- Anh... Anh... Giang Khương... Sao lại là mày...   

Dương Thiếu Cát ngẩn ra nhìn Giang Khương, trong mắt lóe lên vẻ hận thù nồng đậm, còn cả sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi nói.   

Giang Khương hơi nghiêng nghiêng đầu, sau đó ánh mắt có chút quái dị đánh giá Dương Thiếu Cát, đột nhiên cười:   

- Tại sao lại không thể là tôi? Có vẻ Dương thiếu gia rất không muốn gặp tôi thì phải!   

- Đương nhiên... Ai muốn gặp anh!   

Dương Thiếu Cát nghiến răng nghiến lợi nhìn người trước mặt này. Hiện tại tất cả mọi thứ của gã đều bởi người trước mắt gây ra.   

Thầy thuốc nói hiện tại gã không thể "lên" nổi, cũng không tìm ra vấn đề gì về thể chất, lo rằng gã có vấn đề tâm lý, nói là bởi tâm lý có chướng ngại. Dương Thiếu Cát cũng nhớ kỹ buổi tối hôm đó, vốn gã muốn sung sướng một hồi, kết quả bị người trước mắt đánh ra như vậy xong, kết quả không thể nào lên nổi nữa.   

Cho nên khi chứng kiến người có tên Giang Khương trước mặt, Dương đại thiếu gia nghiến răng nghiến lợi là quá bình thường. Chẳng qua đối mặt với người này, sự sợ hãi trong lòng gã không thể nào che dấu nổi. Bị đánh cho một lần bi thảm như thế, kể quả cũng vẫn chỉ có thể nuốt hận vào lòng.   

Lý Cường bên cạnh nhận ra Dương thiếu gia nhìn người trước mắt vẻ hận thù nhưng lại càng e ngại, ngay cả mắng cũng không dám mắng, trong lòng căng thẳng. Chẳng lẽ vị trước mặt này cũng là một người có lai lịch khó lường?   

- Chẳng lẽ là con của vị tỉnh trưởng Bạch kia?   

Nghĩ tới đây, cổ Lý Cường hơi rụt lại. Nếu quả là con trai tỉnh trưởng Bạch, vậy thì không thể đắc tội rồi. Chẳng qua nghĩ một lúc, tỉnh táo lại, thấy vừa rồi Cát thiếu gia gọi người nọ là Giang Khương. Đúng, là Giang Khương... Người này họ Giang, làm sao có thể là con của tỉnh trưởng Bạch được... Hơn nữa hình như trong tỉnh không có  

lãnh đạo nào họ Giang.   

Nghĩ tới đây, lá gan Lý Cường lại to lên vài phần, tiến tới bên cạnh Dương Thiếu Cát, hạ giọng nói:   

- Cát thiếu gia không cần sợ. Người của chúng ta tới rồi!   

Quả nhiên, nghe thấy Lý Cường nói, tinh thần Dương Thiếu Cát rung lên, mặt cũng lộ nụ cười lạnh lẽo hơn.   

- Giang Khương... Hừ hừ... Lần trước anh ra tay tàn nhẫn lắm...   

Dương Thiếu Cát lạnh mặt, cất giọng lạnh lẽo:   

- Tôi vẫn còn nhớ kỹ...   

Với thính lực của Giang Khương, hiển nhiên cũng mơ hồ nghe thấy tiếng thì thầm của Lý Cường và Dương Thiếu Cát, lại thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của gã, tất nhiên cũng hiểu Dương Thiếu Cát đang chờ gì. Cho nên hắn chỉ cười nhạt, sau đó nhìn Dương Thiếu Cát, đột nhiên nở nụ cười, nói:   

- Dương đại thiếu gia, cậu có biết tôi làm nghề gì không?   

Nghe thấy đột nhiên Giang Khương hỏi vậy, Dương Thiếu Cát sửng sốt, không biết tại sao đột nhiên tên đáng chết này lại hỏi vậy là có ý gì.   

Giang Khương lại chẳng chờ Dương Thiếu Cát kịp phản ứng, chỉ mỉm cười nói:   

- Cậu biết tôi làm thầy thuốc...   

- Anh làm thầy thuốc thì liên quan chó gì tới tôi...   

Lúc này Dương Thiếu Cát cũng ước gì Giang Khương chờ theo, trong lòng lại thầm hận:   

- Hừ hừ.. Đợi người tới rồi, tôi sẽ cho anh đi tìm thầy thuốc...   

Giang Khương cười, lại nói tiếp:   

- Cho nên tôi nhìn khí sắc của Dương thiếu gia có vẻ không tốt lắm đâu...   

- Dở người à... Mày có ngon để ông đây đánh anh một quyền, chảy nhiều máu như vậy xem có tốt không? Đợi người tới, ông đây sẽ cho mày biết khí sắc của mày tốt tới đâu...   

Lúc này Dương đại thiếu gia tiếp tục hung hăng nhìn chằm chằm Giang Khương, thầm nói, cũng không đáp lời.   

Chẳng qua Dương thiếu gia không đáp lời cũng vậy... Bởi một câu tiếp theo của Giang Khương suýt nữa khiến gã phun máu...   

- Tôi thấy sắc mặt Dương thiếu gia trắng bệch, hai mắt vô thần... Chỉ sợ là bị chứng thận hư. Gần đây một số phương diện của Dương thiếu gia chắc là không được như ý đâu nhỉ... Ha ha...   

Giang Khương bình tĩnh mỉm cười. Dù sao cũng đang nhàn rỗi trêu trẻ con, đợi tuồng mới diễn ra, tiếp tục kích thích vị Dương thiếu gia này cũng cảm thấy không tồi.   

- Thận mạch thiếu hư...   

Phạm Sanh Khắc bên cạnh lão Cố giờ cũng hơi ngạc nhiên nhìn Giang Khương, không biết vị thầy thuốc Giang vẫn luôn rất đáng tin này sao đột nhiên lại nói lời trêu chọc người khác như vậy. Cho dù cậu có là thần y nhưng cũng không thể nhìn hai mắt người ta mà nói chuyện như vậy được.   

Chẳng qua lúc này hai người nhìn về phía Dương thiếu gia trước mặt, đột nhiên cảm thấy việc này cũng đáng để thương thảo. Bởi vị Dương đại thiếu gia giờ mặt đã trở nên xanh mét rồi.   

Mà Lý Cường và thư ký Trương bên cạnh, còn cả vị trung niên thuộc quan viên trong trấn kia, vốn không chú ý mấy, chỉ tưởng tên tự nhận là thầy thuốc đối diện muốn nói lời chọc tức mà thôi, đột nhiên lại thấy sư phụ Kim và lão Cố nhìn chằm chằm về phía này, trên mặt cũng lộ vẻ quái dị. Trái tim đám người đập mạnh, sau đó nhìn theo ánh mắt của hai người về phía Dương đại thiếu gia.   

Vừa nhìn, sắc mặt mấy người cũng đều trở nên quái dị. Bởi mặt Dương đại thiếu gia đã không chỉ còn xanh mét nữa, hơn nữa giờ không ngờ lại bắt đầu đỏ lên...   

Đang lúc hai tròng mắt Dương thiếu gia bắt đầu đỏ bừng lên, sắp sửa lao lên liều mạng với Giang Khương, lúc này phía sau lại truyền tới những tiếng bước chân rầm rập...   

Hàng loạt bước chân trong nháy mắt liền khiến Dương thiếu gia suýt lao ra tỉnh táo lại. Dương thiếu gia hơi mơ hồ quay đầu lại nhìn về phía sau một chút, thấy một đám người đang lao tới, trên người mặc đồng phục, còn có cả người mặc quần áo cảnh sát... Lúc này hai mắt gã sáng ngời, giống như trong nháy mắt liền có cầu vồng hiện ra, vung nắm tay chỉ về hướng Giang Khương, tru lên:   

- Đáng hắn cho tôi... Đánh chết hắn... Á...   

Nhóm người vừa chạy tới còn chưa hiểu tình hình thế nào liền thấy một thằng nhãi đứng trước, ra vẻ ghê gớm tru lên ở đó. Đám người đều sửng sốt, không biết thằng ranh này rốt cục bị đứt dây nào.   

Dương thiếu gia vung nắm tay lên rất có khí thế, tru lớn, có dáng vẻ của chỉ huy bộ đội, phản kích nơi tuyệt địa, xông tới liều chết. Nhưng gã tru lên một tiếng, lại thấy phía sau im ắng, chẳng có chút phản ứng nào...   

Dương thiếu gia còn đang giơ nắm tay, cứng ngắc quay cổ lại, nhìn mọi người phía sau. Chỉ thấy đám người nọ đang nhìn hắn như nhìn kẻ thần kinh. Mà giờ thư ký Trương mới phục hồi tinh thần, vội vàng nháy mắt với người trung niên bên cạnh.   

Chẳng qua lúc này trung niên kia lại hơi chần chừ. Vừa rồi y đã nhìn phía sau hai lượt, không chứng kiến trong đó có lãnh đạo cấp trên mà y kỳ vọng, chỉ có đội dân phòng và hai cảnh sát mặc cảnh phục đến, trong lòng cũng bắt đầu kêu khổ. Quả nhiên cấp trên không có ai là tốt, nghe thấy giúp mấy thiếu gia đánh nhau, cả đám người đều sợ trách nhiệm, chỉ phái chút lâu la tới...   

Trước mặt nhiều người như vậy, phát động cả dân phòng và cảnh sát đánh người, y cũng nhận ra, hình như đối phương cũng không phải nhân vật đơn giản. Nếu xảy ra chuyện, y sợ rằng nhất định phải làm quỷ chết thay rồi.   

- Đánh cho ông... Đều chết hết cả rồi à... Hả hả...   

Lúc này Dương thiếu gia giơ tay đứng đó, con ngươi đỏ bừng giống như một con khỉ, trong ánh mắt quái dị của mọi người, nhảy nhót tru lên...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện