Không biết tại sao người này lại bỏ qua cho bọn họ, nhưng nhìn bóng lưng đối phương chậm rãi biến mất khỏi cửa phòng khám, sau đó cửa phòng khám chậm rãi đóng lại, ánh sáng cũng tắt đi, chỉ còn lại ánh đèn đường, tất cả mới bừng tỉnh, xác nhận đối phương đã thật sự bỏ qua cho bọn họ.
Gã đầu lĩnh vừa khiếp sợ lẫn vui mừng, ra lệnh cho những người có thể cử động được nâng đám huynh đệ bị đánh ngất lên xe, vội vàng chạy đến bệnh viện. Bọn họ đều là dân côn đồ, nặng nhẹ đều có thể nhìn ra được, nhất định phải đưa huynh đệ đi kiểm tra. Vạn nhất bị xuất huyết não thì phiền phức lắm.
Nhìn các huynh đệ bị thương đã được nâng lên xe, ánh mắt gã đầu lĩnh hiện lên sự oán hận lẫn bất đắc dĩ. Oán hận là vì đám người Lưu Bách Căn đã đẩy bọn họ vào con đường nguy hiểm. Bất đắc dĩ chính là gã không đắc tội nổi với những người này, chỉ có thể đòi thêm phí trị liệu. Tại sao bác sĩ Giang đáng sợ như vậy cũng chỉ tát đối phương có ba cái tát? Nếu đổi lại là gã, thế nào cũng phải tát bảy tám cái mới hả giận.
Ai cũng không nghĩ đến Lưu Bách Căn sẽ khóc, lại còn khóc đến lâm ly bi đát như vậy. Hai gã thanh niên đi theo Lưu Bách Căn đứng một bên, bước đến an ủi thì không được, làm bộ không phát hiện cũng không được. Bọn họ cố tình đến xem náo nhiệt, thuận tiện hò hét trợ giúp. Ai ngờ còn chưa hò hét trợ giúp được, lại thấy Căn thiếu khóc bù lu bù loa như đứa trẻ, trong lòng âm thầm khinh bỉ. Nhưng cũng không nghĩ đến, nếu đổi lại là mình, chỉ sợ cũng không khác gì Lưu Bách Căn.
Do dự một chút, Lâm Duệ Duệ cầm khăn tay bước lên.
Giang Khương vừa đóng cửa vừa âm thầm thở dài. Bản thân hắn sao lại suy bại đến mức này chứ? Khi dễ một công tử ăn chơi trác táng, tâm trạng còn có thể khoái trá như vậy?
Hắn còn rất nhiều chuyện cần làm, nào có thời gian suy bại đến tình trạng như thế. Nhưng sau lần này, Lưu Bách Căn sẽ không có gan đến gây phiền phức cho hắn nữa. Nếu không, Lưu Thiên Phong sẽ rất thất vọng. Nghĩ đến đây, Giang Khương mới cảm thấy tâm lý được an ủi một chút.
Đèn dưới lầu đã được tắt. Mặc dù không khí rất lạnh, nhưng Giang Khương vẫn theo thói quen tắm rửa một chút, thay quần áo rồi mới leo lên giường. Hắn tiện tay nhét một miếng Sơn Tham lâu năm vào miệng, cảm nhận được mùi thơm ngát tràn ngập khoang miệng, lúc này mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.
- Phát hiện năng lượng sinh vật đặc biệt, cùng loại với năng lượng tinh thần, bắt đầu hấp thu.
Nhìn con trai mặt mũi bầm dập, Lưu Thiên Phong có chút đau lòng, cũng có chút bất đắc dĩ. Ông không biết nên cảm ơn đối phương đã hạ thủ lưu tình hay là nên hận đối phương đã xuống tay quá nặng.
- Thiên Phong, Bách Căn bị đánh đến như vậy, anh một chút cũng không cảm thấy đau lòng sao?
