Nhìn Trương Nghĩa Quân quay đầu bỏ chạy, Giang Khương cũng có chút sửng sốt, sau đó lắc đầu. Hắn thật không ngờ Trương Nghĩa Quân lại chạy đi như vậy.   

Nhưng sau khi suy nghĩ lại, hắn cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn đối với phản ứng của Trương Nghĩa Quân. Nếu Trương Nghĩa Quân còn ở lại, chỉ sợ đầu óc của y mới là có vấn đề.   

Trong lúc hắn cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn hắn có sự thay đổi, nhưng khi hắn nhìn sang, tất cả mọi người, trừ Viên Nhất Chương đều quay sang chỗ khác.   

Nhìn thấy ánh mắt kinh nghi lẫn thất vọng của Viên Nhất Chương, khóe miệng Giang Khương vểnh lên. Hắn biết đối phương gọi mình đến đây là có ý gì. Cho nên, nhìn thấy vẻ mặt của Viên Nhất Chương, hắn cảm thấy rất hài lòng.   

Thấy Giang Khương mỉm cười, gương mặt Viên Nhất Chương lại càng trầm xuống. Bởi vì y cảm nhận được sự nhục nhã. Vốn y muốn xem Trương Nghĩa Quân có dám ra tay thực hiện lời nói của mình, chặt đứt chân của tiểu tử này hay không. Nếu Trương Nghĩa Quân dám làm, y đương nhiên là cao hứng rồi. Một thằng nhà quê tưởng rằng mình có chỗ dựa thì muốn làm gì thì làm sao? Không dạy cho một bài học là không được mà.   

Vạn nhất Trương Nghĩa Quân không dám, y sẽ làm. Nếu tâm trạng tốt, y không ngại làm cho đối phương hiểu rằng, trong Tứ cửu thành này, không phải là nơi mà đối phương có thể kiêu ngạo.   

Nhưng bây giờ, nhìn thấy ý cười trên gương mặt Giang Khương, Viên Nhất Chương cảm thấy hết sức căm tức. Vốn tưởng rằng y dẫn tên nhà quê đến đây là để cho hắn chịu nhục nhã, ai dè hắn lại là Mãnh long quá giang vượt qua, lại càng khiến y nhục nhã hơn. Trương Nghĩa Quân nhìn thấy đối phương, ngay cả nói cũng không dám nói đã quay đầu bỏ chạy. Thật sự là quá mất mặt mà.   

Viên Nhất Chương cau mày, vốn định không chú ý đến cái tên nhà quê đang khiến cho y căm tức, quay đầu bước đến lều vải. Cuộc đua sắp bắt đầu rồi, y cho rằng xem cái này còn tốt hơn là nhìn Giang Khương.   

Nhưng chỉ mới bước được vài bước, y liền dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Giang Khương, gương mặt lộ ra nụ cười khiêu khích:   

- Giang Khương, anh không định chơi sao?   

Nghe Viên Nhất Chương hỏi, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, sau đó nhìn cả hai. Mặc dù cả hai vừa mới đến, nhưng rõ ràng Viên Nhất Chương không thích Giang Khương. Nhìn nụ cười khiêu khích của Viên Nhất Chương, mọi người lại càng hiểu ra Viên đại thiếu hoàn toàn không có ý tốt với tên nhà quê kia.   

Nhìn nụ cười trào phúng và ý khiêu khích của Viên Nhất Chương, Giang Khương mỉm cười lắc đầu nói:   

- Tôi không thích chơi những thứ chỉ dựa vào vận may.   

- Không thích?   

Viên Nhất Chương cau mày, lộ ra vẻ mặt trào phúng, sau đó không lên tiếng, cùng với Triệu Minh Tử bước vào lều vải. Những người bên cạnh đều cúi đầu cười trộm. Cái gì là không thích chơi với những thứ chỉ dựa vào vận may? Cái tên nhà quê này không có tiền thì nói không tiền, cần chi phải vểnh đuôi lên như vậy?   

- Hiểu Hiểu, cậu không chơi sao?   

La Lệ kéo tay Phan Hiểu Hiểu, có chút hưng phấn nói:   

- Tớ đặt năm mươi vạn.   

Phan Hiểu Hiểu kéo tay Giang Khương, lắc đầu nói:   

- Cậu là cô gái có tiền, còn tớ chỉ còn có mười vạn để tiêu vặt. Thua hết là không còn gì để tiêu.   

- Tớ cũng chỉ có mười vạn thôi. Gần đây nghèo quá.   

Miêu Miêu cũng cười nói.   

Nghe được giọng điệu của mấy đại tiểu thư, Giang Khương cười khổ trong lòng. Thiếu gia công chúa của Tứ cửu thành quả thật không có ai nghèo. Chỉ một cuộc chơi thôi cũng là mấy chục vạn rồi. Tuy nói không phải là hắn chưa từng có mấy chục vạn trong tay, nhưng bây giờ bảo hắn bỏ ra mười vạn, hắn thật không nỡ.   

Cho dù có trăm vạn cũng không lấy ra chơi mấy thứ này.   

Rất nhanh, Viên Nhất Chương từ trong lều vải bước ra, bên cạnh có người hỏi:   

- Viên thiếu đặt cược ai?   

- Tôi đặt Chim Xanh hai trăm vạn.   

Viên Nhất Chương cười nói.   

Gã thanh niên lên tiếng:   

- Haha, đặt nhiều thế? Nhưng tôi cũng đặt Bạch Lang một trăm vạn. Xem chúng ta người nào thắng.   

- Được, nếu tôi thắng, mời mọi người cùng đi ăn khuya.   

Viên Nhất Chương đắc ý cười lớn, tiếp nhận lon bia người ta đưa đến, sau đó ngửa đầu nhấp một ngụm.   

- Được được.   

Ở đây, sợ rằng Viên Nhất Chương là người có bối cảnh cao nhất. Viên Nhất Chương vừa nói, những người còn lại đều giơ cao lon bia trong tay, cười nói.   

Trên màn hình, một cô gái vóc người nổi bật, nửa thân dưới chỉ mặc chiếc quần lót bằng tơ tằm, lộ ra đôi chân thon dài đứng trước ba chiếc xe. Khi khom người xuống, hai bầu ngực trắng như tuyết lộ hết ra ngoài, phất mạnh lá cờ, ba chiếc xe liền phả khói xông lên phía trước.   

Ba chiếc xe trên màn hình chẳng phân biệt trước sau biến mất. Đám thanh niên đang đứng trước lều vải liền hoan hô, hoàn toàn quên mất chuyện Trương Nghĩa Quân bỏ chạy trước đó.   

Phan Hiểu Hiểu nắm tay Giang Khương, cầm chai bia cô nàng tiếp viên đưa tới, cụng với Miêu Miêu và La Lệ, sau đó nhìn ba chiếc xe xuất hiện trên màn hình thứ hai, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn. Bị cấm túc nửa tháng không được ra ngoài. Mặc dù hôm nay không có đánh cược, nhưng quả thật vẫn rất hưng phấn.   

Bên tai mọi người vang lên tiếng MC bình luận:   

- Bây giờ Bạch Lang đang tạm thời chiếm giữ vị trí đầu tiên, nhưng không nên vội. Chim Xanh đang theo sát đằng sau. Hồng Hồ cũng chỉ thua có nửa thân xe.   

- Hồng Hồ cố lên, cố lên.   

- Bạch Lang cố lên.   

Nghe tiếng bình luận viên, rồi nhìn hình ảnh chợt lóe lên trên màn hình, đám thanh niên hưng phấn vô cùng, không chỉ có nam mà ngay cả nữ cũng bắt đầu quơ tay hét lên.  

Nhìn cảnh tượng này, hai mắt Giang Khương bắt đầu có chút mông lung. Một cảnh tượng quen thuộc đang hiện lên trước mắt.   

Ở vùng ngoại ô Lazio, cũng trước màn hình lớn như thế này, nhìn những chiếc xe chợt lóe qua màn hình, mọi người tay cầm chai bia, lớn tiếng cổ vũ.   

Đội trưởng đang ngồi trên mui xe, cùng với đội trưởng của Gấu Bắc Cực liều mạng uống Vodka, xem ai ngã trước.   

Hết thảy đều diễn ra ngay trước mắt, như gần như xa.   

Trong lúc Giang Khương đang thất thần, La Lệ bên cạnh liền vui mừng kêu lên, rất nhanh làm cho hắn tỉnh lại.   

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương nhẹ nhàng giơ chai bia về phía màn hình một chút rồi chậm rãi uống một ngụm.   

Đường núi Tây Sơn vừa cong lại vừa dài, nhưng chưa đầy hai mươi phút sau, trên màn hình đã hiện lên hình ảnh của một chiếc xe. Cuối con đường cũng có một cô gái đang cầm cờ hoa, chuẩn bị phất lên.   

Chim Xanh đang dẫn đầu, theo sau là Bạch Lang và Hồng Hồ.   

Viên Nhất Chương vô cùng hưng phấn, giơ chai bia lên cao, đang định chúc mừng.   

Rất nhanh, ba chiếc xe mang theo thanh âm động cơ rất lớn, như trận cuồng phong ào ào vượt qua phạm vi lá cờ.   

- Bạch Lang dẫn trước nửa thân xe, chiến thắng.   

Tiếng hoan hô vang lên, Viên Nhất Chương tức giận ngửa đầu uống cạn chai bia, hừ lạnh một tiếng. Y vừa mới thua mất hai trăm vạn.   

Còn Miêu Miêu và La Lệ thì vô cùng vui mừng. Bởi vì các cô cũng cược Bạch Lang thắng.   

Nhìn động tác của Miêu Miêu và La Lệ, Giang Khương cầm chai bia cụng với hai cô. Mặc dù hắn không đặt cược, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn cũng rất vui vẻ.   

- La Lệ, hôm nay cậu phải mời ăn khuya đấy nhé.   

Phan Hiểu Hiểu cao hứng kêu lên.   

- Được, được, chúng ta sẽ có bữa cơm no. Để tớ mời khách, haha.   

La Lệ hưng phấn chạm bia với Giang Khương, sau đó uống một ngụm lớn.   

Lúc này, ba chiếc xe cũng chậm rãi chạy đến. Cả ba tài xế đều rất trẻ, có người vui mừng, có người cúi đầu ủ rũ.   

Viên Nhất Chương ngửa đầu uống tiếp một ngụm bia, khẽ hừ một tiếng, sau đó ném chai bia sang một bên, nhìn ba cô gái đang vây quanh Giang Khương, sắc mặt không khỏi lạnh lại vài phần. Náo nhiệt y tạo ra chẳng những không thành mà còn thua mất hai trăm vạn.   

Liếc mắt nhìn thấy ba chiếc xe, ánh mắt liền ngưng lại, sau đó quay sang nhìn Giang Khương, cảm giác hôm nay nhất định phải đem tên nhà quê này ra xả giận, liền lớn tiếng nói:   

- Giang Khương, nếu anh đã nói không muốn dựa vào vận khí, vậy đánh cuộc với tôi được không?   

Nghe tiếng kêu của Viên Nhất Chương, tất cả đều yên tĩnh, kinh ngạc quay sang nhìn y.   

Thấy không khí đột nhiên im lặng, Giang Khương khẽ cau mày, nhìn sang Viên Nhất Chương đang nở nụ cười đắc ý:   

- Tôi nói, nếu anh không muốn dựa vào vận khí, vậy hai chúng ta thi đấu với nhau, như thế nào?   

- Ơ?   

Giang Khương sửng sốt, không rõ ý tứ của Viên Nhất Chương:   

- Thế nào? Có gan chơi hay không? Vừa rồi anh mới nói không thích mấy thứ trò chơi chỉ dựa vào vận khí đấy.   

Viên Nhất Chương chỉ vào ba chiếc xe đang đậu ven đường, nói:   

- Vậy chúng ta tự mình chơi, như vậy sẽ không tính là dựa vào vận khí chứ?   

Viên Nhất Chương vừa nói xong, tất cả đều rõ ràng. Gương mặt mọi người vừa hiện lên sự hưng phấn lẫn chờ mong nhìn Giang Khương, muốn nhìn xem hắn có đồng ý hay không đồng ý.   

Nếu không đồng ý với lời khiêu khích của Viên Nhất Chương, vậy thì cho dù nhà quê có lợi hại như thế nào thì cũng vẫn là nhà quê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện