Nghe thấy những lời này của cục trưởng Trương, đám cảnh sát mặc cảnh phục giờ liền móc còng tay ùa lên, định bắt giữ đám người Giang Khương lại.   

Nhìn đám cảnh sát khí thế hung hăng ập tới, mấy người nhà sư phụ Kim và hai phi công giờ cũng sợ hết hồn. Là con dân Hoa Hạ, tất nhiên hiểu nếu bị cơ quan quyền lực bắt, kết cục sẽ là thế nào rồi.   

Mà lúc này sắc mặt lão Cố cũng thay đổi, tay lại đút vào trong túi quần.   

Chẳng qua Giang Khương liếc nhìn động tác của lão Cố xong, chân hơi điểm một cái, thân thể liền xuất hiện ở cách đó hai mét, giơ hai tay, chặn ngay đám cảnh sát đang chạy tới lại.   

- Rầm rầm rầm...   

Một loạt tiếng động nặng nề vang lên. Mọi người trợn mắt há mồm nhìn lại, thấy bảy tám gã cảnh sát vừa lao tới liền đồng loạt bay ngược về phía sau, sau đó lăn lông lốc xuống đất.   

Mà một bóng người thoạt nhìn hơi đơn độc kia dĩ nhiên đứng vững tại chỗ đó, chẳng hề bị sao cả. Sau đó hắn cùng ung dung thu tay trở về, lạnh nhạt cười với mọi người còn chưa phục hồi tinh thần, chậm rãi lui về bên cạnh lão Cố.   

- Lão Cố... Tới phiên ông...   

Nhìn vị thầy thuốc Giang lần nào cũng khiến người ta vui mừng và bất ngờ này, nghe hắn cười nói với mình, lão Cố lộ nụ cười bất đắc dĩ, sau đó rút súng từ trong túi ra, giơ lên bầu trời bắn một phát.   

- Đoàng...   

Một tiếng súng này đột ngột vang lên, tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó lão Cố giơ thẻ ngành của mình lên, trầm giọng quát:   

- Tôi là Cố Khải Minh, thuộc cục bảo an trung ương, đang chấp hành nhiệm vụ. Ai dám làm bậy!   

Đám cảnh sát đang luống cuống tay chân tìm chỗ trốn, hoặc có người còn đang tìm cách rút súng, lúc này ngây ra tại chỗ. Cục trưởng Trương còn đang bối rối, vừa mới rút súng ra nơi tay, nhìn quốc huy lóng lánh trên thẻ ngành của lão Cố, giờ ngây ngẩn cả người.   

Nếu đối phương đã tùy ý lấy thẻ ngành ra như vậy, nói là từ cục bảo an trung ương, ở đây chưa chắc đã có người tin. Nhưng người ta lấy súng ra trước, sau đó lấy thẻ ngành ra, như thế thì chả ai dám hoài nghi nữa.   

Cục trưởng Trương đứng đầu lúc này nhìn thẻ ngành trong tay đối phương, lúc này cũng sững sờ tại chỗ, không biết phải làm sao cho phải. Gã nghe lệnh tới bắt người, nhưng lại gặp phải người của cục bảo an trung ương, thế thì gã biết bắt đối phương kiểu gì đây?   

Cắn răng một cái, đang muốn lên tiếng, tỏ vẻ muốn kiểm tra thẻ ngành trong tay đối phương, bên ngoài lại truyền tới tiếng hỏi nghi hoặc:   

- Trương Diệu Lâm, có chuyện gì vậy?   

Nghe thấy tiếng hỏi này, cục trưởng Trương vội vàng lau mồ hôi, lớn tiếng trả lời:   

- Thị trưởng, có chút chuyện nhỏ bất ngờ, tôi lập tức đi ra báo cáo!   

Dứt lời, cục trưởng Trương vội vàng nói với mấy cấp dưới ở bốn phía đang giơ súng, ra hiệu:   

- Tất cả mọi người buông súng xuống, buông...   

Đợi tới khi tất cả mọi người buông súng rồi, lúc này cục trưởng Trương mới cẩn thận nhìn lão Cố, vẻ mặt mang theo một tia lo lắng và cung kính, nói:   

- Vị đồng chí này, tôi cần kiểm tra thẻ ngành của ông một chút!   

- Được, lấy đi...   

Lúc này lão Cố cũng rất bình tĩnh, thu súng lại, sau đó đưa thẻ ngành trong tay ra.   

Cục trưởng Trương đưa hai tay nhận lấy, cẩn thận nhìn một lúc. Gã cũng chưa từng thấy thẻ ngành cấp nay nhưng thoạt nhìn chỉ sợ là thật, lúc này mồ hôi trên mặt càng nhiều thêm vài phần, sau khi chần chừ một lúc liền nhìn về phía lão Cố, cung kính cười nói:   

- Chuyện này... Xin đồng chí chờ một chút, tôi còn cần xác nhận một chút!   

Hiển nhiên lão Cố biết đối phương muốn làm gì, gật đầu nói:   

- Không thành vấn đề!   

Nhìn cục trưởng Trương cầm thẻ ngành kia nhanh chóng chạy ra ngoài, hai người Giang Khương và lão Cố nhìn nhau cười. Giang Khương cười bình thản nói:   

- Xem ra để Dương Nhị Lao tự vào một chuyến đi...   

- Cậu dám đánh con ông ta, hiện tại tôi lại lấy biển hiệu này ra, những người khác không dám ra mặt, thế nào ông ta cũng phải tiến vào nhìn một cái, nói hai câu. Nếu không làm sao ông ta còn có thể làm việc ở đây nữa...   

Lúc này lão Cố cũng cười chẳng e ngại. Nói thật, vốn lão âm thầm tới, cũng không định liên hệ với cán bộ địa phương. Nhưng chẳng còn cách nào, con người ta tự tìm tới cửa, mà đánh cũng đánh rồi. Con người ta bị mình đánh, tất nhiên Dương Nhị Lao dù tới thật thì mình cũng phải chấp hành tốt nhiệm vụ này. Dù sao mình làm xong việc là về thủ đô, đắc tội thì đắc tội, cũng chẳng sao.   

Hai người đang tán gẫu ở đó, sắc mặt những người còn lại đều khác nhau. Dương đại thiếu gia và Lý Cường giống như ăn phải phân trâu, sắc mặt xanh đen, đôi mắt trông mong nhìn vị cục trưởng Trương mang theo tấm thẻ ngành kia đi ra ngoài.   

Về phần thư ký Trương, lúc này vẻ mặt đã đầy mồ hôi rồi. Hai vị này đánh nhau ở đây, gã lại không ngăn cản, đã trở thành đồng lõa rồi. Kết quả khiến hai vị công tử bị đánh cho ra nông nỗi này, lại đụng ngay phải tấm thép cứng, lúc này chỉ sợ chắc chắn phải gặp hậu quả rồi. Tuyệt đối thị trưởng sẽ không cho mình kết cục tốt.   

Mà vị đồng chí phó trưởng trấn vừa nói câu "nghe lời Dương đại công tử và Lý công tử" kia giờ mặt đã trắng bệch, phải dựa vào tường mới đứng vững nổi.   

Đương nhiên, sắc mặt tốt ở nơi này cũng có, chính là gia đình sư phụ Kim và hai vị phi công. Vốn hai vị phi công và gia đình sư phụ Kim đã bị dọa không nhẹ nhưng trước mắt xem ra tình thế nghịch chuyển, cục trưởng cục cảnh sát cũng phải đối đã với người ta vô cùng cẩn thận, chắc rằng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.   

Ở bên ngoài khu nhà, lúc này một đám người đang vây quanh đồng chí phó tỉnh trường Dương. Bên ngoài còn có một vòng vây cảnh sát súng thật đạn thật. Đám người đanh trong trạng thái rút súng đề phòng. Mà thị trưởng Lý lúc này đang đứng cạnh phó tỉnh trưởng Dương, trán ứa mồ hôi, khăn tay đã lau tới ướt sũng.   

Lúc này thị trưởng Lý đã có cả ý nghĩ muốn đâm cho thằng con trời đánh mấy nhát, trong lòng thầm mắng thằng rùa đen kia... À không... Thằng con đần độn kia sao không biết nói năng ngăn cản Cát thiếu gia. Vốn một chuyện vô cùng tốt, giờ lại phức tạp tới mức độ như hiện tại.   

Dương Nhị Lao cũng rất phẫn nộ. Trước khi bị gọi tới, cũng không phải ông muốn thị sát cái gì hết mà chỉ định nhân cơ hội, mang theo con trai tâm tình không tốt đến giải khuây. Thầy thuốc nói thư giãn tâm tình một chút sẽ có hỗ trợ khôi phục rất tốt.   

Cho nên ông cố ý đến địa phương nơi cấp dưới được một tay mình đề bạt này, đồng thời cũng để thị trưởng Lý bố trí người cùng đi chơi với con mình. Ai ngờ vừa rồi ông ta lại nhận được tin, nói con mình và con cấp dưới đi ngắm cảnh, bị người đánh, lại bị thương không nhẹ, đồng thời ngay cả mọi người được phái ra trợ giúp cũng đều bị đánh cả.   

Nghe báo cáo không dám giấu diếm chút nào của thị trưởng Lý, phó tỉnh trưởng Dương chỉ cảm thấy ngực đau đớn nặng nề. Không ngờ con mình bị người ta đánh? Chẳng lẽ con mình mà một đám dân đen cũng bắt nạt được sao? Không ngờ ai cũng dám đánh?   

Lập tức ông phẫn nộ vô cùng, lúc này vỗ bàn một cái:   

- Phản rồi, làm phản rồi.. Đây còn là thiên hạ của chính phủ chúng ta sao? Tùy ý đánh người, hơn nữa còn dám ẩu đả cảnh sát? Lý Ngọc vừa đi... Chúng ta cũng đi  

xem một chút, xem ai dám hoành hành bá đạo như vậy tại địa bàn Nam Tỉnh?   

Ông lập tức triệu tập đội ngũ, lái xe tới đây, đang muốn bắt người lại, để xem là nhân vật nào, nhất định phải làm cho bõ tức. Ai ngờ vừa mới tới nơi này, một tiếng súng đã vang lên, khiến dọa cho các vị quan lão gia chưa bao giờ chơi đùa súng ống toát mồ hôi hột, còn tưởng rằng bên trong có cả ổ cướp cũng nên.   

Đặc biệt là phó tỉnh trưởng Dương và thị trưởng Lý lúc này càng thót tim. Con trai bảo bối của mình còn ở bên trong đó.   

Chẳng qua hoàn hảo là bên trong chỉ vang lên một tiếng súng liền yên tĩnh. Phó thị trưởng Lý mới run rẩy hỏi to một tiếng, nghe thấy cục trưởng Trương bên trong trả lời không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một tiếng.   

Lúc này, cục trưởng Trương đã chạy nhanh ra ngoài, khiến đám cảnh sát xung quanh vừa nơm nớp thở phào nhẹ nhõm, để cục trưởng Trương đi vào trong đám người.   

- Xảy ra chuyện gì?   

Phó tỉnh trưởng Dương phẫn nộ nhìn chằm chằm vào cục trưởng Trương hỏi. Vừa rồi không ngờ vang lên tiếng súng, khiến ông sợ thót tim. Nếu không giải thích tốt việc này thì chức cục trưởng này cũng cho đi đời luôn đi.   

- Tỉnh trưởng... Bên trong... Bên trong người ta nói là cục bảo an trung ương, nói đang chấp hành nhiệm vụ... Y vừa nổ súng, còn cầm thẻ ngành! Cho nên... Tôi không dám lỗ mãng!   

Nhìn phó tỉnh trưởng Dương phẫn nộ như vậy, lúc này cục trưởng Trương vội vàng giải thích. Gã hiểu rất rõ nếu không nói rõ ràng thì chức cục trưởng của mình coi như đi tong.   

- Cục bảo an trung ương?   

Nghe thấy năm chữ này, sắc mặt Dương Nhị Lao cũng tái đi. Người khác có lẽ không rõ sự đáng sợ của cơ cấu này, nhưng đồng chí phó tỉnh trưởng Dương đã lên tới gần tầng cao của Hoa Hạ, tất nhiên sẽ hiểu rất rõ.   

Lập tức ông đưa tay giật thẻ ngành trong tay đối phương. Dương Nhị Lao lật lật mấy lần, nhìn tấm thẻ, sắc mặt lại sầm xuống, sau đó đưa cho một người thanh niên cao lớn phía sau, nói:   

- Tiểu Hồ, cậu xem xem!   

Người thanh niên kia nhận tấm thẻ, lật hai cái liền gật đầu, trả lại, hạ giọng nói:   

- Từ tấm thẻ này mà xem thì đúng là thật đấy! Đặc vệ đều là người làm việc bên cạnh lãnh đạo cả...   

Nghe những lời này, sắc mặt Dương Nhị Lao lại sầm hẳn, trong lòng cũng thoáng nhẹ nhõm. Không phải là vệ sĩ thực sự, chỉ là người bên cạnh lãnh đạo là tốt rồi. Ít nhất cũng không loại trừ loại người này xuống địa phương diễu võ giương oai.   

Tấm thẻ ngành này không giả, lại còn mang theo súng, điều này nói rõ đối phương thật sự là người của cục bảo an trung ương. Đối phương đã nói là tới chấp hành nhiệm vụ, căn bản mình không thể làm gì được đối phương. Nhưng nếu thế thì con trai mình bị đánh không như thế? Hơn nữa giờ xung quanh còn có nhiều cấp dưới nhìn...   

Đột nhiên trong lòng Dương Nhị Lao tràn đầy ảo não. Nam Tỉnh nhiều như vậy, mình rỗi việc lại đi tới đây làm gì, kết quả lại còn gặp phải người của cục bảo an trung ương tới làm nhiệm vụ mà có khi cả mười kiếp không gặp nổi.   

Nhìn những đôi mắt bốn phía của cán bộ đang nhìn mình trông mong, Dương Nhị Lao cắn răng. Mặc dù ông không muốn chạm trán với đối phương nhưng con mình đã bị đánh, rốt cục chuyện gì xảy ra mình cũng không biết. Mình đường đường là một phó tỉnh trưởng, hơn nữa lập tức sắp được điều làm tỉnh trưởng, nếu cứ bỏ qua như vậy thì sau này chẳng còn chút uy tín nào rồi. Chuyện này truyền ra sẽ trở thành một trò cười lớn.   

Lập tức, sắc mặt ông nghiêm lại, uy phong lẫm liệt, ngoài mạnh trong yếu quát:   

- Đi nào. Cho dù y là ai cũng thế. Mọi người theo tôi vào xem. Nếu y có gan vi phạm pháp luật, tôi cũng sẽ báo cáo cấp trên kỷ luật y!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện