Mặc dù đã sớm biết rõ thứ đồ này không dễ tìm, nhưng tìm lâu như vậy vẫn không thấy, khiến cho Giang Khương không nhịn được cảm thấy có chút thất bại.
Khóe miệng Giang Khương nhếch lên, thầm than:
- Xem ra gần đây mình càng ngày càng táo bạo rồi.
Nhẹ nhàng nắm lấy sợi dây, sau đó lại hạ xuống mấy trượng, cẩn thận dừng lại bên cạnh một đám cỏ dại, rồi lại nhìn quanh. Lần này hắn lại thất vọng, vì bên trong không hề có dấu vết gì của dây leo cả. Giang Khương nhẹ nhàng chuyển động đầu, nhìn quanh hai bên, muốn tìm xem còn có chỗ nào nữa hay không.
Hai mắt chớp động, đồng tử rất nhanh co rút lại. Theo tầm mắt, mây mù bao phủ dần dần rõ ràng. Hai gốc cây nhỏ cách đó không xa dần dần hiện ra trước mắt. Phía dưới hai gốc cây có một số cỏ dại thật dài, giống như là dây leo.
Ánh mắt Giang Khương có chút sáng lên, nắm chặt dây trói, đang muốn quăng mình sang bên kia, bất ngờ có một cơn gió nhẹ truyền đến. Một mùi hương thơm mát quen thuộc xẹt qua lỗ mũi Giang Khương.
- Sơn Tham, hướng 9h, cách mười lăm thước.
Một ý niệm hiện lên trong đầu Giang Khương. Giang Khương có chút sửng sốt, thật không nghĩ đến hắn lại có thể phát hiện được một gốc Sơn Tham vào lúc này.
Giang Khương chần chừ một chút, nhìn theo hướng 9h, chính là vị trí bên trái của hắn, cách mười lăm thước. Lúc này đang bị bao phủ trong đám sương mù, Giang Khương nheo mắt lại, đồng tử co rút, sương mù bao phủ trong tầm nhìn dần dần tiêu tán, mơ hồ có thể nhìn thấy tại vị trí 9h có một cái khe đá, bên trong có một gốc cây cao khoảng nửa thước, màu xanh nhạt giống như dinh dưỡng không đủ, đang yếu ớt vươn từ khe đá ra bên ngoài. Nếu không phải Giang Khương đã phán định chỗ đó có Sơn Tham, chỉ sợ cho dù nhìn thấy cũng không chú ý.
Nhìn gốc cây nhợt nhạt, yếu ớt, Giang Khương hơi sửng sốt, trong đầu toát ra một ý niệm:
- Sơn Tham lâu năm, rất lâu năm.
Có những gốc Sơn Tham rất lâu năm sinh trưởng trên những vách núi, vì thế thân hình nhỏ bé, màu sắc nhợt nhạt, kém xa những gốc sinh trưởng tại những nơi có điều kiện tốt hơn. Nhớ đến đoạn tư liệu miêu tả của tổ sư gia, Giang Khương một lần nữa sửng sốt, sau đó không chút do dự bay sang bên trái.
Nếu đây quả thật là một gốc Sơn Tham cực kỳ lâu năm, chuyến đi này, cho dù không tìm được Mộc Long Căn, cũng đáng giá. Giang Khương nhìn gốc Sơn Tham dưới chân mình không xa, liền chậm rãi đung đưa dây thừng sáu bảy thước. Sau khi nhìn thấy cách đó có một tảng đá lộ ra, liền nhẹ nhàng thả lỏng tay, rơi xuống hòn đá đó.
Sau khi rơi được ba bốn thước, tảng đá xẹt qua trước mắt, hắn vươn tay, vững vàng nắm được tảng đá, sau đó cả thân hình nhảy lên tảng đá.
Nhẹ nhàng thở hắt ra, Giang Khương cẩn thận đặt hai chân lên tảng đá, tay vươn về phía gốc Sơn Tham.
Hắn đẩy đẩy khe đá một chút rồi cho tay vào.
Cẩn thận nhìn gốc Sơn Tham trước mắt, ánh mắt Giang Khương sáng lên. Nhìn màu sắc của nó hoàn toàn khác với những gốc Sơn Tham lâu năm khác. Xem ra, đây đích thật là một gốc Sơn Tham rất rất lâu năm, lập tức vươn tay như muốn bẻ gãy.
Nhưng lay hai lần, gốc Sơn Tham vẫn bị kẹt trong khe đá. Nếu giật mạnh nó ra, sợ rằng sẽ làm tổn hại đến Sơn Tham.
Nhìn khe đá, Giang Khương chần chừ một chút, sau đó nhìn dưới chân, hít một hơi thật sâu, cơ thể áp chặt vào vách núi, duỗi tay gỡ mạnh một hòn đá ra.
Một tay dùng sức vặn cục đá, tay kia duỗi vào trong khe đá, từ từ rút gốc Sơn Tham ra.
Chỉ dựa vào hai chân để chế trụ một khe đá là chuyện không dễ dàng. Trán Giang Khương đã bắt đầu rịn mồ hôi.
Cũng may, khi Giang Khương gỡ được cục đá cuối cùng, gốc Sơn Tham lâu năm trong nháy mắt dưới sự giật mạnh của Giang Khương đã bị rút ra.
Nhìn gốc Sơn Tham chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, màu vàng nhợt nhạt, trong đầu nhanh chóng hiện lên một tin tức:
- Gốc Sơn Tham hai trăm năm, chủ thể đầy đủ, rễ không bị tổn thương, thượng phẩm.
- Hai trăm năm?
Giang Khương vừa mừng vừa sợ. Hắn chưa từng nhìn thấy một gốc Sơn Tham nào vượt quá trăm năm. Trong lúc mừng rỡ định cho vào túi, dưới chân đột nhiên trượt một cái, Giang Khương cả kinh kêu lên, nắm chặt gốc Sơn Tham trong tay, sợ cứ như vậy mà đánh mất gốc Sơn Tham chưa từng thấy bao giờ này.
Lúc này, đá vụn đã bắt đầu rơi xuống dưới.
- A!
Nghe được bên dưới vách núi truyền đến tiếng kinh hô, lão Cố trên đỉnh núi nhảy dựng lên, còn Kim sư phụ thì rất nhanh nhìn về phía dây trói, chỉ thấy dây trói trong nháy mắt căng ra, liền vội bước nhanh đến, tay cầm chặt dây trói, dụng lực mà kéo.
Cảm giác sợi dây vẫn căng như cũ, cũng không có cảm giác hụt hẫng, Kim sư phụ mới thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất sợi dây vẫn còn chưa bị đứt.
- Bác sĩ Giang, bác sĩ Giang.
Sắc mặt lão Cố có chút trắng bệch, khẩn trương gào xuống bên dưới.
Giang Khương đang điều chỉnh lại sợi dây, tay phải nắm chặt một gốc cây nhỏ bên cạnh, vừa mới ổn định lại thân hình, hai mắt đã nhìn chằm chằm vào gốc Sơn Tham bên tay trái, xác nhận nó còn chưa bị tổn hại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lớn tiếng nói với bên trên:
- Lão Cố, không có việc gì đâu, chỉ là trượt chân một chút thôi mà.
- Có bị thương hay không? Có đứng vững không? Có cần tôi kéo cậu lên không?
Lúc này, thanh âm của Kim sư phụ truyền đến.
Giang Khương nhét gốc Sơn Tham vào túi, cố sức tìm được một hòn đá khác để đứng vững, lúc này mới ngửa đầu trả lời:
- Không sao, không có bị thương, không cần phải lo lắng.
Nghe được tiếng trả lời bình thường của Giang Khương, Kim sư phụ cũng thả lỏng tinh thần. Chỉ là trượt chân một chút, chuyện này vẫn thường hay xảy ra, liền nói:
Khóe miệng Giang Khương nhếch lên, thầm than:
- Xem ra gần đây mình càng ngày càng táo bạo rồi.
Nhẹ nhàng nắm lấy sợi dây, sau đó lại hạ xuống mấy trượng, cẩn thận dừng lại bên cạnh một đám cỏ dại, rồi lại nhìn quanh. Lần này hắn lại thất vọng, vì bên trong không hề có dấu vết gì của dây leo cả. Giang Khương nhẹ nhàng chuyển động đầu, nhìn quanh hai bên, muốn tìm xem còn có chỗ nào nữa hay không.
Hai mắt chớp động, đồng tử rất nhanh co rút lại. Theo tầm mắt, mây mù bao phủ dần dần rõ ràng. Hai gốc cây nhỏ cách đó không xa dần dần hiện ra trước mắt. Phía dưới hai gốc cây có một số cỏ dại thật dài, giống như là dây leo.
Ánh mắt Giang Khương có chút sáng lên, nắm chặt dây trói, đang muốn quăng mình sang bên kia, bất ngờ có một cơn gió nhẹ truyền đến. Một mùi hương thơm mát quen thuộc xẹt qua lỗ mũi Giang Khương.
- Sơn Tham, hướng 9h, cách mười lăm thước.
Một ý niệm hiện lên trong đầu Giang Khương. Giang Khương có chút sửng sốt, thật không nghĩ đến hắn lại có thể phát hiện được một gốc Sơn Tham vào lúc này.
Giang Khương chần chừ một chút, nhìn theo hướng 9h, chính là vị trí bên trái của hắn, cách mười lăm thước. Lúc này đang bị bao phủ trong đám sương mù, Giang Khương nheo mắt lại, đồng tử co rút, sương mù bao phủ trong tầm nhìn dần dần tiêu tán, mơ hồ có thể nhìn thấy tại vị trí 9h có một cái khe đá, bên trong có một gốc cây cao khoảng nửa thước, màu xanh nhạt giống như dinh dưỡng không đủ, đang yếu ớt vươn từ khe đá ra bên ngoài. Nếu không phải Giang Khương đã phán định chỗ đó có Sơn Tham, chỉ sợ cho dù nhìn thấy cũng không chú ý.
Nhìn gốc cây nhợt nhạt, yếu ớt, Giang Khương hơi sửng sốt, trong đầu toát ra một ý niệm:
- Sơn Tham lâu năm, rất lâu năm.
Có những gốc Sơn Tham rất lâu năm sinh trưởng trên những vách núi, vì thế thân hình nhỏ bé, màu sắc nhợt nhạt, kém xa những gốc sinh trưởng tại những nơi có điều kiện tốt hơn. Nhớ đến đoạn tư liệu miêu tả của tổ sư gia, Giang Khương một lần nữa sửng sốt, sau đó không chút do dự bay sang bên trái.
Nếu đây quả thật là một gốc Sơn Tham cực kỳ lâu năm, chuyến đi này, cho dù không tìm được Mộc Long Căn, cũng đáng giá. Giang Khương nhìn gốc Sơn Tham dưới chân mình không xa, liền chậm rãi đung đưa dây thừng sáu bảy thước. Sau khi nhìn thấy cách đó có một tảng đá lộ ra, liền nhẹ nhàng thả lỏng tay, rơi xuống hòn đá đó.
Sau khi rơi được ba bốn thước, tảng đá xẹt qua trước mắt, hắn vươn tay, vững vàng nắm được tảng đá, sau đó cả thân hình nhảy lên tảng đá.
Nhẹ nhàng thở hắt ra, Giang Khương cẩn thận đặt hai chân lên tảng đá, tay vươn về phía gốc Sơn Tham.
Hắn đẩy đẩy khe đá một chút rồi cho tay vào.
Cẩn thận nhìn gốc Sơn Tham trước mắt, ánh mắt Giang Khương sáng lên. Nhìn màu sắc của nó hoàn toàn khác với những gốc Sơn Tham lâu năm khác. Xem ra, đây đích thật là một gốc Sơn Tham rất rất lâu năm, lập tức vươn tay như muốn bẻ gãy.
Nhưng lay hai lần, gốc Sơn Tham vẫn bị kẹt trong khe đá. Nếu giật mạnh nó ra, sợ rằng sẽ làm tổn hại đến Sơn Tham.
Nhìn khe đá, Giang Khương chần chừ một chút, sau đó nhìn dưới chân, hít một hơi thật sâu, cơ thể áp chặt vào vách núi, duỗi tay gỡ mạnh một hòn đá ra.
Một tay dùng sức vặn cục đá, tay kia duỗi vào trong khe đá, từ từ rút gốc Sơn Tham ra.
Chỉ dựa vào hai chân để chế trụ một khe đá là chuyện không dễ dàng. Trán Giang Khương đã bắt đầu rịn mồ hôi.
Cũng may, khi Giang Khương gỡ được cục đá cuối cùng, gốc Sơn Tham lâu năm trong nháy mắt dưới sự giật mạnh của Giang Khương đã bị rút ra.
Nhìn gốc Sơn Tham chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, màu vàng nhợt nhạt, trong đầu nhanh chóng hiện lên một tin tức:
- Gốc Sơn Tham hai trăm năm, chủ thể đầy đủ, rễ không bị tổn thương, thượng phẩm.
- Hai trăm năm?
Giang Khương vừa mừng vừa sợ. Hắn chưa từng nhìn thấy một gốc Sơn Tham nào vượt quá trăm năm. Trong lúc mừng rỡ định cho vào túi, dưới chân đột nhiên trượt một cái, Giang Khương cả kinh kêu lên, nắm chặt gốc Sơn Tham trong tay, sợ cứ như vậy mà đánh mất gốc Sơn Tham chưa từng thấy bao giờ này.
Lúc này, đá vụn đã bắt đầu rơi xuống dưới.
- A!
Nghe được bên dưới vách núi truyền đến tiếng kinh hô, lão Cố trên đỉnh núi nhảy dựng lên, còn Kim sư phụ thì rất nhanh nhìn về phía dây trói, chỉ thấy dây trói trong nháy mắt căng ra, liền vội bước nhanh đến, tay cầm chặt dây trói, dụng lực mà kéo.
Cảm giác sợi dây vẫn căng như cũ, cũng không có cảm giác hụt hẫng, Kim sư phụ mới thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất sợi dây vẫn còn chưa bị đứt.
- Bác sĩ Giang, bác sĩ Giang.
Sắc mặt lão Cố có chút trắng bệch, khẩn trương gào xuống bên dưới.
Giang Khương đang điều chỉnh lại sợi dây, tay phải nắm chặt một gốc cây nhỏ bên cạnh, vừa mới ổn định lại thân hình, hai mắt đã nhìn chằm chằm vào gốc Sơn Tham bên tay trái, xác nhận nó còn chưa bị tổn hại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lớn tiếng nói với bên trên:
- Lão Cố, không có việc gì đâu, chỉ là trượt chân một chút thôi mà.
- Có bị thương hay không? Có đứng vững không? Có cần tôi kéo cậu lên không?
Lúc này, thanh âm của Kim sư phụ truyền đến.
Giang Khương nhét gốc Sơn Tham vào túi, cố sức tìm được một hòn đá khác để đứng vững, lúc này mới ngửa đầu trả lời:
- Không sao, không có bị thương, không cần phải lo lắng.
Nghe được tiếng trả lời bình thường của Giang Khương, Kim sư phụ cũng thả lỏng tinh thần. Chỉ là trượt chân một chút, chuyện này vẫn thường hay xảy ra, liền nói:
Danh sách chương