Lưu phu nhân tràn ngập phẫn nộ nhìn đứa con trai đáng thương của mình, hận không thể tập trung mọi người đến chặt hai cánh tay của người đã đánh con trai mình.
Lưu Thiên Phong liếc mắt nhìn vợ, sau đó nói:
- Câm miệng.
Bị ông xã trừng mắt, mặc dù trong lòng tức giận vì chồng không chịu làm chủ cho con, nhưng Lưu phu nhân vội vàng im miệng lại. Bất luận ở nhà hay là bên ngoài, uy nghiêm của Lưu Thiên Phong là không thể làm trái.
- Đều tại bà dung túng. Nếu không, tại sao nó lại bị đánh thành như vậy?
Lưu Thiên Phong bất đắc dĩ nhìn vợ của mình. Ông biết rõ chuyện đêm qua. Đám người mà con trai của ông thuê, một người xuất huyết não, ba người não bị chấn động, hai người còn lại thì bị gãy xương. Đối phương chỉ mất có vài giây đã đánh tám người thành bộ dạng như vậy. Nếu không phải hạ thủ lưu tình, con trai của ông làm sao chỉ bị đánh rớt vài cái răng?
- Ba đã nói việc này nên quên đi.
Lưu Thiên Phong nhìn Lưu Bách Căn. Ông biết Lưu phu nhân cũng đã lắng nghe, trầm giọng nói:
- Con cũng không còn nhỏ nữa. Ngã một lần, lần sau khôn hơn một chút. Sau này cũng đừng chỉ biết gây sự bên ngoài. Bác sĩ Giang kia tuổi cũng không lớn hơn con, nhưng lại hiểu chuyện. Con hãy tự chỉnh đốn lại bản thân mình đi.
Đuổi vợ và con trai ra khỏi thư phòng, Lưu Thiên Phong nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, hy vọng con trai lần này chịu thiệt, sẽ bớt kiêu ngạo, thu liễm lại một chút. Nghĩ đến đây, ông lại cảm thấy tò mò với vị bác sĩ trẻ tuổi kia. Đương nhiên cũng chỉ là có chút tò mò mà thôi. Thời gian còn lại cũng chỉ để dành vào công việc. Là một xí nghiệp trọng điểm của quốc gia, xử lý mọi việc cũng không phải dễ dàng gì.
Có một số việc đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Sau vài ngày ầm ĩ chuyện với Tuyên Tử Nguyệt trên diễn đàn, dần dần cũng giảm đi. Sau khi thấy mình không còn bị chú mục nữa, Giang Khương đi trong trường cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Ngẫu nhiên đối mặt với ánh mắt u oán của Từ Thanh Linh, còn có Lý Tiểu Vũ tâm trạng không được vui, hắn vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng dù sao cũng tốt hơn những ngày trước rất nhiều. Bây giờ hắn thật sự không muốn trêu chọc người nào cả. Những chuyện như vậy, không biết phải nói như thế nào cho rõ ràng. Những cô gái này, nói không thu hút hắn thì là giả. Chỉ là hắn cũng không rõ mình chỉ thích hay là yêu nữa.
Tạm thời không có cách suy nghĩ về việc này, cũng như không có cách lựa chọn khác, hắn chỉ có thể kéo dài khoảng cách với các cô. Có như vậy mới không bị đau khổ.
Mặc kệ thế nào, Giang Khương đang định vứt bỏ mấy thứ làm cho hắn phiền muộn này đi, nhưng phiền toái cứ đến tìm hắn.
Sáng hôm nay, khi bước đến khu rừng, sắc mặt Giang Khương cứng lại, bởi vì hắn nhìn thấy có một người đang đứng.
Nhìn thấy người nọ, mày Giang Khương cau lại, sắc mặt ngưng trọng, thoáng dừng bước chân. Bởi vì cảm giác nói cho hắn biết, phía trước cũng không chỉ có một mình Tề Nhạc Minh. Giang Khương vểnh hai cái lỗ tai, nghe được tiếng hít thở rất nhỏ theo gió truyền đến, gương mặt của hắn liền trầm xuống.
- Làm sao vậy? Sợ? Hay chột dạ?
Tề Nhạc Minh cười lạnh nhìn Giang Khương cách đó không xa, lãnh đạm nói.
Lúc này, Giang Khương đang do dự, thậm chí cơ thể của hắn cũng căng ra. Bởi vì hắn không cách nào xác định được Tề Nhạc Minh tìm hắn rốt cuộc là vì chuyện gì. Bây giờ có nên xoay người bỏ đi hay không?
Nhưng hắn lại không muốn đi. Một khi hắn đi, những thu hoạch trong nửa năm qua, tất cả đều tan thành mây khói.
Vốn cho là khi đến thời điểm này, hắn sẽ không chút do dự mà xoay người bỏ đi, nhưng bây giờ hắn lại do dự. Hắn không muốn, cũng không từ bỏ được cuộc sống bình tĩnh trước mắt. Hắn vốn tưởng rằng hắn có thể trở lại cuộc sống của hai năm trước đây. Nhưng bây giờ hắn phát hiện hắn không thoải mái, ít nhất bây giờ một chút hắn cũng không cảm thấy thoải mái.
Nhìn Tề Nhạc Minh cách đó không xa, đầu Giang Khương nhanh chóng chuyển động. Hắn phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Nếu muốn chạy, bây giờ không thể tiến thêm một bước. Trước mắt vẫn còn một khoảng cách, đó là khoảng cách tốt nhất để chạy trốn. Nếu không định chạy, vậy phải sẵn sàng ứng phó hết thảy trước mắt. Chỉ là rốt cuộc Tề Nhạc Minh đến tìm hắn có việc gì? Hay là muốn bắt hắn như Tề Lang lần trước?
Cuối cùng hắn nên chạy hay không nên chạy?
Trong lúc Giang Khương cảm thấy đầu óc của mình như muốn nổ tung, một dòng tin tức hiện lên:
- Huyết mạch thiên phú thông mẫn chi tâm khởi động.
Từ lúc tin tức này hiện lên, Giang Khương chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình đang rối loạn, trong nháy mắt rõ ràng hơn rất nhiều. Trong thời gian cực ngắn, đã đưa ra phán đoán cao nhất.
Mặc dù là cao nhất, nhưng cũng không nhất định là chính xác. Tuy vậy, trong lòng Giang Khương đã ổn định hơn. Kỳ thật hắn không muốn rời đi. Hắn quyết định đánh cược một lần.
Tề Nhạc Minh thấy Giang Khương đứng đằng xa, sắc mặt hơi nhúc nhích, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ tiểu tử này đã phát hiện ra?
- Không, không thể nào? Cách xa như vậy, tại sao hắn lại có thể phát hiện? Nhất định là chột dạ.
Nghĩ đến đây, lãnh ý trên mặt Tề Nhạc Minh càng nhiều. Hai ngày trước y đã nhìn thấy tấm ảnh chụp, mặc dù rất tức giận nhưng y hiểu rõ tính cách của Tuyên Tử Nguyệt, cũng biết cô không phải là người tùy tiện, hơn nữa còn cực kỳ có nguyên tắc. Có lẽ cô không đồng ý gả cho y, nhưng tuyệt đối sẽ không ở sau lưng y làm ra chuyện có lỗi với y.
Cho nên, tức thì tức, nhưng không phẫn nộ, chỉ muốn danh chính ngôn thuận đến tìm Giang Khương gây phiền phức. Thậm chí cây ngay không sợ chết đứng mà hung hăng dạy cho Giang Khương một bài học, thuận tiện dò xét thêm về Giang Khương. Thậm chí còn có thể biết được phía sau Giang Khương rốt cuộc có bao nhiêu nhân vật.
