Bạn học Giang Khương vẻ mặt khổ sở bất đắc dĩ, dưới cái nhìn áp bách của Vương đại thầy thuốc, hắn thở dài, bước vào bên trong lều vải.   

Tôn Nghị ở trong lều vải vẻ mặt y như Giang Khương tưởng tượng, rất khó coi. Khuôn mặt vốn đẹp trai lúc này lại tối tăm như mây đen đầy trời, đợi đến khi nhìn thấy Giang Khương, khuôn mặt anh ta càng âm trầm như sắp có mưa to.   

Giang Khương thầm thở dài, tại sao chẳng có việc gì của hắn mà sao chuyện gì cũng tìm hắn vậy?   

- Thầy thuốc Giang? Anh chính là thầy thuốc Giang sao?   

Một cô gái trẻ tuổi mặt đầy nước mắt, trông mong nhìn Giang Khương vừa bước vào cửa. Mặc dù cái áo blu trắng của Giang Khương quả thật hơi bẩn, nếu so với hai vị thầy thuốc trước thì đúng là khác nhau một trời một vực. Nhưng cô gái trẻ tuổi vẫn như nắm được cây cỏ cứu mạng cuối cùng nhìn Giang Khương.   

- Đúng, tôi là Giang Khương.   

Nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt, Giang Khương liền biết tại sao sắc mặt Tôn Nghị và Vương Mịch lại không tốt như vậy rồi.   

- Thầy thuốc Giang, xin anh hãy xem bệnh cho chồng tôi với. Tôi nghe người trong thôn nói anh là thầy thuốc tốt nhất, xin anh hãy cứu anh ấy, hãy cứu anh ấy.   

Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp khuôn mặt đẫm nước mắt, đáng thương nhìn Giang Khương. Vốn dĩ chuyện như thế này theo lý mà nói thì đại nam nhân nào cũng đều đồng tình, ôm đồm nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ cố hết sức!”   

Nhưng Giang Khương Giang đại thầy thuốc lúc này lại không nghĩ như vậy, vì thứ nhất là hắn biết rõ năng lực của Vương Mịch và Tôn Nghị, nếu chuyện hai người nói là hết cách thì đến hơn nửa là hết cách thật, hắn không cần phải nhúng tay vào nữa. Dù sao thì có rất nhiều chuyện có hai vị này ở đây có thể giảm bớt gánh nặng của hắn và thầy thuốc Đào. Nếu thật sự làm căng lên, không có bọn họ nữa thì tính ra người chịu thiệt vẫn là người dân xã Tề La.   

Thứ hai là lúc này hắn vẫn chưa nói gì, tinh thần nhạy bén đã giúp hắn cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo sau lưng đang đóng đinh trên lưng mình.   

- Chị dâu, thầy thuốc Vương và thầy thuốc Tôn đều là thầy thuốc rất giỏi, bọn họ đã khám rồi, nếu bọn họ cũng hết cách thì tôi cũng hết cách rồi.   

Giang Khương vẻ mặt bất đắc dĩ, cùng ngành là oan gia, cho dù có là người lòng dạ khoan dung đến đâu đi nữa thì sau khi không làm được việc gì đó, lại bị người ta mời người khác đến ngay trước mặt thì đúng là tát vào mặt mình mà.   

Hơn nữa lúc này rất rõ ràng là hai oan gia ở phía sau đều là không phải kiểu tâm cao khí ngạo bình thường, đặc biệt là Tôn đại thầy thuốc, chắc lúc này còn có cả suy nghĩ muốn đâm hai nhát đao từ phía sau lưng ấy chứ. Nếu hắn thật sự dám vỗ ngực đồng ý thì chắc đối phương sẽ thật sự ném hai con dao phẫu thuật đến, đâm chết hắn ngay tại chỗ.   

- Không, thầy thuốc Giang, trước khi tôi đến đã nghe người trong thôn nói rồi, bọn họ bảo ở đây anh là lợi hại nhất. Người đưa đến tay anh, anh đều có thể cứu được.   

Cô gái trẻ tuổi gắt gao nhìn Giang Khương, cầu khẩn nói mà không chú ý đến hai vị bên cạnh lúc này vẻ mặt đã đen như đáy nồi.   

Có điều lúc này chỉ e là dù có chú ý đến thì cô ta cũng chẳng cố kỵ gì. Cây cỏ cứu mạng cuối cùng ở ngay trước mặt, dù thế nào cũng phải cầu xin đối phương giúp mới được.   

- Đâu có đâu có, thầy thuốc Vương và thầy thuốc Tôn lợi hại hơn tôi, chuyện này tôi cũng hết cách rồi, haiz.   

Cảm nhận hơi thở lạnh lẽo càng ngày càng dày đặc ở phía sau người, trong lòng Giang Khương cũng cực kỳ xấu hổ, vội nói.   

- Không không.   

Thấy Giang Khương hoàn toàn không muốn khám bệnh cho chồng mình, cô gái trẻ tuổi này trong lòng hoảng hốt, “bụp” một tiếng quỳ xuống đất, nhìn Giang Khương nói:   

- Thầy thuốc Giang, dù thế nào đi nữa, xin anh hãy khám cho chồng tôi.   

Nhìn dáng vẻ này, sắc mặt Giang Khương khẽ biến, vội tiến lên đỡ lấy, nói:   

- Chị đứng dậy đi, có gì từ từ nói!   

- Không không, nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ không đứng dậy!   

Lúc này cô gái lại cứ ở đó, không đứng dậy.   

Nhìn dáng vẻ kiên trì của đối phương, Giang Khương thầm thở dài, đang cười khổ định bất đắc dĩ đồng ý thì phía sau có cứu tinh.   

- Thầy thuốc Giang, nếu chị ấy đã cầu xin anh như vậy thì anh hãy bộc lộ tài năng cho chúng tôi thấy đi, để chúng tôi học tập.   

Giọng nói của Tôn Nghị có chút âm dương quái khí vang lên.   

Giang Khương nhíu mày, lúc này lại bật cười, tôi đang ngại mở miệng đây, anh tự nói thì tôi cũng chẳng ngại gì nữa.   

Hắn lập tức quay đầu nhìn Tôn Nghị, tỏ ý mình đã nghe thấy, sau đó nói với cô gái:   

- Được, để tôi khám cho anh ta xem.   

Nghe thấy Giang Khương đồng ý, cô gái mới vội bò dậy, liên tục gật đầu.   

Giang Khương lập tức cầm ống nghe đứng đến phía trước bàn cấp cứu, sau khi nhìn vài lần, trong lòng cũng đã có phán đoán đại khái. Hắn chỉ thầm lắc đầu, người trẻ tuổi trước mặt này đã lâm vào trạng thái hôn mê sâu, mà toàn thân lại không hề có vết thương rõ ràng. Tình trạng này khả năng lớn nhất là xuất huyết não, hơn nữa e là đã bị lâu rồi.   

Lúc này Giang Khương cũng không ngờ vị thầy thuốc Tôn châm chọc khiêu khích kia lại đến nói tình hình cho hắn, còn về vị Vương Mịch cũng tâm cao khí ngạo kia,  

Giang Khương cũng không ngờ đến. Hắn không chần chừ gì nữa, bước lên phía trước, nghe nghe, sau đó lấy đèn pin cầm tay ở trong túi ra, chiếu vào đồng tử. Sau đó hắn lại rút ra hai cái tăm bông làm một loạt kiểm tra hệ thống tinh thần, trong lòng cũng nắm được đại khái, đúng là xuất huyết não.   

Đối với bệnh xuất huyết não, ở nơi như thế này, về cơ bản là không còn cách nào khác vì không có CT, không cách nào xác nhận rốt cuộc vị trí khối máu nằm ở đâu, vì thế Tôn Nghị và Vương Mịch mới tỏ vẻ bất lực. Hơn nữa nhìn tình hình trước mắt thì chắc người trẻ tuổi này cũng không chống đỡ được bao lâu nữa, có điều cô gái trẻ tuổi trước mặt này không muốn từ bỏ mà thôi.   

Sau khi làm xong kiểm tra, Giang Khương cũng lắc lắc đầu, xin lỗi cô gái trẻ tuổi, cười khổ, bất đắc dĩ nói:   

- Xin lỗi, tình trạng này chỗ chúng tôi không có cách nào khác.   

Nghe thấy lời này của Giang Khương, sắc mặt cô gái trở nên trắng bệch, run rẩy quay đầu lại nhìn chồng mình một cái, sau đó nước mắt lại trào ra.   

Giang Khương thở dài, khẽ lắc lắc đầu, đang định xoay người rời đi thì ai ngờ phía sau lại “bụp” một tiếng vang lên, Giang Khương vẫn chưa kịp phục hồi lại tinh thần thì chân đã bị người ta ôm lấy.   

Giang Khương vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe cô gái đó khóc nói:   

- Thầy thuốc Giang, xin anh đấy, xin anh hãy cứu anh ấy, dù thế nào đi nữa, xin hãy cứu chồng tôi, tôi không thể không có anh ấy.   

Cảm nhận được đôi tay đang sống chết ôm lấy bắp đùi mình, Giang Khương hoàn toàn choáng váng, chuyện này là thế nào.   

Tôn Nghị ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng bắt đầu có chút vui mừng trên nỗi đau của người khác, cho anh giả nai, cho anh giả bộ, hắc hắc.   

Về phần Vương Mịch, nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi choáng váng, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Giang Khương, trong lòng không biết là đồng tình hay nên cười. Không phải cô ta chưa từng gặp tình huống này nhưng quả thật tương đối ít. Có điều vẻ mặt buồn bực của Giang Khương khiến tâm trạng cô ta bỗng tốt hơn một chút.   

Bị người khác ôm bắp đùi cũng không thể cưỡng ép đẩy ra, Giang Khương đành quay đầu bất đắc dĩ nói:   

- Thật sự không có cách nào khác. Xin lỗi, chị buông tôi ra đi, dù chị có ôm tôi như thế này tôi cũng không có cách nào.   

- Không không, thầy thuốc Giang, tôi tin anh, anh nhất định sẽ có cách, xin anh hãy nghĩ cách đi.   

Cô gái đó lại mặc kệ tất cả, sống chết ôm lấy bắp đùi Giang Khương khóc, dáng vẻ không đồng ý thì không buông tay, khiến Giang Khương rất bất đắc dĩ.   

Tôn Nghị cười lạnh nhìn Giang Khương, nhìn Giang Khương không thể thoát thân, lúc này dù trên mặt anh ta không có vẻ mặt gì nhưng ý cười trong mắt ai cũng nhìn ra, lập tức cười hì hì nói:   

- Thầy thuốc Giang, người ta tin tưởng anh như vậy, anh hãy giúp người ta đi, đừng giấu tài nữa, để chúng tôi mở mang kiến thức với!   

- Giấu tài?   

Giang Khương trợn mắt nhìn kẻ rõ ràng là cười trên nỗi đau của người khác, còn cố ý đổ thêm dầu vào lửa. Hắn chỉ chưa phun nước muối vào, phun chết tên này đi, làm gì có kẻ nào như tên này chứ, đồ khốn kiếp.   

Nhưng dù thế nào đi nữa, lời của Tôn Nghị rõ ràng đã có tác dụng, cô gái đang ôm chân Giang Khương lại càng ôm chặt hơn, lớn tiếng đau khổ nói:   

- Thầy thuốc Giang, xin anh hãy thương xót tôi, hãy cứu anh ấy.   

Cảm thấy ống quần cũng bị khóc ướt hết rồi, Giang Khương thật có chút buồn bực, thế này phải làm sao đây? Không thể nào cứng rắn đẩy chị ta ra, nhưng bây giờ nếu nói đạo lý với chị ta e là cũng không được.   

Giang Khương bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía Vương Mịch, hy vọng nữ đồng chí này có thể nể mặt khuyên nhủ giúp. Có điều Giang Khương nhìn thấy Vương Mịch đứng đó, đang vẻ mặt cổ quái nhìn mình, rõ ràng là định khoanh tay đứng xem náo nhiệt, vẻ mặt Giang Khương lập tức trở nên đau khổ.   

Hai tên này đúng là chẳng có ai tốt đẹp gì.   

Giang Khương thở dài, nhìn cô gái ôm đùi mình khóc đến thương tâm, rất xấu hổ, chị nói xem chị ôm thì ôm hẳn hoi, ôm lên cao thế làm gì, hơn nữa ngực còn dán sát như vậy. Lúc này trán Giang Khương thật muốn chảy đầy vạch đen.   

Giang Khương rất rối rắm, thật sự rất rối rắm, nếu cứ thế này mãi thì làm sao đây? Chẳng lẽ hắn đi cứu thật sao?   

Nhìn Giang Khương đứng đó, chân tay luống cuống, lúc này Tôn Nghị cũng rất vui vẻ, đến lâu như vậy rồi cuối cùng cũng nhìn thấy tên này bị làm khó. Hì hì, tục ngữ nói rất đúng, chỉ có quân tử và tiểu nhân là khó nuôi, xem lần này anh làm thế nào?   

Thấy ánh mắt cười đến vui vẻ của Tôn Nghị, trong lòng Giang Khương hận chết đi được, thằng nhãi này đúng là, hắn rất muốn đấm một đấm vào mặt anh ta. Nếu không phải anh ta thêm dầu vào lửa thì sao có thể biến thành như vậy chứ?   

Có điều lúc này Giang Khương cũng bất đắc dĩ, hắn muốn thoát thân cũng không dễ, đành cắn răng, nhìn cô gái đang ôm lấy đùi mình không buông nói:   

- Được rồi, vị chị dâu này, mời buông tay, tôi đồng ý với chị là được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện