- Hiện tại thực lực của anh không ngờ đã mạnh mẽ tới mức độ này rồi...   

Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Khương vừa phủi bụi trên người, ngạc nhiên nói.   

Giang Khương cười khổ gật đầu, nhún vai đáp:   

- Vừa rồi cô cũng thấy rồi...   

- Hừ, đừng đắc ý. Vừa rồi là tôi sợ anh bị thương nên chưa dùng hết sức đâu.   

Nhìn vẻ mặt của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt hừ khẽ một tiếng, chỉ là trong lòng vẫn kinh ngạc.   

Nhìn vẻ mặt vừa ngạc nhiên, vừa buồn bực của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương vẫn tương đối vui vẻ. Dù sao một người đàn ông luôn tự nhận là mạnh mẽ, hơn nữa luôn quen thói quyết định sinh tử của người khác, kết quả trước mặt một người phụ nữ lại thấy thực lực mình vẫn tự ngạo lại chỉ giống như con mèo nhỏ, chuyện này thật sự vẫn khiến hắn hơi buồn bực.   

Nhưng hiện tại thực lực của hắn chỉ còn kém Tuyên Tử Nguyệt không quá xe. Nhìn vẻ mặt bắt đầu buồn bực của Tuyên Tử Nguyệt, tâm lý Giang Khương sảng khoái biết mấy. Chẳng qua tất nhiên hắn cũng không tranh cãi với Tuyên Tử Nguyệt làm gì. Đàn ông mà.. Dựa vào thực lực nói chuyện là tốt rồi.   

Tuyên Tử Nguyệt chần chừ một chút nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu:   

- Anh...sao lại có thể tiến nhanh như vậy...   

Nhìn Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương không khỏi trầm mặc một chút.   

Thấy dáng vẻ của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt biết mình đã hơi vô ý rồi, đang định nói, lại nghe Giang Khương đáp:   

- Tình huống của tôi rất đặc thù. Cô cũng biết tôi có Ngũ Cầm Hí luyện thể thuật gia truyền...   

- Ấy, ừ...   

- Nhưng cô cũng biết, Ngũ Cầm Hí của chúng ta vẫn không có tâm pháp tu luyện nội khí tương ứng... Tôi cũng vẫn không biết.   

Giang Khương lạnh nhạt nói:   

- Trước đó không lâu, tôi đã tìm được nguyên bộ tâm pháp Ngũ Cầm Hí của nhà chúng tôi... Còn chiếm được năm cây nhân sâm núi nhiều năm từ phía Dương Vân Dương...   

- Nguyên bộ tâm pháp này và tác dụng của nhân sâm nhiều năm giúp tôi nhanh chóng khai quật tiềm lực Ngũ Cầm Hí tu luyện nhiều năm nay ra.. Cho nên tôi mới tiến bộ nhanh như vậy được...   

- Tìm được nguyên bộ tâm pháp rồi?   

Tuyên Tử Nguyệt trợn tròn hai mắt, nhìn Giang Khương, vẻ mặt kinh hãi. Có lẽ Giang Khương không biết tâm pháp tu luyện nội khí quý giá biết bao, nhưng cô lại rất rõ.   

Hiện tại còn một số thế gia lánh đời và môn phái, nhưng không phải nhà nào cũng có tâm pháp mạnh mẽ. Hơn nữa tâm pháp đó trên cơ bản đều là bí truyền trong nội bộ, tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài mới có thể kéo dài tới ngày nay. Mà Giang Khương coi như tu luyện gần hai mươi năm thể thuật, hơn nữa có thể tìm được tâm pháp tu  

luyện cùng bộ, đồng thời còn có rất nhiều nhân sâm nhiều năm tuổi trợ giúp, mới bao lâu đã đạt tới thực lực chỉ hơi kém mình như vậy?   

Phải biết rằng hai mươi năm na cô đã tiêu phí không biết bao nhiêu thuốc men rèn luyện trong nhà, còn có nhiều bề trên hết lòng dạy dỗ như vậy, hơn nữa kiên trì cố gắng nhiều năm, mới đạt tới thực lực ngày nay. Nhiều năm khổ tâm tu luyện như vậy, lập tức bị đuổi sát thế sao? Hơn nữa giờ mới qua mấy tháng, nếu lại tiếp mấy tháng nữa, Giang Khương có thể vượt qua bản thân hay không?   

Nghĩ tới đây, trong lòng Tuyên Tử Nguyệt lại càng hoảng sợ. Tâm pháp và luyện thể thuật như vậy mạnh mẽ, nếu vào tay người có ý đồ, chỉ cần trăm năm, thậm chí mười mấy năm là có thể thành lập một thế gia mới có thể ngang ngửa với đại gia tộc truyền lưu mấy trăm năm. Chuyện này đối với gia tộc phải phát triển mấy trăm năm mới đạt trình độ như hiện nay như nhà mình mà nói sẽ tạo ảnh hưởng tới đâu chứ?   

Tin tức khiến cô cực kỳ kinh hãi, nhanh chóng xoay chuyển trong đầu mấy lần, sau đó trong lòng vẫn còn kinh ngạc và nghi hoặc. Tuy nói là như thế nhưng tâm pháp và bộ luyện thể thuật này cũng thật đáng sợ phải không? Ngắn ngủi mấy tháng...   

Mấy tháng trước, có thể nói thực lực của Giang Khương chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, coi như gặp phải Tiền Lập Nguyên cũng gần như hoàn toàn không có lực chống cự.   

Nhưng hiện tại lại có thể đối kháng với mình. Loại năng lực này...   

Nghĩ tới đây, Tuyên Tử Nguyệt cũng còn chưa tin nổi. Nhưng cô lại nghĩ không ra khả năng khác, chỉ có thể tiếp nhận cách nói này.   

Nhìn Tuyên Tử Nguyệt vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi, nhưng rốt cục cường như cũng tiếp nhận cách nói của mình, Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng không muốn lừa gạt Tuyên Tử Nguyệt, hơn nữa cũng có thể nói như thế. Mặc dù giải thích như vậy có coi như hơi miễn cưỡng nhưng hắn không có khả năng nói ra bí mật hình xăm của mình được. Hiển nhiên hắn cũng không có biện pháp tiếp tục giải thích với Tuyên Tử Nguyệt nhiều hơn.   

- Chẳng qua tôi vẫn nói với người khác là trong những năm tôi mất tích, tôi có gặp một vị sư phụ, nhờ ông ấy dạy tôi tất cả...   

Giang Khương mỉm cười, lại bổ sung tiếp:   

- Nói với bên phía cục bảo an và các nơi khác đều thế cả!   

Nghe những lời này, Tuyên Tử Nguyệt đang lo lắng tin này sẽ tạo ra sóng gió gì, lúc này rốt cục cũng không kìm nổi thở phào nhẹ nhõ, gật gật đầu, đôi mắt như nước mùa thu nhìn Giang Khương, chăm chú dặn dò:   

- Nhớ kỹ... Sau này người khác hỏi, anh cũng đều nói như vậy, không được nói là mình tìm được loại tâm pháp này, hiểu chưa...   

- Ừ ừ.   

Nhìn dáng vẻ thận trọng của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương gật đầu, tỏ vẻ rõ ràng. Lúc này hắn nhớ tới chuyện đêm hôm trước, thoáng chần chừ một chút rồi vẫn nhìn về phía Tuyên Tử Nguyệt, trầm giọng nói:   

- Đúng rồi... Ngày hôm qua Tề Lang tìm tới tôi rồi!   

- Tề Lang?   

Tuyên Tử Nguyệt tái mặt. Hiển nhiên cô biết Tề Lang là ai, cũng biết Tề Lang là một trong những con chó hung ác, âm hiểm nhất phía nhà họ Tề. Nhưng Tề Lang tìm Giang Khương làm gì?   

Giang Khương gật đầu nói:   

- Đúng... Tối đêm hôm qua tới. Lão tìm tới phòng khám...   

- Lão nói gì? Nhà họ Tề tìm anh vì chuyện gì?   

Đôi mi thanh tú của Tuyên Tử Nguyệt hơi nhíu lại. Nếu ngày hôm qua Tề Lang tới tìm Giang Khương, mà hiện tại Giang Khương vẫn bình yên vô sự, cô cũng cảm thấy rất kỳ lạ.   