Chuyện nhất cử lưỡng tiện như thế này, cha của y khẳng định là đồng ý. Vốn đang có chút cố kỵ Giang Khương, nhưng bây giờ có cơ hội tốt như vậy, hơn nữa còn có thể đánh cho tên tiểu tử này chết khiếp, y thật sự rất cao hứng.
Gã đầu lĩnh vừa khiếp sợ lẫn vui mừng, ra lệnh cho những người có thể cử động được nâng đám huynh đệ bị đánh ngất lên xe, vội vàng chạy đến bệnh viện. Bọn họ đều là dân côn đồ, nặng nhẹ đều có thể nhìn ra được, nhất định phải đưa huynh đệ đi kiểm tra. Vạn nhất bị xuất huyết não thì phiền phức lắm.
Nhìn các huynh đệ bị thương đã được nâng lên xe, ánh mắt gã đầu lĩnh hiện lên sự oán hận lẫn bất đắc dĩ. Oán hận là vì đám người Lưu Bách Căn đã đẩy bọn họ vào con đường nguy hiểm. Bất đắc dĩ chính là gã không đắc tội nổi với những người này, chỉ có thể đòi thêm phí trị liệu. Tại sao bác sĩ Giang đáng sợ như vậy cũng chỉ tát đối phương có ba cái tát? Nếu đổi lại là gã, thế nào cũng phải tát bảy tám cái mới hả giận.
Ai cũng không nghĩ đến Lưu Bách Căn sẽ khóc, lại còn khóc đến lâm ly bi đát như vậy. Hai gã thanh niên đi theo Lưu Bách Căn đứng một bên, bước đến an ủi thì không được, làm bộ không phát hiện cũng không được. Bọn họ cố tình đến xem náo nhiệt, thuận tiện hò hét trợ giúp. Ai ngờ còn chưa hò hét trợ giúp được, lại thấy Căn thiếu khóc bù lu bù loa như đứa trẻ, trong lòng âm thầm khinh bỉ. Nhưng cũng không nghĩ đến, nếu đổi lại là mình, chỉ sợ cũng không khác gì Lưu Bách Căn.
Do dự một chút, Lâm Duệ Duệ cầm khăn tay bước lên.
Giang Khương vừa đóng cửa vừa âm thầm thở dài. Bản thân hắn sao lại suy bại đến mức này chứ? Khi dễ một công tử ăn chơi trác táng, tâm trạng còn có thể khoái trá như vậy?
Hắn còn rất nhiều chuyện cần làm, nào có thời gian suy bại đến tình trạng như thế. Nhưng sau lần này, Lưu Bách Căn sẽ không có gan đến gây phiền phức cho hắn nữa. Nếu không, Lưu Thiên Phong sẽ rất thất vọng. Nghĩ đến đây, Giang Khương mới cảm thấy tâm lý được an ủi một chút.
Đèn dưới lầu đã được tắt. Mặc dù không khí rất lạnh, nhưng Giang Khương vẫn theo thói quen tắm rửa một chút, thay quần áo rồi mới leo lên giường. Hắn tiện tay nhét một miếng Sơn Tham lâu năm vào miệng, cảm nhận được mùi thơm ngát tràn ngập khoang miệng, lúc này mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.
- Phát hiện năng lượng sinh vật đặc biệt, cùng loại với năng lượng tinh thần, bắt đầu hấp thu.
Nhìn con trai mặt mũi bầm dập, Lưu Thiên Phong có chút đau lòng, cũng có chút bất đắc dĩ. Ông không biết nên cảm ơn đối phương đã hạ thủ lưu tình hay là nên hận đối phương đã xuống tay quá nặng.
- Thiên Phong, Bách Căn bị đánh đến như vậy, anh một chút cũng không cảm thấy đau lòng sao?
Lưu phu nhân tràn ngập phẫn nộ nhìn đứa con trai đáng thương của mình, hận không thể tập trung mọi người đến chặt hai cánh tay của người đã đánh con trai mình.
Lưu Thiên Phong liếc mắt nhìn vợ, sau đó nói:
- Câm miệng.
Bị ông xã trừng mắt, mặc dù trong lòng tức giận vì chồng không chịu làm chủ cho con, nhưng Lưu phu nhân vội vàng im miệng lại. Bất luận ở nhà hay là bên ngoài, uy nghiêm của Lưu Thiên Phong là không thể làm trái.
- Đều tại bà dung túng. Nếu không, tại sao nó lại bị đánh thành như vậy?
Lưu Thiên Phong bất đắc dĩ nhìn vợ của mình. Ông biết rõ chuyện đêm qua. Đám người mà con trai của ông thuê, một người xuất huyết não, ba người não bị chấn động, hai người còn lại thì bị gãy xương. Đối phương chỉ mất có vài giây đã đánh tám người thành bộ dạng như vậy. Nếu không phải hạ thủ lưu tình, con trai của ông làm sao chỉ bị đánh rớt vài cái răng?
- Ba đã nói việc này nên quên đi.
Lưu Thiên Phong nhìn Lưu Bách Căn. Ông biết Lưu phu nhân cũng đã lắng nghe, trầm giọng nói:
- Con cũng không còn nhỏ nữa. Ngã một lần, lần sau khôn hơn một chút. Sau này cũng đừng chỉ biết gây sự bên ngoài. Bác sĩ Giang kia tuổi cũng không lớn hơn con, nhưng lại hiểu chuyện. Con hãy tự chỉnh đốn lại bản thân mình đi.
Đuổi vợ và con trai ra khỏi thư phòng, Lưu Thiên Phong nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, hy vọng con trai lần này chịu thiệt, sẽ bớt kiêu ngạo, thu liễm lại một chút. Nghĩ đến đây, ông lại cảm thấy tò mò với vị bác sĩ trẻ tuổi kia. Đương nhiên cũng chỉ là có chút tò mò mà thôi. Thời gian còn lại cũng chỉ để dành vào công việc. Là một xí nghiệp trọng điểm của quốc gia, xử lý mọi việc cũng không phải dễ dàng gì.
Có một số việc đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Sau vài ngày ầm ĩ chuyện với Tuyên Tử Nguyệt trên diễn đàn, dần dần cũng giảm đi. Sau khi thấy mình không còn bị chú mục nữa, Giang Khương đi trong trường cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Ngẫu nhiên đối mặt với ánh mắt u oán của Từ Thanh Linh, còn có Lý Tiểu Vũ tâm trạng không được vui, hắn vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng dù sao cũng tốt hơn những ngày trước rất nhiều. Bây giờ hắn thật sự không muốn trêu chọc người nào cả. Những chuyện như vậy, không biết phải nói như thế nào cho rõ ràng. Những cô gái này, nói không thu hút hắn thì là giả. Chỉ là hắn cũng không rõ mình chỉ thích hay là yêu nữa.
Tạm thời không có cách suy nghĩ về việc này, cũng như không có cách lựa chọn khác, hắn chỉ có thể kéo dài khoảng cách với các cô. Có như vậy mới không bị đau khổ.
Mặc kệ thế nào, Giang Khương đang định vứt bỏ mấy thứ làm cho hắn phiền muộn này đi, nhưng phiền toái cứ đến tìm hắn.
Sáng hôm nay, khi bước đến khu rừng, sắc mặt Giang Khương cứng lại, bởi vì hắn nhìn thấy có một người đang đứng.
Nhìn thấy người nọ, mày Giang Khương cau lại, sắc mặt ngưng trọng, thoáng dừng bước chân. Bởi vì cảm giác nói cho hắn biết, phía trước cũng không chỉ có một mình Tề Nhạc Minh. Giang Khương vểnh hai cái lỗ tai, nghe được tiếng hít thở rất nhỏ theo gió truyền đến, gương mặt của hắn liền trầm xuống.
- Làm sao vậy? Sợ? Hay chột dạ?
Tề Nhạc Minh cười lạnh nhìn Giang Khương cách đó không xa, lãnh đạm nói.
Lúc này, Giang Khương đang do dự, thậm chí cơ thể của hắn cũng căng ra. Bởi vì hắn không cách nào xác định được Tề Nhạc Minh tìm hắn rốt cuộc là vì chuyện gì. Bây giờ có nên xoay người bỏ đi hay không?
Nhưng hắn lại không muốn đi. Một khi hắn đi, những thu hoạch trong nửa năm qua, tất cả đều tan thành mây khói.
Vốn cho là khi đến thời điểm này, hắn sẽ không chút do dự mà xoay người bỏ đi, nhưng bây giờ hắn lại do dự. Hắn không muốn, cũng không từ bỏ được cuộc sống bình tĩnh trước mắt. Hắn vốn tưởng rằng hắn có thể trở lại cuộc sống của hai năm trước đây. Nhưng bây giờ hắn phát hiện hắn không thoải mái, ít nhất bây giờ một chút hắn cũng không cảm thấy thoải mái.
Nhìn Tề Nhạc Minh cách đó không xa, đầu Giang Khương nhanh chóng chuyển động. Hắn phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Nếu muốn chạy, bây giờ không thể tiến thêm một bước. Trước mắt vẫn còn một khoảng cách, đó là khoảng cách tốt nhất để chạy trốn. Nếu không định chạy, vậy phải sẵn sàng ứng phó hết thảy trước mắt. Chỉ là rốt cuộc Tề Nhạc Minh đến tìm hắn có việc gì? Hay là muốn bắt hắn như Tề Lang lần trước?
Cuối cùng hắn nên chạy hay không nên chạy?
Trong lúc Giang Khương cảm thấy đầu óc của mình như muốn nổ tung, một dòng tin tức hiện lên:
- Huyết mạch thiên phú thông mẫn chi tâm khởi động.
Từ lúc tin tức này hiện lên, Giang Khương chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình đang rối loạn, trong nháy mắt rõ ràng hơn rất nhiều. Trong thời gian cực ngắn, đã đưa ra phán đoán cao nhất.
Mặc dù là cao nhất, nhưng cũng không nhất định là chính xác. Tuy vậy, trong lòng Giang Khương đã ổn định hơn. Kỳ thật hắn không muốn rời đi. Hắn quyết định đánh cược một lần.
Tề Nhạc Minh thấy Giang Khương đứng đằng xa, sắc mặt hơi nhúc nhích, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ tiểu tử này đã phát hiện ra?
- Không, không thể nào? Cách xa như vậy, tại sao hắn lại có thể phát hiện? Nhất định là chột dạ.
Nghĩ đến đây, lãnh ý trên mặt Tề Nhạc Minh càng nhiều. Hai ngày trước y đã nhìn thấy tấm ảnh chụp, mặc dù rất tức giận nhưng y hiểu rõ tính cách của Tuyên Tử Nguyệt, cũng biết cô không phải là người tùy tiện, hơn nữa còn cực kỳ có nguyên tắc. Có lẽ cô không đồng ý gả cho y, nhưng tuyệt đối sẽ không ở sau lưng y làm ra chuyện có lỗi với y.
Cho nên, tức thì tức, nhưng không phẫn nộ, chỉ muốn danh chính ngôn thuận đến tìm Giang Khương gây phiền phức. Thậm chí cây ngay không sợ chết đứng mà hung hăng dạy cho Giang Khương một bài học, thuận tiện dò xét thêm về Giang Khương. Thậm chí còn có thể biết được phía sau Giang Khương rốt cuộc có bao nhiêu nhân vật.
Chuyện nhất cử lưỡng tiện như thế này, cha của y khẳng định là đồng ý. Vốn đang có chút cố kỵ Giang Khương, nhưng bây giờ có cơ hội tốt như vậy, hơn nữa còn có thể đánh cho tên tiểu tử này chết khiếp, y thật sự rất cao hứng.
Danh sách chương