhìn ra được chứ?
Cuối cùng Vương Mịch cũng chỉ có thể chấp nhận cách nói này vì cô ta cũng không nghĩ ra Giang Khương có thể có thủ đoạn nào nữa, có thể làm được điểm này. Chỉ có lý do này có lẽ cô ta còn miễn cưỡng chấp nhận được.
Tôn Nghị ở phía sau sững sờ nhìn Giang Khương lấy chỗ máu đó ra, đương nhiên anh ta hiểu điều này có nghĩa là gì.
- Điều này sao có thể, điều này sao có thể?
Tôn Nghị lẩm bẩm tự nói, nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao Giang Khương lại có thể hoàn thành cuộc phẫu thuật này. Thậm chí một khắc trước anh ta còn tưởng Giang Khương đang làm cho hết trách nhiệm.
Nhưng hiện tại rất rõ ràng, Giang Khương đã có chuẩn bị trước, lời cười nhạo trước đó của anh ta bây giờ đều trở thành chuyện nực cười, ngược lại đều đang cười nhạo anh ta.
Thuận lợi hoàn thành phẫu thuật xong, Giang Khương lại cẩn thận xem máy giám sát điện tâm đồ. Sau khi chắc chắn nhịp tim hô hấp của người bệnh đều ổn định, hắn hài lòng gật đầu, sau đó tháo găng tay ra, cười với Vương Mịch nói:
- Được rồi, thầy thuốc Vương, phẫu thuật làm xong rồi, tiếp sau đây giao cho hai người đấy!
- Vất vả rồi!
Giang Khương lại gật gật đầu với Vương Mịch rồi ném găng tay trong tay vào thùng rác, sải bước đi ra khỏi lều vải. Nhưng trước khi bước ra khỏi lều vải, Giang Khương vẫn quay đầu nhìn Tôn Nghị, cười một cái nói:
- Lần này thầy thuốc Tôn được mở mang kiến thức rồi chứ?
Nghe thấy lời này của Giang Khương, còn cả vẻ mặt vừa nãy của hắn, lúc này khuôn mặt Tôn Nghị xanh mét, chỉ chưa phụt ra một ngụm máu tươi mà thôi.
- Thầy thuốc Giang, thầy thuốc Giang thế nào rồi ạ?
Cô gái vẫn luôn ở bên ngoài thấp tha thấp thỏm thấy Giang Khương đi ra vội đứng dậy, căng thẳng hỏi.
Giang Khương cười gật đầu, nói:
- Phẫu thuật làm xong rồi, bây giờ chủ yếu quan sát, chỉ cần vượt qua 24h này thì chắc sẽ không có vấn đề gì lớn, cuối cùng sẽ xem tình hình khôi phục của anh ta.
- Thật sao? Cảm hơn thầy thuốc Giang, cảm ơn anh.
Trên khuôn mặt căng thẳng của cô gái trẻ tuổi cuối cùng cũng lộ ra vẻ hưng phấn, cảm kích rơi nước mắt, liên tục nói cảm ơn với Giang Khương rồi mới chạy vào trong lều vải.
Thấy vẻ mặt mừng rỡ của cô gái trẻ đó, Giang Khương khẽ thở hắt ra, sau đó vươn vai. Mặc dù hắn lại để lộ mấy phần thực lực trước mặt bọn Tôn Nghị nhưng dù thế nào đi nữa, ít nhất thì hắn đã làm một việc tốt. Hơn nữa nhìn dáng vẻ muốn nôn ra máu của Tôn Nghị, cảm giác của hắn thật sự không tệ.
Giang Khương khẽ lắc đầu, ném hết vấn đề đau đầu đó ra sau đầu, sau đó cười cười.
Đến gần tối, cổng thôn truyền đến tiếng kêu của ô tô, hai chiếc xe nâng mở đường, chậm rãi đi vào xã Tề La. Sau bảy ngày, cuối cùng đường từ huyện đến xã Tề La cũng được thông. Giang Khương và thầy thuốc Đào đứng trong đám người, nhìn một loạt xe đi vào. Sau khi liếc nhìn nhau một cái, hai người cuối cùng cũng có cảm giác như trút được gánh nặng.
Cứu viện đến rồi thì tất cả đều được đảm bảo, nếu gặp phải bệnh nhân ở đây không có điều kiện thì cũng có thể đưa đến huyện. Xã Tề La bị phá hủy hơn phân nửa cũng có thể xây dựng lại sau khi đã tiến hành sửa sang cuối cùng.
Một loạt cảnh sát vũ trang nhảy từ trên xe xuống, sau đó chuyển xuống một đống dụng cụ, thuốc và thức ăn, lều vải… bắt đầu dựng ở gần đó. Lúc này những đứa trẻ trong xã đều vây quanh những chiếc xe này, vui sướng chạy quanh.
Có một phóng viên lúc này cũng đang đứng ở cổng thôn, vui mừng nói trước camera: “Hiện tại con đường từ Lỗ Sơn đến xã Tề La cuối cùng cũng được thông. Mọi người đều biết tin mấy ngày trước xã Tề La là một xã chịu thiên tai tương đối nghiêm trọng, bây giờ cuối cùng đường cũng đã thông, chúng ta có thể thấy các thôn dân đang ở đó vui mừng chào đón cứu viện đến, có lẽ bọn họ chờ ngày hôm nay đã lâu lắm rồi.”
Một đêm này mọi người đều rất hưng phấn, lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng được nhìn thấy xã mình được nối với thế giới bên ngoài. Cảm giác khi bị cách biệt với thế giới bên ngoài được loại bỏ khó mà diễn đạt bằng lời.
Đêm nay mặc dù hơi ồn nhưng Giang Khương ngủ rất ngon, rất thoải mái. Tiểu Bảo nằm bò trên người hắn, cũng ngủ rất say, rất yên ổn.
Mười giờ sáng, phố cổ rất náo nhiệt, trên thị trấn xã Tề La, những người may mắn sống sót đều buông cuốc, xẻng và tất cả công việc trong tay xuống, đều đến bên dưới cây đại thụ ở phố cổ.
Nhìn mấy trăm thôn dân tụ tập lại, ánh mắt của các nhân viên cứu viện đang giúp đỡ dọn dẹp đống đổ nát đều tò mò nhìn qua, đều cảm thấy hình như có chuyện gì sắp xảy ra.
Mà hai người phóng viên đang quay cảnh cứu viện lúc này cũng ôm camera chạy đến bên này. Phóng viên cầm microphone, vẻ mặt nghiêm trọng nói trước camera: “Chúng tôi không biết tại sao các thôn dân lại tập trung lại, nhưng tôi nghĩ có lẽ đây là một tập tục của xã Tề La, lúc này đi lễ tế bạn bè người thân hàng xóm đã mất.”
Giang Khương mặc một thân quần áo màu trắng, đầu đội vải bố, cầm tay Tiểu Bảo, lẳng lặng quỳ gối trước ba cỗ quan tài, nghe tiếng hô của Dương thúc công, người chủ trì ở bên cạnh cẩn thận ở phía trước dâng hương, khấu đầu, đốt giấy theo quy trình nghi thức.
Sau khi hoàn thành một loạt nghi thức, có mấy chục người thanh niên thắt lưng buộc đai trắng bước lên phía trên, buộc dây thừng cho ba cỗ quan tài gỗ, nâng đòn. Trong tiếng pháo “bùm bùm bùm”, Giang Khương dẫn Tiểu Bảo bưng một lư hương đi ở phía trước, phía sau là ba cỗ quan tài gỗ, sau đó cả đám người đều chậm rãi đi phía sau, đi về phía trên núi.
Đội ngũ tang lễ nhìn đơn giản nhưng lại đông đảo, rất rõ ràng, lúc này người phóng viên kia cũng bị kinh sợ. Cô ta có chút không hiểu, lần này xã Tề La có rất nhiều người gặp nạn nhưng tại sao lại có nghi thức tang lễ chỉ cho ba quan tài này, hơn nữa còn đông đảo người tham gia như vậy.
Cuối cùng người phóng viên này cũng kéo được một người dân ở cuối cùng của đội ngũ, phỏng vấn đơn giản.
- Xin hỏi lần này tại sao nhiều người dân trong xã lại đi đưa tang cho bọn họ, tại sao lại làm lớn như vậy? Các thôn dân gặp nạn khác có cũng như vậy không?
Phóng viên tò mò hỏi vấn đề cô ta quan tâm nhất.
Thôn dân nhìn đội ngũ chậm rãi đi về phía trước ở trước mặt, lúc này cũng không vội, nhìn vào camera, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, sau đó nói:
- Lần này là nhà Dương Thế Bình.
- Nhà Dương Thế Bình? Vậy tại sao lại có nhiều người trong xã đi tiễn bọn họ như vậy?
Phóng viên tò mò hỏi.
- Đó là vì thầy thuốc Giang. Thầy thuốc Giang có quan hệ rất tốt với con trai nhà bọn họ, con trai nhà bọn họ cũng làm lính nhưng hình như đã mất rồi. Vậy nên thầy thuốc Giang ở bên ngoài nghe thấy ở đây xảy ra động đất, ngày đầu tiên đã ngồi máy bay nhảy dù xuống, chạy đến đây muốn cứu nhà Dương Thế Bình nhưng cuối cùng chỉ đào ra được mầm cây cuối cùng của Dương gia.
- Thầy thuốc Giang ở lại đây không đi nữa, hai ngày trước có máy bay trực thăng đến đón anh ấy nhưng anh ấy không đi. Cả ngày cả đêm không ngừng cùng thầy thuốc Đào chữa bệnh, làm phẫu thuật cho những thôn dân bị thương, cứu không dưới hai trăm người trong xã chúng tôi. Hơn nữa còn có mấy người được thầy thuốc Giang đích thân dẫn người cứu từ trong đất ra. Có thể nói thầy thuốc Giang là ân nhân cứu mạng của cả xã chúng tôi, vậy nên…
Nghe thấy lời giải thích đứt quãng của thôn dân này, miệng phóng viên há rất to, một lúc sau mới hồi phục tinh thần. Sau khi cảm ơn thôn dân này xong, cô ta bảo người quay camera quay lại đội ngũ đưa tang khổng lồ này, sau đó kéo người quay phim chạy về phía Viện y tế. Sau khi nghe thôn dân kia giải thích, cô ta cảm thấy thầy thuốc Giang này đúng là một nhân vật đáng để tuyên dương, bối cảnh quân đội, thầy thuốc, không sợ khó khăn nguy hiểm, cứu người chết giúp đỡ người bị thương, gần như là gánh cả hy vọng của cả xã Tề La. Một hình tượng tích cực như vậy nếu không đi phỏng vấn, cô ta cảm thấy về sau nếu chủ nhiệm của bộ phận tin tức biết rồi chắc chắn sẽ đuổi việc cô ta.
Đương nhiên Giang Khương không biết chuyện này. Lúc này hắn chỉ yên lặng thay bạn mình làm chuyện anh ta nên làm, dẫn Tiểu Bảo tiễn hai người già và chị dâu lên núi, hoàn thành chuyện cuối cùng ở xã Tề La.
Đội ngũ hoành tráng đi lên núi, Dương thúc công chọn một vị trí cực tốt, tầm nhìn rộng rãi, phong cảnh hợp lòng người. Sau khi nhìn ba cỗ quan tài gỗ được buông xuống hố, Giang Khương dẫn Tiểu Bảo rắc mấy nắm đất, sau đó Dương thúc công liền tuyên bố để các thôn dân lấp đất.
Nhìn ba phần mộ chỉnh tề, Giang Khương nắm chặt tay Tiểu Bảo, trong lòng cũng thấy buồn bã. Hắn dẫn Tiểu Bảo bái lạy trước mộ, thấp giọng nói:
- Bác trai, thím, chị dâu xin hãy yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Bảo. Nếu có thể cháu cũng sẽ tìm lại hài cốt của Bảo Cường, đưa cậu ấy về.
- Dương thúc công, cám ơn chú!
Sau khi xuống núi, Giang Khương rất thật lòng cảm ơn Dương thúc công.
- Ôi thầy thuốc Giang, anh nói vậy là khách sáo rồi, anh cứu nhiều người trong xã chúng tôi như vậy, mọi người làm điều gì đó cho anh và Tiểu Bảo cũng là điều nên làm.
Dương thúc công khẽ khoát khoát tay, nhìn trong mắt Giang Khương tràn ngập vẻ cảm thán, nói:
- Chuyện lần này xong rồi, cứu viện của huyện cũng đến rồi. Tôi nghĩ chắc thầy thuốc Giang cũng chẳng ở đây bao lâu nữa, thật có chút không nỡ xa anh!
Giang Khương cười cười nói:
- Thúc công yên tâm, sau này cháu sẽ đưa Tiểu Bảo về thăm mọi người!
- Ừ.
Dương thúc công gật đầu, sau đó nhìn nhìn Tiểu Bảo, giơ tay ra sờ đầu thằng bé, sau đó nhìn Giang Khương, mỉm cười nói:
- Đứa trẻ này giao cho anh thì tôi cũng yên tâm. Tiểu Bảo đi theo anh nhất định sẽ tốt hơn ở trong khe núi này.
Sau khi tạm biệt Dương thúc công, Giang Khương mới dẫn Tiểu Bảo quay về Viện y tế, có điều hai người vừa đi đến cửa Viện y tế thì đã bị hai phóng viên chạy ra từ bên trong hưng phấn cản lại.
Nhìn hai người phóng viên vẻ mặt hưng phấn này, Giang Khương khẽ nhíu mày.
Danh sách chương