Giang Khương cười khẽ nói:   

- Nhà họ Tề muốn mời tôi tới nhà bọn họ làm giáo tập!   

- Giáo tập?   

Tuyên Tử Nguyệt ngẩn người, sau đó trong nháy mắt hai mắt trợn tròn, sắc mặt tái đi nhìn Giang Khương, nói:   

- Anh đồng ý rồi?   

- Không có!   

Giang Khương cười, lắc đầu nói:   

- Đương nhiên là không rồi!   

- Vậy nếu Tề Lang đã tới, làm sao ông ta lại có thể để anh không đồng ý chứ!   

Vẻ mặt Tuyên Tử Nguyệt khó hiểu nhìn Giang Khương. Hiện tại cô đã biết nguyên nhân lúc đầu nhà họ Tề ra tay trợ giúp Giang Khương rồi, tất nhiên là sớm đã nhắm vào Giang Khương, nếu không thì làm sáo lại phí công sức dây vào chuyện kia như vậy.   

Mà lần này Tề Lang lại ra tay tìm tới Giang Khương, vậy có thể nói rõ là tình thế bắt buộc rồi, làm sao Giang Khương không đồng ý mà hiện tại vẫn thoải mái như vậy được. Chẳng lẽ... Tuyên Tử Nguyệt kinh ngạc nhìn Giang Khương. Mặc dù thực lực Giang Khương không kém nhưng đối mặt với Tề Lang thì quyết không đủ. Phải biết rằng Tề Lang có tiếng là âm tàn...   

Cho nên Tuyên Tử Nguyệt cũng chỉ suy nghĩ một chút liền bỏ qua ý niệm này...   

Giang Khương thật cũng biết Tuyên Tử Nguyệt đang suy nghĩ gì, lập tức mỉm cười nói:   

- Tề Lang thua... Tôi cũng đã cảnh cáo nhà họ Tề, chẳng qua bọn họ có quay trở lại tìm tôi hay không thì tôi không biết...   

- Anh đánh thắng Tề Lang?!   

Tuyên Tử Nguyệt chỉ cảm thấy hôm nay mình muốn ngất, không khỏi xoa xoa đầu. Cô đánh giá mình với Tề Lang, lấy kinh nghiệm của mình, chỉ sợ là thua nhiều thắng ít. Nhưng Giang Khương trước mắt lại làm gì có dáng vẻ bị thương đâu?   

Hơn nữa cô cũng biết Tề Lang hung ác tới đâu, muốn đánh đến Tề Lang phải tự rút lui, như vậy phải đánh lão tàn nhẫn tới mức nào?   

- Đánh thắng rồi.   

Tất nhiên Giang Khương hiểu Tuyên Tử Nguyệt đang nghĩ gì, nhún vai, tùy ý nói:   

- Tề Lang này rất âm hiểm, không đánh lão tàn nhẫn một chút thì không được... Hơn nữa cũng phải cảnh cáo nhà họ Tề một chút, để bọn họ hết hy vọng mới tốt!   

Nghe được lời xác nhận của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt hoàn toàn ngây ra...   

Từ bao giờ cao thủ thế gia lại dễ dàng bị người ta chà đạp như thế hả giời?   

- Anh vẫn phải cẩn thận... Tôi hiểu tính cách cha con nhà họ Tề. Bọn họ sẽ không thu tay đơn giản như vậy đâu...   

Tuyên Tử Nguyệt thở dài, vừa ngồi xuống ghế đá, sau đó xoa xoa trán, lại nhìn Giang Khương một chút, chần chừ một lúc mới nói với hắn:   

- Nếu không, anh... Đến nhà chúng tôi đi...   

- Hở?!  

Giang Khương trừng mắt, không hiểu rõ đây là ý gì.   

- Nếu nhà họ Tề đã nhận định anh đánh để bọn họ ra tay, bọn họ sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu...   

Tuyên Tử Nguyệt cắn cắn môi, nhìn Giang Khương, hơi chần chừ, cũng có chút bất đắc dĩ nói:   

- Chẳng may không ổn... Anh gia nhập nhà họ Tuyên chúng tôi, như vậy nhà họ Tề sẽ không tìm đến anh nữa...   

- Gia nhập nhà họ Tuyên?   

Giang Khương ngẩn ra nhìn Tuyên Tử Nguyệt, nhìn vẻ mặt như chưa bị bức tới vạn bất đắc dĩ của cô, không cách nào khác, lúc này không khỏi cười nói:   

- Như thế nào, nhà cô còn có em gái sao....   

- Anh...   

Nhìn sắc mặt Giang Khương quái dị như vậy, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt ửng đỏ quát:   

- Anh nói cái gì đấy... Tôi nói cũng là làm giáo tập!   

- Giáo tập... Vậy tại sao vẻ mặt cô lại không muốn thế? Đãi ngộ của giáo tập nhà các cô không tốt sao?   

Giang Khương gãi gãi đầu, tò mò nhìn vẻ mặt quái dị của Tuyên Tử Nguyệt.   

- Tốt... Đương nhiên là tốt rồi...   

Nhìn vẻ mặt Giang Khương cũng quái dị, lúc này mặt Tuyên Tử Nguyệt dường như vừa chột dạ, lại đỏ hơn hai phần, sau đó mới nói:   

- Chỉ là sau khi làm giáo tập sẽ bị gia tộc hạn chế, không thể dạy cho người khác dễ dàng, hơn nữa cũng không tự do như anh bây giờ...   

- Hả? Chỉ như vậy sao?   

Vẻ mặt Giang Khương hồ nghi nhìn Tuyên Tử Nguyệt, dù sao vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không nói ra được.   

Nhưng Tuyên Tử Nguyệt bị Giang Khương nhìn chằm chằm như vậy, mặt liền nóng bừng lên, vội nói:   

- Đây là biện pháp cuối cùng thôi. Nếu nhà họ Tề trở lại bức bách anh, anh cũng chỉ có thể như thế...   

- Được rồi, được rồi, nói sau đi...   

Giang Khương cười cười, gật đầu:   

- Lại nói sau đi...   

Nhìn dáng vẻ lơ đãng của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt hơi bất đắc dĩ và lo lắng. Nhưng lại nghĩ tới thằng ranh này có thể sống hoàn hảo dưới tay Tề Lang, nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn thấy người này thật thần bí, có lẽ có chuẩn bị sau không biết chừng.   

Tuyên Tử Nguyệt nghĩ rất đúng. Đương nhiên Giang Khương có chuẩn bị sau, chỉ là cô cũng không biết chuẩn bị sau này chính là chạy trốn thôi...   

- Đúng rồi... Nào nào... Chúng ta lại luyện. Vừa rồi còn chưa đã tay đâu.   

Nhớ lại dáng vẻ chật vật của mình vừa rồi, Giang Khương hơi không phục nói.   

- Không luyện nữa... Chị đây hiện tại không có tâm tình...   

- Ấy? Không có tâm tình?   

Giang Khương chớp hai mắt, ngẩn ra, suy nghĩ cẩn thận. Vừa rồi cô bé này gặp mặt là đánh, sao giờ lại không có tâm tình rồi? Mình thì thật sự muốn luyện tập một hồi. Mấy tháng qua, hắn cảm thấy tiến bộ rất to lớn, nhưng không tìm được đối thủ luyện công. Cho dù là Tề Lang ngày hôm qua cũng chẳng qua bởi lão quá gian trá, thật sự khó quấn cho nên mình mới phải dùng chiêm mờ ám, khống chế ngay lập tức, chẳng có chút cảm giác luyện tập nào.   

Cô bé Tuyên Tử này là một đối thủ luyện tập rất tốt, sao đột nhiên lại không có tâm tình rồi?   

Giang Khương còn đang nghi hoặc, đột nhiên lại nghe thấy cô bé Tuyên Tử lơ đãng nói:   

- Nghe nói hôm qua anh rất được đấy...   

- Hả? Rất được mà, không thua trong tay Tề Lang còn gì!   

Giang Khương bất đắc dĩ nói.   

- Tôi không nói chuyện này.   

Cô bé Tuyên Tử tức giận nói.   
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện